Bố Y Quan Đạo
Chương 1193
Hôm nay Hoàng Mẫn Hà vẫn là Hoàng Mẫn Hà nhưng khi đối mặt với Đổng Ngọc Châu thì lại nói ra những lời cực kỳ khác biệt. Đổng Ngọc Châu là cô gái thành thật, học sách cả ngày, ưu điểm này được Hoàng Mẫn Hà đưa lên như diều gặp gió, còn nhắc đến nhân phẩm cao, thái độ tốt, kỹ năng học tập chuyên nghiệp. Điều này chính thức làm cho Phương Phương không biết nên khóc hay nên cười.
Ngay cả Đổng Ngọc Châu cũng bị những lời nói của Hoàng Mẫn Hà làm cho cực kỳ mất tự nhiên, nhưng nàng biết rõ Hoàng Mẫn Hà này đang nể mặt chú Trương. Mà chú Trương là người thế nào? Bây giờ chú ấy là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, là quan lớn đỉnh cao của Giang Nam, sau lưng không có biết bao người muốn nịnh bợ, Hoàng Mẫn Hà bây giờ biết Đổng Ngọc Châu là người có quan hệ với Trương Thanh Vân, thái độ như vậy có gì là kỳ quái chứ?
Vì vậy Đổng Ngọc Châu nghĩ đến đây thì cảm thấy tất cả đều lạnh nhạt, vẻ mặt càng trở nên tự nhiên, thậm chí còn có chút thận trọng.
Lúc này biểu hiện của Đổng Ngọc Châu càng làm cho đám người phải lau mắt nhìn, đặc biệt là đám bạn cũng phòng ký túc xá, lúc này không ai không nghi ngờ về thân phận của Đổng Ngọc Châu. Nói không chừng Đổng Ngọc Châu có quan hệ với một đại nhân vật nào đó, hoặc dứt khoát là con cháu rớt rơi của đại gia tộc.
Bây giờ chẳng phải trên có rất nhiều tin tức vè nhóm con nhàu giàu thích giả vờ sao? Có những tên giàu có đi BMW giả vờ ăn xin, cũng có nhà giàu chạy Hummer đi bán hàng dạo, Đổng Ngọc Châu có phải cũng có tư tưởng biến thái như đám người kia không?
Đáng lý ra là đại tiểu thư nhưng lại giả vờ làm sinh viên nghèo rớt mồng tơi ở đại học, tính toán chi li phí sinh hoạt, lên kế hoạch hoạt động tiết kiệm, đây là một trò chơi khôi hài sao?
Tất cả mọi người nghĩ đến đây đều cảm thấy rất co khả năng, vì vậy mà vẻ mặt ai cũng rất cổ quái, đặt biệt là Tiêu Hồng. Trước đó nàng đã cảm thấy Đổng Ngọc Châu không phải là cô gái bình thường, nàng có thể cảm nhận được khi chất cao ngạo ở đối phương, nhưng sau này nàng cảm thấy điều đó rất vớ vẩn, nhưng cảm giác này là tồn tại chân thật, hơn nữa cực kỳ rõ ràng.
Hôm nay gặp phải sự kiện "ngoài ý muốn", điều này làm hai mắt Tiêu Hồng chợt sáng rực, tất nhiên nàng sẽ cố gắng cực kỳ thân thiện với Đổng Ngọc Châu...
Sự kiện không chỉ kết thúc như vậy, vài ngày sau khi đám người họp mặt ở phòng xa hoa của trung tâm hoạt động sinh viên đại học Giang Nam, đám bạn bè của Đổng Ngọc Châu được thấy một tình cảnh kinh người.
Một buổi trưa Đổng Ngọc Châu tan học rời khỏi cửa tây của đại học Giang Nam, sau đó nàng leo lên một chiếc Audi. Hơn nữa chiếc Audi này rất đặc thù, chỉ cần nhìn qua cũng biết là xe của quan, căn cứ vào miêu tả của đám sinh viên nữ trong ký túc xá, ngay sau đó có một kết luận, chiếc xe ngày đó là xe của quan lớn khối chính quyền tỉnh ủy.
