Bổn vương muốn yên tĩnh
Chương 47
Phương Trân Châu nhìn Chiêu Ninh Đế không nói gì, hồi lâu đột nhiên đưa tay ra ôm hắn.
Chiêu Ninh Đế kinh ngạc, theo bản năng liền nghiêng người né tránh.
“Mẫu hậu…”
Sau khi thấy hắn phản ứng lại thì nụ cười hơi cứng lại, hình như có sự áy náy, Phương Trân Châu nở nụ cười: “Không quen đúng không?”
Không đợi Chiêu Ninh Đế trả lời, bà liền nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Bệ hạ không cần cảm thấy có lỗi, bởi vì ai gia cũng cảm thấy rất không quen.”
Chiêu Ninh Đế sửng sốt một chút.
“Chuyện này thật ra đều là lỗi của ai gia…” Phương Trân Châu ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, vừa lục nhìn ký ức trong đầu Xa thái hậu, vừa thu ý cười lại thở dài: “Ai gia là nữ nhi, từ khi sinh ra đời đã không được tổ phụ tổ mẫu và phụ thân yêu thích, mẫu thân cũng thích đệ đệ hơn, rất ít khi ở bên cạnh ta, chỉ dạy bảo ta phải ngoan ngoãn, phải hiểu chuyện, phải tuân thủ nữ đức nghiêm ngặt, phải nói ít làm nhiều. Bởi vậy mà ai gia quen với cuộc sống thanh tịnh, cũng đã quen trầm mặc với tất cả mọi người tất cả mọi chuyện.”
Chiêu Ninh Đế không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe, Phương Trân Châu cũng không nhìn hắn, tiếp tục nói: “Ngay cả bệ hạ… lúc bệ hạ vừa ra đời, tròn tròn nho nhỏ, ngọc tuyết đáng yêu, trong lòng ta cực kỳ vui mừng, muốn ôm con, nhưng lại thực sự không biết nên ôm như thế nào, bởi vậy ngồi cứng ngắc trên giường đến trưa…
Trong lòng Chiêu Ninh Đế khẽ động, nhìn không ra vui buồn hỏi: “Mẫu hậu sợ làm trẫm bị thương?”
“Phải.” Quay đầu nhìn khuôn mặt ôn hòa của hắn, trong lòng Phương Trân Châu thương tiếc nói: “Ai gia chưa từng được ai ôm, cũng chưa từng ôm ai, bởi vậy rất sợ làm con bị thương.”
Trong lòng Xa thái hậu tất cả đều là tình yêu thương đối với Chiêu Ninh Đến, nhưng tình yêu thương này quá sâu sắc nặng nề, bà ấy từ nhỏ đã bị người thân xem nhẹ đối xử lạnh nhạt căn bản không biết nên biểu đạt thế nào, ngược lại càng muốn gần gũi, trong lòng càng e sợ.
Bởi vậy, mặc dù từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà ấy nhưng Chiêu Ninh Đế và bà ấy thật ra cũng không gần gũi, ít nhất thì trong ấn tượng của Chiêu Ninh Đế, mẫu hậu của hắn gần như chưa từng ôm hắn, cũng chưa từng đơn độc ở chung cùng hắn được nửa canh giờ. Bà ấy luôn luôn ở phía sau hắn vụng trộm nhìn hắn, nhưng mỗi khi hắn đưa tay muốn bà ấy ôm một cái, bà ấy sẽ lại bối rối lùi lại, giao hắn cho ma ma.
Dần dà, hắn liền không còn khao khát cái ôm của mẫu thân nữa. Mà Xa thái hậu, từ xa nhìn con mình, im lặng, không có cảm giác tồn tại gì mà quan tâm hắn, không biết là có phải chịu sự ảnh hưởng của ký ức trong đầu Xa thái hậu hay không, ở trong mắt bà hắn bỗng nhiên trở thành một đứa trẻ.
Một đứa trẻ bình thường, giản dị giống như Lục Quý Trì.
