Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKhâu Lê vừa mới đem điện thoại trả lại cho Trần Lập Đông, liền nhận được điện thoại của Mộ Thời Cảnh. Mộ Thời Cảnh hỏi: "Có đọc tin tức chưa?" Lại bổ sung thêm một câu: "Trung Doãn cùng Phương Vinh." Khâu Lê: "Thấy được, giống như là đang làm lớn chuyện." Có chút trầm mặc, Mộ Thời Cảnh hỏi cô: "Hiện tại tâm tình của em như thế nào?" Khâu Lê bất đắc dĩ cười: "Còn có thể là tâm tình gì, ba em bỗng nhiên đánh nhau với Cố Diễm, hai người đàn ông mà em yêu nhất đã đánh nhau rồi, còn có khả năng sẽ đầu rơi máu chảy." Hỏi ngược lại: "Anh nói xem em có tâm tình gì?" Mộ Thời Cảnh không trả lời: "Cái gì mà kêu hai người đàn ông mà em yêu nhất, anh tính là cái gì? Thu Thu em chính là bạch nhãn lang(*) em có biết không?" (*) ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói. Khâu Lê: "..." Đến lúc này, anh trai còn có tâm tư ăn loại dấm nhàm chán này. Khâu Lê chế nhạo nói: "Em yêu nhất ba người đàn ông, trong đó có hai người đánh nhau rồi, còn có một người ở bên cạnh giống như từ 300 giảm xuống 50, vẫn luôn hỏi em anh ấy tính là cái gì." Mộ Thời Cảnh bị chọc cho tức cười, "Bạch thương em." Sau đó quay trở lại chuyện chính, "Em nghĩ chuyện này như thế nào?" Khâu Lê vừa nói vừa ăn cuốn da mặt, miệng cay khó chịu, trong lòng lại buồn, tư vị này giống như ngũ vị tạp trần. Cô thở dài: "Mặc kệ em nghĩ như thế nào, kết quả cũng sẽ không thay đổi được gì, nếu có thể thay đổi, bọn họ sẽ không giằng co cho tới ngày hôm nay." Mộ Thời Cảnh: "Em hẳn là rất hiểu Cố Diễm, nếu cậu ấy muốn bỏ đá xuống giếng thì hẳn đã sớm làm, không đến mức nửa đêm bày mưu đặt kế cho Triệu Tiêu Quân làm như vậy." Khâu Lê: "Ừ, Triệu Tiêu Quân phát Weibo, khẳng định không phải là ý của Cố Diễm, Cố Diễm tuyệt đối sẽ không dùng một thủ đoạn như vậy để đối phó với Phương Vinh." Mộ Thời Cảnh thở phào nhẹ nhõm: "Em có thể hiểu bọn họ là tốt, Cố Diễm phải vì tập thể Trung Doãn mà tranh thủ ích lợi lớn nhất, cậu ấy phải vì cổ đông của Trung Doãn mà phụ trách, mà chú Khâu cùng Dung Thâm khẳng định phải vì Phương Vinh mà suy xét, chuyện như vậy, không thể xác thực nói ai đúng ai sai, chỉ là lập trường không giống nhau." Khâu Lê: "Em biết" Có chút do dự, Mộ Thời Cảnh vẫn là hỏi: "Người bạn học kia của em, Triệu Tiêu Quân, có phải đối với Cố Diễm cũng có phương diện kia ý tứ?" Đêm đó Triệu Phương Châu mời khách, sau khi Cố Diễm cùng Thu Thu rời đi, cả người Triệu Tiêu Quân đều không ở trong trạng thái, còn tự rót cho mình nhiều rượu như vậy. Khâu Lê: "Đúng vậy, Triệu Tiêu Quân cũng thích Cố Diễm." Mộ Thời Cảnh: "Em đã sớm biết?" Khâu Lê: "Cũng không tính là lâu, chính là ngày mời khách hôm đó." Mộ Thời Cảnh không hỏi lại cụ thể