Bên ngoài mưa đã tạnh từ lâu, trong núi chung quanh sương mù phiêu tán như lụa, dương quang chiếu xuống lớp khói sương lượn lờ như mộng như ảo. Cây xanh khắp nơi khắp chốn đua nhau nở rộ, thỉnh thoảng có vài con thú nhỏ chạy vụt qua, chim rừng ngũ thải tân phân tung bay tại không trung, tiếng hót thanh thúy ngân vang, không khí thanh tân quanh quẩn khắp chốn. Lữ quán bọn họ dừng chân có một nhà hàng trong rừng nhỏ, là một gian nhà gỗ nhỏ, thập phần khả ái. Để bảo hộ hoàn cảnh tự nhiên, các loại đồ ăn ở đây không phong phú lắm, hầu như đều là đồ nướng đồ quay gì đó. Bất quá, đối với những du khách đã sức cùng lực kiệt, những món này đã rất thơm ngon rồi. Chủ nhà hàng kiêm đầu bếp kiêm nhân viên phục vụ là hai cô gái người da trắng, dáng cười thập phần sáng lạn, nhiệt tình bắt chuyện Đái Hi, hướng y đề cử một ít món ăn cùng điểm tâm. Đái Hi Đái Hi cảm thấy hợp lý, mua heo sữa quay, sườn trâu nướng, cá nướng, soup cà rốt nướng tôm hùm, cộng thêm một chai vang đỏ Nam Phi. Hai cô gái để y gọi món, hỏi số phòng y để y đi, rồi đem đồ ăn tới sau. Thấy trong phòng ngủ còn có một suất ca đông phương nữa, hai người nữ hài tuổi trẻ nhịn không được bèn nhìn nhau cười. Đái Hi thanh toán tiền, ôn hòa mà nói: “Không cần thối lại, chờ ăn xong rồi ta sẽ đem đồ xuống trả.” Hai người nhìn y thành thạo như thế, dáng cười khả cúc mà nói “Cảm tạ”, liền đóng cửa rời đi. Nhìn thức ăn phong phú trên bàn, gương mặt không khỏi mỉm cười, gọi Giải Ý: “Dennis, dậy ăn chút gì đi.” Giải Ý hơn nửa ngày mới tỉnh lại, miễn cưỡng mặc áo, xuống giường, ngồi vào bàn bên cạnh cửa sổ. Thấy đầy bàn thức ăn thơm lừng như thế, không khỏi buồn cười: “Ngươi cho heo ăn à?” Đái Hi cũng cười: “Ta ước gì có thể cho ngươi ăn thành heo. Ngươi thành toàn cho ta đi.” “Được rồi, ta tận lực” Giải Ý cười cười cầm lấy dao nĩa. Hai người bọn họ đều đói lả, bữa cơm ăn vô cùng ngon. Đợi đến khi no đủ, Đái Hi mới mở chai vang đỏ, cùng hắn uống một chút. Ngoài cửa sổ, mỹ cảnh thiên nhiên tươi sáng, thỉnh thoảng có chim bay thú phóng hiện lên trước mắt, làm cho người ta nghĩ như đang ở trong một câu chuyện thần thoại. Sắc mặt Giải Ý tái nhợt, trong mắt có nước gợn nhộn nhạo, đắm chìm trong sắc trời rừng rậm, hiện lên một phong tình mê người. Đái Hi mỉm cười, vừa ăn vừa cùng hắn nói chuyện phiếm, thuận tiện nói cho hắn biết chiến tích huy hoàng mà “Hoa khai thì tiết” đạt được, sau đó hài hước mà nói: “Dennis của chúng ta đánh một trận thành danh, hôm nay tiếng vang như sấm, khắp chốn tán dương hắn tài hoa hơn người, rất nhiều đạo diễn muốn tìm hắn hợp tác quay phim đó.” Giải Ý nghe thế có chút buồn cười, thong dong bỏ một miếng cá vào miệng, cười nói: “Ta biết miệng lưỡi ngươi lợi hại như