Bố Y Quan Đạo

Chương 1238

Một hội nghị nhỏ, phó thủ tướng Hùng ngồi ở vị trí trung tâm, Trần Kiệt và Đường Vũ ngồi ở hai bên trái phải, bên ngoài cùng là hai vị chủ tịch tỉnh Dự Nam và Giang Bắc. Đáng lý ra đây chỉ là một buổi hội đàm nhỏ nhưng ngay từ đầu thì bầu không khí đã rất nặng nề, chủ yếu là vẻ mặt Trần Kiệt và Đường Vũ quá khó coi, điều này trực tiếp ảnh hưởng đến bầu không khí trong phòng. - Thủ tướng Hùng, Giang Nam phát triển quá nhanh, chúng tôi rất hâm mộ và bội phục. Nhưng tôi muốn biết hai quý qua vì sao Giang Nam lại có được nhiều đầu tư như vậy? Tôi cũng muốn biết có phải trung ương có chính sách nghiêng với Giang Nam, có phải cũng ban ơn cho các tỉnh chúng tôi hay không? - Anh biết rồi đấy, Dự Nam chúng tôi là một tỉnh năng lượng, chúng tôi không phải chỉ là một tỉnh năng lượng cạnh tranh, còn là một tỉnh nhiều tài nguyên, cái gọi là tỉnh năng lượng phải đưa cho chúng tôi, vì chúng tôi có điều kiện tốt. Đường Vũ nói, hắn vừa mở miệng đã nói rất trực tiếp, đưa ra nghi vấn. Hùng Tiên Vân khoát tay với Đường Vũ, trên mặt vẫn treo nụ cười, lão cũng không đáp lời mà quay sang nói với Trần Kiệt: - Bí thư Trần, gân đây tôi biết rõ tin tức, nghe nói các anh liên tục ma xát với Giang Nam, sao lại sinh ra ma xát? Vì sao lại sinh ra? Giang Nam và Giang Bắc trước nay luôn sống nhờ vào nhau, vui buồn cùng nhau, vì sao đột nhiên có nhiều mâu thuẫn như vậy? Trong đây không có nhân tố cảm tình nào đấy chứ? Vẻ mặt Trần Kiệt chợt đỏ hồng, hắn lấy bộ kính lão đeo lên mặt: - Thủ tướng Hùng, anh phê bình rất đúng, nhưng phương diện công tác ở Giang Bắc tôi kiên trì giữ vững tính độc lập, ví dụ như phương diện quản chế thuốc lá, chúng tôi không chỉ quản chế Giang Nam, hơn nữa còn quản chế các tỉnh khác. - Là một tỉnh có danh tiếng, Giang Bắc có đặc thù của Giang Bắc, chúng tôi vẫn cố gắng hợp tác với các tỉnh anh em ở xung quanh, mưu cầu sự phát triển song song, nhưng đây là cả một quá trình, gấp cũng không được. - Nói về nhân tố cảm tình, tôi và bí thư Trương cũng không tồn tại phần ân oán như những lời đồn bên ngoài, khác biệt là tôi xem anh ấy như một tấm gương, nếu nói nhân tình ảnh hưởng đến công tác thì không đúng. Hùng Tiên Vân cau mày, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Kiệt vài lượt, sau đó nói: - Có thể đúng hay sai thì tôi không biết, nhưng hôm nay tôi muốn nói rõ với các anh, tôi hy vọng các anh có thể ý thức được vấn đề, đồng thời cũng nhanh chóng đền bù. - Nếu không sau này hai bên làm ầm ĩ lên, tất cả đều do các anh tự xử lý, các anh có ý kiến gì? Vẻ mặt Trần Kiệt có hơi biến đổi, hắn há miệng không nói thêm điều gì. Lúc này đám người trong phòng đều thấy được sự tức giận của Hùng Tiên Vân, lão tức giận thì chẳng ai dám nói lời nào, ngay cả Đường Vũ cũng phải cúi đầu. Hùng Tiên Vân chỉ vào chủ tịch tỉnh Giang Bắc là Từ Khôn: - Chủ tịch Từ, anh cũng là chủ nhà, anh có thể phát biểu ý kiến. Từ Khôn nhìn Trần Kiệt, hắn hạ bút xuống rồi nói: - Gần đây Giang Bắc chúng tôi gặp phải vấn đề quan trọng, bầu không khí chính trị có ảnh hưởng. Hai quý vừa qua bầu không khí chính trị càng diễn biến xấu, phương diện ổn định phát sinh vấn đề. - Dưới tình huống như vậy thì Giang Bắc chúng tôi áp dụng vài phương án bảo thủ, sách lược này có thể hiểu được. Giang Nam và Giang Bắc rốt cuộc có bao nhiêu ma xát? Theo tôi biết thì không quá nhiều, nhưng vì có nhiều người cố ý phóng đại sự khác biệt giữa hai bên, vì vậy mới có những tin đồn lớn tiếng. Từ Khôn lên tiếng rõ ràng là giúp đỡ Trần Kiệt, đưa ra những lý do nguyên vẹn cho những hành động gần đây của Giang Bắc. Hùng