Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]
Chương 21
Chương 21
Dù lần này Lục Vân vẫn không báo trước đã livestream nhưng các Lốc Xoáy đều là fan cứng số một, luôn ưu tiên đặt thông báo của cậu lên hàng đầu. Vậy nên trong vòng năm phút, kênh livestream của cậu đã ùa vào rất nhiều người, con số đã vượt qua hai ngàn.
Bọn họ đều rất tò mò về người đàn ông chưa lộ mặt được bé con gọi là ông xã kia, thế là ý số ba đã giành thắng lợi với số phiếu áp đảo chiếm hơn 50% trên tổng số phiếu. Nhà Lốc Xoáy rất đoàn kết, ngay khi đã có kết quả, bọn họ đều đồng lòng nhắn ý số ba, tỏ nguyện vọng muốn cậu bồi thường mình.
Cục cưng, chị bỏ hết việc để vào xem em live nè. Em phải bồi thường cho chị á nha~
Bé con, người xưa có câu biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Anh muốn biết người đàn ông được em gọi là ông xã kia đang làm nghề gì! Lương không trên 1 tỷ/ năm thì fanboy tụi anh không gả em đâu!
Dâng tấu xin hoàng thượng dẫn chúng phi tần đi gặp tình địch!
Bé con, em mở livestream giới thiệu nơi làm việc của ông xã em cho bọn chị được không? Xem như quà bồi thường cho bọn chị nha~ Xin em đó.
Xin bảo bối livestream giới thiệu chỗ làm việc của ông xã nhà em.
Xin +1."
+2.
+3.
....
+999.
Đồng ý nha, Tiểu Vân?
Lục Vân chăm chú đọc bình luận, đọc xong còn nghiêng đầu suy tư gì đó, hai tai gấu mềm mụp rũ xuống, nom ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.
Vừa hay cậu cũng đang chán không có việc gì làm, thế là quyết đoán đồng ý với yêu cầu của fan. Cậu tiếp tục mở livestream cho mọi người giao lưu, còn mình thì đứng dậy đi thay đồ.
Lục Vân đi vào nhà tắm cởi bộ đồ gấu con đang mặc trên người ra, thay vào chiếc áo sơ mi dáng Pijama phối với quần tây sáng màu, trông vừa lịch sự lại vừa đáng yêu, rất phù hợp để đi đến công ty.
Chuẩn bị xong xuôi, cậu đi đến trước màn hình hỏi ý kiến các Lốc Xoáy xem mặc như vậy có ổn không? Vì đây là lần đầu cậu đến nơi anh làm việc nên có hơi hồi hộp, sợ mình ăn bận không hợp sẽ làm anh mất mặt.
Các Lốc Xoáy điên cuồng spam bình luận khen bảo bối nhà mình mặc gì cũng đẹp, trong lòng ai nấy đều ghen tị với người đàn ông có thể khiến bé con sốt sắng kia.
Sau khi chắc chắn là mình đã hoàn hảo rồi thì Lục Vân gắn điện thoại vào gậy tự sướng và đi xuống lầu nhờ tài xế chở mình đến tòa nhà Cerulean Cloud - tổng bộ của tập đoàn nhà họ Lục, cũng chính là nơi Lục Cảnh Sâm đang làm việc.
Bước xuống xe, trước mắt Lục Vân là tòa nhà cao chọc trời khiến cậu ngẩng đầu lên nhìn mãi vẫn chẳng nhìn thấy đỉnh của nó. Cậu giơ gậy livestream của mình lên cho các fan cùng xem, sau đó vừa đi vào trong vừa giới thiệu về nơi này cho bọn họ.
Các Lốc Xoáy say mê nghe giọng nói ngọt ngào của bảo bối, vui vẻ nhắn tin trò chuyện với nhau trên kênh chat. Nhưng bỗng nhiên bọn họ đồng loạt bị điểm huyệt, chỉ biết há hốc mồm nhìn bảo bối nhà mình rút từ trong túi đeo trước ngực ra chiếc thẻ VVIP sáng lóa, bên trên còn khắc gia huy của Lục gia, sau đó hồn nhiên quẹt thẻ đi vào thang máy, hồn nhiên bấm tầng 89.
Lục Vân ngắm chiếc thẻ không biết làm từ vật liệu gì trên tay mình, thầm nghĩ may là mình còn giữ chiếc thẻ anh hai đưa hồi trước, nếu không lại phải gọi điện phiền anh xuống dẫn mình lên rồi.
Cậu vẫn ung dung tự tại tưởng tượng lát nữa Lục Cảnh Sâm thấy mình đến sẽ phản ứng thế nào mà không hề hay biết bản thân đã làm hai tốp người chấn động.
