Chap 4 Lâm quản gia đứng đó, nhìn khung cảnh ba người cùng ngồi ăn cơm ấm áp trước mặt chỉ muốn giơ điện thoại chụp lại một bức làm kỉ niệm. Cả người hầu bình thường cũng nhận ra không khí xung quanh bọn họ có gì đó thay đổi. Ăn xong Lục Cảnh Nghiêm cùng Lục Cảnh Sâm không ra ngoài mà ở nhà giải quyết xông việc trực tuyến trong phòng. Lục Vân cũng về phòng lên mạng tra xét thông tin về nơi này. Vốn dĩ nguyên tác là một quyển NP cao H không trọng về cốt truyện nên xây dựng thế giới xung quanh rất sơ sài. Lục Vân đầu tiên là đăng nhập vào greenworld, một loại mạng xã hội phổ biến trên toàn cầu của nơi này. "Bài đăng gần nhất là ba tháng trước. Vòng bạn bè cũng ít ỏi hai mươi người?" Lục Vân nhướn mi. Nguyên chủ quả là người hướng nội không biết giao lưu kết bạn. Vậy cũng tốt, cậu đỡ phải lo lắng bị phát hiện. Lục Vân nhìn avatar đen thui không sức sống, lập tức chuyển qua camera tự mình chụo một tập đăng lên làm ảnh đại diện. "Gương mặt này..." Cậu dám chắc tấm ảnh mình tùy tiện chụp cũng ăn đứt ảnh đã qua chỉnh sửa của khối người. Làn da này, đôi mắt này, sóng mũi này, đều là tác phẩm hoàn mĩ của thượng đế. Lục Vân đột nhiên có chút mờ mịt. Cậu xuyên vào nơi này, vậy tiếp theo nên làm cái gì. Kiếp trước vì làm việc quá độ nên mới đột quỵ mà chết, kiếp này cậu muốn bình bình thản thản theo đuổi đam mê làm võng hồng của mình. Dù sao cậu cũng có Lục Cảnh Sâm nuôi rồi, cần gì cực khổ kiếm tiền nữa. Kiếp trước là hủ nam vậy nên cậu cũng rất hứng thú với viết truyện thậm chí phối âm kịch truyền thanh nhưng con đường đó mờ mịt khó đi, không biết bao giờ mới kiếm ra tiền. Vậy nên cậu đành từ bỏ. Hiện tại xác định mục tiêu muốn làm, Lục Vân lập tức phấn chấn truy cập vào các trang truyện lớn như wiki mò xem thị hiếu của nơi này thế nào. Đứng top bên nhóm đam mỹ hiện tại là một bộ np thịt văn. "Truyện cao H mà không bảo mật còn được nghênh ngang on top? Chính phủ nơi này hình như quá dễ dãi?" Lục Vân nhìn lượng đọc, share cùng cmt của truyện mà cảm thán. Nhưng không dừng lại ở đó, nhóm đọc giả còn khiến cậu sợ hãi hơn gấp bội. "Tiểu thụ quá cổ hủ nha. Sao phải bối rối chứ, chỉ cần chấp nhận cả hai là được rồi mà." "Ô ô tác giả đừng ngược nữa. H văn thì nên vui sướng mà ba ba ba hằng đêm a, đừng có ngược tâm huhu. " "Tiểu thụ, em cực phẩm như vậy được nhiều người yêu thương là chuyện bình thường nha. Vote tất cả đều được thụ thu vào hậu cung. Đừng bỏ anh nào hết á. " "Thời buổi này rồi còn xoắn mấy tiểu tiết đó làm gì. Tình yêu là tự do, chỉ cần người trong cuộc nguyện ý, cái gì đều có thể a." "...." "...." Hầu hết các bình luận đều tỏ vẻ np là chuyện rất bình thường? Không lẽ vì thế giới này là một quyển đam mỹ np nên tam quan của người dân nơi này cũng thay đổi rồi!? Lục Vân vội vàng tìm thêm thông tin. Quả đúng là hôn nhân nơi này