Lục Quý Trì đành phải xoay người đi về phía Ngự Hoa Viên.   Nam nhân bên ngoài không được truyền triệu thì không được phép tiến vào hậu cung, Ngụy Nhất Đao không đi cùng, một mình hắn nhìn xem, dạo một vòng quanh Ngự Hoa Viên rộng lớn, sững sờ khi ngay cả thân ảnh của một con quỷ cũng không thấy.   .... Này cũng quá lớn rồi đi.   Đang cân nhắc xem có nên về Thọ Ninh Cung ôm cây đợi thỏ không, bỗng nhiên nghe được âm thanh lạch cạch. Lục Quý Trì quay đầu lại nhìn, phát hiện âm thanh truyền đến từ một bụi hoa cách đó không xa.   Sau bụi hoa có một đường mòn, Lục Quý Trì theo bản năng đi về bên kia mấy bước,  thấy đã tận cùng của đường mòn, một phụ nhân không hề có hình tượng mà ngồi xổm trên mặt đất sờ soạng, như là đang tìm cái gì đó.   “Sao lại có thể không có gì? Không phải chứ?” Âm thanh đè thấp như đang nói thầm, lo âu lại táo bạo, “Ta sao lại đi đến địa phương quái quỷ như thế này? Rõ ràng đang nằm trên giường cái gì cũng không làm...”   Chân Lục Quý Trì đột nhiên ngừng lại.   Phu nhân kia tìm chung quanh một lát, nhưng chung quy không tìm được cái gì, cuối cùng, nàng thở dài thất bại, chậm rãi đứng dậy.   Động tác này có chút thô lỗ, không hề tương xứng với khuôn mặt thanh nhã được bảo dưỡng tốt kia, trên mặt còn đang nhe răng trợn mắt, rất có đặc điểm của người nào đó...   Ngực Lục Quý Trì kinh hoảng, rốt cuộc nhịn không được lên một bước, hô lên một câu với phu nhân kia: “Thiên vương hổ cái!”   Phu nhân kia quay đầu đầu tiên là hoảng hốt,  đợi phản ứng lại, trợn tròn mắt không dám tin.   “Gà... gà...” Nàng đột nhiên quay đầu, “Gà” hồi lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh, “Canh gà hầm nấm?”   Lục Quý Trì thở dài, “Bảo tháp trấn hà yêu?”   Ánh mắt của vị phu nhân liền đỏ lên, “Cánh gà chấm tương ớt?”   Một trận tĩnh mịch trôi qua...   “Mẹ?!”   “Con trai!!!”   **   Ngàn lần không ngờ đến mẹ của mình cũng đi theo, Lục Quý Trì như là bị người nào hung hăng đấm vào ót một cái, hôn mê nửa ngày mới dần dần bình phục lại.   Hắn cũng đã từng ghét bỏ biệt danh “Cánh gà” của mình, cũng thật sự ghét mẫu thân nhà mình cứ căn cứ vào biệt danh này mà sáng tạo ra vài từ lóng mới, nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm thấy nó dễ nghe vô cùng, thậm chí còn có thể hát lên!   Phương Trân Châu kích động muốn hỏng rồi, vừa khóc vừa cười đi vòng quanh hắn vài vòng, mới vỗ một cái vào lưng hắn, “Bộ dáng mới này của con không tồi đâu nhé,  còn đẹp trai hơn ban đầu.”   “Bộ dáng của ngài cũng không kém.” Lục Quý Trì vui vẻ, đè nén ánh mắt nói, “Nhìn trẻ hơn ít nhất mười tuổi.”   “Kia đương nhiên rồi, người ta là mẫu thân của hoàng đế, tuyệt sắc phu nhân!” Phương Trân Châu vuốt mặt mình, chậc chậc, “Chỉ trình tự bảo dưỡng mỗi một ngày lại khác nhau, làm ta mở rộng tầm mắt!”   Tuy dung mạo không giống nhau, nhưng ngữ khí nói chuyện của người trước mắt, thần thái, còn có ánh mắt, đều là bộ dáng mà hắn quen thuộc, Lục Quý Trì không nói chuyện, dùng sức véo véo đùi, đau đến mức run run, vươn cánh tay dài, dùng sức kéo mẹ mình một phen.   Phương Trân Châu sửng sốt, ánh mắt lại đỏ, nhanh chóng xoa xoa khóe mắt, ghét bỏ mà vỗ vai con trai hai cái: “Tiền đồ!”   Lục Quý Trì nở nụ cười, ngay sau đó liền nhớ đến tình cảnh của hai người. Hắn nới tay, nhìn trái nhìn phải, lôi kéo mẫu thân đại nhân nhà mình vào rừng trúc nhỏ bên cạnh.   “Xin hỏi Phương Trân Châu nữ sĩ, ngài sao lại đến đây?”   “Ta cũng không biết, ngủ ngủ mở mắt ra liền đến nơi này rồi. Con thì sao?”   “Con ngày đó...”   Hai mẹ con ngồi xổm trong rừng trúc trao đổi tin tức, xác định đối phương cũng không biết làm thế nào để về hiện đại, liền cùng thở dài. Nhưng mà mẹ mình là điều vướng bận duy nhất của Lục Quý Trì ở hiện đại, con trai cũng là nguyên nhân Phương Trân Châu liều chết muốn trở về, bây giờ đã phát hiện ra đối phương cũng ở nơi này, hai người trong lòng kích động cũng cảm thấy viên mãn, có thể trở về hay không, cũng không quan trọng như vậy.   Chính là...   “Sao con lại thành Tấn Vương điện hạ?” Phương Trân Châu ghét bỏ mà nhìn Lục Quý Trì, “Tiểu tử này là cái tên thích làm càn! Con trai tiện nghi của ta kia.. Chính là hoàng đế lão ca ca của con, giống như không còn kiên nhẫn với Tấn Vương, chuẩn bị động thủ xử lý hắn!”   Xa thái hậu là một người tính cách thành thật chất phác không hề có dã tâm gì, bình thường không chú ý đến chuyện trên triều, nhưng nàng thật sự rất quan tâm đến nhi tử của mình.   Chiêu Ninh Đế vất vả cỡ nào mới ngồi được lên ngôi vị hoàng đế, lại mất bao nhiêu sức mới cứu được Đại Chu sắp sụp đổ, tất cả nàng đều nhìn thấy. Tuy rằng không biết nên biểu đạt như thế nào, cũng không có năng lực giúp hắn phân ưu, nhưng kỳ thật nàng luôn yên lặng mà quan tâm hắn, cũng chú ý người bên cạnh hắn.   Này nhìn xem, tự nhiên có thể phát hiện những thứ mà người khác không biết, càng là nguyên chủ ỷ vào mẹ đẻ có ơn với Chiêu Ninh Đế, biết hắn sẽ không dễ dàng làm gì với bản thân, cũng không quá nghiêm cẩn che dã tâm của bản thân.   Xa thái hậu thấy vậy lo lắng muốn hỏng rồi, một lần nào đó Chiêu Ninh Đế đến vấn an, nhịn không được mà nói ra vài phần, Chiêu Ninh Đế biết được, như trấn an nàng mà nói vài câu, Xa thái hậu thế mới biết trong lòng hắn đã sớm có tính toán.   Mà sau khi Phương Trân Châu đến, trong đầu cũng lưu lại trí nhớ của Xa thái hậu, cho nên tình cảnh trước mắt của Lục Quý Trì bà vô cùng lý giải. Nhớ đến Chiêu Ninh Đế cười híp mắt sai người bên cạnh lôi mấy vị ca ca ma quỷ đi xử tử, bà lạnh hết cả lưng, nuốt nuốt nước miếng, “Nếu... Nếu không chúng ta trốn đi? Đây là xã hội phong kiến không thể so được với chúng ta, không cẩn thận một cái, thật sự xảy ra án mạng...”   Lục Quý Trì bị mẹ chọc cười, “Trong thiên hạ này đều là đất của vua, chỉ sợ chúng ta chưa ra được cổng thành, đã bị bắt trở lại.”   Phương Trân Châu cũng phát hiện mình nói lời ngốc nghếch, ngượng ngùng cúi đầu, “Kia cũng phải làm gì a? Cũng không thể ở chỗ này chờ chết!”   “Không sợ, này chúng ta không phải có Thái hậu nương nương sao.”   Phương Trân Châu ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại: “Đúng vậy! Ta bây giờ là mẫu thân của hoàng đế, nếu như ta không đồng ý, sao hắn dám giết con?”   “Cũng không hẳn,” Lục Quý Trì vui vẻ, vỗ vỗ vai bà, “Dựa cả vào ngài đó, mẹ ruột!”   Phương Trân Châu cảm thấy thả lỏng, lau lau mồ hôi lạnh trên trán: “Yên tâm đi con trai, con hiếu thuận với mẹ, mẹ khẳng định có thể bảo vệ con!”   “Lời nói này, nếu như con không hiếu thuận với ngài, ngài sẽ không quan tâm sống chết của con sao?”   “Kia đương nhiên!” Phương Trân Châu đúng lý đúng tình mà nói, “Đều nói dưỡng một đứa con trai bất hiếu không dưỡng một con chó, nếu như ngươi không hiếu thuận với ta, ta sẽ bảo con trai tiện nghi kia xử tử ngươi!”   Nói đến đây mắt bà bỗng sáng ngời, có loại cảm giác được thông suốt, “Đợi chút! Nói như vậy ta mới phát hiện, bây giờ ta có một đứa con trai làm hoàng đế! Hoàng đế! Vua của một nước! Này vị trí tối cao! Ta.... ta, ta hoàn toàn có thể ở lại đây mà ngang ngược đi?”   Nhìn mẹ mình đang rơi vào vui mừng, miệng không khép được, Lục Quý Trì: “.. Phản ứng của ngài cũng quá chậm đi? Còn có, ngài cố thể dừng lại không? Con trai ruột của ngài còn đang đợi ngài đi cứu đây này!”   “Cái kia đợi lát nói, con để ta vui vẻ trước đã!”   Lục Quý Trì: “....”   Này thật sự là mẹ ruột ư?   **   Hai mẹ con ngồi trong rừng trúc một hồi lâu, liền thu thập cảm xúc mà đi ra ngoài.   Bên hồ sen cách đó không xa, cung nữ xếp thành một hàng chỉnh tề --- đó là người hầu hạ bên người thái hậu, Phương Trân Châu muốn một mình đi đến chỗ mình xuyên qua để tìm manh mối, đương nhiên sẽ không để cho các nàng đi cùng, liền lấy cớ đuổi các nàng đi, bảo các nàng ở kia chờ.   Nhìn thấy bọn họ, Lục Quý Trì lập tức vênh cằm lên, mắt híp lại, thần sắc kiêu căng.   Phương Trân Châu không nhịn được cảm thán: “Bộ dáng này của con thật sự thiếu đánh, đừng nói hoàng đế, ta nhìn còn thấy ngứa tay!”   Lục Quý Trì: “...Biết một ngày của con trai mẹ trải qua có bao nhiên gian nan không?’   Phương Trân Châu đè thấp âm thanh, cười he he, biểu cảm trên mặt hiền hòa chất phác: “Quả thật so với ta còn khó giả trang hơn, vất vả, về sau làm thịt nướng cho con ăn!”   Nhớ tới những năm tháng bị thịt nướng làm cho sợ hãi, Lục Quý Trì nhất thời giật mình một cái: “.. Thành tâm nhận lấy, cáo từ!”   Phương Trân Châu, “... Tiểu tử thối, muốn chết sao?”   “Này thật sự không thể trách con, ngài là sát thủ phòng bếp, lại không có tự giác của một sát thủ phòng bếp...” Còn chưa nói hết câu đã chống lại ánh mắt sát khí bừng bừng của mẹ, Lục Quý Trì đau khổ mà thở dài, “Làm ít một chút.”   Phương Trân Châu nhất thời mặt mày hớn hở.   Bà từ nhỏ đã thích trù nghệ, cố tình ông trời lại cho bà kỹ năng “ Cho dù cái gì cũng có thể làm thành nguyên liệu cháy đen”, làm cho Lục Quý Trì sầu đến muốn hỏng luôn.   Nhiều năm như vậy không bị độc chết chính là mệnh lớn!   “Nhưng mà cứ như vậy cũng không được, chúng ta vẫn lên tìm cơ hội để trở về, nếu không đừng nói con, ta cũng bị nghẹn chết.” Xa thái hậu là một cái hũ nút, nhưng Phương Trân Châu thì không, giả bộ một hai ngày thì không có vấn đề gì, thời gian dài thì chính là muốn lấy cái mạng già của bà.   Đây là khẳng định, Lục Quý Trì “Ân” một cái, đang muốn nói cái gì, cách đó không xa mấy cung nữ tiến lên đón. Mẹ con hai người câu được câu không mà nói chuyện, bảo trì bộ dạng khách khí xa lạ từ trước kia, cùng nhau trở về Thọ Ninh Cung.   Vừa mới vào phòng ngồi xuống, Chiêu Ninh Đế liền đến.   Mẹ con hai người cả kinh, nhanh chóng nhìn nhau,