Bố Y Quan Đạo
Chương 1190
Đại học Giang Nam, mỗi năm một lần, đây là thời điểm các sinh viên tốt nghiệp, thời gian ở bên nhau thì xem như bình thường, đến bây giờ ly biệt mới cảm thấy bên nhau là đáng quý. Sinh viên tốt nghiệp thì lại có một lớp tân sinh viên nhập học, tre già măng mọc, những sinh viên tốt nghiệp lo tìm công ăn việc làm, trong khoảng thời gian này là hội tụ đỉnh phong.
Tốt nghiệp đại học có nghĩa là nhập vào xã hội, đối với những sinh viên mới tốt nghiệp chưa bước ra đời, bọn họ chờ đợi, cũng có chút cảm giác không yên, có vài nhà vui vài nhà sầu. Đối với những sinh viên mới tốt nghiệp mà đã tìm được đơn vị tốt, công việc tốt thì vào thời điểm bước ra khỏi cổng trường sẽ cực kỳ thanh thản tiêu sái. Trái lại, những sinh viên còn chậm chạp chưa có công ăn việc làm cụ thể thì miễn cường nở nụ cười, trong lòng rất bất ổn, không biết tương lai ở nơi nào.
Trường báo chí trong đại học Giang Nam rất nổi tiếng,ít nhất thì trong sân trường cũng nổi tiếng, vì học viện này có rất nhiều nữ sinh viên xinh như hoa. Một nhân tố khác chính là gia cảnh của các sinh viên báo chí đều rất tốt, ăn mặc mô đen, các nàng đi đến đâu cũng tạo nên phong cảnh tươi đẹp, vì vậy sẽ nhận được sự chú ý rất cao.
Bên cạnh đại học Giang Nam có một trung tâm hoạt động sinh viên, thật ra đây chính là một địa điểm ăn chơi, đối tượng là những sinh viên có gia cảnh khá trở nên, những sinh viên con nhà bình thường rất ít khi vào đây.
Tất nhiên khoảng thời gian này trung tâm hoạt động sinh viên khá náo nhiệt, nguyên nhân là vì một thế hệ sinh viên sắp tốt nghiệp, rất nhiều sinh viên chọn nơi đây là chỗ vui chơi vào thời điểm sắp ra trường. Khi gần đến thời điểm tốt nghiệp thì một sinh viên báo chí là Đổng Ngọc Châu cũng rất bận rộn, hơn nữa gia cảnh của nàng không được tốt, vì vậy không thể nào so với các bạn học, vì vậy được xếp vào phạm trù sinh viên nghèo.
Đổng Ngọc Châu học hành rất cố gắng, vì vậy mà mỗi năm nàng đều có được học bổng cao nhất. Tất nhiên vì có được học bổng, hơn nữa còn sống tiết kiệm, không ra ngoài tiêu pha, ăn cơm cũng ở căn tin sinh viên nên cuộc sống vẫn tương đối thoải mái.
Sinh viên khoa báo chí muốn vào nghề phải xem xét vào tính chuyên nghiệp, năng lực, đồng thời còn phải có quan hệ.
Trong nước thường có truyền thống như vậy, vì thế mà rất nhiều người công kích chế độ trong nước cứng nhắc, thi cử học hành chỉ tạo nên một tấm vé, khi học xong thì không suy xét năng lực thực tế của sinh viên.
Cách nói này có cái đúng đắn riêng, nhưng dù sao nói vậy cũng không quá hiểu về tình hình trong nước.
Truyền thống cứng nhắc cũng thích hợp, nếu linh hoạt thì cơ hội sẽ tới, phải biết tìm quan hệ, đi qua đi lại nhiều nơi.
Vì vậy giáo dục hô hào cải cách nhiều năm nhưng vẫn chưa thể nào sửa đổi được, không những chẳng có năng lực sửa chữa, mà khi xem xét thì người có quyền đưa ra quyết định lại không dám hành động quyết đoán. Dù sao đối khi công bình cũng không quá quan trọng bằng sự hợp lý.
