Bổn cung đã trở về

Chương 63 : Tướng hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ

Thấy sạp thấp của bản thân bị chiếm một chiếc, Lâm phu nhân có chút không vui, long đầu trượng trong tay bà chỉ về phía trước: “Các ngươi là cô nương nhà ai?” Diệp Vân Diệp Như vội hành lễ vấn an, Diệp Khuynh cũng thi lễ, cười nói: “Gia phụ là đương nhiệm Định Quốc công, hai vị này là đường muội tiểu nữ.” Sắc mặt Lâm lão phu nhân biến đổi, tên của Diệp Khuynh gần đây có thể nói như mặt trời ban trưa, ở Lâm phủ càng là cấm kỵ không được nói đến. Lâm lão phu nhân rạn nứt với con dâu mà không mâu thuẫn với tôn tử, mắt thấy trưởng tôn vì Diệp Khuynh mà trong vòng vài năm không thể thành thân, bảo bà vui làm sao nổi! Bà âm tình bất định trừng Diệp Khuynh thật lâu, cuối cùng vẫn lạnh vèo vèo mở miệng trách mắng: “Ngươi tránh ra, ta chán ghét ngươi!” Xung quanh một mảnh yên tĩnh, các cô nương vốn đang nhỏ giọng trao đổi triệt để im lặng xuống, ánh mắt lưu chuyển giữa Diệp Khuynh và Lâm lão phu nhân. Trò hay hằng năm đều có, hôm nay đặc biệt nhiều. Diệp Khuynh gần như nghi ngờ tai mình nghe nhầm, cho dù Nguyên phi, một nhân vật bá đạo như vậy mà trước giờ sẽ không biểu đạt yêu ghét trắng ra như vậy, giáp mặt khó xử người khác. Thấy Diệp Khuynh không nhúc nhích, long đầu trượng trong tay Lâm lão phu nhân gõ xuống đất, không kiên nhẫn thúc giục: “Tại sao còn ngồi chỗ này khiến người khác ghét, vẫn không đi?!” Bị người giáp mặt xua đuổi như vậy, da mặt có dày cũng ngồi không nổi, trên mặt Diệp Như Diệp Vân xanh trắng luân phiên, Diệp Khuynh cũng đứng thẳng người, ánh mắt hướng về phía bên cạnh Lâm lão phu nhân, thấy nha hoàn xanh lục tội nghiệp nhìn mình, nở nụ cười với nàng ấy. Nàng sống mấy năm nay, lần đầu tiên bị người ta xua đuổi, năm đó Nguyên phi kiêu ngạo ương ngạnh cỡ nào, mà đại yến tiểu yến trong cung, chỉ cần nàng không đi, vị trí thủ vị nhất định phải để trống cho nàng, càng không cần nói đến bị xua đuổi! Có điều nàng cũng không định khiến thiếu nữ xanh lục kia khó xử, có câu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Diệp Khuynh biết, chỉ một ý niệm của người thượng vị, rất có khả năng là mười người bên dưới lao lực bôn tẩu. Lâm phu nhân xé nát mấy cây quạt, vừa mới tới nơi, thấy tình cảnh bên trong làm sao không rõ, tròng lòng bà vừa vội vừa tức, bà mẹ chồng này mỗi lần xuất hiện kiểu gì cũng tìm phiền toái cho bà! Tầm mắt bà vừa chuyển, rơi xuống người nữ tử đang giằng co với Lâm lão phu nhân, thấy đối phương một thân áo thư sinh, nhất thời hiểu ra vị này sợ rằng là con dâu không có duyên phận của bà. Bà thấy Diệp Khuynh thong dong, mỉm cười nhẹ nhàng, căn bản không giống như vừa bị khó xử, trong lòng khen một tiếng. Đồng thời thấy khó hiểu, ngay cả loại giáp mặt nhục nhã cỡ này cũng có thể nhịn xuống, vì sao lúc trước lại đại náo Lâm phủ? Lâm phu nhân kìm nén khó hiểu trong lòng, bước lên phía trước, vẻ mặt ấm áp: “Bên chỗ ta còn vị trí, mấy vị cô nương nếu không chê, không ngại ngồi cùng một sạp.” Lời này có thêm ý bồi thường, khuôn mặt Diệp Vân giãn ra, ai chẳng biết Lâm phu nhân chỉ mời cô nương có tài khí nhất ngồi cùng! Ngồi cùng với Lâm phu nhân là cực có thể diện! Diệp Khuynh lại cười nhẹ khéo léo từ chối: “Tỷ muội tiểu nữ, tùy tiện ngồi là được rồi.” Nàng nhìn một vòng xung quanh, lúc này các cô nương cơ bản đã an vị tại những vị trí tốt rồi, hai ba chỗ còn lại đều ở góc xa xôi, tầm nhìn cực kém. Diệp Khuynh lại lơ đễnh, nàng nhìn trúng một vị