chi tiết, mà điều anh lo lắng chính là, "Hy vọng lần này cô ta không phải cố ý khơi mào mâu thuẫn cho tập đoàn hai nhà." Vốn dĩ có lẽ là Cố Diễm cùng Dung Thâm cạnh tranh phân chia cao thấp, không chừng hôm nay hoặc sáng mai, hai người liền có chung nhận thức, kết quả cô ta chơi một vố như vậy, cũng không cách nào mà xong việc. Khâu Lê: "Mặc kệ là cô ta có tâm nhưng vẫn là vô tình, ai cũng không thể hiểu cô ta đang làm cái gì, rốt cuộc việc R129 không thể trang bị trò chơi của Trung Doãn là sự thật, mà cô ta cũng không có nói ngoa, chỉ là việc nào ra việc đó, hỏi R129 rốt cuộc làm sao vậy? Đừng nói là cô ta, bất luận người nào sử dụng R129, đều có quyền lợi đưa ra nghi ngờ như vậy." Đây là chỗ thông minh của Triệu Tiêu Quân, chỉ là nếu lấy một thân phận của người sử dụng bình thường, có thể hỏi di động không thể chơi game là chuyện như thế nào. Nhưng thân phận của Triệu Tiêu Quân quá đặc thù, cô ta nên biết biết rõ mỗi tiếng nói cử động của cô ta, sẽ đem truyền ra các loại tin tức gì, sẽ kéo đến cho tập đoàn hai nhà những mâu thuẫn không thể điều hòa. Nhưng cô ta vẫn làm vậy. Bên kia Mộ Thời Cảnh có điện thoại gọi đến, anh lại trấn an Khâu Lê hai câu, nói cô đừng nghĩ nhiều, liền kết thúc trò chuyện. Bữa cơm này, Khâu Lê buồn bực đến cực điểm, vốn dĩ là mỹ vị đặc sắc, nhưng một chút hương vị đặc biệt nào cô cũng không nếm ra được. Ăn cơm xong, cô đến ven đường tìm một nơi râm mát mà yên tĩnh, muốn gọi cho Cố Diễm một cuộc điện thoại, nhưng ngón tay vẫn chưa ấn vào nút gọi. Áp lực của anh đã đủ lớn, cô không thể lại làm cho anh khó xử. Vừa mới cất di động, tiếng chuông liền vang lên. Là tiếng chuông cô cài riêng cho Cố Diễm. Khâu Lê nhanh chóng nhận máy. "Alo." Cố Diễm mới vừa kết thúc điện thoại với Triệu Phương Châu, đầy ngập lửa giận. Anh đè ép lửa giận xuống, giọng nói ôn hòa một chút: "Dậy chưa?" Di động khác của anh lại vang lên, là tầng cấp cao của công ty gọi đến, anh trực tiếp nhấn yên lặng. Sau đó, Miêu Thanh cũng gọi đến. Cố Diễm vẫn không nhận. Khâu Lê: "Ừ, đều đã ăn qua cơm sáng." Hôm nay Tiểu Thành thật nóng, sáng sớm mặt trời vừa mọc đã muốn nướng cháy người. Vừa rồi cô lại ăn cuốn da mặt cay, hiện tại sau lưng đều bắt đầu ra mồ hôi. Cố Diễm hỏi cô: "Em xem tin tức chưa?" Anh cũng đoán được cô hẳn là biết việc này, nếu không biết, Mộ Thời Cảnh cũng sẽ nói với cô. Khâu Lê lau lau mồ hôi trên trán, dùng tay làm cây quạt quạt gió, trả lời Cố Diễm: "Đã xem." Cố Diễm: "Em cứ lo làm việc, mặt khác đừng nghĩ nhiều." Khâu Lê ừ một tiếng, vẫn là không yên tâm: "Anh cùng công ty ba em... Sẽ có mâu thuẫn sao?" Cố Diễm cười nhẹ, hỏi lại một câu: "Em nói đi?" Khâu Lê cũng ăn ngay nói thật: "Em không biết." Ở trên thương trường, Cố