Bóng dáng
Chương 2 : hạ
Edit: Lily_Carlos
Thứ ba, để chị sống thay em
Cứ nghĩ đến đoạn quá khứ kia là trái tim cô lại đau đớn, cô giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng. Những thứ đó đã giống như trăng trong nước, tôi thấy bóng dáng của chính mình trên cửa sổ xe khi nhìn vào đó tôi như thấy được một mặt khác của chính mình. Sao tôi thấy tôi trong đó nhìn gầy trông giống em gái vậy?
Gần tới kỳ thi vào cấp ba, mỗi ngày sau khi tạn học tôi đều ở cùng Mục Bạch Vũ, vừa lo lắng vừa sốt ruột khi ở cùng anh ấy.
Chúng tôi đang trên đường tới bệnh viện, Phương Như vì mặc bệnh tim bẩm sinh nên phải nghỉ học để trị liệu.
Trong khi bị bệnh em gái tôi rất hay uống canh cá, Mục Bạch Vũ không nhịn được cười nói: “Em thật giống một con mèo nhỏ.”
Sau khi vỡ giọng thì giong nói của con trai thường trần thấp hơn, bờ vai đơn bạc đã rộng lớn như vậy từ khi nào cũng không biết, rất có khí phái nam nhi.
Lúc này sự tồn tại của anh ấy giống như ánh mặt trời vậy, nếu em gái tôi giống như đóa hoa nhỏ thì anh như ánh nắng ấm áp trong cuộc đời của em gái tôi vậy nhưng sự ấm áp đó chưa bao giờ dành cho tôi.
Nhưng đóa hoa nhỏ này vẫn cứ dần khô héo không biết có thể chịu đựng đến bao giờ.
Lúc Phương Như hấp hối em ấy chỉ vào trái tim mình nói với anh: “Ở nơi này có một lỗ hổng rất nhỏ em để anh ở nơi đây, thế là vừa vặn có được một trái tim hoàn chỉnh.” Em ấy dùng hết sức để anh ấy ôm mình rồi dịu dàng hôn lên đôi môi ấy. Tôi nhìn thấy anh ấy lần lượt hôn trán hai mắt của em ấy rồi cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tôi đứng ngoài phòng bệnh khóc thút thít, nhiều đêm tôi trằn chọc mất ngủ rồi ngổi bên của sổ lặng lẽ cầu nguyện. Tôi tình nguyện người phải đi là tôi chứ không phải em ấy, nếu em ấy không sao thì thế gian này lại có một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết. Với tôi mà nói, bất luận sự trừng phạt ở âm tào địa phủ nặng bao nhiêu thì vẫn không thể bằng cảm giác yêu mà không dám nói này của tôi.
Em gái tôi ra đi trong một trận tuyết lớn, tôi và Bạch Mục Vũ ôm nhau khóc, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi khóc lóc trước mặt anh ấy.
Cái giá rét tối tăm của mùa đông, Phương Như giống như một bông tuyết từ từ tan ra rồi rời khỏi thế giới này.
Em ấy mang đi một nửa sinh mệnh của tôi.
Tôi chạm vào những quyển sách em ấy từng đọc, nhớ lại em ấy từng nói: “Chị nên đọc nhiều sách một chút không sẽ trở thành nha đầu điên đó.”
Tôi chạm vào cây đàn của em ấy, nhớ lại em ấy đã nói: “Chị nên dùng sự tao nhã của âm nhạc để rèn luyện khí chất đi không chị sẽ trở thành một nha đầu hoang dã đó!”
Sờ đến quần áo của em ấy cũng nhớ đến lời em ấy nói: “Chị cũng nên ăn mặc sao cho có khí chất thục nữ chút, em nghi ngờ chị đầu thai sai rồi đang lẽ chị nên là con trai.”
Tôi quyết định đọc sách, quyết định luyện đàn, quyết định để tóc dài, mặc váy. Tôi muốn dùng dung nhan như vậy để tưởng nhớ em gái tôi, để cho sinh mệnh của em ấy tiếp tục tồn tại bên cạnh tôi...... Em gái, hãy tha thứ vì chị không thể kéo dài tình yêu của em, chị không tin Mục Bạch Vũ sẽ yêu chị, nhưng có lẽ anh ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng của em qua chị. Chính là vì quá giống nhau nên không thể phân rõ ai với ai, sau này cũng sẽ không có chuyện chị và Bạch Mục Vũ ở bên nhau bằng tình cảm chân thành. Bởi vì đồ giả mãi mãi cũng chỉ là đồ giả mà thôi không thể thay thế được tình yêu chân thật.