“Ta không biết bệ hạ có từng trách cứ ta hay không, nhưng ta không có giờ khắc nào mà không trách bản thân,” Giúp Xa thái hậu nói ra toàn bộ tâm ý nơi đáy lòng, đây là chuyện duy nhất Phương Trân Châu có thể giúp bà ấy: “Thân là một mẫu thân, ta không cho con của ta được sự ấm áp mà một mẫu thân nên cho, để nó chỉ có thể âm thầm hâm mộ người khác, thậm chí lúc ngủ vào ban đêm còn len lén ôm gối của mình gọi mẫu thân…”
Chuyện này thật sự quá làm người ta đau lòng, Phương Trân Châu không cần giả vờ, trên mặt liền lộ ra vẻ thương tiếc.
Chiêu Ninh Đến khẽ giật mình, có chút không được tự nhiên, đó là chuyện khi hắn sáu bảy tuổi, không nghĩ tới mẫu hậu lại nhìn thấy, đồng thời đến nay còn nhớ kỹ.
“Con là đứa con duy nhất của ta, ở trên đời này, người ta yêu thương nhất chính là con, bệ hạ, trước kia là ra làm không tốt, nhưng sau này… có lẽ con đã lớn rồi, không còn cần mẫu thân làm bạn nữa, nhưng bất kể như thế nào, mẫu hậu cũng sẽ không giống như trước kia nữa.”
Phương Trân Châu và Xa thái hậu không giống nhau, bà cho rằng tình yêu là thứ nhất định phải biểu đạt ra, cho nên bình thường mặc dù lúc nào cũng nhận sự oán trách của con trai, nhưng lúc nên biểu đạt bà cũng chưa từng úp úp mở mở.
Lục Quý Trì khi còn bé đã không ít lần nghe quá các loại lời buồn nôn như “Mẹ yêu con”, “A Trì là bảo bối nhỏ của mẹ”, “Mẹ yêu A Trì nhất”. Đương nhiên ôm hôn gì đó thì càng không thể thiếu, trước khi năm tuổi, Lục Quý Trì có một đợt lúc nào cũng sợ da mặt của mình sẽ bị mẹ hôn đến rách. Có điều Phương Trân Châu rất chú trọng đến việc giáo dục giới tính, sau khi Lục Quý Trì lên tiểu học, bà liền không ôm hôn hắn nữa, cũng sẽ dạy hắn không thể để cho người khác hôn và không thể tùy tiện hôn người khác.
Lục Quý Trì tính cách sáng sủa, nhiệt tình đối xử với mọi người, không thể không liên quan đến sự giáo dục của bà.
Mà Chiêu Ninh Đế…
Xin lỗi bệ hạ chưa từng nghe những lời ngay thẳng như vậy.
“Ngươi là ai?” Sau khi trầm mặc phút chốc, đế vương trẻ tuổi ý cười nhạt đi, ánh mắt áp bạch tập trung vào Phương Trân Châu: “Mẫu hậu của trẫm xưa này không nói với trẫm những lời như vậy, nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Phương Trân Châu bị hắn nhìn như thế…
Suýt chút nữa quỳ xuống hô tha mạng.
Trời ơi! Đứa trẻ này sao lại nhạy cảm như thế?!
Vì che giấu sự kinh hoảng trong lòng, bà bỗng nhiên bấm đùi một cái, mắt đỏ lên thở dài: “Ai gia đột nhiên thay đổi lớn như thế, bệ hạ kinh ngạc cũng là bình thường, nhưng…”
Bà lắc đầu: “Lúc trước ai gia không biết nên biểu đạt tâm ý của mình như thế nào, là Thập nhất dạy cho ta, bệ hạ không ngại thì hãy nghe ta nói hết đã rồi lại đưa ra quyết định.”
Chiêu Ninh Đế khẽ giật mình, gợn sóng trong lòng bởi vì mấy chữ kia mà sinh ra dần dần bình tĩnh lại. Hắn có chút phức tạp rủ con ngươi xuống, chốc lát mới nói: “Mẫu hậu mời nói.”
Phương Trân Châu bình ổn tâm thần, bắt đầu lắc lư: “Lúc trước ai gia quả thật không thích Thập nhất, lúc nào cũng lo lắng nó sẽ gây bất lợi cho bệ hạ. Ban đầu lúc nó trở nên ân cần, ai gia cũng hoài nghi có phải nó có âm mưu gì không, bởi vậy mới nghĩ đến tương kế tựu kế, cũng tiện thay bệ hạ nhìn kỹ một chút, nó rốt cuộc là muốn làm gì.”
