Bổn vương muốn yên tĩnh

Chương 64 : Bổn vương muốn yên tĩnh

Giọng nói của hắn ta có hơi lớn, Lục Quý Trì thoáng tỉnh táo lại một chút: “Ồ… vậy ngươi, vậy ngươi tự làm đi.”   Nói xong vỗ cái khăn trong tay lên người hắn ta, tự mình đỡ góc bàn quay về ngồi xuống.   Lâm Sênh lập tức liền nhẹ nhàng thở ra: “Được, đa tạ điện…”   Lời còn chưa nói hết liền đối diện với đôi mắt của thiếu niên nhìn chằm chằm vào nơi nào đó của mình, mí mắt Lâm Sênh giật giật, cũng không lo lau nữa, rất nhanh nghiêng người dùng cái bàn ngăn chặn thân thể mình.   “Xong rồi?”   Lục Quý Trì không biết mình bị hiểu lầm, đối mắt hắn trừng trừng, chỉ sợ mình sẽ ngủ mất, còn những cái khác, đó đều là hành vi không có ý thức, hoàn toàn không mang theo bất cứ hàm ý gì.   Nhưng mà Lâm Sênh không biết.   Lâm Thế tử chỉ cảm thấy, mình nhìn ra được rồi.   Hắn ta cứng nhắc mà nở nụ cười, gật đầu liền chuẩn bị cáo từ, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, Tấn vương điện hạ lại lớn miệng nói chuyện rồi: “Vậy chúng ta tiếp tục… tiếp tục chủ đề vừa rồi. Nào, nói nghe xem, vì sao ngươi ở tuổi này mà vẫn chưa thành thân?”   Đều say rồi mà còn kiên nhẫn muốn biết đáp án như thế, chẳng lẽ nguyên nhân bởi vì hắn ta chậm chạp chưa lập gia đình, cho rằng hắn ta là người đồng đạo?   Thế tử đại nhân một lần nữa cảm thấy mình biết chân tướng rồi bỗng nhiên dừng lại, bình tĩnh trở lại.   “Nhân duyên đại sự chú trọng duyên phận, trước đó vẫn luôn không lập gia đình chỉ vì chưa gặp được cô nương thích hợp, có điều vài ngày trước...”   “Vài ngày trước thế nào?” Lục Quý Trì ngẩn ngơ, thoáng cái thẳng người lên: “Không phải là gặp được cô nương yêu thích rồi chứ?”   Lâm Sênh không phải lần đầu bị nam nhân dây dưa, bởi vậy mặc dù bị thân phận và tác phong lớn mật của Lục Quý Trì làm cho giật nảy mình, nhưng sau khi tỉnh táo lại liền khôi phục sự bình tĩnh. Hắn ta không nói phải cũng không nói không phải, chỉ cười bày tỏ: “Mẫu thân của ta nói ngày mai bà liền đến nhà cô nương đó thăm dò ẩn ý.”   “Thì ra là như vậy…”   Thiếu niên không che giấu sự thất vọng trên mặt chút nào, lập tức liền khiến Lâm Sinh càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình, hắn ta sờ lên khuôn mặt nam nữ ăn sạch này của mình, cảm thấy khẽ thở dài.   Xem ra thật sự phải thành thân sớm một chút rồi, nếu không khuôn mặt chọc hoa đào này…   Tạo nghiệp chướng mà.   Lục Quý Trì không biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy nếu như hắn ta đã có người mình thích, vậy thì có thể hoàn toàn đá khỏi ván cờ này rồi.   Hoàn toàn đá ra khỏi ván cờ…   Quá tốt rồi.   Không đúng, tốt cái gì, ứng cử viên thật vất vả mới lựa chọn ra được này mất rồi, Khương Hằng còn không phải thất vọng chết à!   Trong đầu thiếu niên hỗn độn, mơ mơ màng màng hiện lên hai suy nghĩ mâu thuẫn, muốn nói cái gì đó, cơn buồn ngủ đánh tới như dời núi lấp biển. Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, mí mắt rũ xuống ngủ thiếp đi.   ***   Khương Hằng không biết Lục Quý Trì không chuốc say được Lâm Sênh, ngược lại uống cho bản thân mình say ngất, còn bị hiểu lầm thành đoạn tụ, nàng đang ở trong cung cùng Tần Thái phi nói chuyện phiếm.   