Editor: Hoàng Lão Tà “Mân Vũ, cà phê trong nhà hết rồi”. Anh Mẫn mặc áo ngủ mày trắng rộng thùng thình đứng trước cửa phòng. Bên trong áo ngủ thấp thoáng lộ ra làn da trắng nõn như bạch ngọc cùng hai nụ hoa hồng hồng trước ngực, mê người nhất là, trên cổ của em còn chứa rất nhiều dấu hôn, “Ừ…” Tôi nuốt ngược nước miếng vào trong, ngực có chút khô nóng, nhìn về phía khác, “À, được rồi… ngày mai anh sẽ đi mua…” “Được!” Anh Mẫn xoay người ra ngoài, tôi nhìn lướt qua áo ngủ của em, sau đó nhìn xuống dưới một chút. Thượng Đế ơi…..Rút cuộc em đến là để mê hoặc tôi sao? …………. Đứa bé này, tính cách………….. “A đúng rồi!” Tôi gọi em, em xoay người lại dựa nhẹ vào một bên cửa, áo ngủ rộng trễ ra một bên. làm lộ ra một phần của bả vai trắng nõn không tì vết. “Chuyện là….đồng nghiệp có cho anh hai tờ giấy mời dự lễ phóng sinh đom đóm tại công viên vào ngày mai, em có bằng lòng đi với anh không? Tôi cẩn thận hỏi, làm cho câu hỏi ấy hơi giống với cái câu mà bọn con trai hay tỏ tình, “Em có nguyện ý làm bạn gái của anh không?” “Lễ phóng sinh đom đóm sao? Anh Mẫn chuyển động đôi mắt, nhìn tôi, trong ánh mắt ấy tràn đầy tình cảm mà em giành cho tôi. Vì sao….lại nhìn tôi như vậy? Anh Mẫn thấy tôi gật đầu, cũng gật đầu theo, “Đi, em còn chưa thấy đom đóm bao giờ cả”. Sau khi hết giờ làm việc, tôi vội vàng chạy về nhà, cũng không biết tại sao ngày hôm nay chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, loại cảm giác này quả thật rất kỳ lạ. “Anh Mẫn! Anh về rồi!” Đóng cửa lại, nhìn quang bốn phía, không có ai cả, tôi bắt đầu thấy hơi hoảng hốt, tôi đang sợ cái gì? Tôi cũng chẳng có thời gian tìm hiểu, ngay cả giầy cũng không kịp thay, liên tục tìm kiếm, Anh Vẫn em sẽ không giống Quang chưa nói lời nào đã bước đi chứ….Không đâu…Anh Mẫn….em sẽ không…..Phòng bếp không có. Em có thể đi đâu được đây? Nhà vệ sinh không có. Em còn hứa sẽ đi mua cà phê cùng tôi, xem phim đom đóm, em đã quên sao? Phòng khách, không có. Phòng làm việc, khong có. Tôi ngã người vào chiếc ghế shô pha, mắng Anh Mẫn đáng giận, em cùng Quang thật giống nhau rời khỏi anh sao? Tôi cầm di động, đột nhiên nhớ tới, mình ngay cả số điện thoại của Anh Mẫn cũng không có…Dường như Anh Mẫn cũng không có dùng điện thoại, vì sao không nói sớm…..Tôi tìm em khắp nơi cũng không được……Tôi mệt mỏi nằm xuống ghế, khóe mắt bắt đầu rớm lệ, chợt nghe tiếng động phát ra từ phòng ngủ. Mở cửa ra, xuất hiện trước mặt mình là Anh Mẫn, không khống chế được kích động tôi chạy vào ôm chầm lấy em:” Anh Mẫn, Anh Mẫn, Mẫn, anh nghĩ em đi rồi, em còn ở lại, thật tốt, tốt quá…” Tôi ôm chặt tấm lưng mảnh khảnh của em, hôn lên cổ em, lần đầu tiên tôi có cảm giác thật an tâm khi có em ở bên. Anh mẫn hơi cố gắng đẩy tôi ra: “Ôi, anh làm gì vậy? Lô Mân Vũ, tôi đang thay quần áo đấy!” Em đẩy tôi không được, bắt đầu dùng nắm đấm loạn xạ trên lưng tôi, “Đi mau, đi mau, tôi còn muốn thay quần áo”. Tôi buông