Diễm rất giống người với anh em chí cốt của minhg là Tưởng Bách Xuyên, tàn khốc lạnh nhạt cơ hồ là bất cận nhân tình. Cho nên, cô đoán không ra. Rất khó có lúc nào, Cố Diễm nổi lên vui đùa: "Nếu mà làm lớn chuyện, anh sợ về sau ba vợ không cho anh vào cửa, thì làm sao bây giờ?" Tài xế không tự giác từ kính chiếu hậu mà nhìn Cố Diễm. Huyền tâm Khâu Lê căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng. Nhưng tâm tình lại cực kỳ phức tạp. Cô nói: "Anh không cần bởi vì em nhường ba em, em chính là... Chính là muốn các người đều tốt, không muốn các người lại mâu thuẫn, như vậy các người sẽ lưỡng bại câu thương."(**) (**) Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả. Khuỷu tay của Cố Diễm gác lên cửa sổ xe, dùng sức xoa huyệt thái dương, trấn an Khâu Lê: "Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt. Vội xong mấy ngày nay, anh sẽ đi thăm em." Khâu Lê: "Được, bên này có rất nhiều đồ ăn vặt mà anh chưa từng ăn, em sẽ mang anh đi ăn." Cố Diễm bất đắc dĩ cười. Từ nhỏ cô chính là đồ tham ăn, tiền tiêu vặt trước kia của anh đều cho cô mua đồ ăn vặt. Di động của anh lại có người gọi đến. "Buổi tối lại cùng em nói, anh xử lý công việc trước." Kết thúc điện thoại cùng Khâu Lê, biểu cảm của Cố Diễm liền trở nên ngưng trọng. Hiện tại mâu thuẫn với Dung Thâm càng lúc càng lớn, bị phơi ra ngoài ánh sáng, không thể khống chế được tốc độ của lời ác ý. Như vậy nhiều đối thủ cạnh tranh liền chờ xem bọn họ nháo lớn. Nếu anh dẫn đầu giải thích, chẳng khác nào cùng Dung Thâm thỏa hiệp. Trận này nếu đánh giá ích lợi, người thua chính là anh. Nhưng nếu anh không tỏ thái độ, người ngoại giới sẽ nói ra: Anh cam chịu lời nói việc làm của Triệu Tiêu Quân, thật sự tính toán cùng Dung Thâm từ đây trở thành người qua đường. Như vậy cuối cùng người khó xử chính là Thu Thu. Khâu Lê nhìn màn hình đang tối đi ngây người vài giây, cô biết tâm trạng của anh lúc này khẳng định rất kém. Thở dài, cô tìm Dương Soái gọi một cuộc điện thoại. Điện thoại rất nhanh chuyển được, Dương Soái còn chưa tỉnh ngủ, "Ai da, Thu Thu à, có cái gì chỉ thị sao?" Khâu Lê đi thẳng vào vấn đề nói: "Muốn anh giúp một chút, đại khái chậm trễ anh hơn mười phút, anh có thời gian không?" Dương Soái cười cười, nói đùa: "Nếu anh không có thời gian, chị của em ở nước ngoài cũng không đưa máy tính cho anh cài đặt." Khâu Lê: "..." Dương Soái từ trên sô pha ngồi dậy, đi đến toilet vặn vòi nước dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, "Nói đi, em gặp chuyện gì? Chỉ cần em nói "chi" một tiếng, anh trai đây dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không thể chối từ." Khâu Lê: "Chi." Dương Soái: "..." Phản ứng lại là cười ha ha. Anh bảo cô "chi" một