dao, không nghĩ tới khen người khác cũng tàn khốc thế.” “Đây là ngươi phỉ báng đó nha.” Thanh âm Đái Hi ôn nhu, giả vờ ủy khuất. “Ta là một mảnh thật tình, thế mà bị vô tình của ngươi đả kích nặng nề à.” Giải Ý cười đến ngửa tới ngửa lui: “Ta kiến nghị ngươi đi về phía nam một chút, tháng sau chính là tháng sáu. Ở đây là mùa đông rồi. Ngươi vừa đúng dịp hát bài ‘Lục nguyệt phi tuyết’, làm bản hiện đại oan ức Đậu Nga (1). Lần này ta có thể tiếp tục làm quay phim một lần nữa, đem ngươi quay thành siêu suất ca, bảo chứng trở bản oan ức phiên bản nam từ cổ chí kim không sánh nổi luôn.” Đái Hi cười ha ha, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, tốt, kiến nghị của ngươi ta phải tỉ mỉ tính tóa, xem có lời hay không, có lợi hay không.” Giải Ý rất khoái trá dù kỳ thực hắn còn đang đau đầu, cơ thể cả người cũng đau nhức, hô hấp gấp, tim đập cũng gấp, có chút buồn nôn, thật sự là không khỏe. Hắn phỏng chừng bản thân chỉ sợ đã cảm nặng rồi, nhưng cũng không muốn nói ra, dù sao Đái Hi đúng hạn cho hắn uống thuốc. Lúc này cùng Đái Hi ngồi cùng một chỗ, ăn mỹ vị, nhìn phong cảnh mỹ lệ ngoài cửa sổ, hắn thực sự không muốn phá hư bầu không khí bình tĩnh hài hòa này. Cơm nước xong, hắn uống hai hớp rượu, đầu lại choáng váng, liền đi ngủ. Đái Hi thủy chung ở trong phòng, đem quyển sách tựa ở bên cửa sổ nhìn, lại thường thường đứng dậy đi chú ý tình hình của Giải Ý, rất sợ hắn bị bệnh. Một đêm, Đái Hi vẫn cùng hắn ngủ chung, ngoại trừ nhẹ nhàng hôn hắn, chẳng lấn lướt thêm. Sáng sớm ngày sau, Giải Ý liền ngồi dậy. Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng vẫn cười nói như không có gì, bước chân bình ổn, theo Đái Hi qua sơn đạo, rốt cục về tới điểm xuất phát ngày hôm trước. Đây là một thôn nhỏ có nhiều biệt thự tư nhân, tọa lạc tại thanh sơn lục thủy, phong cảnh tú lệ, an tĩnh vô cùng. Thôn nhỏ bốn phía bị bãi cát mỹ lệ vờn quanh, đường cái mở rộng. Vài ngày trước, bọn họ đã từng lái xe qua đây, sau đó theo khách bộ hành du lãm khắp vùng, đi cả vào rừng. Một chuyến đi, bọn họ đi mất sáu ngày, xem đủ loại mỹ cảnh. Đái Hi ở chỗ này thuê tiểu biệt thự, vốn định cùng hưởng thụ một phen, nhưng phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn cấp tốc tăng vọt, tinh thần uể oải không phấn chấn, mạch đập cùng hô hấp đều nhanh, thỉnh thoảng đột phát rùng mình, nhất thời giật mình. Y rót ly nước, Giải Ý miễn cưỡng uống rồi lại lập tức ói ra. Lúc này Đái Hi càng giật mình, không do dự, lập tức đem Giải Ý mang ra xe, chạy suốt đêm đến Cape Town. Giải Ý chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, đầu đau như búa bổ, toàn thân run rẩy, ho tới thở cũng không thông, dạ dày phiên giang đảo hải, cảm giác muốn ói càng lúc