Bong Bóng mùa hè
Chương 12 : part 3
Hạ Mạt ôm chặt lấy vai Thục Nhi, cảm giác như tất cả trọng lượng của cô ấy dồn hết sang người mình. Người Thục Nhi lạnh ngắt, không ngừng run bần bật giống con chim nhỏ bị thương. Hạ Mạt hít một hơi thật sâu, đáy mắt tụ lại một tình cảm xót thương, Hạ Mạt nhìn Vi An, “Xin chị đừng nói to như thế, Thục Nhi vừa mới ngã”.
“Nó ngã à?! Là tôi đụng vào chắc?! Tôi đứng đây rành rành ra thế này, đụng vào nó sao?!”, Vi An càng nói càng nóng, giọng mỗi lúc một to, “Thật chẳng hiểu ra làm sao! Chỗ này rộng lẽ nào không đi được lại cứ thích chen qua chỗ tôi mà đi?! Đào Thục Nhi, cô cứ giả ma giả quỷ, tôi sợ quá phát run trước tất cả những việc làm bẩn thỉu của cô đó!”
“Chị, thôi mà”.
Cô em họ vừa can ngăn Vi An vừa quay qua cười trừ xin lỗi Đào Thục Nhi và Hạ Mạt.
“Được rồi, được rồi”.
Jam không còn kiên nhẫn chỉ muốn Vi An ngậm miệng lại.
“Xin lỗi…”, Đào Thục Nhi run rẩy, co ro trong vòng tay Hạ Mạt, nước mắt âm thầm chảy trên hai gò má, “Vi An… Vi An không đụng vào em… là em không cẩn thận… em… em không cố ý đi qua chỗ Vi An… chỉ là… chỉ là vì em muốn tìm gặp anh Jam… để nói… nói một chuyện”.
“Ha ha!”, Vi An cười mỉa mai, “Cô lại còn có chuyện tìm gặp anh Jam nữa sao? Chuyện gì không nói qua điện thoại được hay sao? Không nói được vào lúc khác à? Sao lại muốn đúng lúc tôi đang nói chuyện xía vào cơ chứ?! Cô rắp tâm có ý đồ gì vậy, cô nghĩ là rôi không biết sao?!”
“Được rồi. Thục Nhi này, có chuyện gì nói đi”. Jam đau đầu tức giận, hận không khâu được mồm Vi An lại, may mà xung quanh không có ký giả nào, bằng không ngày mai chuyện này nhất định ầm lên trên mặt các báo thì khốn.
Vi An lạnh lùng trợn mắt nhìn Đào Thục Nhi.
Như thể đang chờ đợi xem con nhỏ đó có thể nói ra được những lời quỷ quái gì.
Đào Thục Nhi mặt trắng bệch, lời nói liên tục đứt quãng.
“Nghe nói… công ty đang tìm tuyển chọn gương mặt mới… em… em thấy Hạ Mạt rất thích hợp… vì thế… vì thế thấy Vi An hình như cũng đang tiến cử người mới… em nghĩ là cũng cùng một việc… vì thế… mới qua đây muốn nói chuyện cùng anh…”
Trân Ân kinh ngạc há hốc mồm, Vi An cũng ngạc nhiên chẳng kém, mắt liếc xéo Đào Thục Nhi thăm dò, Hạ Mạt ngỡ ngàng, nghiêng đầu nhìn Đào Thục Nhi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt rõ ràng rất đang thương của cô ấy, hình như đang day dứt vì kéo Hạ Mạt dính vào chuyện này.
Jam xoa thái dương, đau đầu nói: “Các cô chỉ cần chăm lo cho bản thân mình là đủ rồi, chuyện công ty tuyển chọn người đã có kế hoạch, đâu cần các cô phải bận tâm”.
“Nhưng em họ của Vi An không phải là…”, Đào Thục Nhi lí nhí hỏi.