Một là các Lốc Xoáy.
Hai là quầy lễ tân dưới sảnh trung tâm.
Liễu Như Yến là lễ tân lâu năm ở Cerulean Cloud, từ nhân viên bình thường đến lễ tân trưởng, cô dám tự tin nói rằng mình quen mắt hầu hết các nhân vật quan trọng thường ghé đến tòa nhà. Nhất là những nhân vật tầm cỡ quyền hạn đi vào thang máy Emerald (lục bảo), cô nhớ không sót một ai. Nhưng hôm nay, cô lại bắt gặp một cậu thanh niên lạ mặt mình chưa từng gặp qua bước vào thang máy Emerald!
Vì sao cô dám chắc mình chưa từng gặp cậu? Vì với gương mặt quá đỗi xinh đẹp đó của cậu, nếu đã gặp qua thì chắc chắn cô sẽ không thể nào quên được.
Vốn cô nghĩ rằng đây là cậu sinh viên đến thực tập, đoán là cậu không rành đường nên đi nhầm. Dù sao người đẹp thì luôn có đặc quyền, cô không nỡ làm căng khiến cậu bẽ mặt, cho nên chỉ bước nhanh đến định mời cậu ra khỏi khu vực đó chứ không gọi thêm người đến áp tải cậu đi. Nhưng điều cô không ngờ đến là, cậu ta lại có thể VVIP mở được thang máy Emerald! Đợi cô kịp tỉnh táo lại thì cậu đã đi vào bên trong, cửa thang máy cũng theo đó đóng lại.
Liễu Như Yến sợ toát cả mồ hôi. Được phép bước vào thang máy lục bảo thì chỉ có người của Lục gia, cậu bé vừa nãy chắc hẳn là thiếu gia của Lục gia. Cô vội quay lại quầy tiếp tân, nhấc điện thoại lên liên lạc với tiếp tân của tập đoàn Lục gia trên tầng 80, thông báo với họ rằng có người vừa bước vào thang máy Emerald, có thề là thiếu gia của Lục gia đến thăm quan.
Dãy tầng cao nhất tòa nhà từ tầng 80 đến tầng 89 là nơi làm việc của tập đoàn Lục gia, còn các tầng thấp hơn được quy hoạch thành khách sạn, nhà hàng cao cấp cho giới thượng lưu, các tầng ở giữa sẽ cho các công ty khác mướn làm văn phòng làm việc. Nhiều doanh nghiệp xem việc đấu thầu thắng và mướn được một phần trong tòa Cerulean cloud này là vinh dự, bởi đây là tập hợp những tinh hoa minh bậc nhất chứng cho sự phát triển của cả thủ đô.
Lễ tân tầng 80 nghe báo thì chỉ nghĩ là thiếu gia của chi nhánh Lục gia chứ không thể ngờ người đến sẽ là tiểu thiếu gia dòng chính của Lục gia, cho nên họ chỉ cử một người đứng đợi trước thang máy đợi để tiếp đón chứ không báo lên trên.
Bên này, thang máy đã đưa Lục Vân lên tới tầng 81, bỗng nhiên nó dừng lại và mở cửa, một người đàn ông cao lớn lịch lãm mặt bước vào.
Người nọ nhìn thấy bên trong có người đứng sẵn thì hơi khựng người lại, sau đó mới gật đầu chào xã giao với Lục Vân rồi bước vào. Lục Vân lễ phép gật đầu chào lại anh ta rồi đứng nép sang bên trái nhường vị trí bấm chọn tầng cho anh ta.
Lúc này cậu mới để ý đến bình luận của các Lốc Xoáy, bọn họ đều đang hiếu kì hỏi cậu rằng tấm thẻ VVIP kia từ đâu mà cậu có.
Cậu lật qua lật lại tấm thẻ trong tay, vừa nhìn nó vừa nói: "Này là ông xã đưa tui á. Ảnh nói phải cầm theo nó mới mở cửa thang máy đi lên được."
Người đàn ông đứng bên cạnh nghe vậy bỗng nhíu mày, khẽ liếc nhìn cậu thanh niên bên cạnh, không biết đang suy diễn cái gì mà ánh nhìn của anh ta dần trở nên khinh thường.
Lục Vân thấy có người đi chung thang máy nên định giữ im lặng không trò chuyện với fan nữa mà chỉ yên lặng đọc các bình luận. Nhưng lát sau, cậu bỗng thấy có ánh nhìn không mấy thiện cảm đang soi thẳng vào người mình, cậu đang bị nhìn một cách rất săm soi và thiếu tôn trọng.
Lục Vân ngước mắt nên nhìn trực diện với người đàn ông kia, bình tĩnh hỏi anh ta: "Anh có gì muốn nói với tôi sao?"
