Gần nhà ngoại tôi có một cái nghĩa địa, mà nghĩa địa đó nó rộng... Tối mấy năm trước, có lần cả đám chúng tôi trốn ông bà ngoại ra nghĩa địa chơi, sau đó tôi dọa thằng Múp một cái, nó la toáng lên rồi chạy đi mất, vấp cục đá té u đầu chảy máu. Kết quả là sáng hôm sau cả năm đứa bị ngoại lấy cây đánh, anh Lay lại là đứa bị đánh nhiều nhất, bởi vì anh nói anh là đứa bày đầu rủ đi chơi. Hồi nhỏ cảm thấy nghĩa địa thật lớn, mấy năm sau đó lớn rồi lại đến thì cảm thấy nó chẳng còn hoàng tráng và đáng sợ như hồi xưa nữa, nhất là vì có Khải kế bên. Nghĩa địa lí ra là nằm trong rừng, nhưng người dân ta chặt cây,... nên cây cối cũng không rậm rạp lắm, chẳng qua từ nhà tôi muốn đến nghĩa địa, phải băng qua một con đường lớn, đi thẳng theo đường mòn mới đến được. Dù đã trải qua nhiều năm, tôi vẫn còn nhớ hồi đó khu này tối đến mức nào, lại đáng sợ tới mức nào. Nhất là nhớ cái khí trời lành lạnh, sương bay lơ lửng trong không gian có mấy phần giống khói trắng. Lúc đó, sợ nhất là nhìn xung quanh, cả nhìn lên trên đầu, bởi vì mấy tán cây trong bóng tối nhìn rất chi là kì dị, giống như mấy bàn tay lớn màu đen. Tôi với Khải là hai người đi sau cùng, gió từ phía sau lùa tới lạnh cả gáy, Khải cẩn thận đi sát vào tôi thì thầm: “Ban nãy sao không đem theo áo khoác.” “Đem theo làm gì?” “Chín giờ hơn rồi, còn đi lòng vòng như thế này, không sợ trúng cảm à?” “Ờ mà... nhắc tới chín giờ... ba mẹ tui về thành phố rồi, ông không về cùng họ mà đi ra đây, vậy có nhớ đường về không?” Khải không nói gì chỉ cười. “Cười gì vậy? Cười là nhớ đường hay không?” “Nước nè uống đi.” Hắn móc từ đâu ra một chai nước suối ướp lạnh, trên vỏ chai còn lấm tấm nước. “...” có ai đời đi nghĩa địa lại đem theo nước uống... tôi vừa cười vừa cầm lấy chai nước “Có cần phải chu đáo như vậy không???” Khải lạnh lùng nói: “Tui còn đem theo bánh snack nữa, ăn không?” Vừa nói hắn vừa đưa ra trước mặt tôi một bịch bánh thật. “Ông đi dã ngoại hả?” tôi lại phì cười. Khải thật sự vô cùng thú vị. Mà cũng tại vì như vậy, tôi hoàn toàn quên mất đi câu hỏi lúc ban đầu của mình cho đến sau đó. Nhìn quanh thì tôi phát hiện đã đến nghĩa địa. Không khí lạnh thêm vài phần. Tôi nhìn sang Khải, hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh. Tôi lẳng lặng thò tay ra sau lưng hắn định vỗ một cái hù dọa cho hắn thay đổi sắc mặt thì tay đột ngột bị nắm lấy... Lúc này... tôi mới chính là đứa hét lớn, làm cả đám đang đi phía trước cũng giật mình la toáng lên nhìn về phía tôi như phản xạ.Sau một hồi la toáng với hoảng hốt, tôi mới nhìn lại tay mình... chẳng ai khác ngoài Khải đang nắm chặt lấy nó. Ví như hắn xoay người để nắm tay tôi tôi còn không nói, ít ra còn thấy được cái người bên cạnh mình vừa chuyển