Tiên Vân không tiếp tục đề cập đến vấn đề này, lão bắt đầu liên hệ với Đường Vũ, lão là người công tác ở ủy ban cải cách nhiều năm, là người am hiểu phương diện kinh tế, cũng hiểu rõ tất cả điều kiện của Dự Nam như lòng bàn tay. Hùng Tiên Vân nói chuyện với Đường Vũ bằng thái độ rất ôn hòa, lão trực tiếp vạch ra sơ hở trong công tác của Dự Nam, Đường Vũ và Lâm Viễn bị lão phê bình rất nghiêm khắc. Cuối cùng Hùng Tiên Vân nói: - Trung ương cực kỳ phản cảm những người không tự mình tìm ra vấn đề, hơn nữa còn cảm thấy xấu hổ vì những tập thể không đoàn kết. Bây giờ Dự Nam các anh có vấn đề nghiêm trọng trên phương diện này, các anh nên xem xét lại cho kỹ, cần khắc sâu tổng kết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có ngày té ngã. Giữa mùa hè thành phố Giang Nam có thời tiết kha nóng bức, bên ngoài là cảnh đêm cực đẹp, ban ngày nóng không ai ra ngoài, bây giờ đến tối ai cũng muốn ra hóng mát, trên đường rất ồn ào náo nhiệt. Sau lưng khách sạn Vạn Hào có một quảng trường rất náo nhiệt, chỗ này là địa điểm mà nhân dân Giang Thành rất thích ra đi lại, buổi tối các nhóm thiếu nhi chơi đùa khiêu vũ, vận động, có nhiều người đi dạo, cũng có nhiều người tập trung lại, bầu không khí tất nhiên là có, vì vậy khắp nơi vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ. Trong phòng vip khách sạn Vạn Hào, nhìn thấu qua cửa sổ có thể thấy rõ những dòng người rên quảng trường, không thể không nói đây là một phong cảnh rất tốt. Nhưng đối mặt với không gian như vậy mà vẻ mặt Đường Vũ vẫn lạnh như băng. Hôm nay Hùng Tiên Vân phê bình rất nghiêm khắc, Đường Vũ trở tay không kịp, gần đây hắn có tâm tính kiêu ngạo, hơn nữa là người thường xuyên ở trên địa vị cao, nào có ai dám nói như vậy với hắn? Vì vậy đến bây giờ tâm tình của hắn vẫn không có chuyển biến tốt đẹp nào. Đường Vũ cũng chẳng phải không phục, Hùng Tiên Vân thân là thường ủy bộ chính trị trung ương, ánh mắt không nhìn ra vấn đề sáo? Hơn nữa Đường Vũ cũng tự biết ấm lạnh, Dự Nam xuất hiện tình huống như bây giờ, có thể nói là bụng làm dạ chịu. Sự thật chính là như vậy nhưng Đường Vũ cũng không yếu ớt đến mức độ chỉ vì vài câu phê bình mà không nhịn được. Tất cả thần kinh mẫn cảm của hắn bây giờ đều nằm ở phương diện Dự Nam, đồng thời cũng đặt lên người đối thủ. Giang Nam là một đối thủ rất mạnh, trước kia Giang Bắc có Túc Nhất Tiêu làm Đường Vũ cực kỳ kiêng kỵ, đồng thời cũng có chút tôn sùng. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân ở Giang Nam càng hung hãn, sự tồn tại của Túc Nhất Tiêu làm cho Đường Vũ thấy được sự cạnh tranh, sự tồn tại của Trương Thanh Vân làm hắn cảm thấy bất an và uy hiếp cực độ. Năng lực chấp chính và sự cao tay của Trương Thanh Vân làm người ta không thể không bội phục, khi hắn là chủ tịch tỉnh Giang Nam thì chỉ mất vài năm đã lên đến vị trí bí thư. Vài năm qua Giang Nam từ một vùng rối loạn đã dần đi vào đúng quỹ đạo, đến bây giờ toàn bộ Giang Nam đơn giản bị Trương Thanh Vân ép vào thế đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng. Thế phát triển của Giang Nam có thể nói là kinh người, nhưng kinh người hơn nữa chính là lực ngưng tụ hùng mạnh và biểu hiện khủng bố của đám cán bộ quần chúng, đây rõ ràng là tình cảnh đoàn kết một lòng, khí thế phá tan sơn hà, làm cho đối thủ sợ hãi. Thời điểm này Đường Vũ bắt đầu giật mình tỉnh giấc, hắn bỏ qua những nhân tố tâm tình, lần đầu tiên thấy được sự chênh lệch giữa bản thân và Trương Thanh Vân. Sự chênh lệch này mới chính là nguyên nhân làm cho Đường Vũ uể oải, đối với một người trước nay luôn cao ngạo thì sự thật như vậy cực kỳ đả kích. - Cốc, cốc! Hai tiếng gõ cửa khẽ vang lên. - Vào đi. Đường Vũ cất cao giọng nói, tầm mắt dịch chuyển khỏi cửa sổ. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa phòng, Sở Lâm Viễn tiến vào nói: - Bí thư, tôi biết anh còn chưa nghỉ ngơi, vì vậy mới đến quấy rầy. - Tôi ngủ không được, thủ tướng nói chuyện, câu nói trực tiếp uy hiếp chúng ta, tôi nào có thể ngủ yên? Đường Vũ thản nhiên nói. Sở Lâm Viễn ngồi trên ghế sa lông đối diện với Đường Vũ, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn bĩu môi nói: - Quảng trường này rất náo nhiệt, có thể thấy thành phố Giang Thành xây dựng rất đúng quy hoạch, thật sự là trung tâm của Trung Nguyên, rất có khí thế... Đường Vũ cau mày nói: - Cái gì là trung tâm? Bọn họ tự coi mình là trung tâm, vấn đề lớn nhất của Giang Bắc chính là rặng núi ở phía tây bắc và tây nam, điều này cũng chính là nguyên nhân trực tiếp làm cho giao thông của Giang Bắc đến các vùng tây bắc và tây nam không được thuận lợi. - Vì vậy nếu xét từ góc độ này, Giang Bắc chẳng qua chỉ là một trung tâm dối trá, xem ra vẫn không bằng Dự Nam chúng ta thông suốt bốn hướng. - Đúng vậy, Dự Nam chúng ta là vùng đồng bằng, sao không phù hợp hơn? Lục Thành của chúng ta có thể cùng phát triển với Giang Thành, thậm chí còn vượt qua cả Giang Thành, điều này chúng ta có thể nhìn thấy qua tuyến vận chuyển đường sắt. - Lục Thành có vị trí tốt hơn so với Giang Thành, điều này là không thể ngi ngờ. Đường Vũ trầm ngâm nửa ngày, hắn không trực tiếp trả lời Sở Lâm Viễn mà ngẩng đầu nói: - Anh Sở, anh là người cụ thể, nói thật, trước kia nhiều khía cạnh tôi không nghe theo ý kiến của anh, thật sự hỗ thẹn. - Anh nhìn Giang Nam xem, Trương Thanh Vân làm cho mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng, điều này làm cho cao thấp Giang Nam đều ngưng tụ, Giang Nam sức sống bừng bừng. - Nếu so sánh với người ta thì công tác của chúng ta chẳng đáng là gì, sau này chúng ta nên học tập người khác, cần phải hạ thấp xuống một chút. Sở Lâm Viễn thở dài một hơi, hắn chậm rãi nói: - Biết sỉ diện mới dũng cảm, nằm gai nếm mật. Trương Thanh Vân thật sự có dã tâm, không lên tiếng thì thôi đã lên tiếng thì dù là người hay ta cũng cần phải chú ý vào sự hiện hữu của anh ấy. - Nếu cứ quấn lấy nhau thì chẳng bằng liên hợp phát triển, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội. Vừa rồi không phải anh nói chúng ta đang chờ cơ hội sao? Chúng ta sẽ định vị lại bản thân, sẽ định vị lại Dự Nam, tôi tin Dự Nam sẽ không còn cách quá xa điểm đến thành công. Đường Vũ cất cao giọng nói. Hành vi của Đường Vũ trước nay luôn cực kỳ quyết đoán, khoảnh khắc uể oải nhất thời sẽ không thể nào tạo thành uy hiếp, khác biệt chính là càng bị sỉ nhục thì trong lòng hắn càng bùng lên ý chí chiến đấu khôn cùng. Trong khung xương của hắn có ý chí không chịu thua, gien mạnh phát tán, chỉ cần nhìn tư thế là thấy hận không thể chạy về Dự Nam vùi đầu vào trong công tác. Xưa nay luôn có câu nói được Trung Nguyên được cả thiên hạ, thật ra đôi khi nghĩ lại cũng thấy câu nói này rất đúng. Trước mắt sáu tỉnh Trung Nguyên là nơi tập trung tất cả cán bộ tinh anh của cả nước, Trương Thanh Vân, Đường Vũ, Trần Kiệt, Liêu Quyền, đây là những đầu sỏ khét tiếng trẻ tuổi tài cao, không ai không phải nhân vật kiệt xuất. Mà Từ Khôn, Sở Lâm Viễn, Quách Ái Bình, Viên Thánh Sở cũng không phải tầm thường. Nhiều nhân vật khủng bố như vậy tập trung ở Trung Nguyên, rõ ràng là cùng bước đi và cạnh tranh, sau đó người thắng sẽ có được cả thiên hạ, sẽ có người nghi vấn nữa sao? Thật ra đây căn bản không phải là vấn đề cần nghi vấn