“Cô ấy…”. Ho khan một tiếng, Jam liếc nhìn cô gái có nét con trai, “Cô ấy cũng phải tham gia khóa đào tạo huấn luyện của công ty trước đã, sau đó căn cứ vào những thể hiện của cô ấy mới quyết định được, chưa có gì chắc chắn cả”.
“Có thể cho Hạ Mạt một cơ hội được không?”
Tiếng Đào Thục Nhi nhỏ nhẹ nhưng lại rất kiên trì.
“Hừm…”, Jam lại bắt đầu ho.
“Em tin là Hạ Mạt sẽ xuất sắc, chỉ cần anh tạo cơ hội cho cô ấy được tham gia khóa đào tạo huấn luyện, cô ấy thật sự sẽ không làm anh thất vọng đâu”, Đào Thục Nhi nhỏ nhẹ thỉnh cầu.
“Đúng đấy, trước đây Hạ Mạt từng tham gia chương trình Super star, mấy kỳ liên tiếp bạn ấy giành chiến thắng, bạn ấy rất cừ, rất đỉnh đó! Hồi đó nhiều người môi giới đã đến tìm Hạ Mạt, chỉ có điều Hạ Mạt lo nghĩ quá nhiều đến việc học hành nên mới không tiếp tục tham gia, bằng không thì bây giờ có khi đã…”, Trân Ân sung sướng, không nhịn được nói chen vài, chẳng hề để ý đến ánh mắt Hạ Mạt đang nhìn mình ám hiệu tắt đài đi. Trong lòng Trân Ân chỉ muốn giúp Hạ Mạt giành được cơ hội quý này.
“Tự cô ấy à?!”
Vi An hằm hằm trợn mắt nhìn Trân Ân đứng bên, cười khẩy quan sát đánh giá Hạ Mạt.
“Cô muốn thành ca sĩ? Muốn làm đĩa nhạc? Muốn gia nhập giới showbiz ư? Cô dựa vào cái gì? Dựa vào khuôn mặt cô? Làng giải trí thiếu gì con gái còn xinh đẹp hơn cô, quờ tay tóm cả đống, biết bao nhiêu kẻ không thành công mà đành phải ngồi trong xó ngậm ngùi rớt nước mắt. Cô dựa vào cái gì mà muốn chen vào? Lại còn muốn Đào Thục Nhi tiến cử ư, ha ha, bản thân cô ta còn chưa chắc đã giữ nổi mình, không biết lượng sức lại còn tiến cử cô ư?”
Hạ Mạt điềm tĩnh nói: “Em chỉ là trợ lý của Thục Nhi”.
“Trợ lý? Chỉ e là Đào Thục Nhi chẳng qua sẽ là cái ván nhảy của cô mà thôi! Trong cái làng giải trí này những người như cô tôi đã gặp quá nhiều!”
“Không sai, tôi chỉ là cái ván nhảy”. Đôi môi nhợt nhạt, Đào Thục Nhi mở to mắt nhìn Vi An, “Năm đó chị đã giẫm lên tôi, từ trên người tôi chị nhảy đi để trở thành ngôi sao như ngày hôm nay. Tôi đã tình nguyện làm chiếc ván nhảy, rất cam lòng tình nguyện, đã không một lời oán hận, vậy mà chị đã báo ân được những gì. Chị có thể tiến cử em họ chị, Hạ Mạt là trợ lý của tôi, cô ấy còn là người bạn, người học chung lớp với tôi, tôi muốn tiến cử cô ấy với công ty, có chuyện gì không ổn nào?”
“Cam lòng tình nguyện ư?! Thế cô đã làm được những gì nào…”, Vi An gân cổ giận dữ la lối khiến mọi người trong phòng thu hình có thể nghe rõ từng từ.
“Tất cả im mồm!”
Giọng Jam buồn bã, tức giận như muốn vỡ tung mạch máu trong đầu.