Chỉ có chuyện này chị không thể làm cái bóng của em.
Mùa đông này vô cùng lạnh giá vô cùng tối tăm, có một người bên cạnh quan tâm thì cũng có chút an ủi, có chút bừa bãi, anh ấy đang ôm thân thể của tôi nhưng lại đang nhớ đến một linh hồn khác.
Tốt nghiệp cấp ba, tôi đi theo anh ấy đến phía nam đọc sách, rất nhanh chúng tôi cãi nhau vì một vấn đề nhỏ, anh ấy quyết định “Bỏ gian tà theo chính nghĩa”, chọn một cô gái yêu kiều mềm mại khác.
Chỉ có mỗi mình tôi cứ quanh quẩn trong trò chơi tình yêu này, mỗi khi kết thúc một đoạn tình cảm tôi lại nhớ đến chàng trai có nụ cười ấm áp hơn.
Bốn, tạm biệt cái bóng
Không nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp đại học chúng ta lại tình cờ gặp nhau ở Bắc Kinh.
Khi tôi tới về nhà thì tình cờ gặp anh ấy ở buổi tụ tập bạn bè cũ.
Đã có bốn năm năm không gặp mặt, khi nhìn thấy tôi ánh mắt anh ấy chợt lóe. Ở trong phòng KTV tôi và anh ấy ngồi hai góc khác nhau, nhưng tôi biết anh ấy vẫn luôn nhìn tôi. Tôi rất muốn hỏi anh ấy một câu là anh ấy đang nhìn bản thân tôi hay qua tôi để thấy được bóng dáng của Phương Như?
“Như thế nào, không quen biết?” Tôi nghiêng người cười khẽ. Trên mặt anh ấy giông như đã trải qua rất nhiều chuyện.
Sau buổi tụ tập Mục Bạch Vũ đưa tôi về nhà.
“Nghe nói mấy năm nay em luôn là phiêu bạt? Quả thực khác trước rất nhều.” Hắn chế nhạo cười: “Con gái nên tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn thì hơn.”
“Nhìn em giống thục nữ như vậy nhưng mà bản chất vẫn thô thiển như vậy ai dám cưới chứ?”
“Vậy để tránh việc em đi gây họa cho xã hội thì anh chịu đựng một chút là được.” Mục Bạch Vũ thu lại ý cười cầm tay tôi nói: “Em xem anh có được không?”
Một khắc này tôi cảm thấy cả người đều trắng bệch. Cách nhiều năm như vậy tôi lại được anh ấy ôm vào trong ngực, bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ là tôi muốn giờ phút này dừng lại mãi mãi.
Anh ấy dùng cằm đặt lên trán tôi: “Mèo nhỏ mèo nhỏ anh sẽ không để em rời đi.”
Trong lòng tôi cảm thấy bàng hoàng sững sờ, giống như trở lại mấy năm trước anh ấy dịu dàng đút canh cá cho em gái tôi còn dịu dàng gọi: "Mèo nhỏ".
Cảm giác hạnh phúc bỗng chốc biến mất không còn dấu vết gì nữa tôi vội đẩy Mục Bạch Vũ ra: “Thực xin lỗi, chúng ta không sống cùng một thành phố, em không muốn thay đổi cuộc sống của mình vì một người, hơn nữa em cũng đã có người mình thích.”
Tôi không hề nói dối. Người kia là người năm đó luôn trêu chọc tôi, là một thiều niên mười sáu tuổi rất thích trêu chọc tôi mà cũng rất quan tâm tôi, là người luôn coi tôi như anh em mà đối đãi.
Không phải Mục Bạch Vũ chỉ biết sống trong quá khứ, không phải người vì mất đi tình yêu mà tìm người khác thay thế.
Tôi tin tôi sẽ tìm được một người thấy sự mệt mỏi sau lớp mặt nạ kiên cường của của tôi trên thế gian này, người đó sẽ thương tiếc vì tôi dùng khuôn mặt vui vẻ để che dấu nỗi buồn và người đó sẽ yêu tôi, yêu cả tâm hồn lẫn thể xác của tôi.
Đáng tiếc người kia, không phải anh.
