Editor: Cookie Oh ~ Diễn đàn ~ Kỷ Thừa An không ôm Kiều Tịch trở về phòng, mà đến cửa hông của bữa tiệc, nơi xe của Kỷ Thừa An đậu, A Nhất vui vẻ vẫy tay với bọn anh, sau đó còn cố ý nháy mắt với Kiều Tịch, mặt Kiều Tịch vì ánh mắt của anh mà có chút nóng lên, nhưng vẫn cười với anh, bày tỏ hai người đã ổn thỏa, A Nhất thấy vậy, cười càng thêm vui vẻ. Kiều Tịch nhìn bên cạnh A Nhất, phía trước là xe Kỷ Thừa Vũ, mà xung quanh cũng không có bóng dáng của Đường Phỉ, trong lòng có chút ngạc nhiên. Đầu tiên, Kỷ Thừa An đặt cô vào trong xe, sau đó mới đi vào. "Đường Phỉ đâu?" Kiều Tịch vừa mới vào xe liền hỏi A Nhất. A Nhất khởi động xe sau đó trả lời: "Cô Đường vẫn còn ở bên trong, chúng ta đi trước, sẽ có người đưa cô ấy đến sau." "Đưa cô ấy?" Kiều Tịch nhíu mày, "Đến đâu?" "Nhà họ Kỷ." Lần này là Kỷ Thừa An trả lời cô, "Trước hết để cô ta ở nhà họ Kỷ một thời gian, đến khi thích hợp sẽ đưa cô ta trở về, sẽ không gây phiền nhiễu đến em." Kiều Tịch không tức giận, bởi vì cô biết Kỷ Thừa An không thích Đường Phỉ, nhưng mà anh có thể dễ dàng khoan nhượng cô ấy, còn để cho cô ấy đến nhà họ Kỷ nên hơi kinh ngạc, Kỷ Thừa An giống như một con sư tử, bình thường lười biếng an tĩnh, nhưng lại cực kỳ có ý thức lãnh địa, không dễ dàng để người khác tiến vào lãnh địa của anh. Giống như muốn cởi bỏ băn khoăn của cô, Kỷ Thừa An nói: "Anh vừa nói chuyện với bác Thanh, ý ông ấy là không thể cùng hợp tác với nhà họ Kỷ, nhưng có hợp tác với nhà họ Đường hay không còn chưa tỏ rõ thái độ, bây giờ chúng ta bị quản chế với nhà họ Đường, ông chủ nhà họ Hàn lại không rõ thái độ, thật sự rất khó làm chuyện lớn, không thể làm gì khác hơn là tạm thời để em chịu uất ức." Trong lòng Kiều Tịch rất ấm áp, kéo cánh tay của anh rồi dựa vào, trêu chọc: "Còn lâu em mới uất ức, anh mới phải uất ức vì gia tộc hy sinh sắc đẹp, đúng là nam nhan họa thủy mà." (Nam nhan họa thủy: cũng giống như câu “hồng nhan họa thủy”, nhưng ‘nam nhan’ là chỉ đàn ông, còn ‘hồng nhan’ chỉ người phụ nữ; đều mang ý nghĩa người có sắc đẹp thường gây ra tai họa.) Kỷ Thừa An nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nắm cằm của cô nói: "Em ngứa da rồi sao?" Kiều Tịch không sợ chút nào, cười hì hì vô sỉ. Sau một lúc lâu, cô nghĩ tới một chuyện, hỏi anh: "Khi đó anh ở tầng hai, nghe được tiếng súng thì chạy xuống sao?" Kiều Tịch biết Kỷ Thừa An lúc ấy ở tầng hai, mà tiếng súng lại truyền tới từ đại sảnh, cho nên cô biết anh sẽ an toàn, cho nên mới không theo Dạng lên tầng hai tìm anh. "Anh ở đại sảnh, tiếng súng không phải truyền đến từ đại sảnh, mà là từ vườn hoa bên cạnh đại sảnh, người làm chủ thương hội lần này là nhà họ Hàn, bọn họ đang điều tra nguyên nhân." DĐLQĐ Kiều Tịch kinh ngạc, nhưng rõ ràng là Dạng nói anh tìm cô, muốn cô lên tầng hai mà? Cô nói chuyện vừa rồi với Kỷ Thừa An, vẻ mặt Kỷ Thừa An cũng nghiêm túc, trầm mặc một hồi nói, "Kỷ Dạng là người trước kia Kỷ Lâm bồi dưỡng, bảo vệ anh trai, nhưng luôn làm công việc bên ngoài, chưa bao giờ mang theo bên mình, nhưng mà cậu ta làm việc luôn ổn thỏa, cho nên lần này anh trai mới phái tới bảo vệ em, lẽ ra phải là người không có vấn đề." "Anh rất hiểu cậu ta nha." Lai lịch hộ vệ biết rất rõ ràng.  