trí, đi nhanh về phía trước, Diệp Vân Diệp Như liếc nhau, khó hiểu đi theo. Các cô nương khác vốn định xem náo nhiệt, không ngờ Diệp Đại cô nương dễ dàng khuất phục như thế, trong lòng dâng lên thất vọng, chỉ cảm thấy Diệp Đại cô nương dũng mãnh vô cùng trong truyền thuyết không hơn gì cái này. Diệp Khuynh sải bước, rất nhanh đi tới trước một cái bàn thấp, quay đầu lại, tấm mắt chạm đến Hồng Tụ bên cạnh Lâm phu nhân, mở miệng: “Mời tỷ tỷ đi lại.” Diệp Khuynh nói thản nhiên, chưa dùng tới giọng điệu mệnh lệnh mà Hồng Tụ lại cảm thấy không thể chống cự, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Khuynh nàng thân bất do kỷ đi về phía trước. Đến bên người Diệp Khuynh, Diệp khuynh tùy tay chỉ bàn thấp, thản nhiên mở miệng: “Làm phiền tỷ tỷ chuyển mấy thứ này đi.” Hồng Tụ lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn về phía Lâm phu nhân, Lâm phu nhân nhíu mày, nghĩ tới những cử chỉ đặc biệt độc hành của Diệp Đại cô nương từ lúc vào phủ — một mình hành tẩu bên hồ, đề nghị viết thi họa lên bình phong, trong lòng thấy hiếu kỳ, vị Diệp Đại cô nương lần này lại định làm gì? Lâm phu nhân khẽ gật đầu với Hồng Tụ. Hồng Tụ lập tức gọi nhân thủ, hoa quả điểm tâm phủ đầy bàn trong nháy mắt đã bị chuyển đi, Diệp Khuynh nhìn mặt bàn bóng loáng sạch sẽ, vừa lòng gật đầu, tay áo giương lên nhẹ phất qua mặt bàn thấp, thân mình nàng vừa chuyển, trước mắt bao người, ngang nhiên ngồi xuống bàn thấp! Diệp Khuynh chà hai chân, bàn thấp này độ cao vừa đến đầu gối, ngồi xuống vừa vặn, rất thoải mái, không kém sạp thấp là bao. Các cô nương tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài, trời, trời ạ, nàng dám ngồi xuống bàn thấp! Ở đỉnh núi cách đó không xa, phần đông nam tân tới tham gia Thất Tịch yến hội tụ một chỗ, trong đó thiếu niên mặc áo dài hồng phấn khẽ lay động quạt xếp, có dụng ý khác cười nói: “Vẫn là tiểu Đoạn Trạng Nguyên thông minh, trên núi quả nhiên tầm nhìn vô cùng tốt.” Nói xong, tầm mắt hắn tự nhiên chuyển về phía chân núi, các quý nữ cao môn trên mặt cỏ bị bình phong quây thành vòng lộ ra rõ ràng, hắn đột nhiên a một tiếng. Mọi người bị tiếng của hắn hấp dẫn, ào ào ngừng nói chuyện nhất tề nhìn phía dưới, rồi đồng thời phát ra tiếng ngạc nhiên. Trong mắt mọi người, nữ tử mặc áo thư sinh màu vàng hạnh ngồi ngay ngắn trên bàn thấp, những nữ tử khác đều thấp hơn nàng một cái đầu, nhìn lại, nàng cao cao tại thượng, tọa bắc triều nam, tựa như quân lâm thiên hạ, quý không thể nói! Phần đông nam tử bị rung động một lúc lâu, hai mặt nhìn nhau, đều không có lời gì để nói. Thật lâu, vẫn là nam tử trẻ tuổi áo dài hồng nhạt nhẹ giọng mở miệng: “Vị Anh Đài huynh này thật sự khó lường, không biết khuê tú nhà nào, người bình thường quả thật cưới không nổi.” Hai mắt Nhị Hoàng tử nheo lại, trên mặt nhìn không ra hỉ giận. Trong lòng Đoạn Tu Văn cực kỳ đắc ý, biểu muội nhà mình quả nhiên không tầm thường, nhìn vậy, đúng là có tướng Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ! Lâm Đống khẽ nhíu mày, liếc mắt ra hiệu với hạ nhân bên cạnh, hạ nhân hiểu ý lui xuống, tự đi tìm hiểu. Diệp Khuynh ngồi ổn, vỗ vị trí trái phải, cười nói với hai đường muội: “Sao không ngồi xuống?” Diệp Vân Diệp Như mắc cỡ ngại ngùng liếc nhau, xoay xoay vặn vặn ngồi xuống, mà cong lưng hóp ngực, cúi đầu nhìn chân, theo bản năng tiến sát lại Diệp Khuynh, càng thể hiện Diệp Khuynh ngồi giữa hai người phóng khoáng tự nhiên gió nhẹ mây trôi. Lâm lão phu nhân nghiêng đầu nhìn nửa