Bố Y Quan Đạo

Chương 1288

Một xấp văn kiện dày đặc, đây đều là những văn kiện chuẩn bị cho báo cáo của khối chính quyền. Trong đây có bao hàm tất cả những văn kiện đã in và phát hành của khối chính quyền thủ đô và khối chính quyền cấp dưới, có rất nhiều văn kiện có thể nói là chuyện "lông gà vỏ tỏi" như "Biện pháp quản lý vệ sinh và không khí", "Những biện pháp tương quan trong quản lý tăng cường an toàn sản xuất của nhân dân", "Những biện pháp quản lý giám sát các cơ quan chăm sóc sức khỏe nhân dân ở thủ đô"... Cuối cùng Chu Bang Minh lấy ra một văn kiện của khối chính quyền được hội nghị thông qua rồi nói: - Bí thư, anh xem văn kiện này, những "vấn đề đối với con người và sự việc", gần đây chúng tôi đều rất thận trọng, đây là văn kiện về những vấn đề bổ nhiệm nhân tài của khối chính quyền trong một năm qua. - Tôi có thể đảm bảo đây là những quyết sách của khối chính quyền nhưng tuyệt đối đều được đảng ủy cho phép, không tồn tại tình huống chính quyền không liên hệ với đảng ủy. Nhưng bây giờ xem ra có rất nhiều người đưa ra nghi vấn về vấn đề bổ nhiệm. - Tôi thấy sự kiện này đảng ủy chính quyền chúng ta phải cùng chung ý kiến, cuối cùng chúng ta có bổ nhiệm cán bộ hay lựa chọn cán bộ cũng có mối liên hệ chặt chẽ. Đảng ủy làm công tác tổ chức nhân sự, đây là vấn đề kỷ luật đảng, sao lại xuất hiện nhiều nghi vấn cho được? Ngôn từ của Chu Bang Minh rất phẫn hận, dù hắn không nói rõ người nào đưa ra nghi vấn, nhưng biểu hiện và tư thái của lão thì rõ ràng phải làm minh bạch vấn đề. Chỉ cần nhìn hành động và những gì hôm nay Chu Bang Minh mang đến cho Trương Thanh Vân là thấy, tất cả báo cáo của chính quyền trong một năm qua, điều này chứng minh quyết tâm rất lớn của lão. Trương Thanh Vân nhịn không được cảm thấy buồn cười, hắn móc góc thuốc ra đưa cho Chu Bang Minh một điếu, sau đó lại tự mình châm một điếu rồi nói: - Anh Chu, tôi biết rõ những khó xử của anh, chúng ta vừa bắt đầu cải cách, áp lực của khối chính quyền là rất lớn, tôi biết rất rõ. - Thật ra không riêng gì anh phản hồi tình huống này, phó chủ tịch Trần và phó chủ tịch Uông cũng đã phản hồi tình huống với tôi. Điều này rất đáng giá được coi trọng, chúng ta cần phải cải cách, nhưng bước chân cải cách rốt cuộc bước đi thế nào, điều này rất đáng giá thảo luận. - Nếu chúng ta bước đi qua nhỏ, hiệu quả cải cách không biểu hiện, nếu cứ như thế thì dù là quần chúng cũng mất niềm tin với chúng ta, như vậy chúng ta khó có được hiệu quả. - Nếu bước đi quá lớn, như vậy bản thân chúng ta sẽ ăn không tiêu, chúng ta khó thể tạo nên chuyển biến, đến lúc đó tư tưởng của các đồng chí không được quán triệt, đây đều là những vấn đề... Trương Thanh Vân dùng giọng gấp rút nói, giọng điệu thấm thía, trong lòng Chu Bang Minh vốn có một bụng lời muốn nói, bây giờ lại nói không nên lời. Vì vậy mà hôm nay Chu Bang Minh được chú định sẽ cảm thấy tắc nghẹn. Gần đây Chu Bang Minh cảm thấy không mấy thoải mái, khối chính quyền dù công tác cẩn thận thì vẫn xảy ra vấn đề. Mỗi văn kiện mà khối chính quyền in và phát hành xuống đều sinh ra những âm thanh khác thường, nghi vấn càng nhiều, nếu chính thức truy cứu sẽ có bao nhiêu vấn đề? Thủ đô vốn là nơi tồn tại nhiều vấn đề, nào có thể xem xét và xử lý hết được? Nếu có vấn đề thì sẽ bộc phát nhiều vấn đề khác, liên tiếp có vấn đề xảy ra, như vậy công tác của khối chính quyền nào có thể đi vào đúng quỹ đạo. Nói thật, bây giờ Chu Bang Minh