Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau khi Cố Diễm kết thúc video với Khâu Lê, anh gọi cho Triệu Phương Châu một cuộc điện thoại. Bên kia rất nhanh đã nhận máy: "Huynh đệ, có gì chỉ giáo?" Cố Diễm gọn gàng dứt khoát: "Mô hình của các cậu là bán hàng trực tiếp?" Triệu Phương Châu chần chờ hai giây: "Ừ, bởi vì các tỉnh đều có dịch vụ vận chuyển, trừ bỏ Hương trấn, cơ bản đặt hàng trước một ngày, giữa trưa ngày hôm sau là có thể nhận được." Cười hỏi Cố Diễm: "Không phải anh muốn mua hàng trên mạng chứ?" Cố Diễm: "Ừ." Triệu Phương Châu: "..." Suy nghĩ một lát: "Anh, anh thiếu cái gì thì nói với em một tiếng, em sẽ đưa qua, không cần phiền toái như vậy." Cố Diễm: "Cho Thu Thu, tự tôi sẽ mua." Vừa nghe là đưa cho Khâu Lê, Triệu Phương Châu cũng không thể nhiệt tình như vậy nữa, lại nói với Cố Diễm, hiện tại đặt hàng, buổi chiều ngày mai là có thể nhận được. Cố Diễm hỏi: "Ở Hoàn Bắc huyện Tiểu Thành, buổi chiều có thể nhận được?" Khâu Lê đi An Huy? Triệu Phương Châu: "Có thể, Hoàn Nam có một cái dich vụ vận chuyển cách này bên này khoảng hai trăm km, hàng hóa vào lúc 10 giờ ngọ là có thể đến được bên kia." Cố Diễm nói tiếng cảm ơn, kết thúc cuộc trò chuyện. Triệu Tiêu Quân đưa một miếng dưa hấu Triệu Phương Châu, thuận miệng hỏi câu: "Ai nha?" Anh trai cô ta không phải gặp ai cũng gọi bằng anh, chỉ có thể làm cho anh trai gọi, không có vài người. Triệu Phương Châu buông di động, bắt đầu ăn dưa hấu, cũng không muốn nhiều lời, miễn cho Triệu Tiêu Quân thương tâm, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, anh ta nói: "Cố Diễm." Tay Triệu Tiêu Quân hơi trệ, "Cố Diễm mua hàng trên mạng sao?" Triệu Phương Châu: "Ừ, mua đồ cho Khâu Lê." Khóe miệng Triệu Tiêu Quân cương cứng, dưa hấu trong miệng, so nước muối còn chát hơn. Sau một lúc lâu, cô ta cười cười, "Thật đúng là sống chung với nhau." Triệu Phương Châu cười cười, không nói thêm nữa, bắt đầu cùng Triệu Tiêu Quân nói chuyện khác, dời đi lực chú ý của cô ta: "Dưa hấu này rất ngọt, mua ở tiệm trái cây nhà ai vậy?" Triệu Tiêu Quân: "Không phải là anh mua sao?" Triệu Phương Châu: "......" Cố Diễm treo điện thoại, liền mở trang web mua sắm của Phương Quân, trực tiếp nhấn vào giày nữ, lựa chọn mua trực tiếp. Sau đó anh bắt đầu chọn nhãn hiệu cùng kiểu dáng. Mười mấy phút, Cố Diễm chọn một đôi giày thể thao đen size 37, mặc kệ là sơmi trắng hay đen đều có thể phối hợp được. Di động vang lên, là tin nhắn của Miêu Thanh gửi đến: 【 vấn đề đã xuất hiện như vậy, bên Phương Vinh kia cho đến bây giờ vẫn chưa đưa ra thông báo gì, người chơi trò chơi không tìm Phương Vinh, mà vẫn luôn khiếu nại đánh vào chúng ta, xin hỏi Cố tổng, cậu cảm thấy thế nào!! 】 Cố Diễm đều có thể tưởng tượng được lúc Miêu Thanh đang gõ tin nhắn này trong lòng đều đầy căm phẫn. Cố Diễm trả lời: 【 đợi. 】 Miêu Thanh: 【 đợi bao lâu? Ba mươi năm hay là năm mươi năm? 】 Cố Diễm: 【hệ liệt di động R129 có thể sử dụng nhiều năm sao? 