“Vậy là tốt rồi, ngày hôm qua cậu làm mình sợ muốn chết, mình còn tưởng cậu còn ở trong sở cảnh sát chứ.”
Đêm qua, tất cả bọn họ đều bị mang đi, Ninh Trạch Thiên đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Cậu không sao chứ?”
“không có việc gì là không có việc gì mà, nhưng ba mình đã hạ thông điệp cuối cùng cho mình, nói nếu mình còn chơi chung với cậu một lần nữa sẽ tịch thu hết tất cả tiền của mình.”
Nghe nói không đúng, Bùi Vân Khinh nhíu mày “Thuốc phiện rốt cuộc là của ai mang theo?”
“Vân Khinh, không phải cậu nghi ngờ mình đấy chứ?” trong giọng nói của Ninh Trạch Thiên mang theo kinh ngạc “Bọn họ lục soát lấy ra trong túi của cậu. Mình nghe cha mình nói, sau khi ông ngoại cậu biết được thiếu chút nữa lên cơn đau tim, còn muốn đuổi cậu ra khỏi La gia nữa…. Cậu sao rồi Vân Khinh…. Alo…. Vân Khinh….”
Bùi Vân Khinh cau mày không lên tiếng.
Bùi Vân Khinh vốn nghĩ rằng thuốc phiện là Ninh Trạch Thiên hoặc bạn hắn mang đến rồi liên lụy đến cô, làm cô chịu tiếng xấu của người khác.
Nhưng không nghĩ đến tìm ra được trong túi của cô.
Trách không được cô cảm thấy tình huống không phù hợp, quả nhiên còn chuyện đằng sau nó.
Có lẽ, có người thừa dịp cô không chú ý đến liền đem thuốc bỏ vào túi của cô.
Ngày hôm qua là cuối tuần Bùi Vân Khinh không ở trường học, có cơ hội đụng vào túi cô nhất định là người trong nhà. không vừa mắt với cô có mợ cả, hoặc mợ hai luôn tươi cười hoặc là …. cô nhớ ra rồi, hôm qua cô rời giường đã trễ, xuống lầu ăn xong bữa tối, lúc lên lầu thấy chị họ La Gia Tuệ ở trong phòng cô, cô hỏi đối phương làm gì ở đó thì cô ta nói đang tìm mèo.
Thời điểm Ninh Trạch Thiên đến nhà đón cô La Gia Tuệ cũng ở đấy, lúc ấy Ninh Trạch Thiên đã rủ cô ta có muốn đi hay không, cô ta còn giả mù sau mưa rồi tỏ vẻ mình muốn ở nhà ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi.
Bùi Vân Khinh cười lạnh một tiếng rồi cầm điện thoại xoay người lên lầu. trên lầu 4, một cô gái dáng vẻ ngoan hiền, ăn mặc trang nhã với mái tóc dài phất phới, đấy là chị họ La gia Tuệ cùng học chung khoa y với Bùi Vân Khinh, đang cùng mấy vị bạn học đi xuống đây còn đangbàn tán về bài làm vừa rồi.
Bùi Vân Khinh bước đến vài bước, nở một nụ cười với cô ta.
“Chị họ.”
La Gia Tuệ nhìn cô trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Sao em ở đây?”
Lẽ ra cô ta phải ở trong sở cảnh sát chứ?
“Hôm nay là thi cuối kì, em không ở nơi này thì ở đâu?” Bùi Vân Khinh cười hỏi.
La Gia Tuệ cười cười, nhanh chóng che dấu xấu hổ trong mắt “Chị còn tưởng em không đến thi chứ.”
Bùi Vân Khinh nheo mắt.
Quả nhiên lợi hại, đem thuốc phiện trong túi cô rồi gọi điện tố cáo, sau đó hãm hại cô là hít thuốc phiện để cho ông ngoại không yêu thương cô nữa, thứ hai còn có thể ngăn cản cô không đến thi.
Nếu không đến thi ở học kì này nữa sẽ bị đình chỉ học, nếu học kì này bị đình chỉ nữa thì sẽ bị đuổi học.
‘Chị họ tốt’ này của cô là học bá không chỉ học tập lợi hại, mà hãm hại người khác cũng độc ác thật!
“Vân Khinh” La Gia Tuệ nhíu mày thở dài, trên mặt lộ ra bộ dáng chị họ tốt “Đêm qua em làm ông ngoại rất giận, chờ thi xong thì về nhà xin lỗi ông ngoại, biết không?”
Bùi Vân Khinh cười còn nhu thuận hơn cô ta.
“Vâng, em sẽ nghe lời chị dạy.”
La Gia Tuệ xoay người xuống lầu, đi đến góc cầu thang, xoay mặt lại nhìn Bùi Vân Khinh, giơ tay chào tạm biệt cô, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ mặt lạnh lùng.
Đêm qua, lúc ông cụ La nghe được tin tức này thì giận đến mức suýt chút nữa bệnh tim tái phát và lúc ấy cũng đã ra lệnh là không cho phép ai đứng ra bảo lãnh cho Bùi Vân Khinh, nói rằng để cho cô ở trong cục cảnh sát tự kiểm điểm lại bản thân mình cho tốt, nhưng sao con nhóc này lại có thể ra ngoài đi thi được chứ?
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
40 chương
18 chương
38 chương
99 chương
20 chương