Đến bây giờ Đổng Ngọc Châu vẫn còn chưa có công tác, nàng đã đến tham gia phỏng vấn ở nhiều đơn vị, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà cơ hội vẫn chưa đến. Phải nói đến một vấn đề khác, xã hội này thừa nhân tài, hoặc có thể nói là thừa sinh viên, dù là truyền thông truyền thống, hay đài truyền hình cũng không lo chẳng tìm được người.
Đại đa số truyền thông tìm người đều xem xét bối cảnh sau lưng, có bối cảnh chính là có cơ hội sinh sôi phát triển, nếu không có chút quan hệ mà dựa vào lực học để kiếm công tác, như vậy thật sự rất khó khăn.
Đổng Ngọc Châu biết rõ điều này, nàng luôn cố gắng, đồng thời cũng nghĩ biện pháp liên lạc với Trương Thanh Vân, là chú Trương, nàng hy vọng Trương Thanh Vân có thể cho mình chút quan tâm.
Nhưng bây giờ vị trí của Trương Thanh Vân là quá cao, Đổng Ngọc Châu không có điện thoại riêng của hắn. Cuối cùng nàng điện thoại về nhà để cho anh trai là Nhị Cẩu Tử phải chạy khắp thôn xóm và huyện thành, sau đó chạy đến khối chính quyền huyện mới tìm được một phương thức liên lạc với Trương Thanh Vân. Tất nhiên đó chính là bí thư Vũ của huyện Ung Bình giúp Nhị Cẩu Tử chuyển lời, sau đó sự việc này không có tin tức nào như trâu xuống biển.
Đổng Ngọc Châu cảm thấy rất nôn nóng nhưng cũng là bất lực, đồng thời nàng biết với điều kiện gia đình của mình, nàng nhất định phải nhanh chóng tìm công tác mới được. Những năm này tiền học tập đều do anh trai nàng cung cấp, mẹ ở nhà cũng vất vả, thân thể mệt mỏi bệnh tật.
Gánh nặng gia đình như vậy đều đặt lên người anh trai, đúng là quá nặng. Đổng Ngọc Châu không cho phép sự việc tiếp diễn như vậy, nàng cần phải tìm ra công tác, dù là công tác nhất thời, dù là buôn bán cũng được, tóm lại nàng sẽ không đành lòng lấy tiền của gia đình.
Trong một gian phòng xa hoa ở trung tâm sinh viên đại học Giang Nam, nơi đây rõ ràng là vô duyên với Đổng Ngọc Châu, chỗ này đều là những nơi mà đám sinh viên con nhà giàu đến vung tiền, nhưng hôm nay Đổng Ngọc Châu lại đến đây.
Vì một người bạn cùng ký túc xá muốn giới thiệu công tác cho Đổng Ngọc Châu, nói nàng phải đến nơi này, đồng thời cũng phải ăn mặc xinh đẹp một chút.
Phụ nữ thường biến đổi rất nhanh, bây giờ Đổng Ngọc Châu không còn là cô gái chân đất da đen ngày nào ở huyện Ung Bình, nàng có làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu, cao vút, quả thật là một đại mỹ nữ.
Càng khó được chính là Đổng Ngọc Châu dù ăn mặc chất phát cũng bùng ra một khí chất khác biẹt, đây chính là loại khí chất khó kiếm.
Đổng Ngọc Châu mượn của bạn một bộ váy màu vàng nhạt, là loại buộc chặt vòng eo, điều này làm cho thân hình của nàng được phô bày hoàn thiện. Nàng đeo một đôi giày cao gót, cặp chân trần thon dài xinh đẹp phô bày ra ngoài, cực kỳ đẹp đẽ.
- Ui da, Ngọc Châu, hôm nay bạn thật sự rất đẹp.
Vài nữ bạn học ở trong phòng cười ha hả nói, bọn họ phần lớn đều mang bạn trai đến, vì vậy ai cũng có đôi có cặp, anh anh em em, bầu không khí làm Đổng Ngọc Châu cảm thấy không thích ứng.