Đây cũng đúng là chuyện mà Xa thái hậu sẽ làm, ánh mắt Chiêu Ninh Đế tĩnh mịch nhìn bà một cái, không nói gì.
“Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều rồi, ai gia bất ngờ phát hiện ra đứa trẻ này cũng không xấu xa như trong tưởng tượng của ta, thậm chí, thật ra nó rất hiền lành, cũng rất thân thiết. Ví dụ như mặc kệ ai gia làm đồ ăn khó ăn cỡ nào, nó đều sẽ chịu đựng ăn hết, nhưng sẽ không che giấu lương tâm mà nói ngon, sẽ chỉ chân thành cổ vũ ai gia, lần sau nhất định có thể làm tốt hơn; lại ví dụ như lúc phát hiện ra chim của ai gia không cẩn thận mà ăn nhiều, nó sẽ vừa nói con chim ngốc vừa cẩn thận xoa bụng cho nó, để tránh cho nó bể bụng; còn có, lúc trông thấy đường chỉ ở phần eo của Ngọc Dung sơ xuất kéo căng, nó cũng sẽ nhỏ giọng nói cho ai gia biết, để ai gia nhắc nhở nàng ta mà không phải là vội vàng trách móc, khiến nàng ta xấu hổ…” Phương Trân Châu nói xong thở dài: “Lúc này ai gia mới phát hiện ra, nó chẳng qua là một đứa trẻ được người ta cưng chiều mà hư, có thể là làm việc phách lối, có thể là tính tình tùy tiện, nhưng thực chất bên trong lại là người tốt.”
Chiêu Ninh Đế trầm mặc, bình thường hắn bề bộn chính sự, không có bao nhiêu thời gian để làm bạn với mẫu thân, cho dù đến thỉnh an thì lúc nào cũng vội vàng rời đi. Người bên dưới nhìn thấy cũng sẽ không bẩm báo với hắn những chuyện lông gà vỏ tỏi này, bởi vậy hắn hoàn toàn không biết trước mặt mẫu hậu hùng đệ đệ lại là như vậy.
Phương Trân Châu dùng khóe mắt lặng lẽ đánh giá hắn, thấy vẻ mặt hắn hình như có sự hòa hoãn, trong lòng có chút buông lỏng.
Bà làm đúng rồi.
Có lẽ ở phương diện khác, Chiêu Ninh Đế rất cường đại rất lợi hại, nhưng trước mặt mẫu thân của mình, hắn chỉ là một đứa trẻ đã từng khát vọng gần gũi với mẫu thân nhưng lại chưa bao giờ chân chính chiếm được. Mặc dù đứa trẻ này đã lớn lên, đã không cần sự gần gũi ngay thẳng như thế, nhưng sự ảnh hưởng của tuổi thơ đối với một người là rất lớn, Phương Trân Châu cảm thấy, một nơi nào đó trong lòng hắn nhất định có sự tiếc nuối với chuyện này.
Mà những tiếc nuối này, theo một ý nghĩa nào đó cũng là nhược điểm của hắn.
Vì bản thân mình, cũng vì Xa thái hậu, Phương Trân Châu muốn giúp Chiêu Ninh Đế bù đắp sự tiếc nuối đó.
“Có một ngày, lúc ai gia thu dọn đồ đạc nhìn thấy một tấm thảm nhỏ mà khi còn bé bệ hạ đã từng dùng, bởi vậy nhớ tới chuyện xưa, trong lòng vô cùng khổ sở. Lúc này Thập nhất tới…” Phương Trân Châu bắt đầu nói bừa: “Ta cũng không biết đứa trẻ kia làm sao nhìn ra được, nó cũng không hỏi ta, chỉ đột nhiên trò chuyện với ta về chuyện thú vị lúc nó ở chung với mẫu tử Dung thái phi. Mới đầu ta không rõ, sau đó nghe rồi nghe liền dần dần thông suốt rồi. Đương nhiên, ngay từ đầu ta cũng chỉ là có chút hiểu rõ, nhưng cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng Thập nhất… bệ hạ hẳn là cũng đã nhìn ra, đứa trẻ kia sau khi che giấu mũi nhọn trên người, thật ra rất làm người ta thương yêu, ai gia nhìn nó, nhịn không được liền nghĩ tới bệ hạ khi còn bé, bởi vậy dần dần…”
Dần dần liền đem sự áy náy và hối hận đối với hắn đền bù trên người hùng đệ đệ.
