Bổn vương muốn yên tĩnh

Chương 67 : Bổn vương muốn yên tĩnh

Lục Quý Trì không biết Lâm Sênh đang suy nghĩ gì, tâm loạn mà xoay người rời đi.   Hắn vốn định tiến cung thỉnh an mẹ ruột, thuận tiện như thường là đi tìm một đợt hảo cảm của ca ca được lợi, nhưng lúc này lại không biết vì sao lại đột nhiên không có tâm tình, chỉ về phía nằm lên giường, cắm đầu ngủ một giấc.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Mà Khương Hằng, sau khi đưa mắt nhìn thiếu niên vội vàng rời đi, nàng liền chậm rãi đi về phía Thanh Hoa cung của Tần Thái phi.   Chỉ là Tần Thái phi lại không ở trong cung, mà là “đúng lúc” đi Thọ Ninh cung thỉnh an.   Rũ mắt xuống che lại ý cười nơi đáy mắt, Khương Hằng lấy danh nghĩa thỉnh an di mẫu nhà mình mà quay người đi về phía Thọ Ninh cung.   Xa Thái hậu và Tần Thái phi thân như tỷ muội, như đối với Khương Hằng lại không quen thuộc. Một là bởi vì nàng từ nhỏ lớn lên ở biên quan, rất ít hồi Kinh; hai là bởi vì Xa Thái hậu trời sinh thích yên tĩnh, không thích bị người ta quấy rầy, bình thường ngay cả phi tử hậu cung cũng không hay gặp, chờ nói chi đến nữ nhi của ngoại thần. Bởi vậy nếu như không có Tần Thái phi làm người trung gian, Khương Hằng không tiện trực tiếp đi thỉnh an bà.   Đây chính là nguyên nhân vì sao Khương Hằng muốn tìm Tần Thái phi hỗ trợ.   Mà Tần Thái phi đối với cháu gái bảo bối này vẫn luôn là muốn cái gì cho cái đó, bởi vì mặc dù trong lòng bà ấy không hài lòng với Lục Quý Trì cho lắm nhưng vẫn cực kỳ ra sức sắp xếp xong xuôi hết thảy, giúp đỡ cải trắng nhà mình khai triển kế hoạch ăn thịt heo.   Bởi vậy mà Khương Hằng rất thuận lợi gặp được Phương Trân Châu, cũng rất thuận lợi tìm hảo cảm từ bà, khiến trong lòng bà ngứa ngáy đến mức hận không thể lập tức cướp người về nhà làm nữ nhi --- đúng vậy, nữ nhi, trước khi còn chưa thăm dò rõ ràng được rốt cuộc bà có thái độ gì đối với hôn sự của Lục Quý Trì, Khương Hằng không muốn quá liều lĩnh, tránh cho có sự cố gì đó.   Tần Thái phi cũng cảm thấy ổn thỏa hơn một chút, dù sao thì trở ngại lớn nhất trong chuyện này là bên phía Chiêu Ninh Đế, Xa Thái hậu lại là người xem con như mạng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Bọn họ cũng không biết là Xa Thái hậu đã thay đổi linh hồn, hiện tại linh hồn này là phu nhân Phương Trân Châu đến từ thế kỷ hai mươi mốt, bà là mẹ ruột của Tấn vương điện hạ cũng đã thay đổi linh hồn, đồng thời vẫn luôn lo lắng con trai vô dụng nhà mình không kiếm được vợ.   Nếu như biết tiểu cô nương mà mình muốn cướp về nhà làm con gái coi trọng con trai xui xẻo, bà còn dốc hết sức muốn đẩy hắn…   Đừng nói đến trở ngại đằng trước là ngọn núi nhỏ Chiêu Ninh Đế, cho dù là Ngũ Chỉ Sơn thì bà cũng có thể bổ ra ngay tại trận!   Sau đó hai tay đưa người lên, không chừng còn phải buộc đóa hoa lớn, bắn pháo hoa gì đó.   Đáng tiếc là hai người kia không biết, bởi vậy sau khi kiếm được một đợt hảo cảm, Khương Hằng cực kỳ biết điều đứng dậy cáo từ.   Phương Trân Châu sờ lấy đôi bàn tay nhỏ mềm mại của nàng lưu luyến không rời: “Có rảnh thì thường xuyên đến nói chuyện với ai gia, một mình ai gia ở trong cung rất khó chịu.”   