Bồi Hồi

Chương 59

Trần Thập Thất tự mình viết cáo trạng phi thường nghiêm cẩn ngắn gọn, thậm chí giảo hoạt. Nàng đem tiêu điểm đều tập trung ở “Đã chết phủ chiếu” nhưng “sau khi chết” lại nhận được hưu thư, lý do lại là “ác tật” . Hoàn toàn bỏ qua một tí ti quan hệ nào có liên quan đến hoàng thất. Người chết sẽ không bị hưu vì nguyên nhân ác tật, nếu như lúc còn sống bị ác tật… vậy phủ Hải Ninh Hầu nên có người đến nói rõ nguyên nhân cái chết của nàng, dù sao cũng đã tắt thở phủ chiếu rồi. Nhưng bất kể là thầy kiện có cao minh cỡ nào, chỉ có thể á khẩu không trả lời được. Ở trong đáy lòng cố gắng đàm luận, nhưng ngoài mặt nói cho quan phủ… Quả thực là tự tìm đường chết. Chuyện này suy cho cùng cũng là Hoàng hậu vì lẽ đó mà tránh trong Tây cung, thần tích “trời cao vì phẫn nộ thay mà giáng lôi thần tích”. Ngay cả Hải Ninh Hầu đích thân tới cũng không phản bác được. Đối với Trần Thập Thất chỉ còn lại sợ và kính nể, Kinh Triệu Doãn nhanh chóng ra phán quyết là “Nghĩa tuyệt”, hưu thư vô hiệu. Dù sao Hải Ninh Hầu đã hoàn toàn thất thế, mà vị nương tử Cửu vĩ hồ tiên trước mắt này đã cứu vô số người, xuất hiện ở kinh liền Thái tử có con nối dõi, nước có đại hỉ, điềm lành thật to a! Có điên mới đi chọc nàng?! Vô lượng thọ phật vô lượng thọ phật… Tiếng sóng cười nhạo chế giễu, từng đợt sóng xô tới, Hải Ninh Hầu cảm thấy hít thở không thông, không thể hô hấp, chật vật như bị đè xuống vũng bùn vậy. Phẫn nộ điên cuồng cùng sỉ nhục gần như muốn đốt cháy hết lý trí của hắn. Mặc váy dài nguyệt sắc, áo khoắc nhuộm đỏ sẫm, hoa phục của Trần Bồi Hồi hoa lệ đến kiêu ngạo, hòa với trang dung thanh lệ không gì sánh bằng. Nhìn giai công tử uy nghi nghiêm nghị bên cạnh, cho dù là nho bào xanh mực vẫn khí thế tao nhã như trước, ánh mắt lại nhu hòa đến thế, bờ môi tựa anh đào chín mọng, cười với Trần Tế Nguyệt… Không đúng! Toàn bộ không đúng! Trần Tế Nguyệt chỉ nên là sủng vật của công chúa, công dụng duy nhất chính là bắt đến gánh tội gây nên cái chết của công chúa! Trần Bồi Hồi phải là của ta! Là vợ cả của ta! Dù ta không cần nàng cũng nên đi tìm chết chứ không phải cãi lời ta! Nàng phải yêu ta, yêu ta một cách hèn mọn, chỉ cầu ta thương tình! Rõ ràng nàng đã có biểu hiện thế kia! Chẳng lẽ các ngươi đều mù, không biết tâm ý chân chính của nàng sao? Nàng hiện tại chỉ muốn uy hiếp ta! Nàng rõ ràng khát vọng trở lại thành phu nhân Hải Ninh Hầu! “Trần Bồi Hồi!” Hải Ninh Hầu Tôn Tiết như hóa điên đẩy đám đông ra, rút kiếm đâm tới. Tuyệt đối không cho phép nàng chạy trốn. Trong khoảng Điện quang thạch hỏa (cực nhanh), con ngươi màu hổ phách đậm của Trần Thập Thất, lóe sáng lên một cái, lại làm cho hết thảy tất cả trước mắt Hải Ninh Hầu đều hóa thành hư vô, chỉ còn lại đôi con ngươi sáng ngời mỹ lệ như mật của nàng. Có lẽ có một ngày, ngươi sẽ giết ta thì sao. Trần Thập Thất biếng nhác nói. Sao có thể được? Ta thà rằng tự mình uống rượu độc, cũng luyến tiếc động đến một sợi tóc của nàng. Hải Ninh Hầu nghe thấy tự mình nói như vậy. Thanh kiếm rơi trên mặt đất, Hải Ninh Hầu thống khổ nắm cổ họng mình, không thở được, trong bụng như bị xoắn lại, tim đập như trống. Giống như hắn từng biết đấy, từng thấy qua đấy, phản ứng khi Trần Bồi Hồi uống rượu độc. Mơ hồ tiếng thét sợ hãi từ bốn phía, chỉ có nỗi đau đớn vĩnh viễn không dừng lại bao quanh, và đôi con ngươi hổ phách không kia còn mỹ lệ, đôi con ngươi hổ phách