Editor: Hoàng Lão Tà Đứng ở bên hồ, Anh Mẫn chống tay lên lan can, gió thổi làm cho mái tóc bay bay, em nhìn về phía bên hồ nơi đèn điện đã tắt, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, Tôi nhìn em, đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm xúc yêu thương khó tả. Cơn gió làm cổ áo em lay động, ẩn hiện chiếc xương quai xanh cùng da thịt trắng nõn thấp thoáng sau làn áo. Tôi theo phản ứng vô thức, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình khoác lên vai em, bàn tay nắm lấy bàn tay của em. Đôi mi của em hơi động, đôi môi xinh xắn khẽ nở ra một nụ cười, chiếc cằm hoàn mỹ cũng nâng lên một chút, ….Tôi không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng….”Ừ! Mân Vũ, làm sao vậy? Trên mặt em có gì sao” Anh Mẫn nghiêng đầu, sờ sờ khuôn mặt của mình, sau đó cười nhẹ, nụ cười của em làm cho tôi cảm giác thật yên bình. “Hả?…Không…không có việc gì, em lạnh không?” Tôi đưa tay khoác lại áo khoác cho em, sau đó ôm lấy bờ vai của em. cảm giác trong lòng mình chảy qua một dòng nước ấm. Vì sao, vì sao tôi lại bắt đầu để ý đến em? Không đúng, không đúng, có lẽ tại nơi này tôi đang tưởng niệm đến hình ảnh của Quang Mẫn cho nên mới có cảm giác như vậy thôi…..Cảm giác đó làm cho tôi thấy sợ hãi, tuy phủ nhận nhưng tôi biết rằng hình ảnh của Quang Mẫn đang phai nhạt trong tâm trí tôi. Không phải phai nhạt từ từ, mà là………… “Oa! Mân Vũ anh xem!” Anh Mẫn chỉ vào hành lang dài bên hồ cách đó không xa, vẻ mặt kích động, đúng vậy, em hoàn toàn là một đứa trẻ, từng cái giơ chân nhấc tay của em đều làm tôi không thể không cưng chiều, sủng nịnh em. Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Anh Mẫn chỉ. Một đám người đang phóng sinh đom đóm. Ánh sáng nhè nhẹ của đom đóm lóe lên, tỏa rộng bốn phía giống như một bầu trời sao, giống như từng dải đèn nê ông, lại giống như chiếu sáng hi vọng trong lòng của đối phương. Trong lòng tôi tràn đầy xúc động, cảm giác này, không biết đã bao lâu rồi không còn xuất hiện nữa…Đom đóm bay về phía chúng tôi, chúng bay không hề theo quy luật nào cả, chỉ đơn giản, muốn bay là sẽ bay thôi, có lẽ chúng căn bản không biết rằng bản thân mình sẽ đi đâu về đâu, đi bao lâu, hay bao giờ sẽ dừng lại, thâm chí ngay cả bản thân của mình có thể sống bao lâu, có lẽ chúng cũng không hề biết trước. Một đàn đom đóm tùy ý mà bay, không thấy đầu, không thấy đuôi, ở trong thế giới của loài người này tùy lúc mà va chạm vào nhau, cũng có lúc khó tránh khỏi bị thương, khó tránh khỏi cái chết. Phần đuôi của đom đóm trong bóng đêm tạo thành một đường cong hoàn mỹ, nó giống như chiều dài của sinh mệnh, mà ở phía tận cùng của dải ánh sáng ấy, đó chính là nơi dừng lại của một sinh mệnh, một kiếp sống…. Tôi lại theo thói quen nhìn về phía Anh Mẫn, sợi tóc của em được chiếu sáng bởi ánh đèn đom đóm, em nhìn lên trời, nơi đó từng con, từng con đom đóm đang bay, ánh mắt em chăm chú dõi theo, trên mặt dường như cũng được chiếu sáng. “Anh