Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]
Chương 20
Chương 20
Lục Vân thả lỏng cổ họng cố nuốt cây hàng thô to của Lục Cảnh Sâm. Cảm giác của quý vùi sâu vào trong khoang miệng nóng bỏng ẩm ướt khiến anh thở dốc liên tục, ánh mắt sa lầy trong tình và dục yên lặng nhìn cậu con trai đang vùi đầu thổi kèn giữa chân mình. Một cú nuốt nước bọt khiến cổ họng đột ngột co thắt bao lấy gậy thịt đang liên tục nhấp nhả, cơn sướng rơn người ập đến khiến anh buộc phải tạm rút cậu nhỏ ra để áp cảm giác muốn lên đỉnh xuống.
"Muốn hút cạn anh à? Hửm?" Lục Cảnh Sâm cưng chiều xoa tóc bé con, giọng nói khàn khàn nhuộm đẫm tình dục.
Lục Vân chu môi kháng nghị: "Cho em ~ Của em mà." Nói xong cậu với đôi tay bé xinh của mình cầm lấy cây hàng khủng của anh vuốt ve. Một to một nhỏ, một non mịn một gân guốc, hình ảnh đối lập hoàn toàn càng khiến anh mất khống chế.
Thấy anh hai đã buông tay đầu hàng, Lục Vân cười đắc chí tiếp tục mút kẹo sữa của mình. Lần này cậu không nuốt nguyên cây vào nữa mà từ từ đùa bỡn, cậu đưa đầu lưỡi linh hoạt liếm từ gốc đến ngọn rồi lại lia ngược về, đến cả hai túi tinh nặng trĩu bên dưới cũng được chăm sóc tới ướt đẫm nước miếng.
Liếm đủ rồi cậu há miệng ngậm lấy quy đầu mút như mút kẹo, lập tức đổi lấy tiếng thở dài đầy thỏa mãn của anh. Không chờ được nữa, cậu ngửa đầu, từ từ nuốt hết dương vật đầy gân guốc của anh xuống tận hầu họng. Cảm giác chèn ép sâu trong cuống họng khiến cơ thể cậu tự tiết ra nước sinh lý.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngửa đầu, miệng nhỏ bị buộc mở to nuốt vào của quý của người đàn ông, đôi mắt ngấn lệ si mê ngước nhìn Lục Cảnh Sâm, hồn nhiên bày ra cảnh đẹp trước mắt anh.
Lục Cảnh Sâm biết đứa nhỏ này đang cố ý dụ dỗ mình, anh thuận theo đặt một tay ra sau gáy bé con, ấn đầu ép cậu nuốt dương vật của mình vào sâu hơn nữa, đến khi môi đỏ chạm đến vùng tam giác rậm rạp mới dừng lại.
Anh thỏa mãn thở dài, cảm nhận vách thịt ẩm ướt lại nóng bỏng co bóp dục vọng đã cương cứng, yết hầu khẽ chuyển động, anh bắt đầu đưa đẩy hông, chầm chậm ra vào miệng trên của bé con.
"Tìm đâu ra cái miệng nhỏ vừa biết nói lời đường mật vừa thổi kèn sướng thế này." Lục Cảnh Sâm vuốt ve yết hầu bé con, cảm nhận nơi đó gồ lên theo mỗi cú nhấp hông của anh: "Đâm đến tận nơi này. Cục cưng nuốt giỏi quá~"
"Uhm...hưm...ưm...ô..." Lục Vân chủ động há mồm mặc cho anh chơi, cổ họng bị chèn ép liên tục phát ra tiếng rên ư ử mềm nhũn, vừa đáng thương lại kích dục.
Lục Cảnh Nghiêm nhìn hai người họ quấn lấy nhau bỏ rơi mình, giận dỗi thúc hông đẩy nguyên người anh em 20cm của mình vào động dâm mất hồn, thành công khiến bé con trong lòng run rẩy hét lên.
"Umh...!" Nhưng lúc này mọi âm thanh đều bị dương vật chặn lại trong cổ họng, bé chỉ có thể nức nở trong sung sướng, hai mắt ướt sũng nhìn nhị ca, mong anh có thể chậm lại nhịp đẩy hông.
Bàn tay to nhiều vết chai do cầm súng của người quân nhân bao trọn mông đào căng mẩy, lực bóp mạnh khiến ngón tay hãm sâu giữa rảnh thịt non mịn, thả lỏng tay ra vẫn còn hằn những vệt đỏ bên trên như dấu mộc tuyên bố chủ quyền, càng gợi lên ý muốn chiếm hữu trong Lục Cảnh Nghiêm.
Anh vùi sâu gậy thịt gân guốc vào trong lỗ hậu đã ướt đẫm nước dâm, quy đầu tách mở động thịt khít chặt: "Cực cưng, dùng lỗ dâm của em nhớ kỹ hình dạng của anh."