】 Miêu Thanh xem xong, cô thật muốn điên rồi. Tức giận trực tiếp ném điện thoại lên bàn. Miêu Thanh cũng không trả lời lại, Cố Diễm buông di động, cầm điếu thuốc đi ra ban công. Thời tiết oi bức ẩm ướt, ngọn cây không chút sứt mẻ. Anh đang đợi, đợi Dung Thâm thỏa hiệp. Nếu anh chủ động đáp lại, cuối cùng người thua khẳng định là anh. Di động R129 gần như không thể trang bị trò chơi của Trung Doãn, kỳ thật là Trung Doãn cùng Phương Vinh hợp tác trong trò chơi không có chung nhận thức, Dung Thâm dùng phương thức này để đối đầu với anh. Lúc trước Phương Vinh thu mua một công ty trò chơi, trước mắt, mặc kệ là khoản trò chơi nào, cơ hồ đều bị lỗ vốn. Nhưng người chơi không ít, lại không thể giải quyết ngay. Nên Dung Thâm tìm anh để nói chuyện hợp tác. Tập đoàn hai nhà hợp tác sản xuất trò chơi, Trung Doãn bọn họ phụ trách nghiên cứu phát minh, Phương Vinh phụ trách thông qua di động để mở rộng trò chơi. Về sau cửa hàng ứng dụng của Phương Vinh chỉ có trò chơi của Trung Doãn. Lợi nhuận chia đôi. Anh không đồng ý. Nhiều nhất là chia 3/7. Bởi vì không có thỏa thuận, cửa hàng ứng dụng di động hệ liệt mới của Phương Vinh R129 không thể download trang bị trò chơi của Trung Doãn. Mà lúc này ở tập đoàn Phương Vinh. Dung Thâm đang ở đại sảnh dưới lầu gặp Khâu Trọng Khải vừa mới gấp gáp về nước. "Chú Khâu." Lúc không có người ngoài, anh ta đều xưng hô như vậy. Khâu Trọng Khải dừng chân xoay người, "Còn chưa có trở về?" Dung Thâm: "Cháu đang chuẩn bị trở về." Hỏi: "Đã trễ thế này, ngài như thế nào mà còn lại đây." Khâu Trọng Khải: "Còn không phải là sự cố di động R129 không thể trang bị trò chơi của Trung Doãn sao, chú đến bộ kỹ thuật nhìn xem, rốt cuộc sao lại thế này, sau lại giằng co đi xuống, nói không chừng Cố Diễm sẽ hoàn toàn trở mặt, đến lúc đó chúng ta không hề tổn thất nhưng là cái hệ liệt di động R129 này, nó là di động định mức của chúng ta ở thị trường quốc nội." Ông biết phòng kỹ thuật khẳng định là nghe lời Dung Thâm, không có khôi phục lại số liệu nối tiếp, nhưng ông ra vẻ cái gì cũng không biết, cho Dung Thâm một chút mặt mũi. Rốt cuộc Dung Thâm cũng là vì tranh thủ ích lợi cho công ty, chỉ là đây không phải thời điểm để tranh thủ ích lợi. Dung Thâm buông thõng hai tay, ánh mắt trầm lại trầm, "Là cháu bày mưu đặt kế cho phòng kỹ thuật làm như vậy, chỉ chờ Cố Diễm chủ động tìm cháu nói chia tỉ lệ." Khâu Trọng Khải bảo bọn họ đến phòng họp lầu một nói. Hai người cất bước đến phòng họp. Khâu Trọng Khải cũng không ngồi, dựa vào bàn hội nghị, "Cố Diễm khẳng định sẽ không nhượng bộ, cậu ấy ở trên thương trường nhiều năm như vậy, có khi nào thoái nhượng qua?" Dung Thâm: "Cháu cũng không tính toán thoái nhượng." Khâu Trọng Khải: "Hai người các ngươi giằng co kết quả cuối cùng có thể là huỷ hoại cái hệ liệt R129 này, hiện tại chỉ là bộ phận người chơi không quá vừa lòng, nhưng nếu sự tình trở nên lớn hơn, hậu quả đối với R129 sẽ không thể đánh giá, chúng ta nghiên cứu khoản phát minh di động tốn biết bao nhiêu nhân lực cùng tài lực, hậu kỳ tuyên truyền lại tốn nhiều ít tinh lực, cháu là người rõ ràng nhất." Dung Thâm không lên tiếng. Anh ta dùng hệ liệt di động mới nói cho Cố Diễm, anh ta tình nguyện từ bỏ một khoản di động lớn, cũng sẽ không thoái nhượng. Kế tiếp, anh ta hạ giá, có lẽ là trò chơi Trung Doãn liền sẽ đứng đầu trong các cửa hàng ứng dụng di dộng khác của Phương Vinh. Khâu Trọng Khải tiếp tục làm tư tưởng công tác cho Dung Thâm, "Cháu tưởng không nghĩ tới, Cố Diễm có khả năng không chỉ hạ giá trò chơi mà còn sẽ hạ giá các ứng dụng trong cửa hàng sản phẩm ứng dụng di động của chúng ta." Tập đoàn Trung Doãn, trò chơi chỉ là một trong các nghiệp vụ hạng nhất, còn có các loại ứng dụng phần mềm, nghiệp vụ chi trả, nhiều phần mềm công cụ xã giao. Dung Thâm chắc chắn: "Cố Diễm sẽ không làm vậy, nếu cậu ta thật sự từ bỏ hợp tác toàn diện cùng di động Phương Vinh của chúng ta, lợi nhuận của Trung Doãn sẽ giảm bớt đi một nửa, giá trị thị trường cũng sẽ co lại nghiêm trọng , cậu ta không thể cùng hội đồng quản trị cùng cổ đông thống nhất." Cho nên Cố Diễm sẽ không làm như vậy. Khâu Trọng Khải tiếp nhận lời nói: "Cháu nói rất đúng, tỷ lệ này cơ hồ bằng không, nhưng là, nếu nếu vạn nhất Cố Diễm đập nồi dìm thuyền, liền làm như vậy, với Phương Vinh liền không phải là vấn đề giảm bớt lợi nhuận." Nói đến đây, tốc độ của Khâu Trọng Khải thật chậm , gằn từng chữ một: "Ngày mà ngưng hẳn hợp tác toàn diện, chính là ngày Phương Vinh chúng ta gặp nạn, từ đây trên thị trường quốc nội khả năng liền sẽ không có di động Phương Vinh, thử hỏi, ai sẽ dùng một di động không có công năng xã giao, không có công năng chi trả? Không có." Hậu quả như thế nào Dung Thâm cũng đều nghĩ tới, mà cuối cùng kết luận là, Cố Diễm không có khả năng lựa chọn phương thức tự sát, từ bỏ hợp tác toàn diện với Phương Vinh. Hiện tại bên phía Trung Doãn vẫn chưa có đáp lại, chính là Cố Diễm đang đợi. Chờ anh ta thỏa hiệp. Bởi vì một khi Cố Diễm chủ động đáp lại, nói về lợi nhuận chia làm, Cố Diễm đã bị động. Kỳ thật, anh ta cùng Cố Diễm đều đang đợi. Chờ đối phương mở miệng trước. Khâu Trọng Khải biết rõ tính tình của Dung Thâm, một khi đã quyết định cơ bản rất khó quay đầu lại. Ông bất đắc dĩ nói: "Ba của cháu biết việc này, bảo chú nhanh trở về, chú cùng ba cháu chỉ nghĩ ổn định phát triển, đi một bước nguy hiểm như vậy, chúng ta không được quyết đoán cho lắm.Có thể là chúng ta đều già rồi, không còn bốc đồng, nếu đảo lại là ba mươi năm trước, chú cùng ba cháu đại khái cũng sẽ lựa chọn làm như cháu bây giờ." Sau đó Khâu Trọng Khải cười cười: "Không phục cũng không được nha." Ông dùng sức vỗ vỗ bả vai Dung Thâm, "Chúng ta nên quay về nghĩ lại cho tốt, buổi sánh ngày mai tại hội đồng quản trị lại thương thảo quyết định đi." Sau khi Khâu Trọng Khải vừa đi, Dung Thâm dùng sức xoa ấn đường. Trong lòng có chút chua xót. Vừa rồi chớp mắt Khâu Trọng Khải đi ra phòng họp, bóng dáng giống như già đi rất nhiều, tuổi lớn như vậy, còn bay tới bay lui. Rất giống với ba của anh ta. Ông cái gì cũng đều suy xét, đều vì công ty. Phương Vinh là tâm huyết của ba cùng với chú Khâu hơn hai mươi năm qua, mà nay bọn họ đã già rồi. Cho nên không tiếp nhận được loại hình thức hợp tác tương giết này với Trung Doãn. Ai cũng chưa sai. Cái sai chính là lý niệm xung đột. Không chờ họp hội đồng quản trị ngày mai, Dung Thâm gọi cho người phụ trách phòng kỹ thuật: "Ngày mai trước 9 giờ sáng khôi phục R129 cùng số liệu trò chơi Trung Doãn nối tiếp." "Vâng, Dung tổng." Dung Thâm treo điện thoại, nhấn vào giao diện đặt vé, đặt một phiếu cao tốc đi Hoàn Bắc Tiểu Thành vào chiều ngày mai. Hôm sau. Buổi sáng 6 giờ rưỡi Khâu Lê liền rời giường, rửa mặt xong xuôi, Trần Lập Đông liền đến dưới lầu. Bọn họ cùng đi đến chỗ bên cạnh ăn một chút. Khâu