càng mãnh liệt, trên đường vài lần phải kêu Đái Hi ngừng xe, lảo đảo đi ra, trong bóng đêm từng trận từng trận nôn khan, giày vò đến mắt lóa sao Kim, tứ chi như nhũn ra, cả người đều là mồ hôi lạnh. Đái Hi đưa hắn ôm lên xe, thấy sắc mặt hắn trắng bệch thoáng một tầng xanh, càng sợ muốn đứng tim. Y một bên chạy xe như bay một bên nắm tay Giải Ý, miệng không ngừng mà nói: “Dennis, ngươi chịu một chút, chúng ta rất nhanh sẽ tới, lập tức tới bệnh viện rồi.” Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, mềm oạt dựa vào ghế, ngay cả khí lực nói cũng không có, chỉ vô lực nắm tay y, biểu thị bản thân còn tốt, muốn y không cần lo lắng. Trải qua gần 10 giờ chạy xe, Đái Hi chạy ào vào bệnh viện thuộc đại học Cape Town, đem Giải Ý đã rơi vào nửa hôn mê, ôm xuống xe, chạy vào chỗ cấp cứu. Y cái gì cũng không dám suy nghĩ, chỉ đem Giải Ý đặt lên xe đẩy của y tá, theo bọn họ chạy vào phòng cấp cứu, sau đó dựa theo chỉ thị nhân viên cấp cứu làm đủ loại thủ tục, đăng ký, nộp phí, tựa như người máy, cả người cứng ngắc, ý nghĩ trống rỗng. Cuối cùng, y ngồi ở cửa phòng cấp cứu, một mực cắn ngón tay, thế mà vẫn khống chế được sợ hãi như ba đào cuộn sóng trong lòng. Lúc này, khí tức bình minh tràn ngập trong không khí nhưng điều này chỉ khiến y thêm phiền muộn, dường như cả người rớt xuống vực sâu. Chẳng biết qua bao lâu, đến khi y đã biến thành một pho tượng thì bác sĩ đi ra nói cho y biết: “Là viêm phổi cấp tính, cần nằm viện trị liệu. Ngươi đưa tới rất đúng lúc, hắn không có nguy hiểm sinh mạng.” Đái Hi nhìn gương mặt mỉm cười của bác sĩ, ngây người một hồi, cả người bỗng nhiên trầm tĩnh lại, nhất thời mất hết khí lực. Y mềm oạt dựa vào tường, nhắm hai mắt lại. Một lát sau, y nở nụ cười may mắn, trong mắt lệ chậm rãi chảy xuống. ___________ (1) Đậu Nga: Chuyện kể về con gái của một nhà Nho nghèo Đậu Thiên Chương tên là Đậu Nga. Từ nhỏ đã được bán vào nhà Thái lão bà làm con dâu, sau khi kết hôn thì phu quân qua đời, từ đó sống cùng phụng dưỡng mẹ chồng, sớm tối có nhau. Trong vùng có tên lưu manh Trương Lư Nhi muốn chiếm đoạt Đậu Nga bèn nghĩ cách vu oan Đậu Nga bỏ thuốc độc giết chết mẹ chồng để uy hiếp nàng, chẳng may giết nhầm cha hắn. Trương Lư Nhi vu cáo do Đậu Nga giết hại. Quan phủ dùng hình phạt lấy cung Thái lão bà, Đậu Nga vì bảo vệ mẹ chồng đành phải nhận tội và bị xử trảm. Trước khi bị hành hình tại pháp trường, giữa tiết hè tháng sáu nàng đã chỉ lên trời thề rằng: “Ngay khi máu đổ đầu rơi , xin cho có tuyết, hạn hán ba năm, nếu đúng có oan, lập tức linh nghiệm”. Ba năm sau, cha nàng Đậu Thiên Chương đi sứ ngang qua Sở Châu, lật lại án cũ, làm rõ trắng đen. Nguồn: http://willow0412.wordpress.com/2011/03/09/dtyt-chap-1/ Kết cục B