Chương 5.
Cuối cùng Lục Vân không chịu nổi nữa bắn ra tinh dịch. Lục Cảnh Sam buông tha, rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt, ánh mắt tối sầm nhìn miệng nhỏ vì trống trải mà liên tục co rút.
Bảo bối đang bị thương, không thể! - Lục Cảnh Sâm tiếp tục niệm thần chú nâng cao định lực.
"Hộc... hộc... ca xấu xa... hộc... Chỉ biết bắt nạt tiểu Vân. " Lục Vân trào ra nước mắt sinh lí, bộ dạng vô cùng đáng thương nhìn Lục Cảnh Sâm.
Lục Cảnh Sâm bên trong thầm nghĩ hắn còn muốn khi dễ bảo bối nhà hắn hơn thế cơ nhưng bên ngoài chỉ sủng nịch hôn nhẹ lên khóe mắt ướt đẫm của cậu. Sau cùng hắn nhẹ nhàng ôm lấy cậu bước về phía phòng mình. Phòng cậu để lại cho người hầu dọn dẹp, vừa nãy bắn ra ga giường đã bị bẩn không thể ngủ trưa.
Lục Vân thơm ngọt ngủ một giấc trên giường nhị ca của cậu. Mà Lục Cảnh Sâm vì sợ làm phiền đến cậu nên đã đến thư phòng mở họp tiếp tục làm việc.
Hai ngày tiếp theo của Lục Vân trôi qua rất thoải mái, chỉ xoay quanh ăn ngủ đọc truyện lướt lướt mạng xã hội nhưng bên cạnh đó cậu cũng bắt đầu kết bạn liên lạc với các hội nhóm làm kịch.
Lúc trò chuyện cậu trực tiếp thu âm giọng mình gửi qua mà không đánh chữ, cũng tỏ vẻ mình muốn tham gia thử vai dù lớn nhỏ thế nào đều được. Đối phương nghe giọng cậu xong đa số đều đáp ứng nếu có kịch bản mới sẽ nhắn cậu tham gia thử giọng. Cậu vui vẻ cảm ơn, cảm thấy đây là khởi đầu rất tốt đẹp.
Cuộc sống bình lặng của Lục Vân bị cắt ngang khi lão quản gia thông báo cha và mẹ đến đây thăm bọn họ, mười phút nữa sẽ đến nơi.
Đột nhiên phải gặp gia trưởng cậu có chút khẩn trương. Cha bọn họ, Lục Hoài Cố, người một năm trước đã rời khỏi ghế gia chủ đem quyền chưởng khống gia tộc cho con trai trưởng là Lục Cảnh Sâm, bản thân thì chuyên tâm ở lại trong quân bộ giữ chức đại tướng. Mẹ bọn họ, Hoàng Nhã Phương,viện trưởng viện nghiên cứu chuyên nghiên cứu các vacxin chống phóng xạ, cống hiến xuất sắc được dân chúng ái mộ, cả quân bộ trân trọng trao tặng nàng quân hàm thượng tá.
Nhìn lại gia đình xuất chúng này, chỉ có cậu là nhỏ bé không đáng kể. Nếu cha mẹ không tán thành cậu cùng Lục Cảnh Sâm bên nhau thì phải làm sao đây? Dù cậu không phải con ruột nhưng anh em nuôi thích nhau vốn cũng không được chấp nhận.
Lục Cảnh Sâm cùng Lục Cảnh Nghiêm đều làm việc chưa về, Lục Vân ở nhà một mình nên tâm trạng vốn căng thẳng lại càng căng thẳng hơn.
Cậu càng nghĩ càng lo lắng, cả truyện đam mỹ cậu thích nhất cũng không có tâm trí mà đọc. Cậu quyết định xuống bếp nấu vài món lấy lòng "ba mẹ", thừa cơ thể hiện khả năng "làm dâu" của mình với bọn họ.
Bên trong nhà bếp, nhóm đầu bếp vốn đang chuẩn bị nấu bữa tối, nhìn cậu bước vào lập tức dừng tay.
"Thiếu gia, mời ngài ra ngoài. Trong này nhiều dầu mỡ lại nóng nực, ở lâu không tốt." Một nữ đầu bếp đại diện lên tiếng, cẩn thận mời cậu ra ngoài.
Lục Vân nhìn quanh, tổng cộng tám người tính cả đầu bếp và phụ bếp. Lại nghĩ đến độ thịnh soạn của bữa cơm mà cậu hay ăn, cậu đột nhiên cảm thấy mình suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Nơi này không phải gia đình bình thường mà là chủ gia của Lục gia. Với trình độ nấu cơm của cậu, nấu một bữa cơm ấm cúng ba món mặn một món canh thì có thể. Nếu đặt ở Lục gia, chỉ sợ sẽ bị chê cười.
Lục Vân cười gượng: "Em muốn mượn bếp nấu một vài món. Mọi người cứ làm việc của mình, đừng để tâm đến em."