động, còn có thể phản xạ trước, đằng này hắn lặng lẽ luồn tay ra phía sau... tôi... chịu thua!! Tôi ức chế ngước lên liếc hắn một cái... Khải chỉ nhìn chỗ khác nhếch mép cười... cười theo kiểu... rõ ràng là rất vui, nhưng lại không muốn cười, không muốn để cho người khác thấy mình đang vui. Tôi rụt tay lại, Khải nhanh chóng đưa tay của tôi từ bàn tay bên này sang bàn tay bên kia của mình, rồi tỉnh bơ nắm chặt. Nhìn một lượt mấy người ở phía trước còn đang đầy sọc đen trên trán mỉm cười: “Đi thôi, đứng ở đây làm gì?” Tôi nghe anh Lay lầm bầm: “Lâm, anh với em hẹn hò đi, nhìn tụi nó tình tứ không ngứa mắt hả?” “Xin lỗi anh, em có bạn trai rồi.” Nó lạnh nhạt trả lời, với giọng điệu thản nhiên, cùng ánh mắt khinh bỉ “Anh chưa có bạn gái hả?” Múp còn thêm vào: “Em còn có bạn gái nữa là...” “Cái gì? Mày có bạn gái á?” Cu Ten hét lớn... lần này là cậu ta làm cho tôi giật cả mình “Tại sao mình vẫn chưa có...” “...” tôi và Khải. Dù cho là mấy cái người này đang trêu chọc tôi, nhưng tại sao lại không kiềm chế được mà phì cười. Hồi đó đi đến nghĩa địa trong trạng thái căng thẳng cực độ, bây giờ tự nhiên thành ra thong thả như đi dạo, vô cùng thoải mái. Tôi len lén nhìn người con trai bên cạnh... có phải vì hắn lo là tôi sẽ sợ... nên mới nắm chặt tay tôi như thế này...? Tự nhiên thấy vui vui... Kết quả là tôi cứ cười miết. Đang vào trong khuôn viên nghĩa địa, xung quanh tối thui, chỉ có ánh sáng mờ mờ lập lòe từ xa. Đột nhiên tôi trông thấy một ánh sáng trắng vụt ngang qua, lập tức thu người lại, siết chặt tay Khải. Hắn liền nhận ra tôi có gì đó rất kì lạ, liền kéo tôi vào sát hắn, nhìn sang hướng nhìn của tôi. Tôi đứng trong lòng hắn cảm nhận hơi ấm, vẫn không giấu được tò mò nhìn về phía ban nãy. Quả thật, ánh sáng trắng vẫn vụt qua đều đặn. Tôi còn chưa kịp hét lên thì chị Vũ đã la toáng: “Cái đó là cái gì vậy?!!” Anh Lay liền nhíu mày kéo chị Vũ với đám nhóc ra sau lưng, đứng chắn lên phía trước: “Ch... chạy nổi không?” Ảnh mới quay ra đằng sau... đã chẳng còn đứa nào ở đó ngoài bản thân... “Mấy đứa kia, sao lại bỏ anh mà chạy hết vậy??!” Ảnh hét lớn rồi đuổi theo... sau lưng vang lên một tràn những tiếng chân nện xuống đất. Cả đám chỉ có thể cắm đầu chạy, cả Khải bên cạnh cũng vừa chạy vừa cười (?).Tại sao hắn lại cười, trong khi tất cả tụi tôi đều mặt mày tái mét. Sau này hỏi ra hắn mới chịu tiết lộ: “Lần đó là lần đầu tiên tui cùng bạn bè nháo như vậy, bình thường tui toàn để mặc tụi nó muốn làm gì thì làm.” Anh Lay đột nhiên la lên một tiếng. Tôi giật mình quay lại nhìn... thấy anh ấy đang nằm dài dưới đất, nhưng lại là nằm ngửa. Nếu là bị vấp cái gì đó té ngã, cũng không thể nằm ngửa như thế này chứ... giống như có gì đó kéo anh ấy lại bật ra