Bố Y Quan Đạo
Chương 1216
Ly trà Nghi Hồng nóng hổi, mùi hương nồng đậm ngọt ngào giống như mật nhưng không tạo ra cảm giác chán ngấy, điều này làm người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, giống như chỉ vì vài ly trà mà làm cho bầu không khí mát mẻ hơn rất nhiều.
Đặc biệt là khí trời rét đậm, dù trong phòng có điều hòa thì cũng sẽ có cảm giác trời đông giá rét, có một chén trà ấm như vậy sẽ làm cho cơ thể thoải mái, sinh ra một tư tưởng lười biếng và ấm áp. Trương Thanh Vân tự tay đặt một ly trà nóng trước mặt Thẩm Di, hắn nhìn gương mặt tái nhợt của nàng mà khẽ mỉm cười nói:
- Nhìn vẻ mặt cô rõ ràng là không đúng, thân thể không thoải mái hay có chuyện gì xảy ra? Cô công tác liều mạng là rất tốt, nhưng dù sao sức khỏe cũng là tiền vốn, hiệu quả công tác cũng không thể dùng sức khỏe để đối phó được.
Thẩm Di khẽ ngẩng đầu, cặp mắt giống như linh động hơn rất nhiều, nàng khẽ cười nói:
- Cám ơn bí thư đã quan tâm, tất cả đều rất tốt.
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn khoát tay nói:
- Tôi cũng hy vọng mọi thứ đều tốt, nhưng cô nhìn qua lại có vẻ không được tốt cho lắm.
Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Thẩm Di rồi nói rõ từng chữ:
- Cha của cô tìm tôi, vì vậy tôi đại khái biết rõ một vài thứ.
Vẻ mặt Thẩm Di có hơi biến đổi, nàng không nói thêm điều gì mà chỉ khẽ cúi đầu. Trước đó Thẩm Di đã từng gặp Quý Đông Phương, lúc đó nàng còn tưởng rằng chính quyền tỉnh muốn tìm hiểu tình huống kinh doanh của xí nghiệp, vì vậy nàng cũng không nói thật.
Bây giờ xem ra Quý Đông Phương hẹn gặp mặt vì có sự bày mưu đặt kế của Trương Thanh Vân ở sau lưng.
Thẩm Di vừa nghĩ đến Trương Thanh Vân thì trong lòng cảm thấy bức bối, nàng trước nay vẫn luôn hiểu rõ ý nghĩa sự kiện Trương Thanh Vân cho mình xuống tuyến dưới rèn luyện, nguyên nhân vì sự cố của Mai Vinh, tất nhiên Trương Thanh Vân phải có tư thái trong sự kiện này.
Nhưng trong lòng Thẩm Di thì cảm thấy Trương Thanh Vân không hoàn toàn tín nhiệm mình, nếu thật sự tín nhiệm thì sao không cùng nói chuyện? Thẩm Di cảm thấy chỉ thị xuống tập đoàn nhiệt điện của mình quá đột nhiên, nàng khó thể miêu tả được những cảm nhận của chính mình.
Hơn nữa Thẩm Di còn bị xa lánh ở tập đoàn nhiệt điện Giang Nam,d điều này càng làm nàng khó chịu, tuy nàng qua bên đó còn chưa quá lâu nhưng dù sao tới lui cũng không dễ dàng gì.
Trước đó Thẩm Di có một bụng uất ức mà không thể thổ lộ với ai, bây giờ được Trương Thanh Vân mời đến, tâm tình của nàng trở nên phức tạp và khó chịu nói không nên lời.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Thẩm Di, hắn khó thể thấy rõ tâm tính của nàng, nhưng hắn vẫn có thể từ vẻ mặt mà suy đoán chút tâm tình, vì vậy hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Là thế này, Thẩm Di, tổ chức đang suy xét điều chỉnh công tác của cô, vì cô ở lại trong tập đoàn nhiệt điện Giang Nam thì chẳng thể phát triển được tài hoa. Thế này đi, hôm nay tôi sẽ nghe qua ý kiến của cô về vấn đề này.
Cơ thể Thẩm Di có hơi run, nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân mà không nói lời nào.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Thế nào? Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Nói thật nhé, cô công tác ở khối chính quyền là rất tốt, trước đó cô xuống tập đoàn nhiệt điện Giang Nam làm phó tổng giám đốc rõ ràng là nhân tài không được trọng dụng. Tôi cũng nghe nói về nhiều vấn đề ở phía bên kia, rõ ràng là như vậy.
- Bây giờ tổ chức đã có nhận thức mới, đang chuẩn bị suy xét tình huống của cô, bây giờ tôi cũng cho phép cô đưa ra đề nghị, cô còn gì băn khoăn?
- Tôi...
