Câu này vừa nói, đã dọa đến Thẩm Sở Sở. Cô hoàn toàn không biết trong phòng này còn có một người khác, cô hít hít mũi, sau đó liền quay người nhìn lại. Chỉ thấy một người đàn ông tướng mạo anh tuấn mày kiếm mắt sáng đang cau mày ngồi trên sô pha, khuôn mặt người đàn ông này có chút đỏ, người cũng hiển hiện có chút không kiên nhẫn. Thỉnh thoảng lại đưa tay lên vuốt vuốt lông mày. Nhưng cho dù có chút không kiên nhẫn, cũng vẫn rất là dễ nhìn. "Anh... anh là ai, sao lại ở đây?" Thẩm Sở Sở có chút sợ hãi, khàn giọng nói. Hàn Hành Ngạn nghe những lời này, tay niết mày thành một đoàn. Cũng có chút không tin được mà nhìn qua, cô ấy thế mà lại quên mất anh? Rõ ràng là tối qua còn nhiệt tình như thế... Tuy vậy, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Sở Sở, bộ dáng hoa lê đẫm mưa, tim Hàn Hành Ngạn lại mềm xuống. Lời nói ra cũng nhỏ hơn vừa rồi, còn có chút dịu dàng ngoài ý muốn: "Tôi là Hàn Hành Ngạn, đây là phòng của tôi." Thẩm Sở Sở hơi mở to mắt, nhìn kỹ người đàn ông trước mặt. "Đây là phòng của anh á? Thế Trần tổng đâu?" Nhắc đến cái tên kia, Thẩm Sở Sở vẫn còn cảm thấy buồn nôn, mày cũng không tự giác mà nhíu chặt. "Không đúng, tối qua rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?" Về chuyện tối qua, Thẩm Sở Sở không hề có chút ký ức gì. Cô chỉ mơ hồ nhớ được cô bị Trần tổng từ trong phòng kéo ra ngoài. Sau đó ở hàng lang gặp một người, kết quả người đó lại không cứu cô. Sau đó cô liền cái gì cũng không nhớ nữa, hình như là vào thang máy, bị người bế lên, còn bên ngoài trời thì có một trận mưa lớn... Chờ đã, Thẩm Sở Sở quay lại nhìn người trước mặt, người này sao lại có chút giống người đã gặp tối qua ở hành lang nhỉ. "Cô còn nhớ được gì?" Hàn Hành Ngạn thở dài hỏi. Thẩm Sở Sở chẳng lẽ muốn nói hình ảnh cuối cùng chính là bóng lưng rời đi thờ ơ của anh? Nhưng rõ ràng cuối cùng dường như anh đã cứu cô. Thẩm Sở Sở lúc này đầu óc quay cuồng, còn có chút choáng váng. "Anh sau đó đã cứu tôi phải không?" Thẩm Sở Sở ngập ngừng hỏi. Hàn Hành Ngạn cảm thấy hôm nay có chút nặng nề, cố gắng suy ngẫm một chút, nói: "Đúng, lúc cô sắp vào thang máy với Trần tổng, tôi đã cứu cô." "Thế nên anh không phải là thấy chết không cứu." Thẩm Sở Sở vẫn là nói ra. Cô cảm thấy, nhất định là do đầu óc không nghe chỉ huy. Người ta cứu cô, cô đáng ra phải cám ơn chứ không phải theo đuổi mấy vấn đề này. "Phải, tôi không có thấy chết không cứu." Hàn Hành Ngạn có chút giống như nhại lại lời nói mà trả lời vấn đề của Thẩm Sở Sở. "Thế sao anh lại không thấy chết không cứu? Sau đó còn phát sinh gì sao?" Hàn Hành Ngạn siết chặt lông mày, nhìn sang Thẩm Sở Sở khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc không quá thanh tỉnh, nói: "Thẩm Sở Sở, cô bây giờ đầu óc có đang tỉnh táo hay không? Lời tôi nói cô có thể nghe hiểu được không?" Thẩm Sở Sở ngớ ra một lát, gật đầu nói: "Đương nhiên là có thể. Tuy là đầu tôi có thể vẫn có chút thuốc còn lại, nhưng ý thức xác định là thanh tỉnh." Hàn Hành Ngạn nghe vậy, trước tiên không sửa Thẩm Sở Sở, mà giải thích: "Được, vậy tôi liền nói chuyện tôi nhìn thấy tối qua nói cho cô. Tôi vừa đi ra khỏi thang máy, liền thấy cô đang được Trần tổng đỡ... sau đó chúng ta vào thang máy, tôi đem cô tới đây... sau đó___" Hàn Hành Ngạn nghĩ tới những chuyện sau đó, mím môi, vẫn là vô thức che giấu. "Sau đó tôi thấy