Bờ Sông Xanh Tươi
Chương 31
Thi xong rồi!
Cơ hồ cảm động đến rơi nước mắt, lại có chút không thể tin được tôi đã vượt qua. Không có tâm tư hồi tưởng lại kì thi, về nhà trực tiếp trèo lên giường, ngủ đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang.
Ngủ dậy, ăn rất nhiều, sau đó cùng Lí Phái Nhã và Liêu Hương Hương đi chơi mấy ngày mấy đêm.
Về nhà sau một ngày, anh cũng nghỉ về nhà. Khi gặp mặt, tôi chạy tới hô to: "Em thi xong rồi! Cuối cùng cũng thi xong!"
"Ừ." Anh mỉm cười nhìn tôi nhảy nhót.
"Nhưng không biết thi thế nào." Tôi đột nhiên bình tĩnh lại.
Anh nhún vai. "Không liên quan, thi xong rồi liền vạn tuế."
Hai người nhìn nhau cười, còn không kịp nói gì nữa, một đám bạn học vây xung quanh, rộn ràng ồn ào tiếp đón. Vì thế mọi người bắt đầu vui đùa ầm ĩ nói chuyện phiếm, bắt đầu nghỉ hè vui vẻ mà bận rộn.
Mấy ngày sau, một loạt hoạt động chúc mừng của chúng tôi rốt cục cũng kết thúc. Chơi như điên nhiều ngày như vậy, thật sự là mệt chết, một ngày, tôi từ chối lời mời của Trương Lệ Lệ muốn tôi đến nhà cô ấy chơi, trốn ở trong nhà ngủ ngon.
Ngủ thẳng đến chạng vạng, bị bà đá ra cửa đi mua mấy thứ. Ngáp dài, mang theo cái giỏ đựng đồ ăn kiểu cũ đi về hướng chợ gần nhà, cố gắng mở to mắt đang mơ hồ buồn ngủ để chọn lựa nguyên liệu cho bữa tối.
Theo như thực đơn của bà mua được một rổ thức ăn, lại đến chợ bán thức ăn cạnh siêu thị mua mấy bình sữa. Kiểm tra một chút thức ăn trong giỏ, rồi, nhiệm vụ hoàn thành, có thể trở về báo cáo kết quả công tác!
Nghĩ đến có thể về nhà tiếp tục xem tiểu thuyết, cuối cùng cũng có chút tinh thần, bước nhanh mang theo giỏ đồ ăn ra cửa siêu thị. Đột nhiên, thấy anh –
Trình Định Doãn đang từ cửa hàng đối diện phố đi ra, đi dọc theo lối đi bộ, tựa hồ muốn xuyên qua đường cái đến bên này.
Lòng tôi vui vẻ, đang muốn chạy tới, bỗng dưng dừng lại — lúc này mới nhìn rõ anh có bạn, là một đám người ồn ào sinh động, trong đó đặc biệt thấy có mỹ nữ! Mỹ nữ thì không sao, nhưng mỹ nữ kéo cánh tay Trình Định Doãn thì rất khó lường.
Tôi đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cảnh tượng bên kia. Ở thời điểm qua đường cái, vị mỹ nữ tóc dài phiêu phiêu kia tiến lên hai bước, đem tay phải bỏ vào trong khuỷu tay Trình Định Doãn, mà Trình Định Doãn nhậm cô ta kéo, cận là hơi hơi xoay người tiếp đón bạn khác qua đường cái.
Đây là tình hình gì? Cô gái kia! Tôi thở hổn hển một hơi, mới phát hiện vừa rồi không tự giác tạm dừng hô hấp. Nhìn anh cùng cô ta, còn có bọn họ nói cười, đi tới bên này, càng ngày càng gần, thân thể tôi cứng đờ đột nhiên phản xạ nhảy dựng lên, vọt đến nấp sau gốc cây bên đường.
Ngu ngốc! Sao phải trốn? Tựa vào gốc cây, lập tức phát giác mình hành động rất vớ vẩn. Hà Tinh mày rốt cuộc đang làm cái gì? Vì sao trốn? Trốn cái gì? Đồ nhát gan! Sao phải trốn? Đi ra ngoài, đi ra ngoài đối mặt! Mau đi ra! Có gì phải trốn!
Một lần thúc giục mình, tôi khẽ cắn môi, nuốt xuống cảm giác không biết tên ở cổ họng. Đúng, đi ra ngoài đi, mày rất cố gắng, mày luôn luôn cố gắng, chẳng lẽ giờ muốn chạy trốn sao?
Hít sâu, nắm chặt cái giỏ, tôi đi ra, cùng lúc bọn họ đi đến bên này, lúc này hai người bọn họ đã không có lại kéo tay. Trình Định Doãn lập tức thấy tôi, tôi cũng lập tức thấy được trên mặt anh mỉm cười — nhưng, tôi không biết đây là thói quen anh đối với người quen, hay thật sự vui vẻ khi nhìn thấy tôi.
"Hà Tinh." Anh gọi to, đi đến, giới thiệu với tôi các bạn đại học của anh.
Tôi gượng cười, chào bạn của anh. Chạm ánh mắt của mỹ nữ tóc dài bên cạnh anh, đừng trốn! Bắt buộc mình nhìn thẳng chống lại cô ta, nhìn gần cô ta lại càng đẹp, còn có loại khí chất tao nhã. Tôi ưỡn ngực mỉm cười lại với cô ta, mặc dù có chút khó khăn, vẫn cực lực tưởng tượng mình mặc quần áo thục nữ mà lúc ngủ không bị nhăn lại, tóc cũng không có lộn xộn, giày xăng ̣đan trên chân cũng không có phai màu......