“Cô, và cô”, Jam chả còn hơi sức phân bua, chỉ vào Hạ Mạt và cô em họ Vi An, “Ba giờ chiều mai tới công ty điểm danh, bắt đầu tập trung tham gia khóa đào tạo huấn luyện. Vi An, Thục Nhi, xin hai người giúp cho, hãy biết bản thân mình đang đứng ở địa vị nào!”
Nói đoạn, Jam gằn người bỏ đi, gương mặt nghiêm khắc đầy tức giận.
Vi An và Đào Thục Nhi rất ít khi nhìn thấy Jam tức giận như vậy, giây phút đó thật bất ngờ, hai người họ đều ngẩn người im lặng. Hạ Mạt cũng ngơ ngác ngỡ ngàng, chỉ có Trân Ân sung sướng phát rồ nhảy cẫng lên: “Wa! Tuyệt vời, quá hay, Hạ Mạt sẽ trở thành minh… tiiiinh…!!”Đêm xuống.
Hàng quán sắp bên đường.
“Bụp!”
Bật nắp lon bia quẳng xuống đấy, Trân Ân vui mừng đập mạnh vào cốc bia trong tay Hạ Mạt, cao hứng nói: “Chúc mừng cậu gia nhập làng giải trí! Cố lên!”
Hạ Mạt nhẹ nhàng đặt cốc bia xuống bàn.
“Mình không muốn bước chân vào đó”.
“Sao thế?!”, Trân Ân kinh ngạc hỏi.
“Giới showbiz quá phức tạp, chưa chắc mình đã thích hợp”, Hạ Mạt ngẩn người, “Nếu có thích hợp đi chăng nữa, kiểu sống đó chưa chắc đã gọi là sung sướng”.
“… Cũng đúng. Giống Vi An và Thục Nhi, không sao hiểu được họ lại như nước với lửa. Lúc trước xem nhiều bài báo thấy giới showbiz quả thực phức tạp đến sợ”, Trân Ân vò đầu, “Nhưng thôi, suy cho cùng giới showbiz vẫn là nơi phát ra những ánh sáng chói lòa nhất, biết bao nhiêu người cố gắng hết mình để chen vào đó”.
Hạ Mạt nhấp ngụm bia.
“Hơn nữa, cậu không phải đang muốn kiếm thật nhiều tiền hơn sao? Học phí của cậu, học phí của Tiểu Trừng, lại tiền thuốc men cho nó chứ…”, Trân Ân nghiêm túc nhìn Hạ Mạt, “Làm minh tinh có thể kiếm tiền nhanh nhất, nhiều nhất đấy”.
Ngón tay Hạ Mạt nắm chặt cốc bia, đôi mắt cô trở nên âm u ảm đạm, nhếch nụ cười đau khổ chát chúa.
Rất lâu sau.
Cô hít một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu lại, đôi mắt ấy đã lại sáng như sao.
“Cảm ơn cậu, Trân Ân”.
“Cái gì?”
“Thật mất mặt, sống trong trường quá lâu đã biến mình thành con người nhút nhát. Cậu nói đúng, mình cần phải kiếm cho đủ tiền”. Hạ Mạt nâng cốc bia lên, ngửa đầu uống một hơi cạn cốc, hai bên má dần dần ửng đỏ như ráng chiều mùa hạ.
“Nào chúc nhừng mình có cơ hội đặt chân vào làng giải trí! Mình sẽ cố gắng!”
“Cố lên!”
Hai cô gái ngồi dãy bàn phía trong hét lớn.
“Nhất định phải thành công!”
“Phải chiến thắng!”
“Nổi tiếng khắp châu Á!”
“Thành ngôi sao lớp siêu đỉnh, siêu siêu đỉnh!”
…
Chỉ có vài đĩa nhỏ đồ ăn trên chiếc bàn tròn, hai cô gái cùng cười tươi như hoa, xung quanh khách đã về hết, bà chủ quán lo lắng liên tục nhìn họ. Ánh sao lấp lánh tràn ngậm bầi trời đêm, đêm đó, Hạ Mạt uống hết năm lon bia, về nhà say nôn suốt đêm. Tiểu Trừng cả đêm cũng không ngủ lo cho chị.