Hình dạng của thứ gì thì anh không cần nói, Lục Vân cũng đã tự hiểu được. Học theo cách người khiếm thị dùng tay mò mẫm ghi nhớ đường nét gương mặt người mình thương, cậu co bóp lỗ nhỏ phía dưới, dùng vách thịt dâm đãng của mình cảm nhận hình dạng thứ đang liên tục nắc vào bên trong.
Lục Cảnh Nghiêm khẽ khựng lại, sau đó là đợt tiến công còn mạnh bạo hơn trước, mông vểnh nẩy lên theo từng cú thúc tạo thành tiếng bạch bạch xen lẫn tiếng òm ọp dâm đãng.
"Uhm...uhm... haa... Đừng...owm... hm..." Lục Vân sướng phát điên, cậu nhả dương vật Lục Sâm ra, muốn cầu xin bọn họ dừng lại nhưng chưa kịp nói gì thì gậy thịt thô to đã lập tức chen vào.
Lục Cảnh Nghiêm vỗ nhẹ lên mông Lục Vân, sau đó nhìn Lục Cảnh Sâm cười đầy ranh mãnh: "Tiểu Vân giỏi quá, còn biết dùng lỗ nhỏ phía sau cảm nhận dương vật. Không biết nếu bị bịt mắt, bé con có phân biệt được là anh, hay là em đang yêu thương em ấy không nhỉ?"
Trong mắt Lục Cảnh Sâm ánh lên vẻ toan tính nguy hiểm, anh cười khẽ: "Cục cưng của chúng ta rất giỏi, chắc chắn sẽ đoán được là gậy thịt của ai đang chịch vào động dâm." Sau đó vuốt ve má sứa của bé con: "Có đúng không?"
Lục Vân liên tục ưm ưm kháng nghị, nhưng hai tên sói nào đó vờ như không nghe thấy. Bé con ủy khuất khóc thút thít, rõ ràng anh cả kêu bé cảm nhận nên bé mới làm theo, bé nghe lời như vậy mà bọn họ còn ăn hiếp bé.
Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm chọc bảo bối khóc xong lại quay qua dỗ dành, còn nói mình chỉ nói đùa, hứa sẽ không làm thật. Nhưng nói là nói vậy thôi, hai anh em họ Lục kia vẫn âm thầm liếc mắt nhau, cả hai đều nhìn thấy sự tiếc nuối và chưa từ bỏ ý định trong mắt đối phương.
Lục - dễ dụ - Vân nghe hai anh hứa xong thì nín khóc, còn chủ động dâng môi mọng lên hôn hai người, nào biết mình chỉ được tha ở lần này, còn lần sau thì tác giả không hứa...
Sau màn hôn hít dỗ dành, cả ba đổi tư thế để Luc Vân quỳ bò dưới cỏ, Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm một trước một sau lấp đầy miệng trên và miệng dưới của bảo bối.
Lục Vân đã sướng lên đỉnh tận hai lần vậy mà hai anh vẫn chưa chịu bắn. Mãi đến khi cậu sắp sửa lên đỉnh lần thứ ba, hơi thở của Lục Cảnh Nghiêm và Lục Cảnh Sâm mới trở nên dồn dập, nhịp thúc hông của hai người cũng mạnh bạo hơn.
"Bảo bối, anh... phù...bắn vào trong..." Lục Cảnh Nghiêm vùi dương vật vào sâu trong động dâm, bắn từng luồng tinh dịch đặc sệt vào trước cửa khoang sinh sản đang đóng chặt. Điểm mẫn cảm nhất bị tưới tinh dịch nóng bỏng, cậu như mất khống chế bắn tinh, lỗ nhỏ cũng trào ra sóng dâm dịch.
Lục Cảnh Sâm cũng đạt tới giới hạn, anh đè gáy cậu vào sát bụng dưới, quy đầu đâm vào nơi sâu nhất trong cuống họng, đút cậu uống sạch tinh dịch của mình.
Cả miệng trên lẫn miệng dưới đều được đút no, Lục Vân thỏa mãn nheo mắt, cố gắng nuốt tinh dịch, không muốn để mất một giọt nào. Nhưng tinh dịch được bắn vào quá nhiều nên vẫn bị trào ra vài giọt, bám vào khóe môi của cậu.
Hai anh em bắn xong giọt cuối cùng vẫn luyến tiếc chưa muốn lui ra, phải nhấm nháp dư vị hồi lâu mới chịu rút cậu nhỏ của mình ra khỏi miệng bé con.
Lục Vân được bung tha bèn thỏa mái nằm xuống thảm cỏ, trông lười biếng tựa bé mèo vừa được ăn no. Cậu đưa tay quẹt giọt tinh dịch còn vương lại bên môi, sau đó đút ngón tay vào miệng liếm mút.
Lục Cảnh Nghiêm và Lục Cảnh Sâm thấy cảnh tượng này chỉ muốn giường "cờ" một lần nữa. Nhưng quân chưa khởi nghĩa đã bị thế lực mạnh mẽ tên Lục Vân bắt cất cờ, không cất thì khỏi ôm ngủ.