Kỷ Thừa An lạnh lùng liếc cô một cái, viết rõ chữ khinh thường. Kiều Tịch không ngờ tới, Kỷ Dạng là người bảo vệ thân cận của cô, sao Kỷ Thừa An không tra rõ lai lịch được chứ. "Chuyện bây giờ vẫn chưa rõ ràng, tất cả chờ trở về rồi hãy nói." Kỷ Thừa An quả quyết nói. "Trở về? Còn thương hội......" "Hôm nay cũng là ngày thứ ba rồi, cũng coi là kết thúc. Nhưng bây giờ nơi đó rất nguy hiểm, không nên nán lại, về nhà họ Kỷ trước." Kiều Tịch nhìn anh, đè những do dự trong lòng xuống, trầm mặc lại. ——— —————— —————— —————— —————— —————— ——— "Có người lừa Dạng." Kỷ Thừa Vũ nói với Kỷ Thừa An và Kiều Tịch. Sắc mặt của anh vô cùng khó coi, "Có người nói với Dạng, A An muốn gặp em, cho nên Dạng mới dẫn em lên lầu hai." Nhưng trên thực tế, khi đó Kỷ Thừa An đã xuống, ai lại báo tin tức giả cho Dạng, sau đó lừa cô đến một phòng trống đây? "Là ai?" Kỷ Thừa An mở miệng. Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, nhưng Kiều Tịch lại nghe ra ý chém giết tàn nhẫn. Kỷ Thừa Vũ bất đắc dĩ nói: "Là người của anh, anh cũng không ngờ, anh lại bồi dưỡng ra được một gian tế." "Người đâu?" Kỷ Thừa An hỏi. "Người đã chết rồi." Kỷ Thừa Vũ bình tĩnh nói: "Có điều phát hiện được một vật thú vị ở trên người anh ta." "Cái gì?" Kiều Tịch thiếu kiên nhẫn gấp gáp hỏi. "Chiếc nhẫn huy hiệu của gia tộc Blake." Blake? Đây lại là người nào? Dđ9lq5đ Kỷ Thừa Vũ vừa dứt, vẻ mặt Kiều Tịch nghi ngờ, Kỷ Thừa An cũng tối mặt. Kỷ Thừa Vũ nhìn ra Kiều Tịch chưa hiểu, bổ sung một câu, "Có lẽ em sẽ quen với cái tên Daria hơn." Nói xong ánh mắt chế nhạo hướng về phía Kỷ Thừa An, Kỷ Thừa An lười nhìn lại anh. "Bá tước Daria?" Kiều Tịch thốt lên, nhìn Kỷ Thừa An lại nhìn Kỷ Thừa Vũ, "Nhưng...... cô ấy và gia tộc Blake kia có quan hệ gì?" "Daria mang họ là Blake, danh hàm Bá tước mà nữ hoàng Anh rất nhiều năm trước ban cho gia tộc của bọn họ." Nếu như là Daria làm, tất cả mọi chuyện đều thông suốt. "Như vậy, Dạng vô tội?" Kiều Tịch mở miệng hỏi Kỷ Thừa Vũ. "Không nhất định, nhưng mà cậu ta nói cậu ta không biết gì cả với chuyện gian tế, anh định đưa người đến chỗ của Cory, anh ta rất biết cách đối phó người khác, đến lúc đó cậu ta trong sạch hay không, tự có kết luận." Giọng của Kỷ Thừa Vũ có chút âm trầm. "Cory, người nào nữa vậy?" Kỷ Thừa An nhíu mày, đôi mắt đen lạnh nhạt liếc Kỷ Thừa Vũ một cái, uy hiếp hiện lên. Trong lòng Kỷ Thừa Vũ sáng tỏ, không khỏi tự trách mình lỗ mãng, sửa ý nghĩ lại một chút mới nói tiếp: "Cory là bác sĩ tâm lý quốc tế giỏi nhất, thuật thôi miên vô cùng cao siêu, anh ta có thể thông qua phương thức thôi miên khiến Dạng nói thật." "Như vậy sao." Kiều Tịch không phát hiện hai anh em có chỗ khác thường, rủ thấp đôi mắt xuống, suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu như cậu ta trong sạch thì tốt, nếu như không phải, anh có thể bỏ qua cho cậu ta một