em ra, nhìn em đang mặc chiếc áo sơ mi của tôi, nút áo còn chưa kịp cài hoàn chỉnh, ở dưới thân mới chỉ mặc một chiếc quần ship. Bước ra khỏi phòng, trên mặt tôi đã thoáng đỏ hồng, trên tay vẫn còn cảm nhận được xúc cảm mềm mại khi va chạm với da thịt của em, lắc lắc đầu, rõ ràng đàn ông thì vẫn là đàn ông, quả nhiên bản tính vẫn là YD….. Anh Mẫn từ trong phòng đi ra, em mặc bộ đồ vest của tôi, nhìn khuôn mặt đáng yêu kết hợp với bộ đồ tay lịch sự, tôi thật có cảm giác không hợp lắm, “Anh Mẫn, em không thấy là mặc như vậy rất lạ sao?” Tôi bước vào phòng, tìm thấy duy nhất một bộ quần áo thoải mái phong cách trẻ trung cho em đổi, “Ừ! Cái này cảm giác thích hợp lắm! Chúng ta đi thôi!|” Tới cửa hàng phân phối cà phê duy nhất chỗ trung tâm chợ, tôi nhìn Anh Mẫn nhặt một đống Espresso, không khỏi giật mình, “A….nhiều như vậy?” Tôi kinh ngạc nhìn em đang cố gắng dọn sạch đống cà phê trên cái giá cao nhất. “Ha ha, để uống dần, rất nhanh sẽ lại hết thôi mà”. Anh Mẫn cười với tôi như vậy làm cho tôi có cảm giác giống như mặt trời đang tản ra những tia nắng ấm áp vậy, làm trái tim cũng rung động. “Ừ! được”. Tôi phụ em đẩy chiếc xe đến quầy tính tiền, đi phía sau Anh Mẫn nhìn bóng lưng vừa cao vừa gầy đang mặc trên người bộ quần áo củ tôi. Tôi cảm giác rằng bộ đồ đó rất hợp với màu trên tóc của em, sau đó tôi lại để ý tới cánh tay trắng như bạch ngọc đang ẩn hiện trước mắt mình, ….Nhìn chăm chú, tôi chợt phát hiện ra một điều, dạo gần đây tôi luôn chú ý tới Anh Mẫn, luôn để ý đến từng hành động, từng cái nhăn mày của em, hơn nữa càng nhìn lại càng muốn nhìn thêm, có lẽ nào, lại như vậy…. Cùng em ăn cơm, sau đó, tôi lái xe chở em tới công viên, nơi tổ chức lễ phóng sinh đom đóm. Anh Mẫn kéo tay tôi, đưa giấy mời sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong công viên: “Mân Vũ, Mân Vũ, em muốn nhìn đom đóm”. Em lắc lắc cánh tay của tôi, giống như con nít đang kéo tay cha mẹ để làm nũng vậy, “Được, được, chúng ta cùng nhau tìm”. Tôi chỉ lên bảng hướng dẫn, “Đi thôi, ở đàng kia!” Anh Mẫn bỏ tay tôi ra bắt đầu chạy, “Anh Mẫn, Anh Mẫn, em chạy chậm một chút!” Tôi nở nụ cười, Anh Mẫn thật giống một đứa bé hiếu động, em như vậy, làm cho tôi không thể nào không thương….Bỗng nhiên phản ứng lại, tôi đang nghĩ gì vậy? Yêu? Trời ạ! “Lô Mân Vũ! Nơi này, mau đến đây!” Anh Mẫn ở phía xa xa vẫy tay với tôi, tôi gật đầu nhìn em, sau đó bước đi. Anh Mẫn, một thanh niên tôi mới gặp gỡ chưa hiểu gì về cuộc sống riêng của em, vì sao mỗi động tác của em đều hấp dẫn tôi, để tôi không thể dời mắt được. Đáy lòng tôi, từ hình ảnh Quang Mẫn không biết tự bao giờ đã được thay thế bằng mái tóc màu vàng kim đó. Như vậy người tôi nhớ thương là ai? Là Quang Mẫn, không phải nói đã bị thay thế bằng Anh Mẫn mất rồi….Tôi nhớ thương Quang Mẫn lâu như vậy, thế nhưng khi Anh Mẫn đi vào tất cả mọi thứ liền phai nhạt………Lực chú ý của tôi cũng bị đổi dời…….