Tần Thái phi tuổi gần bốn mươi, nhưng bởi vì được bảo dưỡng thỏa đáng nên nhìn không qua ba mươi. Bà và mẫu thân của Khương Hằng là tỷ muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, bởi vậy dáng dấp giống Khương Hằng đến mấy phần, chỉ là so với sự dịu dàng đoan trang của Khương Hằng, giữa vầng trán của bà lại nhiều hơn mấy phần khí khái hào hùng. Nhất là dáng vẻ cười lên, càng không có sự yếu đuối của nữ tử ngoan ngoãn dễ bảo, ngược lại mang theo một cỗ tự tin là cho người ta hai mắt tỏa sáng, khiến cho người nhìn mà tâm tình cũng thả lỏng theo.   Vậy mà vào giờ phút này, nhìn cháu gái nụ cười mang theo chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, nụ cười trên mặt Tần Thái phi lại thoáng cái cứng đờ. Bà trừng lớn đôi mắt phượng xinh đẹp, ngạc nhiên lại ngây ngốc mà nhìn nàng, hồi lâu mới đưa tay ngoáy tai, lại hỏi một lần nữa: “Con vừa mới nói cái gì? Con nói con… thích ai?”   “Tấn vương.” Khương Hằng nở nụ cười, trong đôi mắt cong cong điểm xuyến ánh sáng mà Tần Thái phi chưa từng nhìn thấy: “Di mẫu, lòng con duyệt Tấn vương, muốn gả cho hắn làm thê tử, di mẫu giúp con một chút nha.”   Tần Thái phi trầm mặc. Bà nhìn bàn tay đang lôi kéo mình, thiếu nữ mềm mại mà làm nũng, mí mắt bà điên cuồng nhảy loạn giống như ngựa hoang thoát cương.   “Tuổi tác Tĩnh vương đã rất lớn rồi, con…”   Khương Hằng bất đắc dĩ lại buồn cười, giận bà nói: “Di mẫu biết rõ người con nói không phải là lão Vương gia kia.”   Tần Thái phi dừng lại một lát, đờ đẫn nói: “Vị Kính vương ở Bắc Hạ cũng đã có chính phi rồi.”   “Di mẫu!”   Nhìn thiếu nữ hiếm khi lộ ra trạng thái yêu kiều của nữ nhi gia, trong lòng Tần Thái phi ngạc nhiên lại khó có thể tin được, hồi lâu mới tràn đầy sự khó hiểu nói: “Ta nói con làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho tên nhóc khốn nạn họ Lạc kia, rõ ràng với thủ đoạn của con, cho dù tiểu nha đầu An Quốc công phủ kia mang thai, con cũng có biện pháp giải quyết nàng ta, hóa ra… nhưng con làm sao lại coi trọng tiểu tử Tấn vương kia?!”   Quan hệ của Tần Thái phi và Xa Thái hậu lúc trước vô cùng tốt, quan hệ với Phương Trân Châu bây giờ cũng không tệ, bởi vì biết được gần đây Tấn vương thay đổi không ít, cũng biết quan hệ giữa hắn và Chiêu Ninh Đế rất có sự cải thiện, nhưng dưới cái nhìn của bà, có thay đổi thế nào thì Tấn vương rách lúc trước với một đống lịch sử đen tối cũng không xứng với cháu gái bảo bối nhà mình, bởi vậy nói xong không đợi Khương Hằng đáp lời, bà lại nhịn không được mà chậc một tiếng: “Không được không được, có thể là ta vẫn chưa tỉnh ngủ, trước tiên con ngồi một lát, ta lại đi ngủ một giấc…”   Khương Hằng nhíu mày, cũng không nói chuyện, cứ cười híp mắt nhìn bà như vậy.   Một mình Tần Thái phi diễn không được, cuối cùng chỉ có thể hậm hực mở miệng: “Không phải, con thật sự suy nghĩ kỹ rồi?”   “Vâng, hắn rất tốt.” Khương Hằng nở nụ cười: “Chỉ là bây giờ hắn đối với con vẫn chưa có tình cảm nam nữ, bệ hạ và Thái hậu lại một mực cố ý cưới phi cho hắn…”   “Cái gì cái gì? Ý của con là hiện tại chỉ có một mình con nóng đầu? Hắn đối với con vẫn không có ý đó?!”   Thấy Khương Hằng gật đầu, khóe mặt Tần Thái phi lập tức liền co giật.   Lúc đầu bà còn đang nghĩ có phải Tấn vương đầu heo kia âm thầm câu dẫn củ cải trắng tuổi nhỏ vô tri, lại chưa từng thấy nam nhân nhà mình hay không, kết quả nói nửa ngày, người đầu tiên có tà tâm là củ cải trắng nhà mình…   Mị lực heo gì mà lại lớn như vậy?!   Nhất thời bà không biết nên yên tâm hay là nên lo lắng, hồi lâu mới xoa xoa thái dương, có chút xoắn xuýt nói: “Vậy con bây giờ… mặc dù gần đây quan hệ của Tấn vương và bệ hạ hòa hoãn không ít, nhưng trước kia dù sao hắn cũng từng phạm vào không ít việc kiêng kỵ, bệ hạ… chỉ sợ sẽ không hy vọng con và hắn có quan hệ gì.”   “Cho nên con mới muốn xin di mẫu giúp con một chút.”   “Con là…” Tần Thái phu suy nghĩ một chút, hiểu rõ: “Con là muốn đi con đường bên chỗ Thái hậu?”   Khương Hằng mỉm cười, gật đầu: “Thái hậu nương nương là thân mẫu của bệ hạ, nếu Thái hậu nương nương cho phép, bệ hạ nhất định sẽ không chối từ.”   “Nhưng con làm như thế, rất có thể sẽ khiến bê hạ không thích.” Tần Thái phi không đồng ý mà nhíu mày một cái: “Hơn nữa Thái hậu nương nương từ trước đến nay lấy ý kiến của bệ hạ làm đầu, cho dù ta đi nói thì cũng chưa chắc có tác dụng.”   “Bệ hạ bên kia con tự sẽ tìm cách khác, di mẫu cũng không cần nói thẳng, chỉ cần giúp con chú ý tin tức bên Thái hậu nương nương một chút, đừng để người ta cướp trước con, sau đó… không có gì thì khen con là được.” Khương Hằng dịu dàng cười một tiếng, nhìn dịu dàng lại nhu thuận: “Ví dụ như cái gì mà ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỹ lệ đáng yêu, dịu dàng hiền lành, huệ chất lan tâm…”   Tần Thái phi ngẩn ngơ, nhịn không được mà vui cười ra tiếng: “Con nha đầu này! Sao mà không thấy xấu hổ chút nào vậy!”   Tình cảm tỷ muội của Tần Thái phi và mẫu thân Khương Hằng vô cùng tốt, dưới gối Tần Thái phi lại chỉ có một nhi tử, bởi vậy vẫn luôn xem Khương Hằng như nữ nhi ruột mà đối đãi. Khương Hằng cũng chỉ có ở trước mặt Tần Thái phi mới có thể nói chuyện không kiêng kỵ như vậy, để lộ một mặt mà bình thường người ngoài không nhìn thấy. Nàng chớp mắt cười một tiếng, tiến tới xoa bóp bả vai cho bà: “Đây không phải đều thuận theo di mẫu sao.”   Tần Thái phi cũng là da mặt dày, gan lớn, biết mình muốn gì thì sẽ liều mạng đi tranh giành. Bà cười hơn nửa ngày, lúc này cuối cùng mới dừng lại, bóp gương mặt của nàng nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần là người con thích, mặc kệ khó khăn nhường nào di mẫu cũng sẽ tranh thủ cho con, an tâm chờ đi.”   Chỉ là trước lúc này, trước tiên bà vẫn cần phải xem xem đầu heo kia rốt cuộc có mị lực gì, có thể khiến củ cải trắng nhà mình phí hết tâm tư như vậy.   Tần Thái phi híp mắt, trong mắt lóe lên mấy phần sắc sảo.   ***   Lục Quý Trì vẫn không biết mình đã bị người ta để mắt tới, hắn đang vui thích mà ngủ, mơ thấy một giấc mộng nào đó không thể nói nên lời.   Nữ tử trong mộng dáng người mỹ lệ, giọng nói mềm mại, không khỏi quen thuộc, nhưng chẳng biết tại sao lại không thấy rõ mặt.   Lục Quý Trì có chút mờ mịt, muốn nhìn kỹ, lại bị bàn tay nhỏ trắng nõn trơn mềm giống như đậu hũ của nàng hấp dẫn sự chú ý. Còn có…   Thời điểm như thế này nào còn có cái gì!   Chắc chắn là làm trước rồi lại nói!   Bạn học Lục làm gà tơ hơn hai mươi năm cực kỳ có kinh nghiệm mà bỏ mặc chính mình rơi vào mộng cảnh, còn cực kỳ điêu luyện mà thay đổi mấy tư thế, cuối cùng vô cùng sảng khoái mà phóng thích ra ngoài.   “Điện hạ dễ chịu không?”   Giọng nói mang theo hơi thở hổn hển, mềm mại ngọt ngào, vang lên bên tai hắn, khiến tâm thần Lục Quý Trì rung động, xương cụt tê dại từng cơn.   “Dễ chịu…” Hắn nhịn không được mà lộ ra một nụ cười ngây ngô, quay đầu hướng về phía miệng nàng hôn tới, sau đó…   Một khuôn mặt xinh đẹp quen thuốc xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn, mắt cười cong cong, mặt mày dịu dàng.   “Mẹ nó!” Thiếu niên nhịn không được hô to một tiếng đột nhiên mở mắt ngồi dậy, tim đập thình thịch trực nhảy.   Hắn thế mà mơ tới Khương Hằng? Còn đem nàng…   Tổn thọ mà!!!