phía sau. Tôi dù sợ nhưng vẫn chạy đến đỡ Lay dậy. Thấy tôi quay lại, cả bọn cũng không chạy nữa mà quay lại nhìn. Tôi đỡ Lay đứng dậy thì trước mặt đã xuất hiện một bóng đen to lớn, trên tay cầm theo... cái đèn pin. “...” cả đám. “...” cả đám n giây sau. Đợi một lúc lâu sau khi anh Lay đã đứng dậy an toàn, anh mới hỏi: “Sao chú kéo vai con...” “Chứ mấy đứa đến đây làm gì?” ông chú không trả lời mà hỏi ngược lại chúng tôi... thật ra mà nói từ xưa đến giờ, tôi ghét nhất thể loại này. Nếu người ta đã đặt câu hỏi và nêu ra điểm nghi vấn của người ta trước thì làm ơn trả lời giúp... “Tụi con... có việc cần đi ngang qua thôi chứ không có gì đâu ạ.” Chị Vũ thể hiện ưu điểm của mình, thoắt một cái liền trở thành cô nàng ngoan hiền gương mẫu trong mắt mọi người. Tôi nhìn cái thái độ thay đổi 180 độ đó chỉ có thể trừng mắt liếc xéo chị ấy một cái. “Vậy hả? Mấy đứa về nhà ngủ sớm đi nghen.” Ông chú mỉm cười vỗ vai tôi. Tôi cười toe toét. “Dạ...” cả đám dạ ran. “Chú ở căn nhà bên kia... mấy đứa có rảnh thì qua chơi hen.” Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh Lay đột nhiên vụt chạy. Cả đám còn lại cũng vụt chạy. Kết quả chỉ còn tôi với Khải, cùng với ông chú. Tôi chỉ bận nhìn về phía mấy đứa kia la toáng: “Ê, vụ gì vậy?” nên không để ý đến người đàn ông trước mặt mình. Thấy tụi nó chạy, tôi cũng định đuổi theo, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Khải kéo một cái mạnh về phía hắn. “Chạy!” Giọng Khải như ra lệnh, trong thanh âm có vài phần kì quái. Tôi chỉ ngơ ngác chạy, cảm giác lúc mình quay người đi, bàn tay đang đặt trên vai tôi của ông chú vô tình chạm vào cổ tôi... một cảm giác lạnh gáy ùa đến. Tay ông ta lạnh ngắt, tôi có cảm giác như mình vừa chạm phải một xác chết!! Trong khoảnh khắc, không biết sao tôi có cảm giác như mình hiểu tại sao mấy đứa kia lại tức tốc chạy như vậy... suy nghĩ đó vừa xẹt qua đã bị tôi nhẫn tâm đẩy cho rơi xuống tận cùng, vì tôi không dám nghĩ đó là sự thật!!! Tôi tức tốc chạy, hai tay siết chặt. Sau khi cả đám chạy đến đường lớn, nơi có một ít ánh sáng, mới dừng lại thở dốc.Tôi vừa thở vừa hỏi: “Mấy đứa bị sao vậy?” Thằng Múp thở hồng hộc nhìn tôi, rồi nhíu mày nhìn về phía sau lưng, nó nói mà như đang mếu. “Căn nhà đó là nhà hoang, đâu có ai sống ở đó...” “...” trong phút chốc, tôi cảm thấy toàn thân run rẩy... trong lòng dâng lên hạ xuống một cảm giác buồn nôn, còn cảm thấy lạnh cóng... ... Chín giờ rưỡi... Tôi cứ nhìn Khải đi ra đi vô mà trong lòng như sục sôi, còn sốt ruột giùm hắn, cứ liên tục giục hắn về nhà, tôi sợ hắn ở lại về trễ quá đường đêm nguy hiểm. “Sao ông còn chưa về thành phố?” tôi cười khổ hỏi. Bà ngoại tôi từ trong buồng đi ra: “Con làm gì cứ như đuổi bạn về vậy?” “Con