Tôi muốn vào làm ở văn phòng tỉnh ủy...
Thẩm Di nói, nàng vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Trương Thanh Vân, ánh mắt có chút trốn tránh nhưng lại có vẻ cực kỳ kiên định.
Trương Thanh Vân lại bị cách nói của nàng làm cho sững sờ, hắn tuyệt đối không ngờ Thẩm Di sẽ đề xuất vào công tác ở văn phòng tỉnh ủy, vất vả lắm mới có cơ hội xuống tuyến dưới rèn luyện, sao lại bỏ phí như vậy?
Dựa theo ý nghĩ thông thường, khi công tác đến chức phó có thực quyền thì thường sẽ tiến vào làm lãnh đạo ở một đơn vị nào đó, nếu tiếp tục quay lại công tác ở văn phòng, như vậy có ý gì?
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cảm thấy buồn cười, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi duỗi tay chỉ Thẩm Di nói:
- Cô đúng là nhân tài, trong đầu...
Trương Thanh Vân nói được một nửa thì ngừng, lúc này Thẩm Di đang cười lộ ra hai hàm răng trắng noãn, cơ thể như một khối băng hòa tan, khí chất hoàn toàn biến đổi. Thẩm Di cũng không tính là còn trẻ, nhưng rõ ràng năm tháng cũng không tạo nên quá nhiều dấu vết trên mặt nàng.
Da dẻ của Thẩm Di vẫn trắng nõn bóng loáng, thân hình vẫn yểu điệu, tóc tai vẫn đen nhánh bóng loáng.
Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân làm cho Trương Thanh Vân phải dừng lời, vì khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt nhận ra hình bóng của một người phụ nữ trên người Thẩm Di, đúng vậy, người đó là Nghê Thu Nguyệt...
Năm tháng qua nhanh, từ lúc bận rộn đến giai đoạn nhàn hạ, vô tình đã là vài tháng.
Nghê Thu Nguyệt giống như vừa đi ngày hôm qua, nhưng thật ra nàng đã đi từ rất lâu.
Trương Thanh Vân khó thể nào quên người phụ nữ này, hắn vẫn còn nhớ rõ tất quả quá trình từ lúc gặp mặt nàng đến bây giờ. Trong đời hắn cũng không phải chỉ có một người phụ nữ, nhưng rõ ràng Nghê Thu Nguyệt là một người phụ nữ đặc thù.
Nghê Thu Nguyệt đưa đến cho Trương Thanh Vân hương vị hoang đường, nàng là sai lầm tuổi trẻ của hắn, làm cho hắn trở nên không hoàn mỹ. Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân không tự tạo ra quá nhiều khuôn khổ, càng không tự coi mình là kẻ tốt nhất, hoàn mỹ này nọ.
Thường là như vậy, khi còn trẻ thường tiến về phía trước với rất nhiều gông xiềng, chẳng ai có thể truy cầu sự hoàn mỹ.
Khi Trương Thanh Vân còn trẻ có hiều được điều này không? Đáp án tất nhiên là không, nghiệt duyên với Nghê Thu Nguyệt từng làm cho hắn cảm thấy gánh nặng trầm trọng, nhưng nó cũng làm hắn buông bỏ được nhiều gánh nặng khác. Đời người có quá nhiều hương vị, vì vậy địa vị và sự tồn tại của một người phụ nữ có khi lại dung hòa được khá nhiều vấn đề...
Thẩm Di đỏ mặt, nàng đã nhận ra sự thất thố của Trương Thanh Vân, vì vậy mà trái tim đập loạn, ánh mắt lơ lửng. Nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Tôi thích công tác văn phòng, cũng phù hợp với công tác văn phòng, vì vậy tôi hy vọng tổ chức sẽ thận trọng suy xét tình huống.
Thẩm Di thật sự không dám nhìn Trương Thanh Vân, nàng nghĩ vào thời điểm này mình không còn là một cán bộ phó phòng trầm ổn, ngược lại thì giống một cô gái nhỏ hơn.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nói:
- Cũng không biết cô có ý nghĩ gì, người khác đều hy vọng có cơ hội xuống tuyến dưới rèn luyện, bây giờ cô có cơ hội lại cố gắng quay về văn phòng công tác. Được rồi, được rồi, việc này tổ chức đã có suy xét sơ bộ.
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tổ chức sẽ đưa cô xuống làm thường ủy thị ủy, trưởng phòng tổ chức thành phố Vũ Đức, vị trí này kém một trưởng ban tổng hợp sao?
- Sao?
Thẩm Di sững sờ, một lúc lâu sau cũng chưa nói nên lời. Hai bên náo loạn một lúc lâu, cuối cùng thì ra là Trương Thanh Vân muốn trêu chọc người, vì vậy mà vẻ mặt nàng chợt biến đổi, khoảnh khắc này không biết nói gì cho phải, nàng cúi thấp đầu không nói lời nào.