Thái hậu nương nương này quả thật như lời di mẫu nói, hoạt bát sáng sủa hơn không ít, Khương Hằng bật cười, tốt tính gật đầu: “Nếu Thái hậu không chê thần nữ ồn ào, thần nữ sẽ đúng giờ thường xuyên tiến cung thỉnh an Thái hậu.”   Tuy là cố ý lấy lòng nhưng tính cách Phương Trân Châu ngay thẳng, làm người cởi mở, một phen chung đụng như thế, Khương Hằng cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại là có loại cảm giác nhẹ nhõm mà khi đối mặt với Lục Quý Trì mới có. Nàng cảm thấy ngạc nhiên, lại có chút muốn cười, bởi vậy mặc dù Phương Trân Châu luôn tự mình nói chuyện còn luôn sờ tay nàng, trong lòng nàng cũng không có chút mất kiên nhẫn, ngược lại là hơi cảm thấy thú vị, trong lòng sinh ra ý thân thiết rõ ràng.   Một người có phải hư tình giả ý hay không, Phương phu nhân đã sống hai đời đồng thời đã từng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng và từng làm tổng tài bá đạo bày tỏ mình liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cho nên thấy Khương Hằng như vậy, trong lòng bà tự nhiên cũng càng ngày càng hài lòng, bà nhịn không được mà cười hi hi nói: “Vậy nói rồi đó, lần sau ngươi đến, ai gia làm đồ ăn ngon cho người!”   Tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho người mình thích, đây là phương thức biểu đạt tình yêu trực tiếp nhất trong lòng Phương phu nhân, bởi vậy bà vẫn luôn cố gắng cải thiện tài nấu nướng của mình, mặc dù… hiệu quả cũng không tốt lắm.   Nhưng Khương Hằng không biết, bởi vậy sau khi hơi ngẩn ra, rất nhanh nàng đã cười đồng ý, nghe thấy Tần Thái phi phản ứng chậm một bước run rẩy mí mắt không ngừng, bà sâu sắc đồng tình nhìn nàng một cái.   Nhóm cung bên một bên cũng từng chịu đựng đau khổ cũng yên lặng nuốt nước bọt một cái, thầm nghĩ một tiếng cô nương bảo trọng.   Khương Hằng bị bọn họ nhìn đến mức toàn thân phát run: “...”   Xảy ra chuyện gì vậy?   ***   Mặc dù không cẩn thận trở thành người bị hại tiếp theo xử lý hắc ám nhưng kế hoạch phát triển thuận lợi, tâm tình Khương Hằng vẫn vô cùng tốt, mắt cười cong cong cáo từ Phương Trân Châu, cùng Tần Thái phi quay về Thanh Hoa cung.   Phương Trân Châu bóng lưng lung linh tinh tế, thướt tha mềm mại của nàng, đôi mắt bà đăm đăm đồng thời một lần nữa ngầm thở dài một hơi --- khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng tốt, tính cách càng khiến người ta vui vẻ, nhưng con trai bà lại cứ thế xem đại mỹ nhân nũng nịu người ta thành huynh đệ…   Chỉ sợ là có bệnh rồi.   Vẫn nhanh chóng cho thái y xem một chút đi.   Xem kỹ rồi nói không chừng sẽ thông suốt, đến lúc đó…   Nhớ tới dáng vẻ Lục Quý Trì vỗ ngực nói như đinh đóng cột rằng Khương Hằng là huynh đệ, Phương Trân Châu lập tức không tưởng tượng nổi nữa, được rồi, dáng vẻ mang cảm giác như chữa không khỏi.   Lục Quý Trì không biết ở trong lòng mẹ ruột mình đã bị từ bỏ chữa trị, hắn ngủ một giấc này thẳng tới giữa trưa, sau đó bị cảnh tượng hân hoan lúc Khương Hằng và Lâm Sênh thành thân đánh thức.   Đây rõ ràng chính là một việc vui, vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi?   