thậm chí còn có tâm tư vỗ bàn mắng chó má, nhưng đối mặt với Trương Thanh Vân, lão cực kỳ cẩn trọng, tìm từ rất chuẩn nhưng khốn nổi lại cứ nghẹn họng khó nói nên lời. Thực tế Trương Thanh Vân cũng không có ý định nhắc đến phó chủ tịch Trần Hy Vinh và Uông Minh Hoa, hai người này sao có thể trực tiếp báo cáo với Trương Thanh Vân? Hai người này vì tình thế bắt buộc mà phải trực tiếp tìm bí thư, hay hai người này đang đứng trước mặt Trương Thanh Vân vỗ ngực khoe thành tích? Chu Bang Minh là người đa nghi, lão buộc lòng phải nghĩ về phương diện khác. Khối chính quyền khó khăn, mọi người nên cùng đóng cửa nói với nhau, sau khi đạt thành nhận thức mới liên lạc với đảng ủy, nếu trực tiếp tìm và báo cáo tình huống với bí thư, như vậy còn gọi là thống nhất ý kiến sao? Trong khối chính quyền mà mọi người không đồng nhất ý kiến, mọi người chia nhau ra tìm gặp bí thư, tất nhiên sẽ gây ra cho bí thư ấn tượng không tốt. Chu Bang Minh không gom chắc khối chính quyền, điều này cũng làm người ta cảm thấy lão thiếu năng lực. - Anh Chu, quá trình cả cách đôi khi phải gặp khó khăn, thậm chí còn sinh ra chút hỗn loạn, đây đều là những vấn đề hợp lý, hiện tại ban ngành chúng ta liên hệ phối hợp là rất quan trọng. - Khoảng thời gian này tính tích cực của các đồng chí ở khối hiệp thương chính trị là rất cao, bọn họ đề xuất ý nghĩ ổn thỏa, tôi cảm thấy chúng ta nên cổ vũ cho phương án của bọn họ. - Còn vấn đề về phương pháp công tác của bọn họ, chúng ta cần phải tích cực liên hệ, chỉ như vậy mới tạo nên sự ăn ý. Trương Thanh Vân chăm chú nói. Chu Bang Minh yên lặng không nói lời nào, một lúc lâu sau lão mới gật đầu nói: - Dưới thời kỳ này thì công tác của khối chính quyền ngày càng gian nan. - Tiếp nhận sự giám sát của quần chúng, công tác phải minh bạch, chính quyền cần phải hiệu suất cao, đây đều là khảo nghiệm mà chúng tôi gặp phải. Chu Bang Minh cảm thán nhưng trong lòng lại có ý nghĩ khác. Gần đây áp lực với khối chính quyền có thể nói là khổng lồ, không chỉ là ý kiến của riêng Chu Bang Minh, đây là ý kiến của cả ban ngành. Nhiều ý kiến như vậy tập trung một chỗ, xử lý cũng không phải chỉ là vấn đề ngày một ngày hai. Hôm nay Chu Bang Minh báo cáo với Trương Thanh Vân chủ yếu muốn nói rõ khó khăn, tốt nhất có thể làm Trương Thanh Vân phải đưa ra chỉ thị với công tác của khối hiệp thương chính trị, để đám cán bộ bên kia thu vòi lại, như vậy cục diện các bên đều vui vẻ. Nếu không phải là như vậy, hai bên sẽ mâu thuẫn gay gắt, khối chính quyền không phải không có cơ hội phản kích, dù sao một thành phố lớn như thủ đô đều cần khối chính quyền đưa ra biện pháp chính trị, tất nhiên trực tiếp liên hệ tiếp xúc với nhân dân là công tác của khối chính quyền. Nếu hai bên làm không tốt, lén đấu sức, lúc đó cục diện không khống chế được, rốt cuộc là trách nhiệm của ai? Chu Bang Minh chắc chắn sẽ không gánh vác trách nhiệm này, lão dùng từ tục tĩu nói đến vấn đề tương lai, nếu Trương Thanh Vân không coi trọng thì rõ ràng là đảng ủy không xem trọng và phát sinh vấn đề, nhiều lắm lão cũng chỉ là người liên quan trách nhiệm mà thôi. Gánh vác một chút trách nhiệm, điều này có thể giết chết khí thế kiêu ngạo của một người, dưới tình huống đó Chu Bang Minh sẽ không ngại đưa đầu ra, điều này so ra mạnh mẽ hơn so với đám người chỉ biết nói miệng. - Anh Chu, sự việc này tôi cũng cần phải liên hệ với anh, vì gần đây trung ương yêu cầu điều chỉnh với tất cả tỉnh