Vậy mà chiều hôm sau xuất hiện ở Công ty Biểu diễn Nghệ thuật Sun, Doãn Hạ Mạt không hề còn bất cứ dấu tích nào của một đêm uống say. Cô gái trước quầy tiếp tân chỉ cho cô tới phòng hội nghị tầng ba phía đông, thấy người đợi thang máy quá đông, Hạ Mạt bỏ qua, vòng hết đại sảnh phòng khách dưới tầng trệt, leo cầu thang bộ.
Cầu thang lát đá cẩm thạch màu đen, có hoa văn khảm vàng khá bắt mắt. Tay vịn lan can bằng gỗ đen đầy đặn, mịn màng bọc chút hoa văn màu vàng rất đẹp. Cửa lớn phòng hội nghị cũng màu đen, hai bên cũng bọc viền màu vàng, chính giữa là logo màu vàng hoa lệ.
Doãn Hạ Mạt gõ cửa.
Không thấy bên trong có người đáp lại, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng hội nghị bước vào. Bên trong có ba cô gái, một có gương mặt búp bê dễ thương, một cô có nét đẹp lạnh lùng, còn cô kia dáng người đầy đặn. Vừa rồi họ còn nhìn nhau cười đùa, thấy Hạ Mạt bước vào tuy hơi ngạc nhiên nhưng lập tức ánh mắt cả ba đều thay đổi có cái gì đó là lạ, họ lạnh lùng nhìn Hạ Mạt thăm dò rồi quay lại tiếp tục câu chuyện.
Hạ Mạt hơi ngẩn người.
Chả có ai để ý đến cô.
Ba cô gái đó làm như Hạ Mạt đã bị bốc hơi vậy.
Giữa phòng hội nghị là chiếc bàn bầu dục lớn, ba cô gái kia ngồi phía bên trái, Hạ Mạt đi qua bên phải ngồi xuống đối diện trước mặt họ.
Hạ Mạt mỉm cười với ba cô gái kia.
Cô gái gương mặt búp bê hơi ngạc nhiên, thoáng chút do dự nhưng cũng cố mỉm cười đáp lại, hai cô kia đưa mắt liếc xéo cô mặt búp bê khiến cô ta giật mình ngơ ngác vội vàng tắt ngay nụ cười.
Đúng lúc này, cửa phòng hội nghị lại mở ra, cô em họ của Vi An gặp ngày hôm qua cũng đã tới, cô ta mặc áo phông quần jean trông đúng như một cậu con trai xinh đẹp tuấn tú.
Ba cô gái kia cùng lúc nhìn đánh giá cô em họ Vi An, ánh mắt không chút thiện cảm.
Còn Hạ Mạt lại mỉm cười chào.
Cô gái ngồi xuống cạnh Hạ Mạt, đưa tay phải ra:
“Chào bạn, mình là Phan Nam”.
“Mình là Doãn Hạ Mạt”.
Hai người họ bắt tay nhau.
“Chà chà, thật khéo quá chừng. Những người dựa vào thực lực bản thân được tuyển chọn ngồi một bên, người dựa vào mối quan hệ chen vào được ngồi cả bên kia…”
Phía đối diện giọng nói đầy khiêu khích phát ra.
Câu nói chưa dứt âm, cửa phòng hội nghị một lần nữa lại bật mở.
Năm cô gái vội vàng đứng bật dậy.
Tất cả có ba người, Jam ngồi bên phải, một người đàn ông tóc vàng ngồi bên trái, ngồi giữa là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi ẻo là trông như pêđê, bàn tay có ngón giữa đeo chiếc nhẫn đá hồng ngọc chạm hình hoa hồng không ngừng khua đi múa mại trong không trung.
