Mấy ngày nay bởi vì chuyện Lục Quý Trì sống chết không rõ, tinh thần của nàng có chút không yên, Nguyệt Viên là người bên cạnh nàng, lại cùng nàng lớn lên từ nhỏ, Khương Hằng cũng không ngoài ý muốn khi nàng ấy có thể nhìn ra tâm tư của mình.   Nghe lời này, nàng không trả lời nay, chỉ chậm rãi đi đến đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh xuân bạt ngàn bên ngoài nói: “Ta quyết định gả cho Lạc Đình, từ trước đến nay đều không phải bởi vì con người hắn ta, di ngôn của mẫu thân và tâm tình của An di mới là thứ ta để ý. Bây giờ ngày cưới đến gần, nếu ta đưa ra lời từ hôn vào lúc này, ngươi bảo An di làm sao tiếp nhận được?”   “Chúng ta có thể xếp đặt để Lạc Đình nói ra! Dù sao hắn ta cũng không muốn…”   “Bất kể là ai nói ra, An di đều không tránh khỏi sẽ thương tâm. Thân thể bà ấy không tốt, lỡ như bởi vì vậy mà xảy ra chuyện gì, ngươi bảo trong lòng ta làm sao có thể yên ổn? Huống chi…” Nàng quay đầu nở nụ cười: “Trên đời này có rất nhiều thứ tốt đẹp, nhưng phần lớn chỉ thích hợp đứng nhìn từ xa, chuyện tình yêu chính là như thế. Nếu không, ngươi thấy ví dụ về sự ân ái ban đầu không nghi ngờ, cuối cùng lại trở mặt thành thù còn ít sao? Lùi một bước lại mà nói, chính là không đến mức trở mặt thành thù, nhưng lòng người dễ thay đổi, lại có bao nhiêu người có thể trung thành coi giữ cho nhau cả đời? Chi bằng ngay từ đầu liền giữ một khoảng cách, còn có thể giữ lại kỷ niệm đẹp.”   “Nhưng cô nương tốt như vậy, con người Lạc Đình vốn dĩ không xứng với cô nương!” Nguyệt Viên cuống lên, khuôn mặt mũm mĩm nhăn lại: “Nguyệt Viên chưa từng tích ai, cũng không nghĩ tới phải lập gia đình, cho nên không biết lời nói này của cô nương có đúng hay không, nhưng ta luôn cả thấy gả cho người mà trong lòng mình ngưỡng mộ là một chuyện rất tốt đẹp, cô nương thật sự không muốn thử một chút sao?”   Khương Hằng không nói gì, hồi lâu sau mới nói: “Tấn vương… ta quả thật có chút thích hắn, nhưng cho dù ta thật sự muốn thử, người đó cũng không phải là hắn.”   Nguyệt Viên không rõ: “Vì sao?”   “Trước tiên không nói hắn có thích ta hay không, cho dù thích… hoàng gia tôn thất, quyền thực phân tranh, cho dù có thật lòng bầu bạn, đối với ta mà nói cũng quá phức tạp rồi.” Khương Hằng lắc đầu, hai mắt trong trẻo như nước: “Gả cho người bình thường, sống cuộc sống đơn giản, che chở cho A Từ bình an khỏe mạnh thuận lợi lớn lên, đây là mới cách sống thích hợp nhất của ta.”   Sau khi phát hiện ra mình động lòng với Lục Quý Trì, nàng không phải là chưa từng do dự, chỉ là một chút động lòng, còn chưa đủ khiến nàng mất lý trí, vì thế mà phấn đấu quên mình.   Cho nên… cứ đứng xa xa nhìn đi.   Cũng rất tốt.   Nhìn phồn hoa ngoài cửa sổ, thiếu nữ có chút buồn vô cớ cũng có chút thoải mái nở nụ cười.   **   Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã là hơn nửa tháng sau.   Vết thương của Lục Quý Trì dần khép miệng lại, ngày hôm đó cuối cùng cũng có thể bước xuống giường.   “Nằm trên giường lâu như vậy, buồn chết ta rồi, đi dạo một chút, tiến cung tìm hoàng huynh lấy thưởng đi!”   