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Thẩm Di, cô còn có một chị gái, chính cô chắc cũng không biết phải không?
Thẩm Di ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, nàng há hốc miệng, vẻ mặt chứng thật suy đoán của hắn. Lúc này hắn gật đầu cười nói:
- Tôi là bạn tốt của cô ấy, nhưng cô sẽ không có cơ hội được gặp cô ấy, vì cô ấy đã xuất ngoại, đến một nước xa xôi, hơn nữa giống như không muốn quay về...
Trương Thanh Vân nói đến đây thì đứng lên nói:
- Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, nếu có thời gian thì hy vọng cô đến thăm cha, dù là thế nào thì chuyện máu mủ ruột thịt khó thể cải biến được. Hơn nữa bây giờ ông ấy đã quay về với đời thường, tâm tình nhất định cũng khó thích ứng, cô là con gái, bây giờ xuất hiện sẽ là niềm an ủi rất lớn cho ông ấy...
Trương Thanh Vân đứng dậy tiễn khách, Thẩm Di thì đang tỉnh tỉnh mê mê, không thể nghi ngờ lời nói của Trương Thanh Vân làm nàng rối loạn, thậm chí nàng không rõ vì sao Trương Thanh Vân lại nói ra những lời như vậy.
- Mình còn một chị gái sao?
Thẩm Di nghĩ và cảm thấy điều này là khó tưởng, năm nay nàng đã ba mươi tám tuổi, nếu nàng có chị gái, mà hai chị em lại chưa từng được gặp mặt, điều này thật sự quá đau lòng.
Còn nữa, vì sao bí thư Trương lại biết điều này? Đầu óc của Thẩm Di bây giờ rất rối loạn, cực kỳ rối loạn.
Thẩm Di có thể từ trong lời nói của Trương Thanh Vân mà cảm thấy điều này không phải là giả, rõ ràng là cực kỳ chính xác. Trương Thanh Vân nói mình là bạn tốt của chị gái nàng, nhưng quan hệ giữa hai bên là thế nào?
Rất nhiều nghi vấn bùng ra trong đầu Thẩm Di, vì vậy khi đi ra khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân, trong đầu nàng không có quá nhiều ý thức...
Hội nghị thường ủy tỉnh bàn về vấn đề nhân sự, trong đó nặng nề nhất chính là vấn đề trưởng phòng tổ chức Ngô Cương từ chức vì bệnh nặng. Lúc này chiếc ghế trưởng phòng tổ chức bị bỏ ngỏ, cục tổ chức trung ương quyết định trưng cầu ý kiến về nhân sự của tỉnh ủy Giang Nam.
Trước khi thương thảo về sự việc này thì Trương Thanh Vân chưa từng chạm trán với bất kỳ người nào, hắn muốn nghe xem mọi người trong ban ngành tỉnh ủy có chung nhận thức hay không. Phải biết rằng một trưởng phòng tổ chức tỉnh thường xếp khá cao trong các vị trí thường ủy, bây giờ thường ủy thảo luận về vị trí này thì chắc chắn sẽ phát sinh nhiều vấn đề.
Hội nghị bắt đầu, Trần Hiểu lên tiếng cho chủ tịch thành phố Thành Đô là Lí Thiều Sơn đảm nhiệm vị trí này, điều này cũng vượt qua dự đoán của Trương Thanh Vân, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy thoải mái, vì Trần Hiểu cũng đã suy xét rất tốt.
Lí Thiều Sơn tuy có vỏ bọc là người Triệu gia nhưng quan hệ với Trương Thanh Vân lại rất sâu sắc. Thực tế thì Lí Thiều Sơn cũng công tác rất trầm ổn, công tác khá lâu ở Giang Nam tạo ra ấn tượng khá tốt, tổng hợp nhiều phương diện thì có vẻ rất hợp lý.
Trương Thanh Vân cũng không lên tiếng với câu nói của Trần Hiểu, nhưng Viên Thánh Sở lại lên tiếng đề bạt bí thư thị ủy Thanh Giang là Chung Lăng tiến vào tỉnh ủy. Chung Lăng trước kia đã từng làm công tác tổ chức, danh tiếng khá tốt, bằng cấp cao, rất nhiệt tình, Viên Thánh Sở cho rằng cán bộ như vậy rất đáng được đề bạt.
Chủ tịch và phó bí thư đều đã đề bạt người, vì vậy mà hội nghị trở nên náo nhiệt, đám người bắt đầu chia làm hai phe, hai bên không ai nhường ai, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân
Truyện khác cùng thể loại
239 chương
17 chương
50 chương
10 chương
10 chương
11 chương