không giới hạn chỉ một vợ một chồng. Nhưng vì số lượng các bé gái ra đời càng ngày càng ít, chính phủ chỉ cho phép một nữ kết hôn với nhiều nam mà không cho phép điều ngược lại. Có thể nói địa vị của nữ ở nơi này rất cao. Luật hôn nhân đồng tính cũng đã được thông qua từ lâu. Các cặp nam nam, nữ nữ nếu muốn có con có thể thông qua thụ tinh trong ống nghiệm. Với y thuật và khoa học kĩ thuật của thế giới này, đây đã là điều rất dễ dàng. Lục vân ngơ ngác sắp xếp lại thông tin. Nói vậy nếu cậu cùng Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm kết hôn, đây cũng là điều bình thường? Lục Vân ngồi trước bàn trước bàn học, chống tay đặc nghi vấn. Cậu không để ý đến sau lưng có ngươi đang dần tiếp cận. Là Lục Cảnh Sâm. Hắn gõ cửa hồi lâu không thấy trả lời liền trực tiếp quét vân tay bước vào. Vốn tưởng Lục Vân đang ngủ trưa, không nghĩ tới cậu đang ngồi thẫn thờ trước bàn. Hắn chậm rãi bước đến nhìn xem.. Ra là đang nghịch điện thoại. Trời sui đất khiến thế nào mà trong hàng loạt các thông tin, Lục Cảnh Sâm lại nhìn rõ được các dòng chủ chốt như "Một nữ nếu tự nguyện có thể kết hôn với nhiều nam" hay "Hôn nhân đồng tính đã được quốc tế chấp thuận từ ngày 1/1/2050". "Xem ra bảo bối vẫn không buông bỏ được đại ca..." Lục Cảnh Sâm tiếc nuối nghĩ thầm. Hắn đương nhiên muốn độc chiếm em ấy nhưng với điều kiện em ấy nguyện ý. Từ trước em ấy vẫn thích đại ca, hiện tại là hắn chiếm tiện nghi mới có thể đem lực chú ý của em ấy dời về đây. Nếu còn không biết đủ, chỉ có thể càng ngày càng đem em ấy đẩy ra xa mà thôi. Lục Cảnh Sâm sau khi xác định quan điểm, tâm trạng tốt hơn hẳn. Hắn nhỏ giọng gọi cậu: "Bảo bối, đang xem cái gì đó?" Lục Vân bị dọa hết hồn vội tắt điện thoại, lắp bắp xoay người: "Ca, này... Em... Không phải như anh nghĩ đâu. Là en tò mò nên mới mở xem một chút thôi." Xong rồi. Nếu Sâm nghĩ cậu muốn hồng hạnh xuất tường thì làm sao bây giờ! Lục Cảnh Sâm vuốt nhẹ lên mũi Lục Vân: "Mèo con hư hỏng, em muốn anh nghĩ cái gì?" Luc Vân bị trêu chọc chỉ biết ôm mũi lắc đầu: "Ngứa a. Đừng trêu em." Lục Cảnh Sâm cười nhẹ, sủng nịch xoa đầu tiểu miêu mễ dễ thương của hắn:"Ừ, không trêu em. Bảo bối mau lên giường nằm sấp xuống, anh giúp em kiểm tra. " Lục Vân đương nhiên biết kiểm tra là làm cái gì, vừa nghĩ tới vàng tai đã biến thành màu hồng hồng. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn leo lên giường xuống đem mông vểnh ngửa lên. "Ca, mau lên nha. Em... Em muốn ngủ trưa." Lục Vân ngây thơ nghĩ gì liền nói cái đó. Không hề biết bộ dáng hiện rại của mình có bao nhiêu câu dẫn. Lục Cảnh Sâm đen mặt, hai mắt chăm chú nhìn tư thế của cậu. Mặt chôn vào gối chỉ lộ ra hai lỗ tai nhỏ đỏ lên vì thẹn thùng, tư thế cuối xuống khiến áo theo trọng lực trượt xuống lộ ra bụng nhỏ non nịn một vòng tay của hắn là có thể ôm trọn, mông