Đường đường là quan lớn mà dám dùng xe công đến đón Đổng Ngọc Châu, điều này có thể nói quan hệ giữa hai bên là không tầm thường, hơn nữa không phải là quan hệ nam nữ, chỉ có thể là quan hệ thân tình.
Ngay sau đó đám sinh viên nữ trong ký túc xá đã phát huy sức tưởng tượng phong phú của mình, bọn họ khăng khăng một điều, Đổng Ngọc Châu có thân thế và gia cảnh cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn bịa đặt ra như thật.
- Này, cháu ăn nhiều một chút, loại nấm này có nhiều vitamin, là thứ bổ dưỡng.
Trương Thanh Vân cười nói, hôm nay đi dùng cơm chỉ có hai người, hắn và Đổng Ngọc Châu. Gần đây hắn rất bận rộn, hắn nhận được điện thoại của Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử thật thà nói áp lực của em mình quá lớn, hắn nói chú Trương có thể làm cho em gái mình yên tâm được không?
Trương Thanh Vân lúc đó đồng ý rất sảng khoái, nhưng vì quá bận rộn mà quên đến tận lúc này. Nếu không phải Trần Hiểu báo cáo cho hắn về tình huống cơ quan đảng và chính quyền sẽ tuyển chọn sinh viên ra trường, sợ rằng hắn đã quên mất.
- Thế nào, có ngon không?
Trương Thanh Vân chỉ vào món nấm nói.
Đổng Ngọc Châu gật đầu, nàng cười nói:
- Ăn rất ngon, cám ơn chú, chú Trương.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Đúng là năm tháng trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ, năm xưa khi chú còn ở Ung Bình, lần đầu tiên gặp mặt thì cháu còn chưa cao bằng cái bàn, khi đó bộ dạng đi chân trần và răng sún, dáng người nhỏ thó.
- Cháu xem, lúc này mới được vài năm đã thành cô gái lớn tướng. Đôi khi nghĩ lại cũng cảm thấy thế hệ trẻ tiến lên, con người càng già đi.
Trương Thanh Vân cảm thán vài câu, hôm nay hắn có thể dùng cơm với bầu không khí thân tình thế này là rất hiếm có, cũng có thể nói là buông lỏng khó kiếm. Hắn cũng cực kỳ quý trọng thời gian buông lỏng thế này, vì vậy mà không khỏi nói chuyện khá nhiều với Đổng Ngọc Châu.
Lúc đầu Đổng Ngọc Châu còn cảm thấy rất căng thẳng, nàng biết bây giờ Trương Thanh Vân không còn giống như thời điểm ở Ung Bình. Trước kia Trương Thanh Vân chỉ là bí thư thị trấn ở Ung Bình, chỉ là một người chăm lo cho vài ngàn người mà thôi.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, cai quản vài chục triệu dân ở Giang Nam, nếu dân chúng tầm thường muốn ăn cơm với bí thư thì hầu như là không thể. Đổng Ngọc Châu có cơ hội ngồi dùng cơm đối diện với Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng nàng cực kỳ không yên.
Nhưng sau khi hàn huyên một lúc thì nàng phát hiện chú Trương chẳng khác gì năm xưa, dần dần nàng càng tự nhiên hơn, nói chuyện cũng thả lỏng hơn.
Đổng Ngọc Châu chủ động nói về vấn đề công tác, sau đó đem nguyên nhân mình tìm được công tác nói rõ từ đầu đến cuối. Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, hắn không nói lời nào. Đổng Ngọc Châu cho rằng Trương Thanh Vân đang mất hứng, nàng nói:
- Chú Trương, cháu biết dì Hoàng cũng có chỗ khó, nếu không có dì ấy thì cháu cũng khó thể tiến vào làm một thành viên của đài truyền hình Giang Nam...
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt hăng hái nhìn Đổng Ngọc Châu, hắn nói:
- Sao? Những lời này cháu nói thật lòng à?
Đổng Ngọc Châu đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói:
- Thật ra đài truyền hình cũng có rất nhiều người lợi dụng quan hệ mới được vào, đáng lý nếu cạnh tranh công bằng thì cháu rất có lòng tin, nhưng...