ngày, đột nhiên nhấc long đầu trượng, chỉ Diệp Khuynh, mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt: “Ngươi đi lại, ngồi sạp thấp bên cạnh ta.” Mọi người đang bị hành động của Diệp Khuynh làm kinh hãi phát ngộc, trong một mảnh yên tĩnh, giọng nói Lâm lão phu nhân đặc biệt vang dội, Diệp Khuynh mở to hai mắt, lại lần nữa nghi ngờ tai mình có vấn đề, theo bản năng nhìn trái phải, nghĩ thầm, Lâm lão phu nhân này chẳng lẽ đang nói với mình! Lâm lão phu nhân mất kiên nhẫn gõ long đầu trượng trong tay, “Nói ngươi đấy, nhìn đi đâu!” Tất cả tiểu thư khuê các bất chấp dáng vẻ, mội đám há hốc mồm, khiếp sợ xem tình cảnh trước mắt. Lâm phu nhân vỗ trán, bà bà nhà nàng lại tùy hứng, tuy lão thái thái xuất thân đại tộc Giang Nam mà cũng là nữ nhi nhỏ tuổi nhất nhà, bên trên có năm huynh trưởng, thuở nhỏ được cha mẹ coi như hòn ngọc quý trong tay. Sau khi lập gia đình, tuy có bố chồng lại không có mẹ chồng, Lâm Giác nhiều năm bên ngoài, càng dưỡng thành tính tình kiêu căng ngang ngạnh nói một không hai. Lâm phu nhân đang định tiến lên, nhỏ giọng khuyên nhủ Diệp Khuynh chớ làm mẹ chồng bà không thoải mái, thì thấy Diệp Khuynh nhướng mày, cười như có như không trấn định hỏi ngược lại Lâm lão phu nhân: “Ngài đây là mời tiểu nữ qua?” Nàng cố ý nhấn mạnh chữ mời. Phần đông giai lệ cảm giác cằm mình sắp rớt xuống, vừa rồi còn cảm thấy kịch bản khó coi, hiện tại càng biến đổi bất ngờ, thật sự ngoài dự đoán. Cả đám trái tim đập thùm thụp, ánh mắt cũng khó điều khiển. Lâm lão phu nhân bị chất vấn như thế, không giận mà cười, gật đầu đáp: “Đúng, lão bà tử mời ngươi đi lại ngồi.” Diệp Khuynh ho nhẹ hai tiếng, đứng lên, thong dong khẽ cười: “Trưởng giả có lệnh, sao dám không tuân?” Nói xong, nàng thong thả bước qua, phần đông quý nữ thấy nàng đi qua trước mặt, động tác tiêu sái vô cùng, cả đám lại vừa đố kỵ vừa ghen tị, đều nghĩ trong đầu, nếu làm được như Diệp Đại cô nương thật là chết cũng không tiếc. Xem Diệp Đại cô nương chỉ lật tay đã từ tù nhân biến thành thượng khách, sao không khiến người khác ghen tị, đố kỵ! Diệp Vân Diệp Như càng vẻ mặt sùng bái, ngày xưa Đại tỷ tính cách cao ngạo, mặc dù cũng được mọi người kính sợ, mà không thống khoái như hôm nay, hai người lập tức đứng dậy theo đuôi, Lâm lão phu nhân lại vung tay, “Các ngươi khỏi cần đi lại!” Bước chân Diệp Khuynh khẽ dừng lại, Lâm lão phu nhân lườm nàng, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, mở miệng phân phó thiếu nữ xanh lục bên người: “Ngươi lại đi nâng một chiếc sạp thấp đến, mời hai vị Diệp cô nương ngồi.” Cô nương xanh lục vui mừng đáp lời, nàng liếc nhìn Diệp Khuynh, nghĩ thầm, vị Diệp Đại cô nương này quả nhiên rất được, nếu nàng là nam tử thì tốt rồi. Thiếu nữ xanh lục đỏ mặt, cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài. Bên này thay đổi một phen khiến mọi người trên núi có chút hồ đồ, theo bản năng nhìn về phía Lâm Đống, nếu luận tình thế phát triển, không ai rõ ràng hơn chủ nhân phủ Hộ Quốc Tướng quân này. Thiếu niên áo hồng dẫn đầu mở miệng hỏi: “Lâm huynh, vừa rồi Anh Đài huynh ngồi xuống lại đứng lên, rốt cuộc có ý gì?” Lâm Đống lúc này đã biết sự tình từ miệng hạ nhân, cảm thấy miệng vừa đắng vừa chát, trên thế giới này không ngờ thật sự có người đồng thời bãi bình được tổ mẫu và mẫu thân hắn! Lâm Đống chỉ hơi do dự, nếu giấu sự tình trải qua, trong yến hội nhiều quý nữ như vậy, không ít là tỷ muội, biểu tỷ muội những người này, cho dù giấu cũng không giấu được bao lâu.