Phương Trân Châu không nói tiếp, Chiêu Ninh Đế lại nhìn hiểu.
Trong lòng hắn có sự phức tạp không nói ra được, còn có chút chua xót không nói nên lời, lại mất đi lý do hoài nghi.
Mặc dù có vài chỗ là thêu dệt vô cớ, nhưng lời Phương Trân Châu nói đều là lời mà Xa thái hậu muốn nói lại không nói ra được --- nếu không phải là lời nói dóc, vậy thì không có cái gọi là nhìn thấy hoặc nhìn không thấy. Mà chuyện quan hệ của bà và Lục Quý Trì dần dần “Trở nên tốt hơn”, tất cả đều có dấu vết để lại, cũng không phải là hoàn toàn vô căn cứ.
Kể từ đó, động cơ, lý do, chứng cứ tất cả đều đủ.
“Vừa rồi… là trẫm vô lễ rồi, còn xin mẫu hậu thứ tội.” Không biết qua bao lâu, Chiêu Ninh Đế rốt cuộc mở miệng.
Phương Trân Châu đột nhiên thở dài một hơi, trên mặt lại chỉ đỏ mắt cười nói: “Bất kể bệ hạ làm gì, ai gia cũng sẽ không trách bệ hạ.”
Chiêu Ninh Đế nhìn bà, rất lâu sau mới thấp giọng nói: “Thật ra trẫm cũng không tốt, ngày thường trẫm lúc nào cũng bận rộn chính sự tiền triều, ít quan tâm đến mẫu hậu, nếu như, trẫm có thể giống như Thập nhất…”
Hắn và Xa thái hậu đều không biết biểu đạt tâm ý, cũng chưa từng nói ra lời trong lòng với ai, nhưng giờ khắc này, nhìn mẫu thân trước mắt, hắn lại không khỏi có một loại cảm giác không thể không nói… giống như là nếu không nói thì bà mãi mãi sẽ không biết.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ cũng rất đột nhiên, Chiêu Ninh Đế không nói ra được là vì sao, dù sao thì chờ đến lúc hắn kịp phản ứng thì lời nói đã thốt ra rồi.
Phương Trân Châu lập tức liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó trong lòng không biết sao bỗng nhiên bị một cơn đau đớn kịch liệt. Bà không có cách nào tự điều khiển được mà vươn tay, dùng sức ôm lấy đế vương trẻ tuổi trước mặt này: “Là mẫu hậu không dạy dỗ con, Ngôn Nhi đừng trách móc bản thân… bất kể như thế nào, Ngôn Nhi đều phải nhớ kỹ, con là đứa trẻ mà mẫu hậu yêu thương nhất, mẫu hậu mãi mãi yêu con.”
Trong nháy mắt, Chiêu Ninh Đế có loại cảm giác đã mất đi thứ rất quan trọng.
Mà Phương Trân Châu sau khi nói xong lời này, trong lòng cũng đột nhiên nhẹ đi, giống như là có thứ gì đó rời đi.
Đó là Xa thái hậu sao?
Phương Trân Châu không biết, nhưng nhìn thanh niên trước mắt hơi có vẻ cứng đờ đưa tay vỗ vỗ mình, hốc mắt bà bỗng nhiên ướt át.
Yên tâm đi, tôi sẽ thay bà chăm sóc nó, yêu thương nó, coi nó như con trai ruột mà đối đãi.
Bà… đi thanh thản.
Luồng gió mát thổi qua, bên trong hương hoa thanh nhã dường như có người phụ nhân không nỡ nhẹ than: Đa tạ.
**
Ngày hôm sau Lục Quý Trì nghe nói chuyện này, giật mình lại sợ hãi: “Cho nên ý của mẹ là… Xa thái hậu trước đó vẫn luôn ở trong cơ thể này không hề rời đi?”
“Thay vì nói là bà ấy thì chẳng bằng nói là chấp niệm của bà ấy đi.” Phương Trân Châu lắc đầu: “Mặc dù ngay từ đầu đã quyết định muốn giúp bà ấy chăm sóc con trai, nhưng nói thật, một người xa lạ, còn là hoàng đế cao cao tại thượng, nhìn nhiều liền khiến cho người ta sợ hãi, mẹ thực sự không biết nên làm thế nào. Có thể là bà ấy không yên lòng, cho nên chấp niệm lưu lại trong cơ thể mới chậm trễ không tiêu tan.”
