Người đàn ông này là quán quân võ thuật, cả nước không một ai có thể địch lại được, nhìn đạo hạnh của cô đi, làm sao là đối thủ của anh được?
Trong cái khó ló cái khôn, Bùi Vân khinh tiến lên một bước, hai cánh tay duỗi ra, ôm chặt thắt lưng Đường Mặc Trầm.
"Dù sao thì người ta cũng không đi!"
Thân thể mềm mại của cô dán chặt vào anh, cách một lớp drap giường, vẫn có thể cảm giác được rõràng.
Đường Mặc Trầm cúi thấp xuống, liếc mắt một cái, nhìn được sạch sẽ ngực thiếu nữ đang ôm mình, vội vàng ngẩng mặt lên.
"Buông ra!"
"không buông!"
Đường Mặc Trầm kéo tay cô, Bùi Vân Khinh sợ bị đẩy ra, lại càng dùng sức ôm chặt anh.
"Người ta không đi, người ta không đi, người ta không chịu đâu..."
Lần này đi chỉ sợ là li biệt, cô buông tay làm sao được?
Nhớ lại lúc anh ôm cô để đỡ viên đạn đại bác kia, trong ánh mắt Bùi Vân Khinh ánh lên ướt át.
Ngước mắt, nhìn vào tròng mắt tức giận của anh, trong mắt cô tràn đầy kiên quyết cùng cố chấp.
"Trừ khi em chết, nếu không... em sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa!"
Đường Mặc Trầm đang định nổi giận, nhưng nhìn đến ánh lệ khóe mắt thiếu nữ, lời nói đến miệng nghẹn lại ở cổ hong
Hay là, cô thật sự biết sai rồi?
"Em cam đoan, sẽ không cùng những người cặn bã kia qua lại với nhau chứ?"
"Em khẳng định!"
" Em có cam đoan sẽ học hành nghiêm chỉnh cho thật tốt không?"
"Em thề!"
Cảm giác hai khối mềm mại trong lòng, Đường Mặc Trầm chỉ cảm thấy mồm miệng khô nóng.
"Khoác drap lại cho tử tế đi!"
Bùi Vân Khinh liếc mắt nhìn ngực mình một cái, vội vàng buông anh ra, kéo ga giường lên che ngực cẩn thận. Khuôn mặt trong nháy mắt ửng đỏ như phát sốt, thấp thỏm nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
"Vậy... anh có đưa em đi trường quân đội nữa không?" cô gái nhỏ khóc như mưa, hai gò má ửng đỏ. Bộ dáng này, vừa làm người khác đau lòng, lại vừa dụ dỗ người ta phạm tội.
Đường Mặc Trầm thở sâu, ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vào mắt cô, cố gắng không vì nó mà có cảm xúc đáng chết với con thỏ trắng.
"Đây là cơ hội cuối cùng của em."
Bùi Vân Khinh mừng rỡ, "Cám ơn chú nhỏ!"
"Đừng vui mừng quá sớm!" Đem vẻ mặt của cô nhìn ở trong mắt, Đường Mặc Trầm nhíu mày, "Nếu em lại dám không ngoan ngoãn, anh lập tức đưa em vào trường quân đội. không tốt nghiệp được thì đừng bao giờ nghĩ quay về đây."
Bùi Vân Khinh lập tức nghiêm chỉnh, "Nhất định rồi, em cam đoan sẽ ngoan ngoãn, chú muốn người ta làm gì, người ta sẽ làm cái đó, không làm theo sẽ là đứa trẻ bị méo miệng!" cô bé trước mắt lại trở về bộ dáng vài năm trước, lém lỉnh, hoạt bát như vậy.
Nhưng mà hiện tại, quan hệ giữa họ là gì đây?
Đường Mặc Trầm không được tự nhiên nhíu mày.
"đi tắm rửa đi!"
" Yes Sir, Đường bộ trưởng!"
Bùi Vân Khinh ôm drap giườnh, cười rạng rỡ, chạy vào toilet.
Đường Mặc Trầm giơ tay lên che trán. Chú ý một trận hỗn độn trên giường, lại buồn bực một trận.
Đường Mặc Trầm à Đường Mặc Trầm, lúc trước Bùi đội trưởng đem cô bé giao cho mày, là muốn mày sẽ chăm sóc Bùi Vân Khinh như ruột thịt, sao lại có thể làm chuyện này với em ấy chứ?
Lại nhìn trên drap giường có vết máu, Đường Mặc Trầm nhíu mày đi tới, cầm lên.
Quả nhiên thấy ở giữa drap giường là một đóa hoa hồng đỏ thẫm.
Cái này, hẳn không phải là máu của anh, cho nên là cô sao?
Chi tiết mờ ảo trong đầu dần dần hiện lên, Đường Mặc Trầm quay mặt lại xem thắt lưng mình, quả nhiên thấy xương sườn có vài vết cào mới.
Đây là lần đầu tiên của Bùi Vân Khinh?! nói như vậy, cô không hề có sinh hoạt cá nhân thối nát, thay đổi thất thường và xằng bậy. thật đáng chết!
Đường Mặc Trầm nâng tay xoa huyệt Thái Dương. Ngày hôm qua muốn gì mà lại uống nhiều rượu như vậy, tại sao lại muốn đi vào xem cô ra sao...
Đường Mặc Trầm à Đường Mặc Trầm, mày xem mày đã làm gì đj!
Ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân, giọng nói của lão quản gia vang lên.
"Thiếu gia, Thư kí Ôn đã đến rồi."
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
84 chương
67 chương
490 chương
270 chương
36 chương