Ngoại nam không tiện ở lại lâu trong cung, bởi vậy sau khi thoát khỏi nguy hiểm, hắn liền về vương phủ của mình dưỡng thương.   “Lấy nhiều một chút,” Người nói chuyện chính là Ngụy Nhất Đao, đại huynh đệ này bị chuyện của Lục Quý Trì suýt chút nữa dọa cho phát sợ, bây giờ trong lòng vẫn còn bóng ma, bởi vậy vừa nhắc tới chuyện này, nhịn không được liền khuyến khích nói: “Phải xứng đáng với vết thương trên người điện hạ mới được.”   Lục Quý Trì vui vẻ, vỗ vỗ bờ vai hắn ta nói: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chọn đồ đắt tiền nhất.”   Làm đau lòng chết ca ca không may kia!   “Đáng tiếc chỉ có thể lấy được ba thứ, không thể lấy hết.”   Nhìn người anh em trong mắt đều là “Cẩu hoàng đế thật là hẹp hòi”, Lục Quý Trì: “…”   Lấy hết?   Đòi hỏi nhiều từ một người keo kiệt, sợ không phải là muốn chết!   Khóe miệng của hắn hơi giật, khoát tay một cái nói: “Chuẩn bị xe đi.”   Ngụy Nhất Đao hoàn hồn: “Vâng.”   Hai người liền tiến cung.   Một đường đi như bay, rất nhanh liền đi vào hoàng cung. Lục Quý Trì che lấy vết thương vẫn còn có chút âm ỷ đau bước xuống xe ngựa, chậm rãi đi vào trong cung.   Buồn bực ở trong nhà lâu rồi, heo nái trên cây cũng có thể nhìn thành thần tiên trên trời, chớ nói chi là hoàng cung xa hoa, khắp nơi đều là cảnh đẹp. Tâm tình thiếu niên rất tốt, đi tới đi lui, nhịn không được ngâm nga điệu hát dân gian.   Tiếng của hắn mang theo sự trong trẻo của người thiếu niên, cũng mang theo sự thuần hậu của nam tử trưởng thành, nghe vô cùng vui tai, Khương Hằng ở phía sau ngọn núi giả ven đường hơi cong môi, ý cười trong mắt tràn ra như nước.   Xem qua quả thật như Nguyệt Viên nói, đã không có gì trở ngại nữa.   Rất tốt.   “Ai?!”   Tiếng của Ngụy Nhất Đao cắt ngang suy nghĩ của nàng, Khương Hằng có chút ngoài ý muốn hơi nhíu mày lại, không nghĩ tới mình cũng cố ý trốn đi rồi còn có thể bị bọn họ chỉ đi ngang qua phát hiện.   Có điều nghĩ đến thân thủ của Ngụy Nhất Đao, cô lại không cảm thấy kinh ngạc.   “Ngươi sao thế, giật hết cả mình?”   “Điện hạ, phía sau ngọn núi giả kia có người đang lén…”   Mặc dù không muốn qua lại gì với hắn nữa, nhưng nếu như đã trốn không thoát, nàng cũng không đến nỗi chạy trối chết. Khương Hằng sắp xếp lại tâm tình, chậm rãi từ phía sau hòn núi giả đi ra: “Bái kiến Tấn vương điện hạ.”   “Khương Hằng?” Lục Quý Trì kinh ngạc, lập tức liền nhíu mày nở nụ cười: “Sao lại là ngươi, trốn ở phía sau đó làm gì vậy?”   “Phong cảnh ở đó không tệ, thần nữ nhất thời say sưa, cho nên…” Khương Hằng mỉm cười, sắc mặt như thường nói: “Di mẫu ở trong cung chờ thần nữ qua đó, thần nữ cáo lui trước.”   Nàng xem ra không khác gì với bình thường, nhưng khi đang nói chuyện thái độ lại rõ ràng lạnh nhạt khách khí hơn rất nhiều, còn có…”   “Đây là muốn đi? Ngươi cũng không hỏi xem vết thương của ta đã tốt lên hay chưa?”   Khương Hằng dừng lại, cụp mắt cười đáp: “Nếu như điện hạ đã có thể đi bộ vào cung, dự đoán vết thương đã tốt hơn.”   “Dự đoán…” Lục Quý Trì bỗng nhiên liền không vui: “Ngươi cũng không phải là thái y, lỡ như dự đoán sai thì sao?”   Hắn liếc nhìn nàng một cái, hừ nhẹ: “Chúng ta tốt xấu gì cũng từng cùng chung hoạn nạn, ngươi đây cũng quá không có lương tâm rồi.”   