đâu có... bộ ông tính ngủ đây hả?” tôi bất quá nói bừa... chỉ là tôi không nghĩ đến cái điều phi lí này lại thật sự có thể xảy ra. Khải gật đầu: “Ừ, tui xin ngoại từ hồi nãy rồi.” “...” tình huống WTF gì đây. Cơ mà... khoan đã, từ khi nào xưng ngoại ngọt xớt vậy??? “Con ra sau nhà tắm rửa đồ đi.” Ngoại tôi cười vui vẻ vỗ vai Khải một cái, chỉ về phía nhà sau. “Dạ.” Khải mỉm cười vác ba lô đi theo bà tôi... để lại tôi đứng đó trố mắt ra nhìn theo. Lâm từ phía xa chạy ù đến, ỉn tôi một cái muốn té ngửa, cái mặt nó lúc đó vừa nham nhở vừa hăm hở nhìn như con dở: “Chời chời, ngủ lại luôn kìa!! Hiện tượng gì vậy???” “T... tao đâu có biết.” Tôi vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phía Khải đang đi xa dần về phía sau nhà cùng với bà ngoại tôi... mà có cảm giác như hình như cũng sắp thành bà ngoại Khải rồi. Anh Lay, chị Vũ, Cu Ten, Múp, Míp từ phía sau phóng đến đè lên người tôi, nháo hết cả lên: “Con kia, sao chưa gì đã dắt chồng tương lai về nhà ngủ rồi? Có nhanh quá không?” “Mày còn nhỏ, đừng làm bừa nha Hạ.” “Tương lai mày còn đó, đừng có chơi dại, có làm gì cũng phải suy nghĩ trước khi làm, đừng có để bị vẻ đẹp trai của người ta cám dỗ!!” “Này này, mấy người đừng có nói chuyện giống như tối nay tui qua nhà người ta ngủ lại đi. Là Khải ngủ ở nhà mình đó!!! Nhà mình đó trời ơi!!” tôi vừa cười vừa khóc... không biết biểu cảm có thể kinh dị tới mức nào. “Kiểu gì chả như nhau.” “...” Bình thường cả đám con nít sẽ cùng với ba mẹ chia phòng ra ngủ. Căn nhà rộng lớn của ngoại tôi chẳng thiếu gì phòng... mà phòng trống lại càng nhiều gấp bội. Mẹ tôi có mấy lần nói ngoại không đập mấy bức tường giữa mấy căn phòng ra cho nó rộng, mà ngoại kiên quyết không chịu, nói là để mấy căn trống đó cho mấy đứa bây có gì về ngủ đột xuất thì có phòng để ngủ. Nghe xong câu đó, tôi cảm động hết sức, bởi vì có vậy đêm nay tôi với Khải mới có phòng riêng để ngủ. Hôm nay, mấy cô chú đều đi vắng hết, cả căn nhà rộng lớn chỉ có đám nhóc với ông bà ngoại.Tôi tự nghĩ may là còn có tụi tôi, nếu không chắc ông bà buồn lắm, cả căn nhà to lớn chỉ có hai người. Chẳng qua là... mấy năm trước chẳng có vấn đề gì, mà năm nay, chúng tôi lại vừa trở về từ nghĩa địa... hơn nữa còn giao lưu với nhân vật không nên tiếp xúc, nó làm tôi rất ám ảnh. Giường tôi đặt trong một căn phòng vô cùng rộng lớn, chân hướng thẳng về phía cửa sổ, rèm cửa mỏng tênh bị gió từ bên ngoài lùa vào cứ lơ lơ lửng lửng. Tôi tắt đèn ngủ thì ánh đèn mập mờ từ bên ngoài rọi vào cái bóng rèm khiến nó càng kinh dị hơn. Còn nếu mở đèn, lại vì quá sáng mà không ngủ được. Tôi rón rén kéo phăng cái rèm qua một bên, khung cảnh tối hù bên ngoài càng làm tôi khiếp hơn. Từ cửa sổ phòng tôi có thể trông ra