lần không?" "Tại sao?" Kỷ Thừa Vũ không hiểu, ngay sau đó rời tầm mắt nhìn Kỷ Thừa An. Kiều Tịch cũng nhìn Kỷ Thừa An, "À, em cảm thấy...... Mấy ngày nay tiếp xúc với Dạng, cậu ta thật ra không tồi, hơn nữa giúp em rất nhiều, cho dù cậu ta là gian tế, nếu như cậu ta không gây hại người nào hoặc là không gây tổn thất gì cho các anh, tha cho cậu ta một mạng. Dĩ nhiên nếu như cậu ta làm cái gì đó, coi như em chưa từng nói những lời này, có thể không?" Cô tất nhiên không thể nói ban đầu Dạng đã cứu cô, cho nên cô muốn trả anh món nợ ân tình. Loại chuyện đó, trời sinh đã thấy xấu hổ, cô vẫn chưa tình nguyện nói thẳng với Kỷ Thừa An. Kỷ Thừa An nhìn vẻ mặt trang trọng của cô, cảm thấy cô rất nghiêm túc, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn gật đầu một cái, "Có thể." Có những lời này của Kỷ Thừa An, Kiều Tịch yên tâm rồi, trong lòng thả lỏng, nở nụ cười. Nhưng không chú ý tới vẻ mặt của Kỷ Thừa An  . Kỷ Thừa Vũ ho nhẹ, cắt đứt mạch suy nghĩ của hai người, "Bất luận Dạng có trong sạch hay không, cậu ta không thể trở về bảo vệ em nữa." Kiều Tịch gật đầu một cái, vẻ mặt cũng không kinh ngạc. Cô đối với Dạng chỉ có lòng cảm kích, không có gì khác, thời gian hai người ở chung cộng lại không tới một ngày, không thể nói là có câu chuyện tình cảm gì, cho nên cho dù biết rõ chuyện này, Kiều Tịch cũng không để bụng. "Về phần Đường Phỉ......" Kỷ Thừa Vũ có chút khó khăn nhìn Kiều Tịch. Kiều Tịch cười trấn an anh: "Không có chuyện gì, em hiểu." Kỷ Thừa Vũ nhìn nụ cười của cô, trong lòng chợt giật mình, trong nháy mắt thấy gương mặt Kiều Tịch rất giống một người nào đó, rồi lại không nhớ nổi là ai. Kiều Tịch nhìn Kỷ Thừa Vũ sửng sốt, có chút kỳ quái, lên tiếng kêu anh: "Có vấn đề sao?" Kỷ Thừa Vũ lấy lại tinh thần, "Không có việc gì, cám ơn em đã thông cảm." "Cần phải vậy." ——— —————— —————— —————— —————— —————— ——— Kiều Tịch lần đầu tiên thấy ngựa. Nói như thế nào đây, cảm giác đầu tiên đúng là, thật lớn nha...... Đường cong bắp thịt, lông mềm mại tự nhiên, tứ chi cường tráng tuyệt đẹp, hơn nữa còn có một đôi mắt to màu đen dịu dàng như nước. "Thật là xinh đẹp." Kiều Tịch nhìn tuấn mã trước mặt thán phục. "Oa, Tiểu Mã của cháu rất đáng yêu." A Nặc kiêu ngạo nói với Kiều Tịch. Kiều Tịch cùng Kỷ Thừa An nói xong chuyện của Dạng thì rời đi, chưa trở về phòng nghỉ ngơi mà đi tìm A Nặc, mấy ngày nay cô luôn muốn khi cô trở lại nhất định phải cùng A Nặc đi xem Tiểu Mã, thực hiện lời hứa của cô, dđ lê8quý*đôn nguyện vọng của trẻ con rất nhỏ rất đơn thuần, giấc mơ cao cả xa vời nhưng có chút yếu ớt, tâm hồn trẻ thơ, là muốn người lớn quý trọng và bảo vệ. Quả nhiên, A Nặc thấy khi cô vô cùng vui mừng, hai người nhanh chóng đi tới chuồng ngựa. Vì vậy, Kiều Tịch lần này rốt cuộc chính mắt thấy "Tiểu Mã" của A Nặc.  