“Vậy bây giờ…”
Phương Trân Châu nhìn hắn một cái: “Hiện tại nó mới là con ruột.”
Lục Quý Trì: “… Vậy con thì sao?”
“Nhặt được trong đống rác.”
Nhặt được thì nhặt được, còn nhất định phải thêm đống rác! Lục Quý Trì lập tức liền liếc mắt: “Tạm biệt, con đi tìm mẹ ruột của con.”
Phương Trân Châu nhìn hắn một cái: “Đi đi, bò đi đi.”
“… Châm biếm người ta gặp nạn là quá đáng lắm!”
Bên này hai mẹ con thoải mái cười nói, trong Vinh Quốc công phủ bên kia, Khương Hằng lại có chút mất hồn.
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
“Không sao.” Giọng nói của Khương Từ khiến Khương Hằng hoàn hồn. Nhớ tới chuyện Lục Quý Trì đã thoát khỏi nguy hiểm mà Nguyệt Viên vừa mới nói, nàng mỉm cười, trong lòng chậm rãi thở ra một hơi.
“Gạt người,” Khương Từ nhíu mày: “Hai ngày nay tỷ tỷ lúc nào cũng có chút không tập trung, rõ ràng là có tâm sự.”
Khương Hằng cúi đầu nhìn hắn, nở nụ cười nói: “Bây giờ không phải là gần tới ngày cưới rồi sao, trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng.”
Nguyệt Viên ở bên cạnh nghe nói thế, muốn nói gì đó lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Khương Từ đưa lưng về phía nàng ta, ngược lại không nhìn tháy được, chỉ chớp đôi mắt to đen láy hỏi: “Thật không?”
“Thật.” Thấy đệ đệ còn muốn nói điều gì đó, Khương Hằng ung dung thản nhiên dời chủ đề: “Đúng rồi, vừa rồi A Hòa đã nói gì với đệ vậy, hai đệ cười vui vẻ như vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là một chút bát quái trong phủ.”
Khương Từ nói xong muốn hỏi tiếp thì bị Khương Hằng cắt ngang: “Thật sao, nói ra cho tỷ nghe với nào?”
Khương Từ bất đắc dĩ, ra vẻ người lớn nhìn nàng một cái, không tiếp tục truy hỏi: “Hôm qua lúc tổ mẫu đi dạo vườn hoa bị mèo mà nhị bá nương nuôi làm cho giật mình, suýt chút nữa bị ngã; lúc đại bá phụ và bằng hữu ra ngoài uống rượu có kỹ nữ hầu, cướp đi cô nương mà đại công tử nhà Hình bộ Thị lang coi trọng; còn có tứ tỷ tỷ, nghe nói gần đây tỷ ta say mê nghe kịch, không có chuyện gì thì hẹn bằng hữu đi vườn lê ở thành đông…”
Khương Hằng cười híp mắt lắng nghe, tâm tư lại có chút tán loạn. Bởi vậy những lời này của Khương Từ nàng chỉ nghe vào tai một lần, cũng không nghe vào trong lòng giống như bình thường, đương nhiên cũng không chú ý tới điểm đáng ngờ “Khương Viện trước giờ đều cảm thấy đào kép ti tiện, không ra gì sao lại đột nhiên bắt đầu thích nghe kịch”.
“Được rồi, đệ nghỉ ngơi đi, tỷ cũng hơi mệt rồi, về phòng ngủ một lát.”
Hai tỷ đệ lại thuận miệng hàn huyên vài câu, Khương Hằng liền đứng dậy đi về phòng.
Vừa mới vào cửa, Nguyệt Viên liền nhịn không được mở miệng: “Nếu cô nương nương đã thích Tấn vương điện hạ rồi, vì sao không dứt khoát từ hôn với tên họ Lạc kia? Dù sao tâm tư của hắn ta cũng không ở chỗ cô nương, không có gì mà có lỗi hay không có lỗi.”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
94 chương
98 chương
168 chương
79 chương
83 chương
380 chương