cô hình như bị hạ dược, liền đem cô đến phòng tắm dùng nước lạnh cho cô ngâm một lúc, chờ cô dần dần lãnh tĩnh trờ lại, tôi tìm nhân viên phục vụ thay đồ cho cô. Chuyện chính là như vậy." Thẩm Sở Sở vẫn luôn cảm thấy Hàn Hành Ngạn hình như còn giấu giếm gì đó, nhưng cô hiện tại lại không quan tâm lắm. Chỉ cần nghĩ đến bản thân không bị Trần tổng, cái người đàn ông kinh tởm kia quấy rối, cô liền cảm thấy cuộc đời tốt đẹp lắm rồi. Lúc này, cô tuy là đầu rất choáng, nhưng vẫn rất cảm kích người trước mắt. Trên mặt cô hiện lên nụ cười, nhìn vào Hàn Hành Ngạn mà nói: "Cám ơn anh." Hàn Hành Ngạn thấy Thẩm Sở Sở đã cười lên, tâm tình cũng bất giác tốt hơn, đầu cũng không còn quá choáng. "Không có gì." Tuy là tâm tình trở nên tốt, nhưng lúc này biểu tình trên mặt Hàn Hành Ngạn vẫn là có chút đơ, khàn giọng nói: "Nhưng cô chắc là không phải do thuốc còn dư lại, chắc là do phát sốt. Xin lỗi, tối qua để cô ngâm nước lạnh lâu quá." Thẩm Sở Sở quả thực không để ý mấy chuyện này, theo cô thấy, chỉ cần không bị Trần tổng chà đạp, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Nhìn thấy trái tim nhỏ màu hồng trên đầu Hàn Hành Ngạn, cô yếu ớt nói: "Tôi có thể thấy được vợ tương lai của anh là ai đấy, anh có muốn biết không? Tôi có thể nói cho anh, coi như là cám ơn thế nào?" Hàn Hành Ngạn bước tới trước, đẩy Thẩm Sở Sở ngồi lên gối, chăn cũng kéo qua cô, nói: "Không cần thiết, cô trước tiên nằm yên, tôi gọi điện kêu bác sĩ." Thẩm Sở Sở nắm lấy cánh tay Hàn Hành Ngạn, nói: "Anh thật sự không muốn biết sao? Rất nhiều người muốn biết đó." Hàn Hành Ngạn kiên định mà nói: "Không muốn." Thẩm Sở Sở hơi hơi thất vọng nói: "Được thôi, không muốn thì không muốn. Đúng rồi, tôi cảm thấy tôi thực là phát sốt rồi. Hơn nữa tôi cảm thấy anh cũng phát sốt á. Tốt nhất là gọi bác sĩ đến sau đó mang theo hai phần thuốc tới. Ồ, không đúng, có một điểm tôi muốn nói, tôi bị sốt phải truyền nước, truyền nước nhanh khỏe hơn, uống thuốc không chắc là có hiệu quả." Hàn Hành Ngạn ngừng lại một chút, nói: "... Ừm, được." Thư ký Vương cùng bác sĩ rất nhanh liền tới, Thẩm Sở Sở sốt tới 39 độ năm, Hàn Hành Ngạn là 39 độ 7. Lần này, bọn họ cho dù không muốn truyền nước cũng phải truyền. Bác sĩ đã sớm chuẩn bị đầy đủ hai phần dược liệu, một bên mở ra một bên nói thầm: "Sao không nóng hỏng nhiệt kế luôn đi." Chờ treo bình truyền dịch lên, Thẩm Sở Sở lại ngủ tiếp. Hàn Hành Ngạn vốn là còn muốn bàn giao cho thư ký Vương vài chuyện, kết quả chưa nói được mấy câu cũng ngủ mất. Thư ký Vương nhanh chóng cẩn thận mà gọi cho lễ tân, nhân viên phục vụ lập tức mang lên một chiếc chăn mới chưa ai dùng qua. Cứ như vậy, thư ký Vương và một trợ lý bác sĩ ngồi bên cạnh anh xem tôi tôi xem anh. Tuy là mọi người đều rất tò mò hai người này tối hôm qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng tuyệt đối không ai dám hỏi. Rất nhanh, một bình dịch liền truyền xong, trợ lý nhanh chóng đi đổi bình thứ hai. Cho đến khi ba bình đều truyền hết, trợ lý mới thở ra một hơi, rút kim cho hai người họ. Khoảng 12 giờ trưa, Hàn Hành Ngạn tỉnh lại trước. Anh thấp giọng nói vài câu với thư ký Vương, kết quả Thẩm Sở Sở không biết là bị hai người họ gọi tỉnh hay là vốn là đến lúc tỉnh. Cũng mở mắt ra. Câu đầu tiên chính là: "Tôi cũng đói rồi, muốn ăn lẩu. Đem một phần tới cho tôi, lát nữa tôi trả tiền