Bố Y Quan Đạo

Chương 1286

Một đôi cánh tay mềm mại tinh xảo đặt lên vai, Trương Thanh Vân thích ý nằm trên ghế hưởng thụ cung cách mát xa độc nhất vô nhị của Quách Tuyết Phương. Quách Tuyết Phương bình thường đều quen được người khác hầu hạ, trong thiên hạ cũng chỉ một mình Trương Thanh Vân có năng lực để nàng phải mát xa. Nhưng dù là như thế thì Quách Tuyết Phương cũng không phải chuyên nghiệp, đặc biệt là hai tay có hạnh kiểm xấu, nàng thường xoa vài cái và đấm vài cái, thậm chí còn vung tay lên mặt giật râu của Trương Thanh Vân. - Được rồi, được rồi, em đừng làm rộn, ngồi đi. Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không chịu nổi, hắn khoát tay nói. - Lòng tốt không được báo đáp, làm em mệt chết mà còn chê không thoải mái. Quách Tuyết Phương lầm bầm một câu, sau đó nàng lại ôm lấy vai Trương Thanh Vân từ phía sau, nàng dùng bộ ngực ma xát lên lưng hắn rồi dùng giọng chán ngán nói: - Buổi tối ăn gì đây? Chồng, em tự mình xuống bếp khoản đãi anh. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn đỡ lấy sau lưng nàng rồi nói: - Em thanh nhàn ổn định là giúp anh rồi, chuyện ăn cơm còn phải làm phiền em xuống bếp sao? - Anh có ý gì? Em nấu không thể ăn được sao? Quách Tuyết Phương nói. Trương Thanh Vân cảm thấy đau đầu, hắn đứng lên bưng ly trà nhấp một ngụm, cũng không muốn dây dưa với Quách Tuyết Phương. Quách Tuyết Phương thầm nói: - Mất mặt thật, đàn ông thé này đúng là không thích thú gì... Trương Thanh Vân cau mày, Quách Tuyết Phương thè lưỡi, nàng quy củ ngồi xuống dưới tay hắn. Quách Tuyết Phương nhìn chằm chằm vào gương mặt Trương Thanh Vân, nàng cảm thấy những năm gần đây hắn càng ngày càng cổ lỗ, nhưng kỳ quái nhất là nàng vẫn lún rất sâu. Bình thường nàng khó được gặp mặt hắn, mỗi lần nàng xem tin thời sự thủ đô, dù nhìn thấy Trương Thanh Vân qua ti vi, nàng cũng cảm thấy trong lòng rất thoải mái. - Đúng là kiếp trước thiếu nợ anh. Quách Tuyết Phương lầm bầm nói, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà dựa về phía Trương Thanh Vân, hai cánh tay ôm lấy cánh tay của Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn lấy tay vỗ về chơi đùa với mái tóc của nàng, sau đó đột nhiên di chuyển chủ đề: - Quách Vũ từ Hoa Đông về đã đến gặp em chưa? Quách Tuyết Phương hừ một tiếng: - Đúng là có một đứa em làm quan càng lớn thì hiệu quả và lợi ích ngày càng nặng. Những ngày nó về thủ đô đều bày đủ tiệc tùng, kéo quan hệ khắp nơi, nào có thời gian đến đây được lâu? - Đêm qua hai chị em đã cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng vừa ăn cơm vừa nói về chuyện ở Giang Nam, em nghe qua thì đã hiểu, nếu chẳng phải anh nói sẽ thuyên chuyển cậu ta về Giang Nam, sợ rằng hôm qua sẽ không đến chỗ em làm gì. Quách Tuyết Phương là người tính tình thẳng thắn, nàng nói chuyện cũng không che lấp, nàng không quen nhìn cong, tính cách này cũng được Trương Thanh Vân tán thưởng. Quách Tuyết Phương nói ra những lời này thì giống như còn chưa cảm thấy thoải mái, nàng tiếp tục: - Ngày hôm qua em đã nói thẳng, sợ rằng sẽ làm nó mất hứng. Em nói với nó, đàn ông thì tầm mắt phải thoáng, tâm tính phải vững vàng, nếu tập trung tinh thần đầu cơ luồn cúi thì còn gì là niềm vui cuộc sống? - Hơn nữa làm người như vậy chẳng những không có niềm vui thú, cũng sẽ chẳng có tương lai. Quách Vũ cậu ta ỷ vào điều kiện gia đình tốt đẹp nhưng đến độ tuổi này còn ở trên vị trí cấp sở mà chưa thể tiến lên, anh nói xem như vậy là tương lai quái quỷ gì? - Ở Hoa Đông không làm tốt