Mẫn trên mặt em có đom đóm kìa!” Tôi đưa tay định lấy ralại chạm phải một dòng nước ấm, dòng nước này, hay nói chính xác hơn chính là nước mắt, em luôn khóc, nhưng không thể ngờ khi em thả đom đóm bay đi em cũng khóc, đứa bé này, làm cho người ta không thể không yêu thương. Tôi giơ hai tay lên, xoa khuôn mặt của hắn, vì em lau đi dòng lệ đó, em nhìn tôi, trong ánh mắt đó có kinh hoảng, có cảm động, còn có ……..Yêu……..Trong phút chốc, giọt nước mắt vui mừng rơi xuống, trước mắt của tôi là Anh Mẫn, là mái tóc màu vàng, Anh yêu em….tôi cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng manh của em, dùng đầu lưỡi của mình lướt qua bên ngoài môi em, điều này dường như khá khác biệt so với lúc tôi ở bên Quang Mẫn. Anh Mẫn hoảng sợ hé miệng của mình, để cho đầu lưỡi của tôi đi vào, tôi cẩn thận ôm lấy em, chúng tôi cứ như vậy quấn quýt thật lâu, trong giờ phút này, tôi cảm thấy trong lòng mình ngập tràn tình yêu giành cho em, tôi đã từng yêu Quang Mẫn, nhưng hiện tại người tôi yêu nhiều hơn là Anh Mẫn. Tôi cụng trán vào trán của em, nhìn đôi mắt đang mở lớn vì kinh ngạc đó, tôi nở nụ cười: “Anh yêu em, Anh Mẫn, anh cảm thấy, anh yêu em”. Anh Mẫn đẩy tôi ra, “Ha ha ” cười, sau đó chạy đi bắt đom đóm. Đôi tay huơ trên không khí, nhưng không bắt được, cuối cùng thành quơ loạn xị, “A, a, a, a, tại sao lại không bắt được chứ” Lô Mân Vũ, mau giúp em bắt đom đóm”. Tôi dùng một tay ôm lấy eo của em, kéo hắn vào trong ngực của mình, cọ cọ bên tai của em, nói: “Để cho chúng bay đi em, chúng nó muốn tự do, Anh Mẫn không muốn cho chúng tự do sao?” Anh Mẫn yên lặng gật đầu, xụt xịt cái mũi, “Nhưng mà, em thấy bọn nó sáng lên, sáng rất đẹp…” Tôi lấy trong túi của mình ra một chiếc bình thủy tinh nho nhỏ, bên trong có phát ra hai ánh sáng, hai chú đom đóm đang nhảy múa, “Nhìn coi, anh cho em gì này, anh khẳng định Anh Mẫn sẽ thích!” Tôi cười vuốt sợi tóc trên trán của em, ngửi mùi thơm trên tóc của em, tôi hiểu được, mình đã yêu em thật nhiều. Nhìn em kích động giống như đứa trẻ, cầm lấy cái chai, sau đó nhìn vào trong đó, ánh mắt mở to, cái miệng vì tò mò mà cũng mở ra. Em nhìn tôi một lát, sau đó bỏ cái chai vào trong ngực mình, ngẩng đầu, cười rực rỡ. “Mân vũ, anh thật tốt”. Tôi có chút đắc ý, cười cười, kéo chặt em vào người mình, chúng tôi bước chậm theo phía hành lang, Anh Mẫn cúi đầu chăm chú nhìn vào chiếc chai trong đó có hai con đom đóm nhỏ. Cũng không để ý tới những con đóm đom đang bay ngoài trời khác. Tôi nhìn cưng chiều nhìn em, nhìn mái tóc vàng kim được ánh trăng chiếu rọi phát ra ánh sáng bàng bạc, làn da em trắng nõn dưới ánh trăng, cái miệng nhỏ nhắn thường nở ra nụ cười thuần khiết, nụ cười đó làm cho người ta tham lam muốn giữ lấy. Tôi rút cục cũng khẳng định được tình cảm trong lòng của mình, cuối cùng cũng nói cho em biết tình cảm đó. Trong khoảnh khắc hôn em, bất chợt nghĩ tới cái đêm tôi say rượu mà gây ra cái chuyện đó, rốt cục hôm đó em đã nói gì với tôi?…