Tinh dịch của giống đực là đồ bổ của giống cái. Cơ thể của giống cái không giống với người thường, họ có thể khoang sinh sản, có thể hấp thu tinh dịch của giống đực để bổ sung năng lượng. Vậy nên dù theo chế độ đa phu, giống cái vẫn khỏe mạnh không cảm thấy mỏi mệt. Những lúc họ mang thai, con non trong bụng sẽ cần hấp thu tinh dịch của cha ruột mới có thể khỏe mạnh, nếu không giống cái sẽ sảy thai do không cung cấp đủ dinh dưỡng để nuôi bào thai.
Lục Vân được tưới cùng lúc hai dòng tinh dịch của hai thú nhân cường đại, cơ thể như ngâm trong dòng nước ấm vô cùng thoải mái. Cậu hóa thành mèo con lười biếng, giơ hai tay đòi ông xã ôm: "Bế em đi tắm. Em buồn ngủ quá."
Lục Cảnh Sâm dịu dàng bồng bé con lên, thoát cái cả ba đã ra khỏi không gian, về lại phòng Lục Vân. Anh nhìn mèo con không chút phòng bị nằm trong lòng ngực mình, bỗng nhiên cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên đời.
Hai anh biết bé con mệt mỏi nên quá trình tắm rất nhanh gọn, không hề dây dưa sờ mó, sợ ngâm nước lâu sẽ khiến bé con bị bệnh. Đợi khi bé con đã biến thành bánh bao trắng trẻo thơm ngào ngạt, Lục Cảnh Nghiêm ôm bé nhẹ nhàng đặt lên giường, còn mình thì quay lại tiếp tục tắm với Lục Cảnh Sâm.
Lục Vân ngủ mơ thấy mình được hai ông xã ôm vào lòng, cậu vui vẻ sờ mó cơ bụng tám múi bọn họ, sờ tới sờ lui một lát cậu lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, hai anh thức sớm chuẩn bị đồ đi làm, xong xuôi hết rồi mới vào phòng kêu heo lười đang ngủ nướng thức dậy cùng ăn sáng. Cả ba cùng nhau trải qua bữa sáng ngọt ngào và chia tay bằng nụ hôn chào tạm biệt của Lục Vân.
Hai ông xã bận đi làm kiếm tiền lo cho gia đình, Lục Vân ở nhà rảnh rỗi không biết làm gì. Kịch truyền thanh đã thu âm xong, bây giờ chỉ còn đợi bên biên kịch chỉnh sửa ra thành phẩm rồi đăng tải thôi. Cậu suy nghĩ một lát, cuối cùng chọn mở livestream lên trò chuyện với các fan đáng yêu nhà mình.
Lục Vân chỉnh giá đỡ điện thoại, sau đó lùi lại ngồi đàng hoàng trên ghế: "Halo mọi người nha. Hôm nay tui lại nổi hứng livestream không báo trước nữa rồi hì hì."
Cậu cười làm lành với mọi người, cậu nghĩ các bảo bối đáng yêu nhà cậu sẽ không la cậu đâu. Nhưng mà cậu đã nhìn lầm fan của mình, bọn họ chỉ giả vờ làm hoa hậu thân thiện trước mặt cậu thế thôi, còn với những người khác, nhất là ai nói xấu gì cậu thì bọn họ chửi cho trầm cảm.
Lúc này, cả bọn đã ngửi thấy mùi cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như thế. Staff của hội fan vội đăng thông báo khẩn lên hội nhóm, mở cuộc bình chọn xem bọn họ muốn cậu bồi thường gì cho mình. Lưu ý là không được quá đáng.
Các bình chọn bao gồm:
1. Xin bảo bối bật mí thông tin ông xã của bé.
2. Xin bảo bối mặc đồ hầu gái đội tai mèo.
3. Xin bảo bối mở livestream đi giới thiệu chỗ làm của ông xã.
4. Xin bảo bối hát tặng một bài.
5. Xin bảo bối reaction kịch truyền thanh cao H.
6. Xin bảo bối mở off fan.
7. ... (Ý tưởng khác, tự điền vào)
Cuộc bình chọn khẩn cấp, chỉ mở năm phút, hết thời gian tự động chốt. Các hội viên tôn trọng kết quả bình chọn, đồng lòng xin Tiểu Vân bồi thường cho mình theo kết quả bình chọn.
Lục Vân nghi hoặc nhìn các Lốc Xoáy liên tục nhắn bảo mình đợi họ năm phút. Dù vậy, cậu vẫn rất chiều fan nhà nên là ngoan ngoãn gật đầu.
—------------------------------
Mấy pà biết phải làm gì ròi he =)) Thích gì vote đó đi mấy pà =))
Nội dung chương sau nằm trong tay mấy pà. Kiếm đâu ra tác giả chiều độc giả như tui chứ ;3
Bấm vào bình luận dòng này vote cho tui dễ tổng hợp. Tui sẽ cmt sẵn 1-7. Ai chọn gì thì vào đúng ô để bình luận nhe.
Hết ngày 29/7 là tui chốt sổ, bắt đầu viết chương mới nha.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
41 chương
15 chương
23 chương
122 chương
23 chương
54 chương