Người hoạt động mạnh nhất trong ký túc xá có tên là Tiêu Hồng, lần này nàng ra mặt giới thiệu công tác cho Đổng Ngọc Châu. Nàng là một cô gái Đông Bắc, vóc người cao gầy, rất có tư thái.
- Ngọc Châu, mình giới thiêu cho bạn vị này, đây là chủ nhiệm Lương của đài truyền hình tỉnh Giang Nam, bây giờ chủ nhiệm Lương đã tan tầm, chúng ta cũng đang thiếu người, có phải không? Chủ nhiệm Lương?
Tiêu Hồng chỉ vào một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi giới thiệu cho Đổng Ngọc Châu.
Giọng điệu của Tiêu Hồng không giống với lúc bình thường, rõ ràng có chút ý vị nũng nịu, điều này làm cho Đổng Ngọc Châu cảm thấy nhíu mày, trong lòng có chút vướng mắc.
Người đàn ông trung niên híp mắt nhìn Đổng Ngọc Châu, sau đó khẽ gật đầu. Đổng Ngọc Châu lại cảm thấy căng thẳng: - Chào...
Chào chủ nhiệm Lương!
- À!
Người đàn ông trung niên chợt vui vẻ, hắn chỉ vào chiếc ghế ở bên cạnh nói:
- Ngồi đi, không cần căng thẳng.
Đổng Ngọc Châu gật đầu, nàng thận trọng ngồi xuống, chung quanh ai cũng có đôi có cặp, nàng lại cô đơn một mình. Tiêu Hồng kia và chủ nhiệm Lương nói chuyện với nhau rất vui vẻ, dù không có động tác nào quá phận nhưng loại cảm giác này dù sao cũng không tốt cho lắm.
Đổng Ngọc Châu cảm thấy trái tim của mình đập rất nhanh, thực tế nàng cảm thấy mình không thích hợp với những trường hợp này. Chỉ trong chốc lát đã có người bắt đầu ca hát, có người bắt đầu chơi bài uống rượu.
Thật ra những nữ sinh viên khác đều không giống với Đổng Ngọc Châu, trong khung bọn họ có một tính cách thích khoe khoang. Vì vậy đám người này đều vui vẻ nói về công tác tương lai, lại có người nói về hôn lễ quy cách lớn còn cách không xa.
Trong ký túc xá của Đổng Ngọc Châu có một cô gái nhà có tiền, ở phía nam, cha mẹ cũng rất truyền thống, tốt nghiệp sẽ kết hôn. Nghe nói hôn lễ của cô gái sẽ được tổ chức ở một khách sạn ven biển nào đó, hao tốn vài triệu đồng, chỉ cần tiền áo cưới cũng đủ cho một người sống cả năm.
Trong tiếng chậc chậc khen thưởng của đám bạn học, cô gái kia khiêm tốn nói:
- Các chị em, đừng như vậy, mình cũng không có biện pháp, bị ép kết hôn quá sớm, đây được tự do tiêu sái như mọi người? Nào còn thời gian lo cho sự nghiệp của mình? Sợ rằng ngày nào đó có người nào ở đây thành danh nhân trong nước, đến lúc đó đừng quên mình đấy nhé?
- Nếu có rảnh thì xuống phương nam chơi, nhất định phải điện thoại cho mình, mình sẽ đưa mọi người ra biển chơi. Chồng đã nói sẽ tặng cho mình một chiếc du thuyền.
Đám nữ sinh viên khác đều ồn ào, ngay cả chủ nhiệm có vẻ trầm ổn cũng không khỏi gật đầu mỉm cười nói:
- Em còn trẻ như vậy mà kết hôn thì quả thật rất đáng tiếc, với điều kiện của em hoàn toàn có thể làm người dẫn chương trình ở đài truyền hình, người như vậy mới có giá trị.
- Trong nhà em đã có chuẩn bị, nhưng chỉ là một đài truyền hình ở phương nam. Đài truyền hình phương Nam dù sao cũng không thể so sánh với đài truyền hình Giang Nam, nhưng có biện pháp nào sao? Dù sao em cũng là người ở phía bên kia.
Cô gái thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
239 chương
17 chương
50 chương
10 chương
10 chương
11 chương