được con đường nhỏ dẫn ra nghĩa địa... tối thui. Tôi nuốt nước bọt, lặng lẽ ôm cái gối lớn chạy qua phòng của Múp với Míp. Hai đứa nó đang trùm mền xem phim ma bằng cái điện thoại nhỏ xíu. Hai cái đứa này đúng là trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi ba mẹ mình. Ban nãy gặp chuyện kinh thiên động địa thế kia, bây giờ còn có thể bình tĩnh xem phim kinh dị được chứ... Tôi lừ mắt nhìn tụi nó: “E hèm...” Míp quay sang tôi, khuôn mặt từ căng thẳng chuyển sang cười toe toét: “Chị Hạ qua đây chơi hả?” “T... tụi mình ngủ chung đi.” Tôi ấp úng... nói ra chỉ sợ sẽ bị hai cái đứa này cười cho tối tăm mặt mày. “Sợ chuyện ban nãy hả?” Múp nhếch mép... biết ngay. Cái nhà này bây giờ chỉ còn con bé Míp thương tôi. “Ừ...” tôi run run, rồi nhảy luôn lên giường, quăng cái gối qua một bên, ôm con pikachu của con Míp vào lòng. Tôi ngồi đó lấy điện thoại ra nghịch, dù sao cũng mới có mười một giờ, thức với tụi nó cũng được. Trong căn phòng lúc này hoàn toàn im lặng, chỉ vọng lại tiếng dế kêu ngoài đường, với cả tiếng phim kinh dị phát ra từ cái điện thoại nhỏ xíu. Bình thường xem phim ma chẳng có tí cảm giác sợ hãi nào, bây giờ là vì ảnh hưởng của chuyện ban nãy, nên tôi cảm thấy tiếng động trong phim càng sợ hơn nữa. Tôi lên tiếng phá vỡ cái không gian im lặng đáng nguyền rủa đó: “Mấy đứa coi phim gì vậy?” “À, phim này á hả... lí ra là coi mấy năm trước rồi, tại vì ban nãy gặp ông chú đó, nên em tự nhiên nhớ tới phim này, cảm thấy muốn coi thôi.” “Gặp... ông chú đó thì liên quan gì đến cái này?” tự nhiên tôi có cảm giác không lành... “Chẳng là nữ chính cùng với cả đám bạn đi chơi ở một hòn đảo nhân dịp mới thi xong. Cả đám cùng ở trong một căn nhà lớn, buổi tối cũng đi thử thách tính gan dạ. Tình cờ họ gặp một bà cụ ở nhà hàng xóm... sau đó mới phát hiện ra đó là ma. Mà bà đó đã mấy lần vuốt tóc nữ chính, kết quả là nữ chính bị nguyền. Người phát hiện ra bả là ma cũng chính là nữ chính, thế rồi chỉ mới nói cả đám về thành phố, mà bạn bè cô nàng chẳng ai chịu tin, kết quả là tối đó cả đám bị cướp mất linh hồn, trở thành mấy cái xác như búp bê để bà cụ điều khiển, bả cho cả đám kéo nữ chính sang nhà mình... sau đó kết quả thì tất cả đều chết. Chị có thấy giống với ban nãy không?” “Đ... đừng dọa chị sợ...” tôi nuốt nước bọt, tay siết chặt con gấu trên tay. Sao lại có thể giống với tình huống ban nãy như vậy... “Tui cũng sợ, nên cho tui ngủ chung... hen.” Khải từ đâu nhảy ra lò mặt vào phòng, làm tôi giật cả mình suýt nữa là hét lớn. Tôi liếc hắn một cái, biết chắc là hắn chỉ đang điêu, sợ cái khỉ gì... rõ ràng là đang ý đồ lưu manh gì đó... (Phí công tui tạo dựng hình ảnh của anh ban đầu như lạnh lùng boy... sao càng ngày càng lưu manh vậy?!?!!)