Đổng Ngọc Châu dừng lại một chút rồi nói:
- Đáng lý ra cháu không thích như vậy, nhưng sức khỏe của mẹ ở nhà đã không tốt, anh cháu vài năm trước đã phải mổ, anh ấy đã rất mệt mỏi, cháu...
Cháu...
Đổng Ngọc Châu nói vài tiếng cháu, cuối cùng cũng không thể bộc lộ rõ cảm tình, không biết nói ra sao.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Đổng Ngọc Châu, hắn cười nói:
- Chú không trách cháu, cháu có thể nói rõ những suy nghĩ trong lòng với chú, điều này rất đáng khẳng định. Đúng rồi, đôi khi chúng ta gặp rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng khi chúng ta cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy thì nhất định phải có tâm tính chính xác để đối mặt, điều này rất quan trọng.
- Chúng ta phải hiểu thế tục nhưng chúng ta đừng quá thế tục, mặt khác chúng ta cũng không thể cổ hủ, người trong thế tục thì không thể tồn tại độc lập và cô lập, điều này rất quan trọng, cháu phải nhớ kỹ.
- Tất cả đều thông qua quan hệ mới được vào đài truyền hình Giang Nam, cháu cũng thông qua quan hệ, điều này có gì mà không thể? Điều này có gì mà không được? Không cần tự tạo ra cảm giác có tội.
- Nhưng trong lòng cháu nhất định đã rõ ràng, hình thức như vậy là không công bình, đợi đến một ngày cháu có năng lực, cháu có thể đứng ở vị trí cao để nghĩ đến tình huống lúc này. Như vậy cháu mới có quyết đoán, mới có quyết tâm thay đổi sự bất công này. - Cháu hiểu không?
Đổng Ngọc Châu mở to mắt nhìn Trương Thanh Vân, thật ra trước đó trong đầu nàng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng nàng biết Trương Thanh Vân không trách mình dựa vào quan hệ để vào đài truyền hình, vì vậy mà liên tục gật đầu rất vui vẻ.
Khi thấy khoảnh khắc này Đổng Ngọc Châu chợt trở nên khờ dại thì tâm tình của Trương Thanh Vân chợt nhũn ra, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh một cô bé đi chân trần gầy gò, tuy nha đầu kia đã lớn tướng nhưng vẫn còn rất nhỏ.
Bây giờ Trương Thanh Vân dạy bảo một cô bé biết thích ứng với thế tục, biết dung hợp hòa hợp với thế tục, nhưng trong nước có bao nhiêu cô cậu bé, hắn có thể dạy bảo cho tất cả sao?
Trương Thanh Vân không thể nào tưởng tượng một tiểu tử từ nhỏ được giáo dục những điều tốt đẹp nhưng khi bước ra ngoài xã hội lại gặp phải thế tục như vậy, thế thì những quan điểm nhân sinh tích góp từ nhỏ đến lớn có bị xã hội bóp nát hay không?
Chúng ta đã đề cao thế giới hay chúng ta dạy bảo con cháu thoát ly thực tế? Vấn đề này Trương Thanh Vân thường xuyên xem xét, đặt biệt là bây giờ hắn có địa vị cao, tầm mắt rộng, có quan điểm và cảnh giới cao với thế tục và nhân sinh, những gì hắn suy xét càng thêm sâu sắc.
Chúng ta thường hy vọng vào đời sau, thường nói lời hay ý đẹp, nhưng không ai nghĩ rằng đời này chúng ta phải làm vài công tác thực tế, để dưng lên tấm gương và tình huống tốt đẹp cho đời sau. Chúng ta kỳ vọng vào mình vẫn còn thấp nhưng lại kỳ vọng quá cao vào đời sau, sự tương phản như vậy trực tiếp làm cho xã hội ngày càng kỳ quái.
Trương Thanh Vân uống hết ly nước, hắn gắp món ăn cho Đổng Ngọc Châu, trong lòng rất cảm khái. Hắn hy vọng Đổng Ngọc Châu có thể nên người, hắn càng hy vọng nàng có thể là nhân tài có thể thoát khỏi vũng bùn, mong sao Trường Giang sóng sau xô sóng trước
Truyện khác cùng thể loại
239 chương
17 chương
50 chương
10 chương
10 chương
11 chương