Bổn cung đã trở về
Chương 7 : Tiểu đoạn trạng nguyên nổi tiếng kinh thành
Mấy người Đông Phong công tử uống một vòng lại ngâm được dăm ba câu sâu sắc, quay đầu mỉm cười nói với Đoạn Tu Văn khẽ phẩy quạt ngồi bên cạnh: “Nghe nói lệnh biểu muội muốn từ hôn với phủ Tướng quân, lệnh tôn có ý gả nàng cho Tu Văn huynh?”
Đoạn Tu Văn nhíu mày: “Việc liên quan đến khuê dự biểu muội, vẫn nên đừng nhắc lại.”
Mấy người xung quanh sắc mặt khác nhau, trong lòng đều nghĩ, biểu muội dũng mãnh của ngươi còn khuê dự gì đáng nói.
Khuôn mặt Đông Phong công tử xanh trắng luân phiên, nếu không phải vì Nhị Hoàng tử phó thác mình tìm hiểu tâm tư vị này thì hắn làm gì đến mức, vị này còn là người rượu mời rượu phạt đều không uống, rõ ràng tài trí hơn người mà từ chối nói không có linh cảm, sợ bị bắt nhược điểm nên ngay cả thơ cũng không chịu làm một câu.
Hắn hết cách mới thuận miệng tìm đề tài lại bị vị này cứ thế chặn về, quá đáng ghét.
Trong lúc xấu hổ, một tôi tớ vội vàng tiến vào, nhỏ giọng nói vài câu, Đông Phong công tử lập tức vứt bỏ vẻ uể oải, cười lớn tiếng, hăng hái nhìn xung quanh, nói có ý chỉ: “Không phải mọi người đều tò mò vị kỳ nữ tử đá Thái tử xuống xe ngựa là ai sao?!”
Mọi người lập tức hứng thú, ồn ào bảo hắn nói mau.
Quạt xếp trong tay Đoạn Tu Văn ngừng lại, cũng tò mò nhìn qua, vừa rồi thật khéo, Thái tử chặn đường xe ngựa vừa lúc bên dưới Túy Tiên cư, mấy người đang uống rượu mua vui nên chứng kiến từ đầu đến cuối.
Hắn cũng rất hiếu kỳ nữ tử nhanh trí kia, đạp Thái tử hai phát mà vẫn thong dong rời đi, toàn Kinh thành chắc chỉ có duy nhất vị này.
Đông Phong công tử không cố ý kéo dài, hắn ngừng cười, híp mắt nhìn Đoạn Tu Văn, cất cao giọng: “Vừa rồi hạ nhân báo lại, tận mắt nhìn thấy xe ngựa dừng trước cửa phủ Đoạn đại Học sĩ!”
Đoạn Tu Văn ngẩn người, hình như mẫu thân có nói hôm nay biểu muội tới nhà làm khách, bảo hắn mấy ngày tới khỏi cần về nhà!
Trong ký ức, vì nam nữ khác biệt, thêm chênh lệch tuổi tác cho nên không tiếp xúc nhiều với biểu muội, có điều liên tục mấy năm mẹ già tận tình dạy dỗ, nói biểu muội yêu hắn sâu sắc, bảo hắn thấy biểu muội nhất định phải trốn thật xa.
Cho nên, ấn tượng về biểu muội chính là giống mấy nữ tử rớt giày thêu đầy đường khi hắn đỗ Trạng Nguyên dạo phố.
Quá mức nhiệt tình, làm người khác không rét mà run.
Đông Phong công tử nhìn hắn chằm chằm nhất quyết không tha, mấy người khác thì bắt đầu hào hứng thảo luận: “Người nhà Tu Văn? Nhà Tu Văn không phải chỉ có muội muội nhỏ tuổi sao?”
“Chẳng lẽ Đoạn phu nhân?” “Giọng nói không giống lắm.”
Đang lúc thảo luận, giọng thanh niên trong trẻo mà lạnh lùng đột ngột chen vào, “Huynh trưởng, phụ thân bảo đệ gọi huynh về phủ.”
Cả phòng im lặng, Đoạn Tu Văn nhíu mày, khó hiểu nhìn đệ đệ.
Đoạn Tu Nguyên mặt không biểu cảm, nhàn nhạt nói: “Biểu tỷ tặng bức Tám mỹ nhân của Cố Khải Chi cho huynh.”
Loảng xoảng, một trận tiếng bát đũa rơi xuống đất, mấy nam tử thanh niên tự khoe văn nhân nhã sĩ nhất tề bật dậy, cả đám tha thiết nhìn chằm chằm Đoạn Tu Nguyên.
“Đoạn tiểu đệ, vừa rồi tiểu đệ nói là bức Tám mỹ nhân của Cố-Khải-Chi?!”
Người đầu tiên cất lời là Đổng Hạo Nhiên, giọng nói run run, khó nén kích động, những người khác đều nhìn Đoạn Tu Nguyên chằm chằm, liều mạng gật đầu.