Cô run run chỉ phía trước: "Cái này là Tiểu Mã?" Cao hơn cả cô đó! Người nhà họ Kỷ đều có thể khiến cô "Vui mừng"! Kỷ Thừa An nói tặng cô quà sinh nhật, cô thấy một cái hộp chứa nút áo, Kỷ Lâm nói cho cô vật kỷ niệm, kết quả là một con rắn vàng sắp trưởng thành! Kỷ Thừa Vũ nói chuyện với cô, kết quả nói muốn về vị hôn thê của Kỷ Thừa An! Còn Kỷ Nặc! Tiểu Mã của nó lại là một con tuấn mã màu nâu đỏ trưởng thành! Kiều Tịch cũng phải đi tìm Thảo Nê Mã rồi! (Thảo nê mã: Từ hài âm trên mạng của WTF, f*ck your mother… kiểu như bị shock đến nỗi không thể nói và phản ứng được gì, cũng là tên của một loại vật vừa có nét giống lạc đà, vừa có nét giống cừu.) Cái gia đình này có thể hiếm có đặc biệt vậy không! Nào ngờ, A Nặc lắc đầu một cái, "Không phải, đây là mẹ của A Bảo, chú chuẩn bị cho Nặc Bảo." "A Bảo là ai?" Không phải là nick name mới của cô chứ? A Nặc chạy nhanh như làn khói đến chuồng ngựa, dắt một chú ngựa nhỏ cao hơn bé không bao nhiêu. Bi bô giải thích với Kiều Tịch, "Đây là Tiểu Mã của cháu, nó tên là A Bảo, là bảo bối của A Nặc." Sau đó cậu chỉ vào Kiều Tịch và Tiểu Mã nói: "A Bảo, đây là Nặc Bảo, cũng là bảo bối của A Nặc." "Ha ha." Kiều Tịch không nhịn được bật cười, A Nặc nghiêm túc trịnh trọng thật là quá đáng yêu. Tiến lên vài bước, Kiều Tịch thử vỗ vỗ đầu Tiểu Mã, nhìn đôi mắt đen như mực của A Nặc, bên trong tràn đầy chờ mong, hồn nhiên khiến Kiều Tịch không đành lòng, giọng nói của cô trầm nhẹ xuống, nói với Tiểu Mã: "A Bảo, xin chào, phốc...... Đợi chút, tôi bình tĩnh đã......" ddddlee-quys/đônKiều Tịch ở trong lòng cười mình thật là ngốc, nhưng lại có cảm giác hồn nhiên trở lại tuổi thơ một lần nữa, khi đó cô tràn đầy ảo tưởng đẹp tốt với người nhà, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng vui vẻ, cho đến khi nghe thấy chú nói muốn đưa cô trở về, cha quả quyết cự tuyệt qua điện thoại. Bỏ qua những hồi ức không tốt ngày trước, Kiều Tịch nói tiếp: "A Bảo, xin chào, tôi là Nặc Bảo, tôi là bạn bè tốt của A Nặc, tôi cũng hi vọng trở thành bạn bè tốt của cậu, nếu như cậu tình nguyện, ăn cái này đi." Kiều Tịch rút ra một cây cà rốt nhỏ từ sau hông, đây là cô cố ý chuẩn bị lấy lòng ngựa, vừa đúng phát huy công dụng. Quả nhiên, A Bảo nhìn cô, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu ăn cà rốt trên tay Kiều Tịch. Nhìn A Bảo ăn, A Nặc kêu lên một tiếng, trợn to hai mắt nói với Kiều Tịch: "A Bảo đồng ý! Nó đồng ý! Nó sẽ không tức giận đúng không! Quá tốt, quá tốt rồi!" Kiều Tịch thấy phản ứng của A Nặc, khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nhưng lập tức tới thấy đau lòng, một đứa bé còn nhỏ như vậy, tuổi thơ không có mẹ, người bạn duy nhất lại là một chú ngựa nhỏ. Lòng của cô đột nhiên dịu xuống, cúi người xuống ôm lấy A Nặc, giọng nói trầm nhẹ, "Không sợ, A Nặc, về sau cháu có A Bảo cũng có A Nặc, cháu có hai người bạn tốt, không còn cô đơn nữa." Yên lặng chốc lát, A Nặc đột nhiên khóc, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, đôi mắt đen láy lóe sáng: "Có thật không?" Giọng nói của bé rung rung, giống như bắt được hy vọng duy nhất trên đời. Kiều Tịch buông bé ra, nhìn bé trịnh trọng gật đầu một cái, "Ừ, thật." "Nặc Bảo......" A Nặc gọi cô một tiếng thật thấp.  "Hả?" Kiều Tịch trả lời. "Cô... cô......" A Nặc lắc hai tay, nhìn Kiều Tịch thật nhanh rồi lại rũ mắt xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, "Cô...... Làm mẹ của cháu được không?" Kiều Tịch lần này lại rối bời, sửng sốt không biết trả lời thế nào, cô không có bao nhiêu kinh nghiệm ở chung với trẻ con, lần này hoàn toàn luống cuống. A Nặc cho rằng cô tức giận không cần bé nữa, oa một tiếng liền khóc, lôi tay áo của cô kêu: "Ô ô, Nặc Bảo, cháu sai rồi...... đừng nổi giận, đừng nổi giận......" Kiều Tịch phản ứng kịp, đưa tay lau nước mắt trên gương mặt trắng nõn của A Nặc, suy nghĩ một chút dịu dàng nói: "Cô không tức giận, cô rất vui mừng, A Nặc nói như vậy là thể hiện rất thích cô không đúng?" A Nặc không dám trả lời, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái. Kiều Tịch tiếp tục lau, nước mắt A Nặc vẫn rơi. "Có điều cô không thể đồng ý làm mẹ A Nặc được." Nước mắt rơi càng mau hơn. "Cô không đồng ý không có nghĩa là cô không thích A Nặc, ngược lại, cô rất thích A Nặc, cô cũng rất thích A Bảo, thật đó. Nhưng thích A Nặc không nhất định phải là mẹ, là cô cũng được (ý vợ của chú), Nặc Bảo tình nguyện làm cô của A Nặc, nhưng có thể yêu thương cháu như mẹ, được không?" Kiều Tịch không xác định A Nặc có thể nghe hiểu lời của cô hay không..., nhưng cô hi vọng bé có thể cảm nhận được tấm lòng của cô, cô thật sự rất thích A Nặc, có lúc, hình như cô có thể thấy dáng vẻ Kỷ Thừa An từ trên người bé, nhưng cô thích bé, cũng không phải vì Kỷ Thừa An, mà là từ lúc vừa mới bắt đầu, A Nặc sử dụng cách bé bảo vệ cô, A Nặc như vậy, cô làm sao không thích được đây? Nước mắt không chảy nữa, "Giống như mẹ...... yêu cháu sao?" A Nặc rụt rè hỏi cô. Kiều Tịch gật đầu thật mạnh. A Nặc chậm rãi nở nụ cười, nước mắt ràn rụa, nhìn có chút xấu xí, nhưng ở trong mắt Kiều Tịch, là sự thỏa mãn khác thường. Cô sờ sờ sống mũi nhỏ của bé, cười trêu nói: "Nam tử hán về sau không thể tùy tiện khóc nhè nha." "Ở trước mặt Nặc Bảo.... mới khóc mà...." Trái tim Kiều Tịch mềm nhũn, chậm rãi cười. Đột nhiên cảm thấy đến bên hông có đám lông xù gì đó, Kiều Tịch kinh ngạc hô to, giật mình nhảy sang bên cạnh, vẻ mặt sợ hãi nhìn thủ phạm. Thì ra là mẹ A Bảo, con ngựa màu nâu đỏ kia thấy cà rốt bên hông Kiều Tịch, đi tới cúi đầu cắn một cái, kết quả làm Kiều Tịch giật mình. "Ha ha ha...... Nặc Bảo chơi thật hay......" A Nặc cũng không buồn nữa, bắt đầu cười Kiều Tịch. Kiều Tịch làm bộ tức giận, đi lên bắt bé, "Tiểu tử thúi, còn không phải cháu làm chuyện tốt sao!" "Ha ha ha, Nặc Bảo xấu hổ." "Tiểu tử thúi, chạy đi đâu!" Đuổi nhau một lúc, hai người dần dần bỏ lại ngựa, bắt đầu chơi đuổi bắt, A Nặc chạy rất chậm, Kiều Tịch bởi vì lâu rồi không vận động, chạy một lúc cũng bắt đầu thở hồng hộc. Qua mười phút, A Nặc đã không thấy bóng đâu. Kiều Tịch ở trong lòng mắng A Nặc chạy thật nhanh, hai người đã chạy đến bên trong nhà họ Kỷ rồi. Cô dựa vào một con sư tử đá thở mạnh, khóe mắt lại đột nhiên  thấy một vệt đỏxuất hiện. Nụ cười xinh đẹp, vóc người uyển chuyển tuyệt hảo, Đường Phỉ.