tiếng, cô thật sự liền "chi". Anh và Khâu Lê biết nhau mười mấy năm. Lúc đó bọn họ còn ở thư viện đại học đọc sách. Anh cùng Cố Diễm còn có Tưởng Bách Xuyên cùng nhau thuê một chung cư. Lúc ấy Khâu Lê học lớp năm. Không có việc gì liền gọi điện thoại cho Cố Diễm, đều là hỏi bài tập, ngữ văn, toán học còn có tiếng Anh. Không có môn nào cô am hiểu. Có đoạn thời gian Cố Diễm cùng Tưởng Bách Xuyên nhận một cái hạng mục, vội đến thời gian ngủ cũng không có. Vì thế trọng trách phụ đạo cho Khâu Lê dừng ở trên người anh. Hai tháng kia chính là thời điểm mà anh phát điên nhất trong cuộc đời, bởi vì căn bản cô không nghe lời, lúc mà đang giảng bài, cô luôn xả đông xả tây, có thể nói từ trời nam cho đến biển bắc, chính là không muốn nghe anh nói về nội dung học tập. Sau khi Cố Diễm hoàn tất hạng mục, rốt cuộc anh cũng được giải thoát. Anh hỏi Cố Diễm, một cô gái nhỏ phiền phức như vậy, cậu cùng cô ấy dong dài làm cái gì! Cố Diễm nói, thói quen, cũng không cảm thấy phiền. "Đại soái?" Dương Soái hoàn hồn, "Em nói đi, anh nghe đây, đang rửa mặt." Lại đem nước vỗ vỗ vào ót một chút, đem cơn buồn ngủ đuổi đi không ít. Khâu Lê đem ý tưởng trong lòng nói cho Dương Soái, hỏi anh: "Thời gian kịp không?" Dương Soái lấy khăn lông lau mặt, một chút đều không khiêm tốn: "Tìm người khác khả năng sẽ không được, nhưng anh là ai, yên tâm đi, xong ngay đây. Anh treo máy trước, liền bắt đầu làm ngay đây." Lúc Cố Diễm đến văn phòng, Miêu Thanh đã ở đó chờ anh. Cô đi thẳng vào vấn đề: "Lúc này cậu phải cho một cái cách nói đi?" Cố Diễm lấy một ly nước, ngồi xuống liếc mắt nhìn Miêu Thanh một cái, nhàn nhạt nói: "Cho cái cách nói gì?" Miêu Thanh xùy một tiếng, "Đương nhiên là cho tớ một cách nói, tớ làm CEO chấp hành của công ty game online, hiện tại là một chút quyền hạn đều không có, bất luận sự tình gì đều phải thông qua ý kiến của cậu." Dừng lại cô còn nói thêm: "Vừa rồi tớ còn đang suy nghĩ, cái chức CEO này của tớ có ý nghĩ gì?" Cố Diễm: "Ý nghĩa nhiều, tất cả mọi thứ về game online đều do cậu quản, bọn họ vẫn là nghe cậu, bao gồm Dương Soái đều phải cho cậu vài phần mặt mũi." Miêu Thanh: "..." Sớm muộn gì có ngày, cô sẽ bị Cố Diễm chọc tức mà chết. Cô uống mấy hớp nước ấm, ép lửa giận, "Lúc trước tớ vẫn luôn không hiểu, vì cái gì cậu muốn cùng Dung Thâm âm thầm phân cao thấp, rõ ràng phía chúng ta đã chính thức thông báo cho người chơi, R129 không thể trang bị trò chơi của chúng ta, truyền thông dư luận đều có lợi cho chúng ta, nhưng cậu lại chậm chạp không tỏ thái độ." Bởi vì hiệp nghị hợp tác giữa bọn họ cùng Phương Vinh còn có một năm nữa mới đến kỳ, ở trong kỳ hạn, bọn họ muốn đảm bảo trò chơi của mình có thể trang bị vận hành bình thường. Nhưng Dung Thâm