Tôi nhìn biểu tình của Mục Bạch Vũ từ mất mát đến cứng đờ, từ đau thương đến giận dữ.
Tôi không thể khống chế sự yêu thương cũng như nỗi bi thương của tôi với anh ấy, nên đành phải nói từng câu từng chữ để đả thương người, từng câu từng chữ để lộ rõ sự khinh bỉ của tôi đối với anh, tôi muốn đẩy anh đi thật xa, tôi chỉ sợ nếu tôi dừng lại anh ấy sẽ lại nở nụ cười có thể làm tôi bỏ lớp phòng bị của mình.
Người mà ngày ngày tôi nhớ thương cứ thế quay người đi.
Mục Bạch Vũ vẫn đưa tôi đến ga như trước, anh đặt vali hành lý của tôi xuống và nói: “Đưa em đến đây thôi, không tiễn.”
Tôi đứng trong mặt anh ấy trong ga tàu, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy. Anh ấy như không được ngủ đủ giấc trong ánh mắt còn hiện rõ vẻ mỏi mệt, nhìn anh ấy gầy đi nhiều như vậy thực sự là tôi rất đau lòng. Tôi muốn giơ tay xóa đi sự mệt mỏi trên mặt của Mục Bạch Vũ, anh ấy ho nhẹ một tiếng không chút dấu vết mà tránh đi.
Tôi có chút xấu hổ cúi người xách hàng lý lên đi về phía trạm xoát vé. Lúc tôi quay đầu bước đi anh ấy không lộ một biểu tình, đến khi bóng người đó bị ngăn cách bởi dòng người tấp nập lúc đó khuôn mặt anh ấy hiện lên vẻ gì đó khó có thể nắm bắt. Sự hờ hững thường có trong ánh mắt che dấu đau sót hay có lẽ là sự giải thoát, là lưu luyến hoặc là tiêu tan, tôi đã không còn sức lực để đi phỏng đoán.
Tôi muốn được ở cùng anh ấy, được yêu anh ấy đến hệt cuộc đời này nhưng mà tôi biết trong ánh mắt anh ấy chỉ chứa được một người. Khi được ở bên cạnh anh ấy tuy không được yêu nhưng đó vẫn là ký ức tốt đẹp nhất, thuần túy nhất không có chút tạp chất nào. Tôi tình nguyện chôn nó thật sâu trong lòng để thỉnh thoảng khi nhớ lại còn biết mình đã từng có đoạn hồi ức đẹp đẽ thuần khiết đến vậy.
Tôi không thể khóc trước mặt anh ấy vì tôi không muốn anh ấy thấy được sự yếu đuối của tôi.
Tôi hiểu rằng lần từ biệt này của chúng tôi coi như là cắt đứt hoàn toàn, sau này có găp lại cũng là người xa lạ.
Xe đến trạm, về đến nhà, bỏ vali hành lý xuống, mẹ đang xào rau, ba đi mua đồ uống, đây mới là nơi tôi có thể dựa dẫm khi mệt mỏi nhất. Tôi không bật đèn cứ ngồi một mình trong phòng như vậy. Dưới ánh trăng, tấm gương phản chiếu lại một tôi khác ở trong đó.
Chị, chị đã về rồi.
Ừ, chị đã về rồi.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt phải không?
Không, chị rất nhớ mọi người, vẫn là ở nhà tốt hơn.
Có lẽ đi, chị thay đổi thật nhiều.
Giống em phải không? Như vậy, chúng ta có thể vẫn luôn ở bên nhau.
Đúng vậy chúng ta mãi mãi bên nhau.
Mãi mãi.
Chúng ta đều khóc. Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy —— cô gái trong gương có mái tóc dài mặc một bộ quần áo màu xanh.
Năm, ai là hình bóng của ai
Lần tiếp theo tôi nghe được cái tên Mục Bạch Vũ là hai ba năm sau, tin tức tôi nhận được là anh ấy đang chuẩn bị hôn lễ.
Tôi đang làm việc ở một công ty lớn rất có ưu đãi, có được tình cảm ổn định, cho nên khi nhận được thiệp mời tôi chỉ hơi hoảng hốt mà không chút đau lòng.
Tháng chín ở quê hương rất mát mẻ, rất nhiều cặp đôi chọn lúc này để kết hôn. Cửa khách sạn đầy người còn có vài bức ảnh chụp đôi tân nhân, sau khi trang điểm xong cô dâu nào cũng giống nhau ba phần. Tôi sợ đi nhầm tiệc cưới bỏ nhầm lì xì, nên đi đọc kỹ tên cô dâu chú rể ghi ở ngoài.