Nhóm đầu bếp vẫn chần chờ, một bộ muốn nói lại thôi nhìn Lục Vân. Cuối cùng một đầu bếp nóng tính không chịu được nữa phải lên tiếng. Tuy giọng nói của hắn không lớn nhưng vẫn nghe rõ sự khó chịu: "Thiếu gia, thứ ta nói thẳng. Cậu thân phận tôn quý, nếu bị dầu bắn phỏng hoặc cắt đứt tay thì người chịu tội sẽ là bọn tôi. Nhẹ thì mất việc nặng thì bị Lục gia bài trừ ra khỏi giới đầu bếp. Xin cậu hiểu cho, đừng làm khó bọn tôi."
Lục Vân ngây người. Cậu muốn dùng bếp của nhà mình còn cần bọn họ cho phép? Tâm trang không tốt lại bị khơi dậy
Cậu thản nhiên nhìn người vừa lên tiếng: "Bằng cách anh nói chuyện với tôi, anh cũng có thể bị mất việc."
Người nọ nhíu mi định phản bác nhưng bị người bên cạnh níu lại mới chịu im lặng, nhưng trong lòng vẫn khó chịu vô cùng.
"Mọi người yên tâm. Việc đó sẽ không xảy ra." Lục Vân buông lời hứa hẹn. Sau đó nhìn sang vị nữ đầu bếp vừa mời cậu đi ra ban nãy: "Phiền chị dẫn tôi đến kho thực phẩm."
Nhóm đầu bếp nghe cậu khẳng định cũng yên lòng. Bắt đầu tản ra chuẩn bị bữa tối như thương ngày. Mà Lục Vân thì bắt đầu "đi chợ". Kho đồ đa phần nghiêng về nấu món tây mà cậu lại không biết nấu đồ tây nên cũng khó lựa chọn.
Cậu dạo một lát mới quyết định nấu món sườn kho khóm và canh rong biển. Chỉ hai món thôi, còn phần của nhóm đầu bếp làm nữa, nếu nnấu nhiều hơn sẽ ăn không hết.
Lục Vân chiếm một gốc trong phòng bếp, thành thạo rừa thịt sau đó từng nhát từng nhát đem sườn cắt thành khúc nhỏ vừa ăn. Cậu không quên ngâm rong biển vào nước, trong thời gian chờ chúng nở ra, cậu băm tỏi nhiễn đem phi thật thơm để bỏ sườn vào. Sau khi thịt săn lại cậu hứng nữa chén nước đổ vào rồi nêm gia vị. Cuối cùng đậy nắp bật lửa riêu riêu, chờ nước cạn hết thì gia vị cũng thấp vào thịt, ăn sẽ rất ngon.
Phần canh rong biển cũng rất đơn giản dễ làm. Trước tiên dùng tỏi phi để xào thịt bằm sau đó đổ nước vào đun đến khi sôi. Trong thời gian đó cậu vớt rong biển đã nở ra chờ nước vừa sôi liền bỏ vào.
Cậu cẩn thận nêm nếm từng món, cảm thấy ưng ý rồi liền tắt lửa.
Hiện tại cậu bỏ qua cái ý định khoe tài lấy lòng với ba mẹ, chỉ đơn giản là muốn nấu một bữa cơm cho bọn họ mà thôi.
"Anh đem hai món này cùng dọn lên chung đi. Không cần trang hoàng gì đặc biệt, cứ như là món mọi người làm là được." Lục Vân gọi lại một người đầu bếp, cẩn thận dặn dò.
Người cậu nhờ cũng chính là vị đầu bếp lên tiếng ban nãy, không phải cố ý mà vì hắn đang đứng gần cậu.
Lâm Kì Phong vốn sợ hãi tiểu thiếu gia thật sự bị thương nên cố ý đứng ở khu vực gần cậu nhất để quan sát. Ban đầu hắn không trông chờ vị thiếu gia này biết nấu cơm. Nhưng sau đó hắn bị cậu làm cho bất ngờ, bị cậu hấp dẫn không dời nỗi tầm mắt.
Lâm Kì Phong đang xem đến ngây người đột nhiên cậu bị điểm danh, vội vàng tỉnh lại đáp: "Vâng, thiếu gia."
Lục Vân nhìn hắn, do dự một lát lại mở miệng: "Thật xin lỗi...Anh đừng để bụng lời vừa rồi."
Sau đó không đợi Lâm Kì Phong trả lời, lập tức chạy trối chết ra khỏi phòng bếp.
Lâm Kì Phong nhìn theo bóng dáng đã biến mất sau cánh cửa, chỉ biết che lại trái tim đang kịch liệt run lên từng nhịp.
Bếp trưởng không tiếng động vỗ lấy vai hắn, lo lắng nói: "Bỏ ngay suy nghĩ đó đi. Ngươi căn bản không có cơ hội."
Lâm Kì Phong cúi đầu, không đồng tình cũng không phản bác, chỉ im lặng.
________________________
Tác giả đã bỏ công viết truyện thì đọc giả hãy bỏ sức vote!
Gần 50 lượt đọc mà chỉ có 1 vote. Cay hơn là 1 vote đó của chính tác giả =))))
Ai nhột thì lội lại mấy chap trước vote đi nhé <3 hoặc thấy phiền quá không muốn vote thì cút đi đừng đọc nữa.
Truyện khác cùng thể loại
379 chương
76 chương
38 chương
77 chương
10 chương
59 chương