Lê nhìn người đang uống canh phía bên kia, hỏi Trần Lập Đông: "Cái canh kia nhìn thật không tồi, có cay không?" Trần Lập Đông: "Tên gọi là canh cay, nhưng có thể lựa chọn khẩu vị, không cay, hơi cay, đều được." Khâu Lê không khỏi sờ sờ mặt, sợ ăn cay ăn nhiều, sẽ kích thích làn da: "Vậy không cay đi, cuốn da mặt[1] có thể ăn cay bình thường." Cô đã sớm muốn nếm thử cái cuốn da mặt này, lần đó Dung Thâm có nói qua, cô liền nhớ đến. Người nhiều, gọi cơm, còn phải đợi một chút. Bọn họ từng người đều xem tin tức mới. Khâu Lê xem bản tin giải trí, Trần Lập Đông xem chính bản tin kinh tế tài chính. Chợt, anh nhìn về phía Khâu Lê: "Khâu tổng, Phương Vinh cùng Trung Doãn đang có mâu thuẫn lớn." Khâu Lê ngẩn ra: "Có ý gì?" Trần Lập Đông đem điện thoại đưa cho cô: "Cô tự mình xem, tôi nói một hai câu có thể cô sẽ không rõ." Khâu Lê lấy di động, xem từng câu từng chữ, càng xem, sắc mặt càng nghiêm túc. Đọc đến cuối cùng, rốt cuộc cô cũng hiểu được sự tình từ đầu đến cuối. Là rạng sáng hôm nay, Triệu Tiêu Quân đã phát Weibo: 【rốt cuộc R129 bị làm sao vậy?! Đã hai ngày, vấn đề vẫn không giải quyết! Trò chơi phải chơi như thế nào? 】 Sau đó có một tấm ảnh, là nhắc nhở không thể cài đặt trò chơi của Trung Doãn. Bởi fans của cô ta nhiều, liền như vậy mà truyền ra, sau đó người dùng di động R129 sôi nổi mắng chửi, nói di động R129 có bao nhiêu rác rưởi, trò chơi liên minh đều không thể chơi. Sự tình càng ngày càng nghiêm trọng. Cái này cũng chưa tính là cao trào, vào 5 giờ rạng sáng, Weibo nick name đông lý ra tay mắng Triệu Tiêu Quân. đông lý chuyển phát Weibo này, cũng nhắn lại: 【 Triệu tổng à, có thời gian chơi trò chơi, không bằng đem hậu cần hải ngoại của Phương Quân chỉnh đốn lại, mua một cái đồ vật, về đến nhà đều không cần tự mình mở ra, hậu cần của các người phục vụ thật là tri kỷ nha. 】 Cư dân mạng bắt đầu nổ tung. Sau đó bọn họ tìm ra, cái tài khoản đông lý chính là con gái của CEO tập đoàn Phương Vinh Khâu Trọng Khải Khâu Tây Văn, vì thế cuộc chiến nước miếng của fans hai bên chính thức diễn ra. Sáng sớm hôm nay liền biến thành như vậy, Trung Doãn cùng Phương Vinh ái muội nhiều năm, cuối cùng có khả năng đường ai nấy đi. Dân mạng lý giải: Tập đoàn Trung Doãn vừa mới thông báo hợp tác với công ty nhà Triệu Tiêu Quân, từ hình ảnh hiện trường họp báo truyền ra có thể thấy được, quan hệ của hai người không tồi. Mà Triệu Tiêu Quân lần này cao điệu duy trì trò chơi của Trung Doãn, không hề cố kỵ mà công khai dỗi Phương Vinh, hành vi của cô ta làm lộ ra tin tức rất lớn: Cô ta biết nội tình, Cố Diễm tính toán không hợp tác với Dung Thâm. Nếu không, lấy chỉ số IQ cùng EQ của Triệu Tiêu Quân, nếu cô ta không biết nội tình, cô ta sẽ không ngốc mà mạo hiểm đắc tội với hai tập đoàn nguy hiểm, đem mâu thuẫn của Cố Diễm cùng Dung Thâm phơi ra ánh sáng. Rốt cuộc cô ta đại biểu không hề là cá nhân của cô ta, mà là ích lợi của công ty nhà cô ta, không có ai lại đem ích lợi của công ty nhà mình ra làm trò đùa. Hơn nữa Khâu Tây Văn công khai ra tay mắng Triệu Tiêu Quân, liền càng chứng thực, tập đoàn hai nhà đã bắt đầu tách ra. Khâu Lê xem xong, dưới đáy lòng thở ra một hơi dài. Hiện tại khó nhất chính là cô. Cô đoán không ra Cố Diễm sẽ lựa chọn như thế nào.