đoạt hồn như của ác quỷ, phát ra ánh lạnh băng. Thật ra tất cả xảy ra rất nhanh, lúc Hải Ninh Hầu xông lên, Thiết Hoàn đã rút kiếm chuẩn bị tiếp chiêu… Nhưng Hải Ninh Hầu đột nhiên buông kiếm, sau đó té xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị thọc tiết, khiến cho đệ nhất nữ kiếm khách của Bắc Trần há hốc mồm. Bảo vệ trước Trần Thập Thất, Trần Tế Nguyệt chỉ cảm thấy lực đạo Trần Thập Thất nắm nơi cánh tay hắn đột nhiên nặng thêm, bình tĩnh nhìn Hải Ninh Hầu, lúc cảm thấy có gì không ổn toan quát ngưng lại, thì Trần Thập Thất đã từng ngụm từng ngụm nôn ra máu, ngã tại khuỷu tay hắn. …Nương tử Nam Trần đáng giận này! “Nàng điên rồi.” Trần Tế Nguyệt nghiến răng nghiến lợi ôm lấy nàng, “Ta nghĩ nàng sẽ không làm chúng ta lo lắng… Nhưng nàng lại đang làm gì? Lạm dụng nhiếp tâm thuật!” Trần Thập Thất rất muốn nói chuyện, nhưng đầy miệng toàn là máu. Đáng giận, thân thể đáng thất vọng này. Nhiếp tâm thuật không có vấn đề, có vấn đề chính là nàng quả thực sự suy nghĩ quá mức, vượt qua khỏi giới hạn chịu đựng của thân thể, tổn thương tỳ, liên lụy dạ dày. Không có cách nào thi hành ám hiệu triệt để, kết quả của Hải Ninh Hầu, thực sự không cam lòng. Còn làm bẩn hoa phục cẩm tú phí công làm… mới chỉ mặc một lần tại thọ đản cô tổ mẫu năm ngoái thôi. Đây là ý niệm cuối cùng xoay chuyển trong đầu nàng, sau đó nàng xụi lơ trong lòng Trần Tế Nguyệt, bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, nàng khó chịu đến tưởng chừng như muốn chết. Dạ dày đau là không phải nói rồi, từ cổ họng đến bên trong, đều là một mảnh như thiêu như đốt, vả lại còn rất lạnh. Trần Thập Thất miễn cưỡng nâng nâng mí mắt, thấy mặt phủ bão tuyết của thiếu chủ đại nhân, rõ ràng chính mình còn đang co quắp trong ngực hắn… khuê dự của nàng còn giữ được sao? Nhìn nơi loang lổ vết máu, tựa hồ rất đáng sợ. Trên thực tế, đó chỉ là thoạt nhìn đáng sợ. Chỉ cần ngừng nôn ra máu, uống cháo lỏng vài ngày, đồng thời uống thuốc cầm máu thuận tỳ an dạ dày, dần dần sẽ khá hơn thôi. Thế nhưng, biểu tình của thiếu chủ đại nhân rất đáng sợ, Kim Câu Thiết Hoàn mặt đầy nước mắt, nhìn quanh đại phu hệt như đang túc trực bên linh cữu. Cho nên thiếu chủ đại nhân thô bạo chuyên chế bảo Kim Câu Thiết Hoàn đem guốc gỗ và bít tất của nàng đều ném ra, nàng không tức giận. Kim Câu Thiết Hoàn trông nom nàng như bệnh trúng gió thời kì cuối, nàng cũng chỉ cười khổ. “Bắt nàng an tâm dưỡng bệnh hình như rất khó.” Trần Tế Nguyệt tùy tiện ngồi bên giường, “Hải Ninh Hầu chết rồi. Nhìn như độc phát, nhưng đến lúc chết, thân thể hắn vẫn luôn mạnh khỏe.” Hắn cong lên một nụ cười có hơi ác ý, “Bị nói là, trời phạt.” Trần Thập Thất quan sát hắn một hồi, chỉ thấy khoái trá vì nàng, và sự quan tâm với nàng. Cổ họng còn rất đau, Trần Thập Thất nhẹ nhàng níu tay áo hắn, nhắm mắt lại, an tâm ngủ say. Trần gia Giang Nam không có nữ nhi bị hưu, đã bảo vệ được thanh danh. Nhà chồng có tội, thậm chí nghĩa tuyệt. Nàng tự tay thu hồi lại sự trong sạch của chính mình, tự mình trừng phạt Hải Ninh Hầu. Mặc dù không khỏi bị bệnh một khoảng thời gian… Thế nhưng rất đáng giá. Công chúa Nhu Nhiên căn bản không cần phải để ý đến, tự làm tự chịu đi. Đáng thương cho Hoài Chương ca ca… đại khái còn hy vọng công chúa Nhu Nhiên lại thủ tiết lần nữa sẽ ở trong phạm vi huynh ấy có thể khống chế… ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Lại không biết, công