Cũng giống như Lục Quý Trì, Thập công chúa cũng đến đây để thỉnh an Xa thái hậu. Thấy Lục Quý Trì đang ở đây, nàng có chút kinh ngạc, lập tức có chút câu nệ mà hành lễ với hắn: “Ca ca.”   Âm thanh của nàng mềm mại nhuyễn manh, nghe qua có chút ngốc ngốc. Lục Quý Trì cảm thấy đáng yêu, trên mặt lại không thể học bộ dáng của nguyên chủ, bày ra bộ dáng lãnh đạm: “Ừ.”   Nguyên chủ vô cùng không thích muội muội này, rõ ràng là thân phận công chúa tôn quý, lại luôn bày ra bộ dáng nhuyễn manh mềm mại. Thập công chúa luôn sợ ca ca ruột lúc nào cũng quát to của mình, bởi vậy hai người tuy là huynh muội ruột thịt, nhưng quan hệ cũng không thân cận. Hơn nữa mấy năm nay một người ở ngoài cung, một người ở ngoài cung, càng là số lần gặp mặt chỉ là đếm trên đầu ngón tay.   Nhưng mà Thập công chúa là muội muội cũng rất có lương tâm, tuy rằng không cùng nguyên chủ tới lui, nhưng những quan tâm bình thường nên có thì vẫn có, không giống nguyên chủ, hoàn toàn bỏ muội muội qua đầu, bên trong tuy rằng cũng có nguyên nha do Thập công chúa, tỷ như tính cách khờ khạo, không hoạt bát sáng sủa biết làm nũng giống như Cửu công chúa, nhưng cũng không thể không trách nguyên chủ, làm huynh trưởng, nhưng lại không đảm đương hết trách nhiệm của một người huynh trưởng.   Lại nhớ đến trước khi Dung phi qua đời dặn nguyên chủ phải chăm sóc muội muội, Lục Quý Trì âm thầm lắc đầu, đứa nhỏ này, bất hiếu a!   “Được rồi, các ngươi đừng đứng nữa, ngồi đi!”   “Đa tạ mẫu hậu.” Thập công chúa nhu thuận lên tiếng.   Lục Quý Trì hoàn hồn, lơ đãng nhìn đôi môi không chút huyết sắc của nàng, nhất thời hơi hơi sửng sốt.   Tiểu cô nương, nhìn không khỏe lắm nha!   Mặc dù có tâm thay nguyên chủ quan tâm muội muội – dù sao hắn cũng chiếm dụng thân thể của nguyên chủ, cho dù có thể trở về hay không, trước mắt đều nên gánh trách nhiệm của nguyên chủ. Nhưng vẫn câu nói kia: Hình tượng không thể tan vỡ.   Cho dù sau này sớm hay muộn cũng phá vỡ, nhưng cũng phải có quá trình hợp lý, bằng không đột nhiên đại biến...   Chết nha!   Phương Trân Châu cũng hiểu đạo lý này, tuy rằng luyến tiếc con trai, nhưng vẫn nhanh chóng tỏ vẻ mệt mỏi như thường ngày, các người mau đi đi.   “Mẫu hậu nghỉ ngơi cho khỏe, nhi thần cáo lui, ngày mai lại đến thỉnh an ngài.” Quăng cho mẹ ruột ánh mắt “Tự chăm sóc tốt bản thân”, Lục Quý Trì hành lễ lui xuống.   Thập công chúa cũng vội vàng cáo từ, hai huynh muội một trước một sau mà ra khỏi Thọ Ninh Cung.   Nhận thấy tiểu muội muội vụng trộm mà nhìn mình, còn làm bộ tự cho là không ai phát hiện, Lục Quý Trì có chút buồn cười, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên có người sợ hãi kêu lên: “Công chúa cẩn thận!”   Nghiêng đầu thấy, thì ra là tiểu cô nương lúc xuống bậc thềm không để ý, làn váy kẽ vướng lại, thiếu chút nữa ngã sấp. May mắn một cung nữ phía sau nàng nhìn thấy, kịp thời đỡ cô.   “Không có việc gì không có việc gì.” Thập công chúa vội vàng xua tay, chống lại ánh mắt của Lục Quý Trì, nhất thời lại chán nản bất an.   Ca ca lại mắng nàng ngu ngốc đi?   Nhưng mà đợi hồi lâu cũng không thấy tiếng quát tháo hay trài phúng, Thập công chúa ngẩn người, nhịn không được giương mắt lên nhìn về phía Lục Quý Trì.   Lục Quý Trì đang suy nghĩ mình nên nói cái gì --- quát lớn cái gì đó, ngu ngốc, hắn làm không được, quan tâm cũng không được, không phù hợp với hình tượng, kia... Hay là trực tiếp chạy lấy người?   Đang do dự, Thập công chúa bỗng nhiên cố lấy dũng khí mở miệng, “Ca, ca ca...”   Lục Quý Trì hoàn hồn, không lạnh không nhạt nhìn nàng, “Sao?”   Ca ca vậy mà lại để ý chính mình! Thập công chúa kinh hỉ trợn tròn mắt, muốn nói cái gì, trước mắt lại bỗng nhiên có một trận choáng váng hoa mắt.   “Công chúa!”   “... Chi Chi?”   Chi Chi là nhũ danh của nằng, ca ca đã thật lâu không có kêu tên của nàng. Thập công chúa thật cao hứng, nhưng lập tức lại bị bóng đen bao trùm lên ý thức.   Hay lắm, mới nói liền choáng váng hôn mê, Lục Quý Trì sững sờ vội vàng hô lên với cung nhân bên cạnh: “Nhanh truyền thái y!” ***   Thái y rất nhanh liền đến.   Bệnh tình của Thập công chúa được khống chế, nhưng người vẫn chưa tỉnh, thái y nói đây là do thân thể nàng suy nhược, mấy ngày trước nhiễm phong hàn, sau lại không có nghỉ ngơi thật tốt.   “Không nghỉ ngơi tốt?” người nói chuyện là Phương Trân Châu, Thập công chúa té xỉu ở Thọ Ninh Cung, bà nghe nói sau khi sai cung nữ mang công chúa vào trong, Lục Quý Trì cũng vì vậy mà không đi, “Đây là có chuyện gì? Thập nha đầu vài ngày này bận bịu cái gì? Còn có, chủ tử đã bệnh như vậy, người hầu bên cạnh nàng lại không có ai phát hiện?”   Thập công chúa an phận, cũng không thích làm chuyện gây chú ý, Xa thái hậu đối với Thập công chúa ấn tượng không tồi, cũng không vì những chuyện của nguyên chủ làm mà có ý định ra tay với Thập công chúa. Luôn luôn tiếc nuối không sinh được con gái là Phương Trân Châu nữ sĩ cũng rất thích tiểu cô nương nhu thuận đáng yêu này, nghĩ đến mẹ đẻ nàng qua đời, ca ca ruột lại là một tên cặn bã, nhịn không được mà cảm thấy thương tiếc, nhíu mày.   “Bẩm thái hậu, công chúa hôm kia vô ý cảm lạnh, nô tỳ đã đi mời thái y, thái y đến xem đã khai thuốc cho công chúa, cũng đã dặn dò công chúa nghỉ ngơi thật tốt, nhưng là công chúa....:   Đáp lời là đại cung nữ bên người Thập công chúa Dương Liễu, thấy nàng nói xong lại liếc nhìn mình, Lục Quý Trì không khỏi buồn bực, “Công chúa như thế nào?”   Dương Liễu do dự một chút, mím môi nói: “Mấy ngày nữa chính là ngày sinh thần của điện hạ, công chúa vì muốn làm quà sinh thần gấp cho điện hạ, mới không để ý lời thái y dặn dò, cố ý thức đêm, cứ thế không nghỉ ngơi tốt.”   Lục Quý Trì sửng sốt: “Lễ vật sinh thần?’   “Điện hạ đã quên rồi sao? Hằng năm đến sinh thần của ngài, công chúa đều đưa cho ngài một chiếc hà bao đựng bùa bình an, mấy cái đó đều là công chúa tự làm từng chút một.” Như nghẹn thật lâu, Dương Liễu ngẩng đầu, mắt đỏ cơ hồ như lớn mật mà nói, “Điện hạ,  nô tì van cầu ngài, sau này ngài có thể để ý đến công chúa nhiều một chút được không! Công chúa là muội muội ruột của ngài a, sao ngài không để nàng vào trong lòng, còn...”   “Dương Liễu tỷ tỷ! Ngươi... Ngươi đừng nói nữa...” Tiếng nói suy yếu vang lên, Lục Quý Trì nhìn lại, chỉ thấy Thập công chúa thất kinh dựa trên giường, “Ca ca, ca ca đừng trách Dương Liễu! Nàng chính là chính là nhất thời...”   Lời còn chưa nói xong, liền không nhịn được mà ho khan.   Thấy khuôn mặt trắng nhợt của nàng ho đến nỗi đỏ bừng, nước mắt không ngừng vòng quanh, Lục Quý Trì không đành lòng, theo bản năng mở miệng nói: “Đã biết, ta không trách nàng là được, muội đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt.”   Thập công chúa sửng sốt, không dám tin trợn mắt: “Ca ca?!”   Lục Quý Trì lúc này mới phản ứng lại, theo bản năng muốn đổi lại khuôn mặt muốn đánh đòn trước kia, nhưng nghĩ lại, muội muội ruột vì làm quà sinh nhật cho hắn mà ngã bệnh, đây là chuyện cảm động cỡ nào chứ, liền tính bởi vì vậy mà lòng sinh xúc động, thay đổi thái độ với muội muội, cũng không có gì là không thể lý giải. Hơn nữa, này cũng là một cái cớ để cho hắn thay đổi bản thân --- ý thức được điểm này, Lục Quý Trì một trận kích động, vội vàng điều chỉnh biểu cảm, làm ra bộ dáng phát hiện bản thân mình đang thất thố: “Được rồi, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.” Thập công chúa nhìn hắn chằm chằm, vành mắt dần đỏ lên, như là sợ hắn thấy, nàng nhanh chóng cúi đầu, hơi hít cái mũi một chút, sau đó mới lấy từ trong tay áo một chiếc hầu bao thêu tay khéo léo, thêu thúy trúc cùng với hoa điểu đưa cho hắn: “Mấy ngày nữa là sinh thần của ca ca, này... Ca ca, tặng cho huynh.”   Từ lúc Dung phi qua đời, nguyên chủ hằng năm sinh thần đều nhận được một chiếc hầu bao mà Thập công chúa tự thêu, nhưng nguyên chủ cảm thấy cái đó rất đàn bà, tổn hại đến hình tương oai phong hùng vĩ của mình, nên chưa từng dùng qua... Cũng chưa từng thật sự nói cảm ơn với Thập công chúa.   Có thể nói là vô cùng cặn bã.   Khóe miệng Lục Quý Trì giật giật, dùng sức phỉ nhổ nguyên chủ hai cái, lúc này mới đưa tay nên nhận, nhìn như tùy ý nhương lại cực kỳ cẩn thận mà buộc vào bên hông.   Nguyên chủ không phải là một ca ca tốt, chưa từng làm hết trách nhiệm của một người ca ca, nhưng Thập công chúa trước giờ chưa từng ghi hận, còn không sợ mệt mỏi ngã bệnh mà tự tay làm gấp quà sinh thần cho hắn...   Tâm ý như vậy, không nên tùy ý cô phụ.   Thập công chúa vừa mừng vừa sợ, muốn cười, nhưng lại không nhịn được mà đỏ mắt. Hôm nay ca ca hình như có chút không giống bình thường... Nhưng nàng thích ca ca như vậy!   “Ca ca sẽ luôn mang theo sao?” Nàng nâng đôi mắt nhu thuận, nỗ lực nghẹn không để cho nước mắt rơi, tránh cho huynh trưởng không vui, cuối cùng mới dè dặt cẩn trọng giải thích: “Trước khi mẫu thân qua đời muội đã đáp ứng với ngài, sau này hàng năm đến sinh thần của huynh đều sẽ làm cho huynh một cái hầu bao... Nếu mẫu thân biết ca ca luôn mang theo hầu bao bên người, nhất định sẽ rất vui vẻ.”   Nàng rất thích ca ca của mình, theo bản năng muốn thân cận hắn, nhưng bởi vì hắn không nhìn cùng lãnh đạm, cũng làm cho nàng từ đáy lòng sợ hắn. Mà trước khi Dung phi mất đã giao cho nàng một nhiệm vụ như vậy, cũng không phải là không hiểu được tính cách nguyên chủ, sợ sau này bản thân mình đi rồi, hai huynh muội sẽ dần dần xa lạ.   Lục Quý Trì vừa cảm động lại thay nguyên chủ áy náy, sau khi trầm mặc một lúc lâu, làm ra một biểu tình xúc động mềm lòng, nhưng lại có chút mất mặt, xấu hổ chậc một tiếng: “Đã biết, sao mà nói nhiều câu vô nghĩa như vậy, nhanh chóng nghỉ ngơi đi!”   Thập công chúa cao hứng vô cùng, đầu nhỏ rụt rụt vào trong chăn, ánh mắt thật to cong lên như hình trăng non. Nàng còn vui vẻ một chút, bỗng nhiên lại thăm dò, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thanh âm nho nhỏ, ánh mắt sáng ngời nói: “Vậy... Ca ca ngày sinh thần của huynh vừa hay chính là Vạn Hoa Chương, nghe nói, nghe nói trong thành sẽ tổ chức Vạn hội hoa xuân, rất náo nhiệt...”   Hắc, tiểu nha đầu nhìn ngơ ngác, còn rất biết được một bước tiến một bước.   Lục Quý Trì vừa kinh ngạc vừa buồn cười, muốn nói cái gì, chỉ thấy nàng hơi lui vào trong một chút, như đà điểu mà cúi đầu nói: “Muội, muội chỉ thuận miệng nói! Ca ca đừng nóng giận!”   Lục Quý Trì: “...”   “Nàng muốn đi thì mang nàng đi đi.” Phương Trân Châu đứng một bên bị sự đáng yêu của nàng làm cho nhịn không được mà mở miệng.   Không ngờ đến bà sẽ giúp bản thân mình nói chuyện, tiểu cô nương trong chăn vui sướng khẽ thò đầu ra một chút, đầy trông mong mà nhìn về phía Lục Quý Trì.   Chống lại ánh mắt ướt sũng như thú nhỏ của nàng, Lục Quý Trì nào có thể nói ra lời cự tuyệt? Đương nhiên hắn cũng không nghĩ sẽ cự tuyệt, lại thấy mẫu thân đại nhân nhà mình đang bày ra vẻ mặt “Không mang đứa nhỏ này đi chơi sao, nhanh lên đừng dài dòng”, nhất thời khéo miệng kéo lên, cố ý làm như khụ một tiếng: “Nhi thần tuân mệnh.”   Ca ca vậy mà thật sự đáp ứng rồi! Thập công chúa kinh hỉ suýt nữa thì nhảy cẫng lên, “Đa tạ mẫu hậu.”   “Chỉ đa tạ mẫu hậu không đa tạ A Trì sao?” Chiêu Ninh Đế bỗng nhiên từ phía bên ngoài cười híp mí mà đi vào.   Đệt! Người này cư nhiên còn lén ở bên ngoài nghe lén.   Lục Quý Trì bất ngờ không kịp phòng, cả người đều kinh ngạc, ngay sau đó liền nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của bản thân mình.   Hẳn là không lộ ra sơ hở gì đi!