Lục Quý Trì xoa cái đầu căng đau đứng lên, không còn dám nghĩ tiếp nữa.   Đúng lúc này Ngụy Nhất Đao vội vàng chạy vào, nói là hình như Tiểu Ngọc Nhi hình như có chút không thoải mái, thiếu niên ngẩn người, vội vàng ném giấc mơ vớ vẩn này ra sau đầu, đứng lên đi về phía hậu viện.   Hạ nhân đã mời thầy thú y tới, đang cảm tra thân thể cho nó, Tiểu Ngọc Nhi nóng nảy mở cái miệng lớn như bồn máu ra, vừa nhe răng với ông ta vừa dữ tợn gầm tú, nhìn thấy người thì trong lòng run sợ.   “Đây là làm sao vậy?” Lục Quý Trì lập tức lo lắng chạy tới.   Thầy thú ý là một ông lão để một nhúm râu xám trắng, nghe vậy thì bình tĩnh quay đầu: “Bẩm điện hạ, cơm nước ở vương phủ quá tốt, Tiểu Ngọc cô nương ăn quá no.”   Lục Quý Trì: “...”   “Meo meo!” Khó chịu! Bụng khó chịu!   Nhìn tên nhóc hướng về phía mình uất ức kêu lên, khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái, hắn quay đầu nhìn về phía Ngụy Nhất Đao: “Ngươi lại vụng trộm cho nó ăn thịt?”   Ngụy Nhất Đao rũ cái đầu to xuống, chột dạ không thôi nói: “Ta không có…”   Lục Quý Trì cười ha ha: “Cho ăn bao nhiêu?”   “Một… một chậu…”   “Hửm?”   “Hai… ba chậu.” Ngụy Nhất Đao nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Nó luôn hướng về phía ta mà kêu, ta thấy nó quá đáng thương, cho nên…”   “Cho nên ngươi mềm lòng.” Lục Quý Trì nói xong thì dường như cảm thấy không ổn, hắn vội vàng cúi đầu nhìn Tiểu Ngọc Nhi giả chết, mặt không cảm xúc nói: “Lợi hại vậy, sao ngươi không trực tiếp thành tinh đi?”   “Meo…” Ta không biết ngươi đang nói gì, ta chỉ đói bụng mà thôi.   Lục Quý Trì cười lạnh, nói với thầy thú y đang muốn kê đơn thuốc cho nó: “Để nó đau thêm một lát, đau sợ rồi thì lần sau sẽ biết kiềm chế. Còn có ngươi…”   Thiếu niên nói xong nhìn về phía thủ hạ ngu dại cao tráng như núi, lạnh lùng vô tình nói: “Ba chậu thịt nước, khi nào ăn xong thì lại đến gặp ta.”   Ngụy Nhất Đao ngẩn người, kinh ngạc mừng rỡ: “Điện hạ không phạt ta, lại còn muốn thưởng cho ta?!”   “...” Lạnh lùng vô tình gì đó đều mất hết, Lục Quý Trì chỉ muốn đè đầu hắn ta hung dữ một trận cắn răng nặn ra một câu: “Không nướng nữa, ăn sống đi.”   Ngụy Nhất Đao: “...”   ***   Bị Tiểu Ngọc Nhi và Ngụy Nhất Đao quấy rầy như thế, sự chú của Lục Quý Trì cuối cùng cũng dời khỏi chuyện của Khương Hằng và Lâm Sênh. Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tiểu Ngọc Nhi uống thuốc xong, sau khi xác định nó không sao thì về phòng lật xem .ên>   Nội dung đặc sắc khiến tâm tình lo lắng của hắn dần dần bình phục lại, thiếu niên dựa vào trên giường, nghiêm túc xem.   Cùng lúc đó, tại Vinh Quốc công phủ.   Khương Hằng đang cười híp mắt nhìn đệ đệ béo Khương Hòa, nghe cậu ta kể về từng trò hay trong phủ sau khi nàng tiến cung.   Nào là nha hoàn trong viện của nàng cả người đầy vết thương bị Thành Ý bá phu nhân gặp được, nào là trưởng bối trong phủ mờ mịt biểu thị nàng từ hôn Lạc Đình, thật ra là có ẩn tình gì khác, Khương Hằng không cảm thấy bất ngờ chút nào, ngược lại là còn có chút muốn cười.   Lão thái thái quả thật không để nàng thất vọng.   Một màn lại một màn, ấn tượng của Thành Ý bá phu nhân đối với nàng cho dù tốt thì hiện tại chỉ sợ cũng đã sinh lòng lo nghĩ, có ý lui bước rồi nhỉ?   “Tỷ tỷ còn chưa nói cho đệ biết, vì sao nương nói Lâm Thế tử không làm tỷ phu được chứ!”   Tên nhóc mập mạp còn nhỏ tuổi, chỉ biết truyền đạt, lại không thể nhìn hiểu mũi nhọn giấu giếm trong những chuyện này, Khương Hằng cũng không muốn cậu tiếp xúc với những thứ âm u này quá sớm, nàng bóp khuôn mặt  núc ních của cậu thuận miệng nói vài câu, sau đó đuổi cậu đo.   Cậu ta vừa đi, Nguyệt Viên liền không nhịn được tức giận nói: “Mặc dù đã sớm biết lão thái thái sẽ ra tay nhưng đây cũng quá độc ác rồi! Bà ta lại ám chỉ với Thành Ý bá phu nhân sở dĩ cô nương dứt khoát đồng ý từ hôn như vậy là bởi vì cô nương có vấn đề trong đạo đức!”   “Không như vậy thì làm sao đánh tan suy nghĩ cầu hôn của người ta.” Khương Hằng cũng không để ý, nàng chỉ để ý đến người mình để ý. Bởi vậy sau khi xác định mục đích đã đạt thành, nàng liền đứng dậy đi ăn cơm cùng Khương Từ, không để người chuyện vớ vẩn và người râu ria ở trong lòng chút nào.   Chỉ là nàng không để lão thái thái trong lòng, lão thái thái lại rất để ý đến nàng --- mặc dù đã thành công phá hủy hình tượng của Khương Hằng trong lòng Thành Ý bá phu nhân, bỏ đi suy nghĩ cầu hôn của bà ấy nhưng nghĩ tới chuyện này, trong lòng bà ta vẫn cực kỳ không thoải mái.   Người nhà Thành Ý bá phủ như vậy, Lâm Sênh lại là thanh niên xuất chúng như thế, vậy mà lại coi trọng nha đầu chết tiệt tâm địa ác độc, làm bộ làm tịch kia?!   Mặc dù biết trong chuyện này có  mẫu tử  Tần gia và Tần Thái phi, nhưng hôm nay lão thái thái thấy Khương Hằng thế nào cũng không thuận mắt vẫn cảm thấy lòng dạ không thuận. Bà ta chỉ muốn lập tức tùy tiện tìm kẻ ti tiện gả nàng đi, cũng để nàng nếm thử cảm giác nửa đời sau bị hủy!   Nhưng bà ta không thể.   Sau lưng Khương Hằng là Tần gia và Tần Thái phi, trong tay Tần gia còn nắm giữ tiền đồ của nhi tử nhà mình, bà ta thực sự không dám công khai tha mài hôn sự của nàng, chỉ có thể ngầm phá hư.   Nhưng sau khi phá hư xong, lão thái thái vẫn cảm thấy không cao hứng, bởi vì chuyện ngày hôm nay khiến bà ta ý thức được, thanh danh của Khương Hằng không tệ, lại có người đứng sau cường đại, chỉ cần nàng chưa đính hôn lần nữa, không có Lâm Sênh thì còn sẽ có Vương Sênh, Lý Sênh. Mà bà ta phát hư được một lần, lại không nhất định có thể phá hư được lần thứ hai, lần thứ ba.   Đến lúc đó Khương Hằng rất có thể sẽ nở mày nở mặt mà gả vào nhà tốt, trượng phu cưng chiều, người nhà yêu thương, người ngoài tâng bốc khen ngợi, hãnh diện đắc ý, vinh sủng vô hạn. Mà tứ nha đầu bà ta thật lòng sủng ái nhiều năm lại chỉ có thể thê lương chịu khổ trong từ đường, uổng phí hết thanh xuân, ngay cả lúc nào có thể về nhà cũng không biết…   Không được! Tuyệt đối không thể để Khương Hằng được như ý, nếu không bà ta sợ là có chết bà ta cũng không nuốt trôi được cục tức này!   Lão thái thái càng nghĩ trong lòng càng buồn phiền, sắc mặt vốn xanh cám càng ngày càng khó coi thêm mấy phần.   Vinh Quốc công phu nhân ở một bên hầu hạ thấy vậy, đôi mắt khẽ đảo, khóe môi cong lên mấy phần ý cười ẩn ý: “Mẫu thân đang phiền não hôn sự của ngũ nha đầu?”