chúa điện hạ đã thành nghiện, kết cục cuối cùng có khả năng nhất, là bị mẫu hậu yêu thương mình dồi dào, dìm chết mình. Người nghiện Kim Đan lúc phát tác phi thường vừa đáng sợ vừa đáng thương, Hoàng hậu nương nương tuyệt đối không đành lòng nhìn công chúa Nhu Nhiên bị tra tấn. Sẽ len lén cung cấp ngũ thạch tán bà đặc chế… Dù sao Đại hoàng tử bị giam cầm còn chưa chết, phương thuốc vẫn tồn tại. Hoài Chương ca ca, đối với đám phụ nữ hậu trạch, huynh vẫn là hiểu biết quá nông cạn rồi. Nhưng nông cạn vậy mà tốt, không nên đặt trái tim ở những chuyện vặt vãnh này. Đây không phải là chuyện mà một minh chủ nên làm. Mặc dù có chút xin lỗi, thế nhưng, muội bắt buộc phải làm như thế, hoàn toàn báo được thù. Như vậy, muội mới có thể triệt để chặt đứt thù hận dây dưa qua lại, sạch sẽ mà tiến về trước. Rốt cuộc không cần tính kế từng bước chi li nữa. Muội đã có thể đi lên trước rồi. * Nhìn nàng ngủ say, Trần Tế Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Thích một cô gái phức tạp phiền phức như vậy, thực sự là, thực sự là… Thực sự là tốt. Vẫn không chịu thành gia, không biết mình đang đợi cái gì… mãi đến khi gặp gỡ nàng, từ mơ hồ đến rõ ràng, từ từ mới biết được, nguyên lai vẫn đang chờ đợi, chính là nàng. Kia Bồi Hồi nương tử – cây hoa hồng mọc đầy gai nhọn thấm độc. Âm hiểm xảo trá như thế, lại còn kiên định bất khuất như thế, quyết đoán mà cường hãn thực hiện mục tiêu của chính mình. Mặt ngoài rắn rết độc ác, trên thực tế lại hiền hòa từ bi, một người rất phức tạp, đáng để tìm hiểu, cùng nhau đồng hành, Nam Trần tiểu nương tử. Tiểu nương tử tựa như Hoàng Vương. Rất có thể hắn không còn cách nào yêu thích bất luận một nữ nhân nào như vậy nữa. Hẳn là không còn cách nào. Hắn phi ngựa đến cửa cung chờ, một chiếc xe ngựa rốt cuộc chạy ra, ngồi trên chỗ đánh xe, lão đại phu toét miệng cười, “Ta lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn có thể bị lạc sao?” “Sư phụ.” Trần Tế Nguyệt cúi đầu hành lễ. “Gọi Tam thúc.” Lão đại phu bất mãn, “Ta chỉ dạy ngươi y thuật… ngươi còn học được thất thất bát bát (gần như 10 phần). Ta thế nhưng là Tam thúc ruột thịt của ngươi! Đừng nói cho người khác biết ngươi từng theo ta học y! Tiểu tử thúi!” “Khi đó là Man tộc tác loạn, chúng ta bị vây khốn, con không thể không động thủ nha.” Trần Tế Nguyệt càu nhàu, “Con cũng không muốn làm đại phu.” “Câm miệng!” Trần Tam thúc phi thường đau lòng nhức óc, “Ngươi cái thằng này, là hạt giống tốt giỏi y trăm năm khó gặp! Đi thi khoa cử hủ nho cái gì… làm mất mặt cha ngươi a! …” Trần Tế Nguyệt phát hiện, Tam thúc hẳn nên ở cùng Trần Bát thì hơn… bảo sao hắn đối với Trần Bát có cảm giác thân thiết. “Tam thúc, nhờ thúc đưa thư cho cha con… Cự Tử.” rốt cuộc xuất hiện Tam thúc nói đỡ, Trần Tế Nguyệt vội vàng tận dụng triệt để, đưa ra một phong thư. Trần Tam thúc dùng lỗ mũi nhìn Trần Tế Nguyệt, “Thằng nhóc khốn, sao không tự mình gởi cho cha ngươi?” “…Ai đưa thư đều sẽ bị xé vụn.” Trần Tế Nguyệt thú nhận, “Nhưng Tam thúc giúp con chuyển giao, cha con hẳn sẽ cầm thư mắng con trước mặt thúc.” Trần Tam thúc hoài nghi nhìn hắn, “Tiểu tử, trong thư ngươi viết cái gì?” Tiểu tử này từ nhỏ đã phản cốt, hiện tại lại có trò gian trá gì mới chọc cha hắn nổi gân xanh rồi hả? “Không có gì.” Trần Tế Nguyệt rất bình tĩnh, “Con muốn thành thân.” Tam thúc từ chỗ đánh xe đứng phắt dậy, một chân không đạp vững, té nhào xuống đất.