quan hệ với bí thư, anh nói xem có phải là nhân vật sai vặt trẻ tuổi không? Đã hơn bốn mươi, còn nói trẻ gì nữa? Giọng điệu của Quách Tuyết Phương có chút nghiêm khắc và kích động, nàng và Quách Vũ là hai chị em có tình cảm rất dày, bây giờ em nàng rơi vào bình cảnh khó phát triển, chậm chạp đột phá, nàng tất nhiên cũng cảm thấy không dễ chịu. Hơn nữa Quách gia bây giờ không ngờ kế tục, Quách Vũ coi như là kiệt xuất, nhưng nhìn vào chút tương lai của hắn bây giờ, nào còn đường trèo cao? Gian phòng trở nên yên tĩnh trở lại, khi nhắc đến Quách Vũ thì bầu không khí cũng có hơi trầm xuống, Quách Tuyết Phương trở nên có tâm sự. Trương Thanh Vân móc ra một điếu thuốc, Quách Tuyết Phương ngây người đứng lên cầm gạt tàn đến. Trong gian phòng này chỉ có Trương Thanh Vân có đặc quyền như vậy, mà gạt tàn cũng là thứ chuyên dụng của Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân hít vào một hơi thuốc thật sâu, tâm tình của hắn có chút phức tạp. Khoảng thời gian gần đây Giang Nam có rất nhiều chuyện ép hắn phải làm nhân vật mấu chốt, trong đó liên quan đến nhiều nhiều và sự việc, nói chung đều là cố nhân. Quách Vũ xem như là cố nhân, Cao Cát Tường càng là cố nhân, lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân với Trung Nguyên làm người ta kinh sợ, gần đây hắn cảm thấy mình nói chuyện ngày càng có độ nặng, trong chuyện này có cả những lời nói ở thủ đô. Cao Cát Tường ba năm chưa từng liên lạc nhưng trong vòng một tuần lễ gần đây đã điện thoại hai lần, trong điện thoại hắn hạ mình rất thấp, nói rằng ở Hoa Đông có chút khó xử, ngôn từ uyển chuyển hy vọng được chuyển ổ, thay đổi hoàn cảnh. Trương Thanh Vân cực kỳ kinh ngạc với thái độ của Cao Cát Tường, tuy hai người từng có quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng dù sao cũng chẳng có gì đặc thù, Cao Cát Tường không có lý do gì không nể mặt Trương Thanh Vân. Cũng chính vì cuộc điện thoại của Cao Cát Tường mà Trương Thanh Vân lần đầu tiên phải xem xét lại chính mình, định vị lại chính mình một lần nữa. Bây giờ Trương Thanh Vân trong mắt nhiều người không chỉ là bí thư thị ủy thủ đô, tuy hắn còn chưa là ủy viên bộ chính trị trung ương, nhưng lực ảnh hưởng của hắn với Trung Nguyên đã quyết định địa vị chính trị của mình. Thậm chí Trương Thanh Vân còn được các vị lãnh đạo trung ương đánh giá rất cao, có vị còn nói: - Chuyện Trung Nguyên thì Trương Thanh Vân tuyệt đối có quyền lên tiếng, cậu ta có năng lực, có uy vọng làm tốt sự việc. Câu nói này giống như khẳng định những cố gắng của Trương Thanh Vân, như vậy hắn còn có tiếp tục phát huy lực ảnh hưởng ở Trung Nguyên? - Thanh Vân, Quách Vũ đi Giang Nam có thật sự phát triển hơn ở Hoa Đông hay không? Quách Tuyết Phương đột nhiên mở đầu nói. Trương Thanh Vân vươn tay bóp nát đầu thuốc, hắn nói: - Con người sao có thể nói cho rõ được? Tất cả đều phải xem vào chính cậu ấy, bây giờ Trung Nguyên có xu thế phát triển rất tốt, dễ tạo ra thành tích hơn Hoa Đông. - Hơn nữa Quách gia các em cắm rễ sâu ở Giang Nam, chẳng lẽ không có chút trợ giúp cho Quách Vũ? Trương Thanh Vân khẽ ho khan vài tiếng: - Sức khỏe của bí thư Hoàng không được tốt, chú ấy muốn lá rụng về cội, anh đã sai người chuẩn bị mộ đại ở Tang Chương cho chú ấy... - Đúng vậy, cảm tình giữa anh và bí thư Hoàng sâu sắc hơn Quách Vũ rất nhiều, em cũng cảm thấy kỳ quái, nếu đã như vậy sao anh không lấy Hoàng Diêu, ngược lại phải cưới phụ nữ Triệu gia? Quách Tuyết Phương nói. Trương Thanh Vân cau mà mất hứng, Quách Tuyết