thành, chúng ta tạm thời đi đầu, có lẽ sẽ phải điều chỉnh một nhóm lớn cán bộ. - Bí thư tư pháp Liêu Vĩnh Hằng đã đảm nhiệm chức vụ bên ban ngành tư pháp nhiều năm, hơn nữa còn kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, đã qua nhiều năm mà thủ đô liên tục bình an, có thể nói là cung cấp điều kiện cực tốt. - Nhân tài như vây đi đến đâu cũng khó kiếm, bí thư Liêu chắc chắn sẽ có tương lai rộng mở... Trương Thanh Vân thản nhiên nói, giọng điệu như nước chảy mây trôi, nhưng những lời này truyền vào tai Chu Bang Minh lại như tiếng sấm. Chu Bang Minh hiểu rõ, Trương Thanh Vân muốn quét Liêu Vĩnh Hằng ra khỏi cửa. Liêu Vĩnh Hằng là bí thư tư pháp kiêm cục trưởng cục công an thủ đô, vị trí và uy vọng tương đối cao. Dù ai cũng biết rõ vấn đề an toàn ở thủ đô được đặt nặng hơn bất kỳ tỉnh thành nào khác. Cũng vì vậy mà có thể thấy Liêu Vĩnh Hằng có được địa vị là bản lĩnh thế nào, người này cũng được coi là thần hộ mệnh, Trương Thanh Vân dám đuổi một nhân vật như vậy ra khỏi nhà sao? Chu Bang Minh là một người có đầy đủ kinh nghiệm sóng gió, lão đã sớm rèn luyện tố chất tâm lý tốt đẹp, nhưng khi nghe những lời của Trương Thanh Vân thì vẻ mặt lão vẫn biến đổi xấu. Chu Bang Minh nhanh chóng ý thức được ý đồ chân thật của Trương Thanh Vân. Vào thời điểm đặc biệt này người phản đối cải cách mạnh mẽ nhất trong khối đảng ủy chính là Liêu Vĩnh Hằng, gần đây cục công an bên kia liên tục gặp phải vấn đề không may. Cục công an không muốn tiếp nhận sự giám sát của nhân dân, không muốn làm minh bạch, đây rõ ràng là có bệnh. Đặc biệt là dưới tình thế bây giờ, rõ ràng Liêu Vĩnh Hằng đã chọc giận nhiều người. Nghe nói lúc ban đầu thì phó chủ tịch thường vụ hội nghị hiệp thương chính trị Mã Hóa Long đã nói: - Thủ đô có bao nhiêu ban ngành đặc quyền? Vấn đề này khó nói cho rõ ràng, nhưng dù là ban ngành nào thì cũng phải phục vụ vì nhân dân, vì sao có nhiều ban ngành căn bản không thể thỏa mãn được yêu cầu của nhân dân? Mã Hóa Long nói như vậy thì Liêu Vĩnh Hằng lập tức phản kích, thậm chí còn nói khối hiệp thương chính trị không thể quản lý cho tốt, năng lực ủy viên không cao, lái xe không ra khỏi cửa, như vậy mà dám mở miệng nói này nọ sao? Chuyện này nhân dân không rõ nhưng những quan viên cao tầng lại thấy rất rõ, hôm nay Chu Bang Minh cố ý không đề cập đến điều này, nhưng lão lại coi đây là chỗ dựa. Chu Bang Minh tin tưởng Liêu Vĩnh Hằng, đồng thời vấn đề an toàn của thủ đô cũng nằm trên tay Liêu Vĩnh Hằng, nếu bây giờ điều động, có thể làm ra rối loạn hay không? Chu Bang Minh cũng không ngờ Trương Thanh Vân lại thật sự có tâm tư ra tay với Liêu Vĩnh Hằng. - Bí thư Liêu có thể là bảo vật của thủ đô chúng ta. - Vấn đề trị an và bảo vệ thủ đô không phải là việc nhỏ, anh ấy cũng là nhân tuyển cho chức vụ bí thư tư pháp và cục trưởng cục công an của trung ương, những người như vậy khó thể nào đặt tùy ý được. Chu Bang Minh nói, đây thật sự là ý nghĩ thật lòng của lão, Liêu Vĩnh Hằng có khuynh hướng về khối chính quyền, điều này trực tiếp giảm đi nhiều áp lực của Chu Bang Minh. Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói: - Không phải tôi không tha người, đây là chuyện của trung ương, mà chính anh ta cũng chủ động ra biên cương Tây Bắc. Tôi cũng muốn giữ anh ấy lại, nhưng cũng không thể cản tay tương lai của anh ấy được, mọi sự khó lưỡng toàn... Chu Bang Minh ngây người tại chỗ, khoảnh khắc này không biết phải nói sao