lại dừng hẳn hợp tác trước. Trái với hợp đồng quy định. Chính là Cố Diễm, cậu ta vẫn luôn kéo lại kéo, đợi lại chờ. Chính là không tỏ thái độ, tùy ý để Dung Thâm khi dễ người. Miêu Thanh thở dài, "Hiện tại tớ đã biết, thì ra bạn gái của cậu là con gái của Khâu Trọng Khải." Cố Diễm mở máy tính, uống mấy hớp nước, trong cổ họng vẫn là khô ráo, anh nhìn về phía Miêu Thanh: "Lúc trước tớ vẫn luôn không đáp lại Dung Thâm, bất luận với ai cũng không có quan hệ." Chỉ là anh cùng Dung Thâm hai người đấu tâm lý với nhau. Miêu Thanh ngẩn ra, lạnh lẽo trào phúng: "Trước kia cậu đều không quan tâm không phải sao, cái gì cũng không giải thích, hiện tại thì làm sao vậy? Có liên quan đến bạn gái, sợ bạn gái chịu ủy khuất, liền không ngừng giải thích?" Cố Diễm không chút nào che dấu: "Cậu nói đúng." Miêu Thanh: "..." Người đàn ông trước mắt này, điên rồi! Cô híp híp mắt, bình phục lại tâm tình, vẫn là muốn xử lý chính sự, hỏi: "Hiện tại Triệu Tiêu Quân đã làm lớn chuyện, cậu chuẩn bị đáp lại như thế nào? Tiếp tục yên lặng có phải không?" Cố Diễm: "Lúc 9 giờ cho Weibo chính thức của Trung Doãn giải thích với người chơi trò chơi dùng di động R129: Chúng ta đang liên lạc với phòng kỹ thuật của Phương Vinh, BUG rất nhanh sẽ được xử lý." Miêu Thanh không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, cậu ta thế nhưng chỉ vì một người phụ nữ mà thỏa hiệp với đối thủ cạnh tranh. Nhưng cậu ta muốn cùng hội đồng quản trị giải thích như thế nào? Cố Diễm cảm giác được ánh mắt chất vấn, ngước mắt: "Đi làm việc đi, làm như thế nào lòng tớ hiểu rõ." Miêu Thanh thở phào, cô còn có thể nói cái gì? Cô suy nghĩ, nếu thực sự có một ngày, cậu ta cũng chỉ có thể ở Trung Doãn cùng Phương Vinh cạnh tranh một mất một còn, cậu ta sẽ làm như thế nào? Sau khi Miêu Thanh rời đi, Cố Diễm mở mật mã máy tính, chuẩn bị xử lý bưu kiện. Sau khi máy tính mở ra, không hề là màn hình hình ảnh trước kia của anh. Thế nhưng lại là ngõ hẻm cũ ở Thượng Hải. Sau đó ở phía cuối hẻm có một cô gái nhỏ chạy xe đạp chậm rãi mà đi đến, bên loa phát ra một tin nhắn âm thanh: "Hận không thể lập tức chạy như điên về phía của anh, lớn tiếng nói cho anh..." Sau đó âm nhạc đột nhiên im bặt. Người nhỏ trên máy tính chính là Thu Thu bản mini. Xe đạp dừng lại, cô gái nhỏ đi đến, trên cổ còn đeo một cái khăn lau nước miếng mà trẻ con hay dùng, dáng vẻ lưu manh hướng phía anh huýt sáo, cho một ánh mắt, hỏi anh: "Thầm thì, năm bái hách á phạt?" ( anh trai, tan tầm xong thì gặp nhau đi? ) Cố Diễm bị nghẹn ở ngực. Anh lấy di động gọi cho Dương Soái, có thể thần không biết quỷ không hay mà vào máy tính của anh, cũng chỉ có Dương Soái. Dương Soái đang ăn sáng, không đợi Cố Diễm chất vấn, anh liền chủ động giải thích cho bản thân: "Là tớ chế tác tiểu động họa, cậu nói thật, giờ khắc này có phải đã hết phiền não rồi hay không?" Cố Diễm: "..." Anh xoa xoa ngực, "Cậu quậy phá cái gì!" Dương Soái: "Là nhóc con kia nhà cậu, sợ hôm nay cậu không vui vẻ, muốn chế tạo cho cậu một kinh hỉ nhỏ, nhưng ý tưởng của cô ấy với tớ quá giống nhau, tớ liền động não suy nghĩ ra sáng kiến như vậy." Cố Diễm nghe được là ý tưởng của Thu Thu, cũng không có phát hỏa nữa. Sau khi treo điện thoại anh gửi cho Thu Thu một tin nhắn: 【 cảm ơn bảo bảo. 】 Chính anh cũng chưa nghĩ đến có một ngày anh sẽ đem hai chữ bảo bảo nói thuận miệng như vậy. Khâu Lê rất nhanh đã trả lời lại đây một cái biểu cảm hôn hôn. Cố Diễm mở ra hòm thư bắt đầu xử lý bưu kiện. Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, bưu kiện xử lý xong, anh bắt đầu xem tin tức tài chính kinh tế. Đầu đề là tin tức mâu thuẫn của Trung Doãn bọn họ cùng với Phương Vinh. Truyền thông đều suy đoán Trung Doãn bọn họ khả năng cùng Phương Vinh vẫn luôn mâu thuẫn, liền tính không có mâu thuẫn, về sau cũng sẽ không giống với trước kia không có hiềm khích, rốt cuộc vì lĩnh vực cạnh tranh càng ngày càng nhiều. Cố Diễm nhìn tin tức trên màn hình máy tính mà ngẩn người một lát. Cố Diễm ấn ấn ấn đường, lấy di động, gọi cho Khâu Lê. Có chút lời nói anh vẫn muốn nói trước khi sự tình phát sinh, không đến mức đột nhiên tức giận, chỉ là trong lòng cô thừa nhận không được. Điện thoại rất nhanh chuyển được. "Alo, nhớ em sao." Khâu Lê tận lực làm ngữ khí của mình nhẹ nhàng một chút. Cô biết Cố Diễm cũng không dễ dàng. Cố Diễm cười nhẹ, tâm tình tốt lên không ít. "Vội hay không vội?" Khâu Lê: "Hiện tại không vội, còn chưa có bắt đầu đi khảo sát." Cố Diễm dừng một lát mới nói: "Thu." "Ừ?" Cố Diễm cẩn thận tìm từ: "Hiện tại nghiệp vụ của Phương Vinh cũng bắt đầu đa nguyên hóa, đề cập rất nhiều lĩnh vực đều là cùng cạnh tranh với Trung Doãn, nếu về sau." Anh lại cường điệu một lần: "Anh là nói nếu, nếu anh và Phương Vinh cạnh tranh xuất hiện mâu thuẫn không thể điều hòa, mà anh lại ở trong tình huống không thể thật sự thoái nhượng, em có thể cãi nhau với anh, có thể làm loạn với anh, phát giận như thế nào đều được, anh đều dỗ em, chỉ có một điều em không thể làm, hai chữ kia không cho em nói." Cố ý tạm dừng lại, anh hỏi: "Biết nào hai chữ không?" Khâu Lê cũng đoán được: "Là hai chữ chia tay?" Cố Diễm ừ một tiếng. Khâu Lê biết chính mình sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ này, bởi vì nó quá đả thương người. Nhưng cô vẫn không nhịn được tò mò, hỏi: "Nếu em nói thì sao?" Cô cực kỳ rất muốn biết đáp án. Cố Diễm dùng sức nắm chặt tay, cổ họng nhẹ lăn, thấp giọng nói: "Anh xem như không nghe được."