Phương liên tục khoát tay nói: - Thôi coi như em nói bậy, xem như em nói bậy. - Em không xa lạ gì Vũ Lăng, Quách Vũ đủ tư cách làm bí thư thị ủy Vũ Lăng, nếu cậu ấy có thể công tác tốt, cố gắng vài năm sẽ nghênh đón cơ hội. Trương Thanh Vân thản nhiên nói. Nhưng sau đó Trương Thanh Vân lại nhíu mày: - Anh biết rõ tâm tư của cậu ấy, trong lòng có thể muốn cấp bậc hành chính tăng lên một bậc hay không? Dù sao cậu ta cũng từ vùng duyên hải vào nội địa, từ cấp chính sảnh đến phó bộ, hình như là rất hợp lý, anh thấy cậu ta tìm em là muốn thăm dò anh điều này phải không? Có phải không? Quách Tuyết Phương nở nụ cười mất tự nhiên, cuối cùng nàng gật đầu nói: - Anh đúng là lợi hại, đúng là con giun trong bụng Quách Vũ, khó trách những người này đều không phải là đối thủ của anh, ai có bản lĩnh như anh? Trương Thanh Vân vuốt ve ghế sa lông rồi cười cười nói: - Em nói cho cậu ta biết, điều đó là không thể, điều động vượt tỉnh không phải là điều anh có thể quyết định, lần này phải qua cục tổ chức trung ương, hơn nữa tỉnh ủy Hoa Đông và Giang Nam phải không có ý kiến mới được, nếu thật sự đơn giản như vậy thì còn nghĩ phiền toái như vậy sao? - Quách Vũ đến thủ đô đã làm tốt tất cả hay chưa? Trương Thanh Vân dùng giọng hời hợt nói nhưng lời nói lại bộc lộ khí phách và hương vị, quan hệ của Quách Vũ nằm ở đâu? Nói toạc ra đó là năng lượng của Quách gia, vì chuyện của Quách Vũ mà những năm qua Quách gia đã nghĩ không ít biện pháp, cuối cùng lại không thể tìm ra biện pháp giải quyết thỏa mãn. Đặc biệt là những điều động vượt tỉnh, Quách gia thao tác là hết sức, dù sao lực lượng của Quách gia rất mỏng ở Hoa Đông, mỗi năm Quách Vũ không có đánh giá tốt, như vậy Hoa Đông sẽ chẳng có ai nể mặt Quách gia. Đảo mắt cả nước, có tỉnh nào không xem xét lợi ích bản thân, nếu lấy về một cán bộ không có năng lực, hơn nữa chức vụ lại quan trọng, nếu xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm về lợi ích? Những nút thắt này rất phức tạp, không phải dễ dàng làm tốt. Quách gia vận dụng lực lượng phe phái mà làm không ổn, nhưng Trương Thanh Vân lại làm được, điều này nói rõ điều gì? Điều này hoàn toàn nói rõ lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân với Trung Nguyên đã hoàn toàn vượt qua Quách gia, rể của Trương Thanh Vân đã đâm sâu xuống, nếu xét từ tình thế trước mắt thì sẽ ngày càng sâu, Trung Nguyên và Hoa Đông chính là căn cơ của Trương Thanh Vân. Quách Tuyết Phương nhìn Trương Thanh Vân, nàng là một người phụ nữ trường kỳ lăn lộn trong thương trường và chính trường, tất nhiên nàng có thể hiểu những hương vị trong lời nói của Trương Thanh Vân. Nàng đột nhiên giật mình, thì ra đàn ông của mình đã đến một độ cao mới. Bỏ qua phái Kinh Tân, Trương Thanh Vân bây giờ đã có căn cơ ở Trung Nguyên và Hoa Đông, điều này đủ để chống đỡ hắn tiến bước xa hơn trên con đường chính trị. Nếu tính cả tư nguyên của phái Kinh Tân, như vậy cả nước còn ai có căn cơ vượt Trương Thanh Vân? Quách Tuyết Phương cảm thấy tin đồn Trương Thanh Vân sẽ là hạch tâm đời sau của phái Kinh Tân, điều này rõ ràng không thể nghi ngờ. Bây giờ hai nhân vật tai to mặt lớn của phái Kinh Tân là Hùng Tiên Vân và Chiêm Giang Huy, hai người bọn họ lại cực kỳ thưởng thức Trương Thanh Vân, có sự ủng hộ của bọn họ, Trương Thanh Vân lên cấp có gì phải lo lắng? Quách Tuyết Phương nghĩ đến đây thì trong lòng vừa mừng vừa lo, nàng chỉ thấy người đàn ông này khó thể bị phụ nữ nắm chặt, hắn đã được chú định là trời cao biển rộng trong tương lai