Khương Hằng có chút muốn cười, nhịn được, chỉ là cong môi một cái không để lại dấu vết mà thôi, biết lắng nghe nói: “Là thần nữ không phải, không biết vết thương của điện hạ như thế nào rồi?”   “…” Cảm thấy rất qua loa là chuyện gì vậy? Được rồi được rồi, không so đo với tiểu cô nương. Lục Quý Trì hừ hừ một tiếng, lắc lắc cánh tay: “Cũng được, thái y nói có thể xuống giường hoạt động rồi, chỉ là vẫn không thể vận động mạnh.”   Khương Hằng nở nụ cười: “Vậy thì, chúc mừng điện hạ.”   Lục Quý Trì nhìn nàng một cái: “Ngươi thì sao? Trước vết trầy da trước kia đều tốt lên chưa?”   “Đa tạ điện hạ quan tâm, đều đã tốt…”   “Cái này gọi là tốt rồi? Đều để lại sẹo rồi!”   Rất nhanh tay bên phải lộ ra bên ngoài co rụt vào trong tay áo, Khương Hằng lạnh nhạt lắc đầu một cái: “Chẳng qua là một vết sẹo nhỏ, cũng không chướng ngại gì.”   Quả thực chỉ là một vết sẹo nhỏ, to bằng nửa cái móng tay như vậy, ở trên chỗ khớp nối chỗ mu bàn tay của nàng, nhìn cũng không quá rõ ràng. Nhưng bàn tay nàng trắng ngần xinh đẹp, đột nhiên có thêm một vết sẹo màu hồng, thoạt nhìn vẫn rất chướng mắt. Lục Quý Trì chậc một tiếng, theo bản năng nói: “Lát nữa ta hỏi thái y một chút, xem xem có thuốc gì trừ sẹo…”   “Không cần.”   Lục Quý Trì sững sờ: “Vì sao?”   “Nhà thần nữ đã có rồi, đa tạ ý tốt của điện hạ.” Nếu đã không có ý định từ hôn với Lạc Đình, ngược lại phát triển một chút gì đó với hắn, Khương Hằng sẽ không bỏ mặc tình cảm càng ngày càng sâu sắc với hắn nữa ---- loại chuyện vừa gả cho người khác vừa mập mờ với hắn, nàng không làm được.   “Ờ…”   “Nếu không có chuyện gì khác, thần nữ cáo lui trước.”   Lục Quý Trì có chút buồn bực nhìn nàng: “Ngươi làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi không? Sao ta thấy ngươi là lạ vậy?”   Khương Hằng nở nụ cười: “Điện hạ lo xa rồi.”   Lục Quý Trì còn muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ nàng rũ mắt không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, đành phải gật gật đầu: “Vậy ngươi đi đi.”   Khương Hằng phúc thân: “Vâng, thần nữ cáo lui.”   Nhìn bóng lưng nàng tha thướt rời đi, Lục Quý Trì nhíu mày, cũng không có tâm tư ngân nga nữa.   “Ngươi nói xem nàng ấy đây là làm sao vậy?” Khương Hằng nhìn như dịu dàng đoan trang, thật ra tư tưởng vượt quá mức quy định, cũng không giống với những cô nương khác trong thời đại này. Nói chuyện với nàng sẽ khiến cho Lục Quý Trì có loại cảm giác nhẹ nhõm lúc đối mặt với bạn bè ở hiện đại, bởi vậy hắn thật sự xem nàng như bằng hữu mà đối đãi.   Nhưng đồng bọn đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại không muốn để ý đến hắn nữa?   Ngụy Nhất Đao suy nghĩ một chút, nói: “Có phải điện hạ làm chuyện gì đắc tội với ngũ cô nương người ta rồi không?”   Lục Quý Trì tức giận nói: “Gần đây mỗi ngày ta đều ở nhà, sao lại đắc tội?”   “Vậy…” Ngụy Nhất Đao nhìn hắn, đến gần thần thần bí bí nói: “Nghe nói nữ nhân, mỗi tháng đều sẽ có vài ngày tâm tình vô cùng không tốt như vậy…”   Lục Quý Trì lập tức liền trầm mặc.   Lý do này hình như… khá là đáng tin cậy?   **   Sau khi đưa mắt nhìn Khương Hằng rời đi, Lục Quý Trì đầu tiên là đi Ngự thư phòng.   Chiêu Ninh Đế đang nghị sự cùng triều thần, hắn không tiện đi vào quấy rầy, đành phải đi đến Thọ Ninh cung thỉnh an mẹ mình trước. Kết quả đến Thọ Ninh cung rồi thị mẹ lại không có ở đó, nói là đến Phượng Tê cung thăm đại hoàng tử rồi.   Phượng Tê cung là nơi ở của Hoàng hậu, mà đại hoàng tử, sau khi trải qua hai tháng điều trị của thái y, tiểu tử đã không còn yếu ớt không thể gặp ai như lúc vừa mới ra đời nữa.   Chuyện này làm Phương Trân Châu vui như điên.   Ngậm kẹo đùa cháu! Ngẫm lại cũng thấy đắc ý được không!   Nhất là đại hoàng tử giống mẫu thân, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, càng khiến cho bà chỉ nhìn một cái liền không dời được tầm mắt nữa. Bởi vậy những ngày này bà cũng không ở trong cung nấu ăn hắc ám nữa, chỉ một lòng nhớ đến tôn nhi được lợi của mình, thỉnh thoảng liền muốn đi đến Phượng Tê cung.   Không cần ăn đồ ăn hắc ám gì nữa, Lục Quý Trì cảm động đến quả thực muốn khóc, đối với cháu trai được lợi kia cũng sinh ra mười hai vạn phần yêu thích.   Đứa trẻ ngoan, thúc nhất định sẽ yêu thương cháu!   Nghĩ như vậy, hắn liền quay đầu đi về phía Phượng Tê cung.   “Ôi cục cưng! Cục cưng của ai gia! Nhìn xem nhìn xem, đây là đang nói chuyện với ta đấy!”   Vừa mới vào cửa liền nghe được tiếng cười to say mê của mẹ ruột mình, Lục Quý Trì dở khóc dở cười, vừa đi vào vừa nói: “Mấy ngày trước mẫu hậu còn nói hoàng huynh mới là cục cưng của người đấy, bây giờ vừa thấy Tiểu Minh Sinh liền quên hoàng huynh đến nơi xa vời rồi.”   Lục Minh Sinh, tên của đại hoàng tử.   “Hửm? Sao con lại xuống giường rồi?” Nể tình hắn đang bị thương, Phương Trân Châu miễn cưỡng cho hắn một chút chú ý.   “Thái y cho phép.”   Phương Trân Châu yên tâm rồi, qua loa mà “Ờ” một tiếng, lại cúi đầu trêu đùa với tiểu tử trắng trắng mềm mềm trong ngực.   Lục Quý Trì: “…”   Có thể nói là mẹ ruột đặc biệt rồi.   Hắn liếc mắt, đi đến bên cạnh bà nhìn cháu trai được lợi một cái, thấy cậu bé giương một đôi mắt tròn vừa đen vừa sáng, trong miệng phun bong bóng nhỏ, dường như đang vấn an hắn, lập tức liền bị vẻ đáng yêu chọc trúng rồi: “Nào, con ôm một lúc!”   “Con tránh ra, ai gia mới ôm một tí thôi!”   “Con ôm một chút liền trả lại cho người…”   “Không được!”   Vừa đi ra đã nhìn thấy hai mẹ con đang tranh cướp con trai mình, khóe miệng Sở hoàng hậu hơi giật, bước nhanh tới: “Thập nhất sao lại tiến cung rồi, vết thương đều tốt rồi?”   Vừa rồi nàng không cẩn thận làm bẩn tay áo, quay về trong phòng thay y phục.   “Bái kiến hoàng tẩu…”   Lục Quý Trì đứng dậy hành lễ với nàng, không nghĩ tới còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu sợ hãi: “Vương phi! Vương phi người không thể xông vào như vậy được!”   “Tránh ra!” Sau một tiếng kêu khẽ vội vã, một nữ tử mặc y phục thêu hoa kéo một tiểu cô nương bảy tám tuổi xông tới như một cơn gió, phịch một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Sở hoàng hậu: “Muội muội! Muội muội mau cứu ta! Mau cứu ta và An Vinh!”   Lại là Việt vương phi.   Lục Quý Trì lập tức liền kinh ngạc, đây là xảy ra chuyện gì rồi?