“Tôi là Thái Ni, Giám đốc Truyền thông, phụ trách toàn bộ công tác tuyển chọn lần này của công ty. Đây là anh Jam, một ông bầu có con mắt độc đáo nhất. Còn đây là Nhã Luân, người sẽ cùng các bạn trực tiếp tiến hành cụ thể công tác đào tạo, huấn luyện và tuyển chọn. Thời gian tới, năm người các bạn sẽ phải cùng nhau luyện tập. À đúng rồi, các bạn đã biết nhau hết chưa?”
Năm cô gái đều im lặng.
Thái Ni kinh ngạc nói: “Làm nghệ sĩ trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều cần phải có khả năng nắm bắt được tình hình cục diện mới ngay lập tức! Nhã Luân!”
“Tôi sẽ dạy họ”. Người đàn ông tóc vàng gật đầu.
Thái Ni mặt mày tươi tỉnh nói:
“Các bạn có tất cả năm người, đều là những người được công ty chấm tuyển tham gia đào tạo huấn luyện lần này, công ty đều coi trọng các bạn như nhau. Công ty sẽ mời giáo viên có tiếng trong các giới tới dạy các bạn thanh nhạc, vũ đạo, các cư xử lễ nghĩa, vân vân. Mọi người đều cần phải cố gắng nhé! Sau khi khóa đào tạo huẩn luyện kết thúc, công ty sẽ chọn hai người xuất sắc nhất trong số các bạn chính thức tiến hành thu âm phát hành đĩa nhạc. Những người còn lại sẽ phải chờ cơ hội sau”.
Không khí trong phòng hội nghị bỗng yên lặng lạ thường.
Ba cô gái ngồi phía bên trái nhìn nhau rồi cùng lúc nhìn sang Hạ Mạt và Phan Nam phía đối diện, ánh mắt quái dị. Chỉ hai người có cơ hội thu đĩa phát hành, ba người họ dựa vào thực lực bản thân mới được tuyển chọn vào đây, tại sao lại đặt họ vào cùng loại người chen chân vào bằng mối quan hệ cơ chứ? Thật quá bất công.
“Sau đây xin thông báo cho mọi người một tin tốt lành”. Ánh sáng từ chiếc nhẫn hồng ngọc đeo trên tay lóng lánh dập dờn trong không trung theo nhịp cánh tay đang múa, Thái Ni điệu bộ thần bí nói: “Để thời điểm các bạn tung đĩa nhạc nhận được sự ủng hộ của khán giả, công ty sẽ đặc biệt mời một ca sĩ đang cực hot dìu dắt một người trong số các bạn. Ca sĩ này sẽ cùng thu âm một bài hát chủ đạo trong đĩa nhạc đó…”
Cô gái thân hình đầy đặn không cầm lòng được hỏi:
“Ai vậy?”
“Sẽ là…”
Cô gái gương mặt búp bê đoán chừng có thể… không thể là người đó được đành lửng lơ thôi không nói nữa.
Cô gái có nét đẹp lạnh lùng vừa nghĩ vừa nói:
“Là Vi An à? Từ Tịnh Nghi? Hay Đào Thục Nhi?...”
Phan Nam cười.
Hạ Mạt xưa nay chỉ bận lo việc học hành rồi lại lo làm thêm kiếm tiền nên không rõ tên các sao trong giới showbiz, thế giới của họ cách xa cô, rất xa.
Thái Ni đắc ý lắc lắc ngón tay, tuyên bố:
“Là Lạc Hi đó!”
“Oa!!”
“Hả?!!!!!”
Ba cô gái cùng đồng thanh kêu lên!
Kinh thiên động địa!
Trần phòng hội nghị có lẽ cũng bị rung động!
Ba cô gái sướng rơn nhảy lên ôm chầm lấy nhau, “Lạc Hi! Lạc Hi! Trời đất ơi thì ra là Lạc Hi”. Bọn họ có mơ cũng không dám nghĩ đến cái tên Lạc Hi! Lạc Hi là mộng tưởng cuối cùng của mỗi thiếu nữ, các thiếu nữ đều có thể kêu gào gọi tên Lạc Hi đến chết cũng được. Lạc Hi là thần thoại, Lạc Hi là truyền kỳ, trong giới showbiz tất cả ánh hào quang từ các minh tinh cộng lại cũng không thể so sánh nổi với một nụ cười trên gương mặt Lạc Hi!