Bỗng có người chụp bả vai của tôi, hóa ra là mẹ Mục Bạch Vũ, bà ấy cười nói: “Nhiều năm như vậy mà vẫn quên không đem theo kính?”
Tôi ngượng ngùng mà le lưỡi: “Cháu bị cận không nặng nên muốn làm như mắt vẫn còn rất tinh.”
“Cháu cũng hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, sao còn trẻ con giống như mười năm trước vậy?” Bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương: “Bây giờ đã trổ mã thành xinh đẹp như vậy rồi, vừa ôn nhu vừa hào phóng, lúc trước cháu với tiểu tử Bạch Vũ còn đi làm loạn.”
“Bác biết rồi mà, tiểu tử này không đủ nghĩa khí.” Tôi cười.
“Hắn nói mắt mèo nhỏ không tốt nên không muốn đi học.” Mẹ Mục cười.
“Mèo nhỏ?” Lại nghe thấy cái xưng hô này tôi hơi sững sờ.
“Đúng vậy, vừa lên cấp hai hắn về nói với bác người ngồi cạnh hắn mắt không được tốt lắm, nha đầu kia không thấy được chữ trên bảng liền bữu môi giống như một con mèo nhỏ vậy.”
Tôi là một con mèo nhỏ, răng nanh sắc bén hay chơi đùa cùng anh ấy sao. Lúc anh ấy dịu dàng gọi người nằm trên giường bệnh kia là “Tiểu miêu” vậy thì tôi và Phương như ai là cái bóng của ai?
Tôi không muốn nghĩ cũng không dám miệt mài theo đuổi đáp án này.
Tôi xoay người lại thì thấy anh ấy mặc áo vét đứng cách đó không xa, mỉm cười nghênh đón lui tới khách khứa. Quả nhiên giống như tưởng tượng của tôi, anh ấy là một người đẹp trai còn cô dâu thì nhẹ nhàng ôm lấy tay anh bước đi.
Sáu, chung
Trước mặt tôi hiện lên một đoạn ký ức, đó là một ngày mùa hè oi bức.
Ve trên ngọn cây thi nhau gào lên báo hiệu mùa hè sắp kết thúc. Gió quất nhẹ vào mặt tôi ánh nắng mặt như thương tình nên thi thoảng cũng núp vào mây, tôi ghé vào bàn học khép đôi mắt lại, tôi có thể cảm giác được hơi ấm của nắng. Thật là buồn ngủ mà, lúc tôi đang lim dim thì Mục Bạch Vũ đập thật mạnh vào tay tôi và nói với giọng châm biếm: “Mèo con lười biếng dậy mau đi chủ nhiệm lớp vừa đến cửa dặn dò kìa.”
“không càn đánh thức tớ, hôm qua tớ ngủ muộn.”
“Lại trốn trong chăn đọc manga?”
“Mới không phải...... đưa em gái đến bệnh viện.” Tôi nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Em ấy bị bệnh tim bẩm sinh, tớ rất buồn......”
Khóe mắt tôi có chút ướt át, hơi lạnh dọc theo cánh mũi chảy xuống. Ngón tay thô ráp vụng về lau nước mắt trên mặt tôi, giọng nam chưa vỡ giọng truyền đến: “Không cần lo lắng quá nhiều, tớ và cậu sẽ cùng chăm sóc em ấy?”
“Vậy cậu phải đổi xử thật tốt với em ấy đừng chọc em ấy tức giận như cậu chọc mình.”
Cậu ấy mỉm cười còn nhẹ nhàng véo tay tôi nói: “Đương nhiên, em gái của cậu chính là em gái của tớ.”
Giống như ảnh chụp đã cũ bị ố vàng phai màu. Anh gửi đi đúng lúc bụi phấn rơi xuống, mãi đến khi trên đầu đầy sương tuyết rơi, mãi đến khi hai mái tóc trở thành màu muối tiêu.
Chúng ta vẫn nhẹ nhàng nắm tay nhau.
Tôi không biết đây có phải là giấc mơ hay không nhưng mà tôi cảm thấy nó thật đẹp, tôi cứ ngủ một cách ngọt ngào như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
142 chương
214 chương