cho anh. Yên tâm, tôi có tiền." Hàn Hành Ngạn và thư ký Vương đồng thời nhìn sang cô. Hàn Hành Ngạn cau mày, không đồng ý mà nói: "Người mới bị phát sốt không thích hợp ăn lẩu, tốt nhất là ăn thứ gì đó nhẹ nhàng." Thẩm Sở Sở lại cứ kiên trì nói: "Không, tôi chỉ muốn ăn lẩu. Đặc biệt muốn ăn." Hàn Hành Ngạn vuốt vuốt mày, còn muốn khuyên tiếp. Nhưng nghĩ đến những gì Thẩm Sở Sở đã gặp phải, bất đắc dĩ thở dài, nói với thư ký Vương: "Vậy thì ăn lẩu đi." Thư ký Vương kinh ngạc nói: "...Anh cũng ăn?" Hàn Hành Ngạn gật gật đầu, nói: "Ừ." "... Ồ, được ạ, tôi lập tức đi gọi đồ." Đặt ăn của người có tiền tốc độ quả nhiên là vô cùng nhanh chóng, không đến nửa tiếng sau, Thẩm Sở Sở vừa mới rửa mặt chải đầu xong, lẩu đã được bầy sẵn trong phòng khách. Thẩm Sở Sở không nói thêm gì, chào Hàn Hành Ngạn một tiếng, liền ngồi lên ghế ăn luôn. Quả nhiên, vẫn là mấy đồ cay nóng này mới có thể kích thích được sự thèm ăn của con người, cũng có thể kích thích tinh thần đấu tranh trong người. Sau khi ăn xong, Thẩm Sở Sở vô cùng mất hình tượng mà ngồi trên sô pha ợ một cái. Dù sao bộ dạng chật vật nhất của cô cũng đều bị Hàn Hành Ngạn nhìn thấy rồi, cũng không có gì phải chú ý nữa. Hơi ấm trong phòng rất đầy đủ, không khí cũng vô cùng an tĩnh. Lúc này, Thẩm Sở Sở mờ miệng nói: "Hôm đó là anh suýt thì lái xe đâm phải tôi sao?" Khoảnh khắc nhìn thấy thư ký Vương cô liền đoán được. "... Đúng vậy, là tôi. Tôi rất xin lỗi về chuyện hôm đó." Hàn Hành Ngạn áy náy nói. "Không cần đâu. Tôi chỉ là hỏi thế thôi, tôi cũng có sai, lúc qua đường không nên tranh thủ vài giây đó. Mười nghìn tệ của anh lát nữa tôi vẫn sẽ trả anh." Thẩm Sở Sở băn khoăn là vì chuyện này. Hàn Hành Ngạn mặt vô cảm: "... Không cần trả lại." Thẩm Sở Sở lập tức nghe lới: "Ồ, được." Chuyện không quá ba lần, cô đã nhắc tới ba lần rồi, nếu đối phương không cần, thế thì thôi đi. Hàn Hành Ngạn không nghĩ tới Thẩm Sở Sở sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, hơi có chút không kịp thích ứng. Anh thấy Thẩm Sở Sở thật sự không có ý muốn nói nữa, nghĩ tới chuyện tối qua, nhịn không được mà hỏi: "Chuyện lần này cô định làm thế nào?" Tuy rằng anh không nói rõ ra, nhưng Thẩm Sở Sở biết Hàn Hành Ngạn nói tới chính là chuyện tối hôm qua. Nghĩ tới chuyện đó, biểu tình trên mặt Thẩm Sở Sở hơi lạnh đi, nói: "Mấy người đó, một người cũng đừng hòng thoát, tôi sẽ báo đáp lại từng người từng người một." Tình huống của Thẩm Sở Sở Hàn Hành Ngạn trước đó đã điều tra qua, cũng biết cô không có bối cảnh gì. Nghe được cô nói muốn báo thù, anh hơi chau mày. Vừa rồi thư ký Vương đã đem tiền căn hậu quả nói hết cho anh, không nói tới Trần tổng căn cơ sẵn có, cho dù là người đại diện và ngôi sao cùng trong Mỹ Gia giải trí bọn họ, cô ấy dường như cũng khó mà đối phó. Anh trước giờ vốn không phải là người tốt gì, nhưng nghĩ tới bộ dáng Thẩm Sở Sở tối qua, lại thấy được tình trạng gần đây của cô. Anh cảm thấy, bản thân vẫn là làm ra vài chuyện quá phận với cô. Hơn nữa, những việc này đối với anh mà nói cũng chẳng phải đại sự gì. Chỉ là cái nhấc tay mà thôi. "Cô nếu như có cần gì, có thể tìm tôi giúp đỡ." Thẩm Sở Sở lúc này mới quay đầu nhìn thẳng vào Hàn Hành Ngạn, sau khi nhìn một lúc, nói: "Tôi nhớ là sáng nay anh nói muốn chịu trách nhiệm với tôi? Hôm qua hai chúng ta có phải là đã phát sinh chuyện gì hay không?"