Edit: Miêu - CQH​ Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên máy theo dõi. Mới đầu, điện tim có chút không ổn định, nhịp điệu có chút thất thường. Bất quá huyết áp cùng nhịp tim đã trở lại, nhịp điệu ngày càng ổn định hơn, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. “Khôi phục bình thường, không phải một mình nhịp tim!” Y tá đứng sau lưng Bùi Vân Khinh chậm rãi mở miệng, trong âm thanh lộ ra kích động không che giấu. Nhịp tim khôi phục, huyết áp cùng mãi cũng tăng trở lại, đứa nhỏ này đi một vòng quỷ môn quan đã trở lại! Bùi Vân Khinh nhìn chăm chú vào máy giám sát, thu hồi ánh mắt rồi dừng ở trên mặt đứa trẻ non nớt. Trẻ con nhỏ như vậy, khôi phục lại nhịp tim tốt nhất không phải là máy kích tim nhưng không có bác sĩ chuyên gia và thiết bị chuyên môn ở đây, nên cô đành mạo hiểm một lần vậy. Đợi hai phút, phát hiện không có gì bất thường, cô mới buông lỏng, tay còn đang nắm máy kích tim. “Thông báo cho người nhà, phẫu thuật thành công!” Bên ngoài người nhà đều đang đợi, bây giờ mới dám thông báo cho bọn họ thành công được. Mấy người y tá không có động đậy gì, bên cạnh có một người đưa tay qua giúp cô lấy đồ vô khuẩn ra. “Bác sỹ Đường, anh nên đi thôi!” “Đúng vậy, Bác sỹ Đường, làm sạch vết thương và dụng cụ giao cho tôi đi.” “anh đi đi, đứa nhỏ này đã chúng tôi rồi!” ….. Vài người nhân viên, đều lên tiếng cười phụ họa. Mạng của đứa nhỏ này là Bùi Vân Khinh từ trong tay Diêm Vương đoạt lại, kết quả này nên cho cô đithông báo mới đúng, cũng để cô tiếp nhận cảm ơn. “Được rồi!” Bùi Vân Khinh gật gật đầu, “Cẩn thận chú ý tình huống của đứa bé.” đi ra khỏi phòng phẫu thuật, liền thấy Thu Thư Hoàn đang dựa trên cửa phòng rửa tay, nhìn cô, trong con ngươi anh hiến lên vẻ chế nhạo. “Thể hiện của chúng ta cũng mất hết vì anh rồi đấy!” Mất mặt? Bùi Vân Khinh cười lạnh. cô càng thích vẽ thêm vào. không hề để ý đến anh ta nữa, kéo khẩu trang cuống, cô sãi bước đẩy phòng mổ ra. “Bác sĩ!” “Tiểu Đường?” …. Vốn dĩ canh giữ bên ngoài là người thân của đứa nhỏ, đã qua mấy giờ, một đám người thân thích và bạn tốt cũng nhận được tin nên chạy vào nên ngoài phòng đã đông kịt rồi. Khi nhìn thấy Bùi Vân Khinh đi ra, mọi người lập tức chen vào, đem cô vây vào giữa, liên tiếp hỏi. Vương An cũng vội vàng chen vào, lo lắng nhìn cô. Thu Thư Hoàn đứng ở phía sau, vẻ mặt như đang xem trò vui. Hừ! Muốn làm chim đầu đàn, vậy chuẩn bị ăn đạn đi! anh ta làm bác sĩ lâu năm như vậy, hiểu biết nhất là tâm tình người nhà, một khi mất đi người thân không còn lý trí nào nữa? anh ta hiện tại sẽ chờ Bùi Vân Khinh nói ra đứa nhỏ đã tử vong, thì người nhà sẽ tiến đến cô phát tiết cảm xúc như thế nào. “Mọi người bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói!” Bùi Vân Khinh nâng tay ý bảo mọi người im lặng, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Phẫu thuật vô cùng thành công, đứa nhỏ thoát khỏi nguy hiểm.” Dưới sự kinh hãi, Thu Thư Hoàn kinh ngạc mở miệng, “Đứa bé kia… không phải đã không có nhịp tim hay sao?” “Đúng vậy!” Bùi Vân Khinh nghiêng mắt, nhìn chăm chú vào ánh mắt Thu Thư Hoàn, “Đứa nhỏ đúng là đã từng không có nhịp tim, tôi cùng đồng nghiệp tiếp tục cố gắng, đem đứa bé cướp khỏi tay tử thần. không buông tay bất kỳ người bệnh nhân nào, là chức trách của chúng tôi, bằng không…Chẳng phải muốn đem tất cả mặt mũi của bác sỹ vứt hết đi sao.” Lời nói của cô giống như tiên, hung hăng quất vào mặt Thu Thư Hoàn.