Jam và Nhã Luân cũng giật mình ngơ ngác không kém. Jam quay qua hỏi nhỏ Thái Ni rốt cuộc chuyện là thế nào. Hai năm trở về đây, Lạc Hi là một hotboy đỉnh nhất được liệt vào hàng Thiên Vương, nổi đình nổi đám rực rỡ đến phát cháy. Vô số các nhà sản xuất đĩa hát, đạo diễn, các công ty quảng cáo, các chương trình nghệ thuật, giới báo chí bám đuổi theo sát gót anh. Nghe nói đến cả thời gian anh vào toilet cũng phải tiếp mười mấy cú điện thoại. Số lượng show quảng cáo, biểu diễn anh từ chối trong một ngày còn nhiều hơn rất nhiều lần số lượng show diễn các nghệ sĩ khác có được trong một tháng. Chuyện phát hành đĩa hát cho gương mặt mới của công ty lần này tuy cũng muốn mời Lạc Hi tham gia giúp đỡ tuyên truyền thanh thế, nhưng ngay đến trợ lý của Lạc Hi cũng còn chẳng thông qua, lại bị người ta khéo léo từ chối nữa là đằng khác. Rốt cuộc công ty đã chốt lại nhờ đến Vi An giúp đỡ.
Thái Ni nhún vai nói bản thân anh ta cũng rất bất ngờ, mù tịt không rõ. Hôm qua anh ta gửi fax bản danh sách tên những người mới đang được chuẩn bị tham gia đào tạo nhằm tìm kiếm hy vọng cuối cùng. Không ngờ, mới sớm hôm nay nhận ngay được điện thoại từ trợ lý của Lạc Hi thông báo là Lạc Hi đã đồng ý giúp đỡ.
Jam và Nhã Luân trợn tròn mắt.
Không thể tưởng tượng nổi!
Thái Ni đưa hai tay ra hiệu cho đám các cô gái đang gào thét phát cuồng hạ nhiệt xuống, anh hài lòng nói: “Đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần tên của các bạn xuất hiện cạnh tên Lạc Hi ắt sẽ thu hút được sự chú ý của khán giả hâm mộ. Vì thế các bạn cần phải nỗ lực phấn đấu tóm cho được vận may này của mình nhé!”
Phan Nam xem ra rất bình tĩnh.
Nhưng ba cô gái kia lại bị kích động muốn rớt nước mắt.
Thời khắc này họ chẳng còn muốn đoán xem rốt cuộc ai sẽ được cùng hát với Lạc Hi, họ chỉ cần tận mắt được nhìn thấy Lạc Hi là đã cảm thấy quá hạnh phúc, quá quá là hạnh phúc rồi!
Lạc Hi…
Ngồi trong phòng họp của Công ty Biểu diễn Nghệ thuật Sun, màng nhĩ Doãn Hạ Mạt gặp cơn chấn động, nhịp tim đột ngột tăng dồn dập, trái tim thắt lại.
Thời gian năm năm.
Biết bao nhiêu chuyện đã được gạt bỏ, đã tan biến.
Lạc Hi…
Tuy hình ảnh Lạc Hi trên các áp phích quảng cáo giăng đầy đường, trong các ngõ phố, tuy là anh hot đến độ nhà nhà đều biết, già trẻ đều hay, tuy là gương mặt Lạc Hi xuất hiện trên khắp các mặt báo, các tạp chí, nhưng, Lạc Hi – người đã trở thành một Cự tinh Thiên Vương, cùng với cô – đã nguyện thề rằng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, anh ấy và cuộc đời cô sẽ không bao giờ đồng thời cùng xuất hiện.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
12 chương
61 chương
163 chương
54 chương
52 chương
154 chương