Cằm Đoạn Tu Nguyên hơi giơ lên, lạnh nhạt đáp: “Đúng, chính là bức Hiếu Hiền Hoàng hậu yêu thích!”
Đoạn Tu Văn lập tức đứng lên, không nói thêm gì nữa: “Đi, về nhà!”
Đám còn lại vừa ao ước vừa đố kị trừng hắn, hồn bay lên trời cao, đưa tiễn đến tận cửa tửu lâu, hô to với bóng lưng vội vàng rời đi của huynh đệ Đoàn gia: “Đoạn huynh! Nhất định phải lấy tới cho huynh đệ mở rộng tầm mắt!”
“Lần trước mực Mộc Tê huynh nói, ta chuẩn bị mười nghiên cho huynh! Không, hai mươi nghiên!”
“Giấy Tuyên Thành huynh muốn, ta bảo hạ nhân lập tức mang về, huynh cầm họa nhanh chóng quay lại!”
Đoạn Tu Văn dừng bước, quay đầu cười tao nhã, giơ tay lên chắp lại nói lời cảm tạ: “Yên tâm yên tâm, chư vị huynh đài cứ chuẩn bị sẵn đồ đi, tiểu đệ nhất định sẽ cầm họa tới chơi!”
Mấy người vịn khung cửa tửu lâu, ló ra nửa người lưu luyến nhìn bóng lưng huynh đệ Đoạn gia biến mất mới ủ rũ về phòng.
Bức Tám mỹ nhân, đó là bức Tám mỹ nhân của Cố Khải Chi đấy!
Nghe nói vẽ dựa theo mấy vị mỹ nhân nổi danh tiền triều, Lương Bình đế cực kỳ yêu thích, chính miệng nói khá giống mấy vị ái phi của ông, không biết vì sao lại bị Hoàng hậu Hiếu Hiền lấy đi.
Đúng rồi, nhất định là vì Hoàng hậu tài đức sợ Lương Bình đế mê muội xa rời triều chính.
Đi được vài bước, Đông Phong công tử dần ngộ ra, hắn do dự nhìn xung quanh: “Nữ tử đá Thái tử xuống xe ngựa, đoàn xe đến phủ Đoạn Đại học sĩ, biểu muội TuVăn tặng bức Tám mỹ nhân đồ —“
Mọi người chấn động, trong đầu bừng lên ý niệm không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ người đá Thái tử xuống xe ngựa chính là vị biểu muội dũng mãnh kia của Tu Văn?
Là vị dám đại náo phủ Hộ Quốc Tướng quân, mà chỉ nói hai câu làm danh dự phủ Hộ Quốc Tướng quân thành rác rưởi?
Đúng là rất dũng mãnh.
Hai huynh đệ Đoạn gia xuất thân hào quý mà không có tật xấu kiêu căng ngang ngược, nguyên nhân vì lúc Đoạn Tu Văn mới vào học đường bị cảm cúm một trận, kéo dài đến hết mùa đông.
Phó thị cầu y nhiều chỗ không có kết quả, cuối cùng được lão gia bộc chỉ điểm, để Đoạn Tu Văn nhỏ tuổi mỗi ngày đi bộ một mình đến học đường, không ngờ hiệu quả, từ đó về sau thân thể đứa nhỏ dần khỏe mạnh hơn.
Đợi đến khi lão nhị Đoạn Tu Nguyên đi học đường cũng tiến hành như thế, lúc đó Đoạn Tu Văn chưa lớn, nắm tay đứa nhỏ Đoạn Tu Nguyên, hai huynh đệ chập chững đi suốt đoạn đường dài, làm Phó thị lén núp phía sau vừa lo lắng vừa vui mừng.
Cho nên hai huynh đệ đi bộ đều nhanh nhẹn vô cùng, nô bộc thân cận cũng chọn người đặc biệt nhanh chân.
Hơn nữa Túy Tiên cư và phủ Học sĩ cách nhau không xa, hai huynh đệ không định gọi xe, thẳng người bước đi, đằng sau có hai nô bộc cũng lẳng lặng theo đuôi.
Từ xa nhìn lại thấy được hai thiếu niên thanh y, tay áo dài như bay theo gió, cảnh đẹp ý vui.
Bất chợt có người ló đầu từ hàng quán hai bên, kinh ngạc kêu một tiếng: “Tiểu Đoạn Trạng Nguyên!”
Láng giềng xung quanh lập tức ào ào mở cửa, tiếng hỏi vang lên tứ phía: “Đâu đâu?!”
Người ban đầu kêu vẻ mặt buồn bã nhìn xa xa, “Đã đi mất rồi –“
Đoạn Tu Văn đi được một đoạn, liếc đệ đệ bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc cổ hủ, ho nhẹ, đọc rõ một chữ: “Phong —“
Đoạn Tu Nguyên không cần nghĩ ngợi, bật thốt: “Vũ!”
Đoạn Tu Văn khóe miệng khẽ cong, mặt không biểu cảm nói tiếp: “Phong tuyết!”