vừa to lại tròn lại mềm đang vểnh cao như muốn khoe ra nơi tập trung toàn bộ thịt thừa của cơ thể này. Một lát sau hắn bất đắc dĩ thở dài: "Bảo bối, em đúng là tiểu yêu tinh." Đáp lại hắn là ảnh mắt khó hiểu lại uy khuất của cậu: "Em không phải yêu tinh. Em rất ngoan mà." Lục Cảnh Sâm một lần nữa cảm thán định lực của bản thân. Hắn lấy ra thuốc do bác sĩ tư nhân của Lục gia chuẩn bị riêng cho cậu, quét một ít lên ngón tay. "Bảo bối, thoa thuốc phải cởi quần ra nha. Em muốn tự cởi hay muốn anh giúp em?" Lục Cảnh Sâm lại muốn khi dễ tiểu khả ái nhà hắn. Lục Vân thẹn thùng nói: "Em... Em tự cởi." Saư đó mò tay đến thắc lưng, run run kéo xuống. Vì đồ ở nhà nên thắt lưng được làm bằng thun co dãn, vừa kéo nhẹ liền trượt xuống. Làm xong loạt động tác đó Lục Vân liền thu tay lại nằm im không dám nhúc nhích, đem toàn quyền chi phối giao phó cho Lục Cảnh Sâm. "Bảo bối, có cái gì mà thẹn thùng. Chuyện thân mật hơn anh cũng giúp em làm rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đó." Lục Cảnh Sâm cười nhẹ mút lấy tai nhỏ đang đỏ bừng của cậu. Lục Vân chỉ biết cam chịu gật đầu. Chiếm được hứa hẹn của cậu, Lục Cảnh Sâm liền vui sướng hôn nhẹ lên má tiểu bảo bối. Sau đó cẩn thẩn xem xét tiểu huyệt phía sau. Vì buổi sáng đã thoa thuốc một lần nên nơi đó dù vẫn hơi đỏ nhưng đã bớt sưng. Hiện tại bôi thêm một lần nữa buổi chiều hẳn là sẽ bình thường. Lục Cảnh Sâm bôi thuốc vào nếp uốn bên ngoài , nhìn biểu cảm của bảo bối, hẳn là đã hết đau rồi. Hắn xoa xoa quanh miệng tiểu huyệt sau đó len một ngón tay vào trong. "Ư... " Lục Vân khó chịu rên rỉ. Lục Cảnh Sâm cúi xuống hôn trấn an bảo bối. Xem ra bên trong vẫn còn đau. Hắn ôn nhu thoa thuốc, sau đó lại tiến sâu hơn một đốt tay nữa, chạm vào điểm mẫn cảm của Lục Vân giúp cậu bớt khó chịu. "Ca, đừng...đừng chạm vào..a...nơi đó..." Lục Vân bị khoái cảm liên tục truyền tới từ phía sau làm cho nhũn ra. Cậu ngửa đầu cầu cứu nhìn ca ca. Nhưng Lục Cảnh Sâm không có ý định ngừng lại. Hắn cúi xuống hôn lấy môi đang khép mở của cậu, thuần thục cho đầu lưỡi vào bên trong chơi đùa. Trong khi đó bên dưới vẫn chuyên tâm ra vào thoa thuốc. Trên dưới đều bị kích thích cậu làm sao có thể chịu được. Chỉ có thể liên tục ô ô kêu muốn thoát khỏi đầu lưỡi của hắn nhưng không thể. Tiểu huyệt bên dưới lại thành thật hơn chủ nhân của nó, vui vẻ mút chặt lấy vật đang làm nó thoải mái. Cuối cùng Lục Vân không chịu nổi nữa bắn ra tinh dịch. Lục Cảnh Sam buông tha, rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt, ánh mắt tối sầm nhìn miệng nhỏ vì trống trải mà liên tục co rút. Bảo bối đang bị thương, không thể! - Lục Cảnh Sâm tiếp tục niệm thần chú nâng cao định lực. "Hộc...hộc..ca xấu xa...hộc...Chỉ biết khi dễ tiểu Vân. " Lục Vân trào ra nước mắt sinh lí, bộ dạng vô cùng đáng thương nhìn Lục Cảnh Sâm.