Lục Vệ Huân nhướn mày, hắn khá bất ngờ vì cậu con trai này dám thẳng thắn hỏi lại mình như thế. Hắn đút tay vào túi quần, cười nói: "Cậu là MB của Vệ Hành đúng không?" Sau đó liếc mắt sang chiếc điện thoại trên tay cậu: "Đừng vội khoe khoang quá sớm, chẳng biết cậu trụ được mấy ngày, tấm thẻ này mấy chốc lại đổi chủ thôi."
*MB (Money boy): Trai bao
Lục Vân nghe Lục Vệ Huân nói mà đơ cả người, qua nửa phút sau mới bắt kịp ý hắn đang muốn ám chỉ. Đại loại là hiểu lầm cậu thành trai bao của người nào đó tên Vệ Hành cho nên mới sinh lòng phản cảm rồi nói ra mấy lời khó nghe.
Lục gia là đại gia tộc, thuộc hàng thế phiệt lâu đời với một dòng chính nắm quyền lực trung tâm, kế đó là chi họ, phái, cành, nhánh, chi nhánh được phân chia qua nhiều đời, tạo thành cây gia phả xum xuê với hàng ngàn thành viên. Do đó, sự phân cấp trong Lục gia là cực kì nghiêm ngặt, chỉ người thuộc hệ từ phái trở lên mới được phát thiệp mời trong các buổi tiệc do dòng chính tổ chức. Những chi thứ cách quá xa với dòng chính sẽ được cử đi phát triển ở các nơi khác, trở thành cánh tay phải đắc lực của dòng chính ở thủ đô.
Lục Vệ Huân, chữ lót là Vệ, từ lót được dùng cho các chi thứ, ý chỉ sự trung thành bảo vệ dòng chính của họ. Người này chắc hẳn không phải người của chi họ hoặc phái mà ở cấp thấp hơn nên mới không được biết mặt Lục Vân.
Biết là hiểu lầm nhưng đang yên đang lành bỗng nhiên phải nghe những lời xúc phạm đến danh dự của bản thân, Lục Vân vừa thấy tức vừa thấy hài, sao lại có kiểu người thích suy diễn rồi tự cho là đúng thế này.
Cậu nhìn để nhớ thật kĩ mặt người này, sau đó đanh giọng đáp trả: "Tôi chẳng quen biết gì với cái người tên Vệ Hành mà anh nói. Nhưng nếu anh ta cũng dỡ hơi như anh thì có cho không tôi cũng chê. Gọi tôi là MB? Vậy phải xem anh ta có đủ tiền để bao hay không!"
Lục Vân mới nói phân nửa là cửa thang máy đã mở. Lễ tân được cử đến tiếp đón cậu cũng đang đứng đợi sẵn ở cửa, vừa hay nghe được đoạn cậu mắng trưởng ban chiến lược nhà mình thì ngớ cả người.
Cậu chẳng thèm đôi co với hạng người thượng đẳng này, thấy thang máy mở liền bước ra ngoài, chuẩn bị gọi cho Lục Cảnh Sâm ra đón mình.
Lục Vệ Huân bị nói cho muối mặt, cũng biết là mình hiểu lầm, cho nên chỉ im lặng nhìn cậu đi được một đoạn rồi mới lửng thửng bước ra.
Trước cửa thang máy là hành lang dài với các khúc cua dẫn đến nhiều phòng khác nhau, lễ tân bước vội theo sau Lục Vân để chào hỏi: "Chào ngài, xin giới thiệu tôi là Lê Thùy Dương, là lễ tân của tập đoàn Lục gia. Xin hỏi ngài muốn tìm ai ạ? Tôi có thể dẫn đường cho ngài."
Lục Vân đang suy nghĩ không biết gọi điện thoại có cần tắt livestream không thì vừa hay có người chủ động đến giúp đỡ. Cậu lịch sự nói với cô nàng: "Tôi muốn tìm Lục Cảnh Sâm, phiền chị dẫn tôi đến phòng của anh ấy."
Lê Thùy Dương nghe vậy thì hơi chần chừ, cô thoáng nghĩ rồi hỏi lại cậu: "Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?"
Lục Vân lắc đầu: "Không có."
Lê Thùy Dương giải thích: "Muốn gặp chủ tịch Sâm cần có lịch hẹn trước ạ. Nếu không thì thứ lỗi tôi không thể dẫn ngài đi được."
Lục Vân hiểu nguyên tắc của công ty, nên cậu không làm khó nhân viên mà chỉ nói: "Nhờ chị gọi cho anh ấy giùm tôi. Nói là có người tên Lục Vân đến tìm là được." Sau đó chỉ chỉ chiếc điện thoại đang gắn trên gậy tự sướng của mình: "Tôi đang kẹt một xíu."