Đoạn Tu Nguyên lập tức bắt kịp: “Vũ vân!”
Không bao lâu sau khi Đoạn Tu Nguyên đi học đường, đúng lúc có đại tuyết, Đoạn Tu Văn đi đường, tuyết lún gần như chôn vùi hai chân đi ủng, càng đừng nói Đoạn Tu Nguyên bé tí tẹo, áo lông dày cộp làm Đoạn Tu Nguyên chẳng khác nào quả bóng, Đoạn Tu Văn gần như kéo đệ đệ lăn trên đường.
Lúc đó đệ đệ vành mắt đỏ ửng, Đoạn Tu Văn sợ hắn khóc, lập tức nghĩ ra một chiêu — ôn tập bài tiên sinh dạy để đánh lạc hướng Đoạn Tu Nguyên.
Hai huynh đệ dần lớn lên nhưng trò chơi vẫn cứ tiếp diễn.
“Dạ!” Đoạn Tu Nguyên vừa thốt ra hai chữ Vũ vân, chữ thứ ba lại tới nữa.
“Nhật!” Đơn giản thế này, Đoạn Tu Nguyên không cần phải nghĩ.
Đoạn Tu Văn cúi đầu, nhướng mày xấu xa, liếc đệ đệ, ho nhẹ một tiếng nhịn cười, “Phong tuyết dạ quy nhân –“
Đoạn Tu Nguyên há mồm tiếp lời: “Vũ vân nhật –“
Mới nói một nửa thấy không đúng, lập tức ngậm miệng lên án trừng lão ca Trạng Nguyên nhà mình: “Huynh lại trêu đệ! Chơi vui không hả!”
Đoạn Tu Văn sờ mũi, cười ngượng: “Rất vui.”
Đoạn Tu Nguyên hừ lạnh, quay mặt ra chỗ khác, hạ quyết tâm không thèm để ý đến lão ca vô vị ham trêu đùa này, thật không hiểu Đoạn Tu Văn rõ ràng vừa xấu xa lại gian trá mà sao có nhiều người thích thế!
Hừ, ngay cả đệ đệ nhà mình cũng đùa bỡn!
Sài môn văn khuyển phệ, phong tuyết dạ quy nhân!
(Cổng tre nghe chó sủa, đêm phong tuyết người về)
Có ai lại đem câu thơ dưới đến đố người khác!
Tên xấu xa này ngay từ đầu đã có ý đồ gian trá!
Dưới cơn chiến tranh lạnh của Đoạn Tu Nguyên, bước chân hai huynh đệ lại nhanh hơn ba phần, nháy mắt đã thấy phố Liễu Thụ.
Xa xa trông thấy đám người chặn ở đầu phố, Đoạn Tu Nguyên dừng lại, phụng phịu nhìn huynh trưởng bên cạnh, “Toàn phiền toái huynh gây ra!”
Đoạn Tu Văn cũng dừng bước, xem một vòng ăn mày ngồi ngay đầu phố, dở khóc dở cười.
Lần trước hắn ra ngoài, thấy lão ông dẫn cháu trai ăn xin dọc phố, lão nhân kia gầy trơ xương, cháu trai xanh xao vàng vọt, bỗng nổi lòng trắc ẩn, tiếc rằng trên người không mang theo bạc cho nên trải giấy xuống bên đường, ngẫu hứng vẽ bức thủy mặc phó điền xá ông.
Trong tranh có một già một trẻ, lão ông dắt trâu, bé con cưỡi trên thân trâu.
Lão ông đội nón tre, hai tay chắp sau lưng, tay nắm dây thừng buông thõng, bé con nhân lúc lão ông không thấy xoay người trồng cây chuối trên lưng trâu, cực kỳ bướng bỉnh.
Dưới núi khói bếp lượn lờ, núi rừng giao thoa, nông thôn thú vị mười phần.
Đôi ông cháu được Đoạn Tu Văn tặng bức họa, cầm bán đi, lấy bạc mua vài mẫu đất quả thực làm điền xá ông.
Chuyện này lan truyền khắp Kinh thành, trở thành một giai thoại.
Mỗi người đều coi có được một bức thi họa tự tay Đoạn Trạng Nguyên vẽ là vinh dự, nhất là bức điền xá ông kia bị nâng lên giá trên trời, cuối cùng về tay đương kim Nhị Hoàng tử.
Sau đó xuất hiện tình huống hiện tại.
Đoạn Tu Văn đảo mắt qua, phát hiện không ít người quen mắt, hắn cười như có như không xem một tên mập trong đó, hắn ta mặc một thân vải bố đầy vết chắp vá, buồn buồn tủi tủi ngồi trên mặt đất, cả người như bánh bao trắng lên men quá độ, chưa từng thấy qua ăn mày béo tốt trắng trẻo như vậy!
Đoạn Tu Văn dừng lại, đá đá cẳng chân hắn ta, “Đại lão bản tiền trang Tứ Hải biến thành ăn mày từ lúc nào thế?”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
2 chương
21 chương
688 chương
10 chương
48 chương