Lê Thùy Dương hơi mất kiên nhẫn, biết bao nhiêu người muốn gặp chủ tịch Sâm, ai cũng nhờ cô gọi điện thế này thì thời gian đâu làm việc khác nữa. Tuy hậm hực trong lòng nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý chủ tịch: "Dạ em chào chị. Có khách tên Lục Vân đến nói muốn gặp chủ tịch Sâm ạ."
Lục Vân đứng cạnh chờ, không biết đầu bên kia nói gì mà nghe cô nàng lễ tân bảo: "Dạ vâng, em hiểu rồi."
Sau đó cô ta cúp máy rồi quay sang nói với cậu: "Chủ tịch Sâm đang mở họp. Trợ lý chủ tịch bảo tôi dẫn ngài đến phòng chờ cho khách ngồi đợi, khi nào chủ tịch họp xong sẽ truyền lời lại cho ngài ấy sau ạ."
Lục Vân chỉ đành gật đầu, kế đó đi theo cô ta đến phòng chờ. Nơi này trang hoàng rất xa hoa, có quầy nước và ghế sopha phục vụ miễn phí cho đối tác hoặc khách đến công ty. Sau khi dẫn cậu đến chỗ ngồi, cô lễ tân cũng xin phép rời đi trước.
Cậu ngồi mở talkshow với các fan, mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ nên cậu cũng không để ý đến thời gian lắm. Nhưng mười lăm phút, nửa tiếng thì còn du di được, chứ đợi cả tiếng đồng hồ mà vẫn chẳng có người đến báo tin thì hơi quá rồi.
Hình như đợi hơi lâu rồi ấy bé ơi...
Bận gì cũng phải bảo trợ lý dẫn Tiểu Vân vào phòng làm việc ngồi chờ trước chứ. Bỏ cục cưng ngồi một mình ở đây vậy đó!"
Bé về đây dì thương ~
Nhà ngoại từ chối gả!
...
Lục Vân xoa dịu các Lốc Xoáy: "Ông xã tui phải chủ trì hội nghị, đâu thể bỏ ra giữa chừng với tui được." Nhưng cậu lại vô thức đưa tay xoa xoa chiếc cổ hơi nhức mỏi do ngồi lâu của mình.
Các fan vừa đau lòng bảo bối nhà mình vừa tụ tập bàn tán xem người đàn ông thần bí kia giữ chức vụ gì ở tập đoàn Lục gia. Từ những manh mối nãy giờ, bọn họ biết người nọ chắc chắn không đơn giản, ít gì cũng vào hàng nhân viên cấp cao, nhưng cao đến đâu thì bọn họ không chắc.
Lục Vân được các anh chiều quen, hiếm khi bị bỏ mặt thế này. Cho nên dù cậu lên tiếng bênh vực anh trước các fan, nhưng trong lòng đã phụng phịu xị mặt.
Cậu quyết định tạm thời tắt livestream để gọi cho Lục Cảnh Sâm.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh lập tức truyền đến: "Anh nghe."
Lục Vân bĩu môi nói: "Em đang ở công ty nè. Lễ tân bảo em ngồi chờ, tại anh đang bận họp. Mà em chờ cả tiếng rồi vẫn chưa thấy ai đến nói gì nên mới gọi cho anh." Giọng nói có chút làm nũng, lại có chút ủy khuất, như là thỏ con bị người bắt nạt chỉ biết đáng thương chạy đi kiếm sói bự mách lẻo.
Lục Cảnh Sâm vội vã hỏi lại: "Em đang ở đâu? Anh đến tìm em."
Lục Vân mở camera quay điện thoại một vòng xung quanh cho anh nhìn, Lục Cảnh Sâm biết địa điểm thì bước vội ra khỏi văn phòng, gấp gáp chạy đến phòng chờ.
Nghĩ đến bộ dạng tủi thân ngồi một mình của bé con là lòng anh như kiến bò trên chảo nóng.
Bộ dạng sốt sắng chạy ra khỏi phòng của anh khiến các trợ lý bị dọa một phen hú hồn. Bọn họ ngớ người nhìn nhau không biết nên làm gì, có người còn tự hỏi có cần chạy theo không.
Trong đó có một người, cũng chính là vị trợ lý được lễ tân gọi hỏi ý kiến kia, giờ phút này trong lòng cô ta bỗng dâng lên một dự cảm không lành...
-------------------------
Ngán nhất viết mấy kiểu vả mặt bốp bốp này. Sợ viết không mượt cái nó sượng trân đọc như teenfic là éc ô éc!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
41 chương
15 chương
23 chương
122 chương
23 chương
54 chương