"Giúp bà em mua đồ ăn sao?" Anh nhìn nhìn tôi mang theo giỏ đồ.
"Vâng," Tôi gật đầu.
"Wow, thật sự là cô gái ngoan nga." Bạn của anh cười hi hi, cũng không thật sự khích lệ. Kỳ thật bọn họ căn bản không để ý đột nhiên có tôi nhảy ra, còn đang tự cố tự nói, tranh luận rốt cuộc muốn đi đâu chơi.
"Không bằng nghe theo A Nhạn nói, đi suối nước nóng trước đi!" Một người vóc dáng thấp đột nhiên kêu lên, lập tức có vài người đồng ý.
"Em cũng đồng ý." Mỹ nữ tóc dài cũng gật đầu, cười với Trình Định Doãn, "Như vậy liền phiền anh, hướng dẫn viên Trình." Nói xong liền khoác tay lên vai anh. Chiều cao rất xứng đôi, khiến cho bọn họ đứng chung một chỗ thoạt nhìn vô cùng phối hợp.
Trình Định Doãn nhún vai, quay đầu hỏi tôi: "Hà Tinh, em cũng đi nhé?"
Các bạn học của anh nghe vậy lập tức có chút kinh ngạc nhìn về phía tôi, tôi bị một đám không quá hoan nghênh nhìn chằm chằm liền lui về phía sau. "Không được, em muốn nhanh chút trở về, bà còn chờ mấy thứ này nấu cơm chiều. Hẹn gặp lại!" Cười tươi hướng bọn họ gật gật đầu, vòng qua bọn họ đi về phía trước.
"Hà Tinh." Đi được vài bước, anh ở sau lưng gọi tôi.
Chần chờ, tôi vẫn quay đầu lại. "Hẹn gặp lại. Trên đường phải cẩn thận chút." Vẫn là nụ cười không thay đổi, anh nhẹ giọng nói. Nói còn chưa dứt lời, đã bị đám bạn của anh lôi kéo đi.
Tôi quay đầu lại, bước nhanh, càng chạy càng nhanh, giống như nếu dừng lại sẽ ức không được suy nghĩ chua xót trong lòng.
Vọt vào cửa nhà, động tác mới chậm lại, đem đồ ăn bỏ vào phòng bếp, trở lại trong phòng ngồi xuống.
Phân tích không ra tâm tình lúc này, thậm chí không dám hồi tưởng lại cảnh tượng anh cùng cô ta đứng chung một chỗ...... Rất thống khổ, có cái gì đó bóp nghẹt trái tim tôi, lại trống rỗng vô cùng, thật là khó chịu!
Tôi cùng anh, rốt cuộc là cái gì? Hai năm này rốt cuộc tính là gì? Hết thảy đều là ảo giác của tôi, tôi dối gạt mình? Không có cách nào tiếp tục suy nghĩ, tất cả mọi chuyện đã qua đều lộn xộn thành một mớ, đánh sâu vào da đầu tôi phát đau.
Che cái trán ngã vào giường, nhịn không được chảy hai hàng nước mắt. Sau đó, giống như miệng cống một khi đã mở liền không dừng được, nước mắt ồ ồ tràn ra khóe mắt.
Đáng ghét, tôi không muốn khóc!
Không biết qua bao lâu, tiếng chói tai xuyên qua sương mù dày đặc tới thần kinh thính giác của tôi, tôi hơi quay đầu, là tiếng chuông điện thoại phòng khách, không muốn nhận điện, ba mẹ hôm nay không ở nhà, bà sẽ nhận chứ?
"A Tinh! Đi nghe điện thoại!" Bà ở phòng bếp hô to.
Ngây người trong chốc lát, tôi không cam lòng khởi động thân mình, lau nước mắt mở cửa đi ra ngoài, đến phòng khách, trừng mắt nhìn điện thoại, thực không muốn tiếp: Tại sao reo lâu như vậy cònreo tiếp! Thực không chịu được!
"A Tinh?" Bà nghe được tiếng chuông còn vang, nhô đầu từ phòng bếp ra xem.
Ngạo mạn nuốt nuốt đi qua đi, thanh thanh cổ họng, cầm lấy điện thoại. "A lô?"
"Hà Tinh?"
Là anh. Tâm nhảy dựng, suy nghĩ nhất thời trống rỗng một lát, sau đó, giống như cắt nứt ra nhanh chóng khép lại, cảm xúc khổ sở thoáng chốc biến mất. Là ma pháp gì a?! Là nghe được giọng của anh a!
"Hà Tinh?" Anh lại gọi, "Em đang nghe sao?"
"Ừ." Tôi cả người thần chí nhất thanh. "Anh đang ở suối nước nóng sao?"
"Đúng vậy, anh với bạn học tới nơi này du lịch, muốn anh làm hướng dẫn du lịch hai ngày cho bọn họ." Bên kia của anh mơ hồ truyền đến giọng la hét ầm ĩ, "Kỳ thật bọn họ rất đáng ghét, ha ha, nhưng anh cuối cùng cũng không thể mặc kệ để bọn họ ở nơi không quen?"
"Đương nhiên." Tôi nhỏ giọng trả lời, lại bắt đầu mắng mình ngu ngốc. Kỳ thật, căn bản không phải chuyện gì, chẳng qua cử chỉ rất bình thường, tôi thật sự...... Làm gì ngạc nhiên?
"Chỉ là bạn học mà thôi, ngày kia sẽ đi. Em đừng nghĩ nhiều." Ngừng trong chốc lát, anh lại nói.
"Em không nghĩ cái gì nha." Tôi miệng cứng rắn ý tứ không tốt lắm.
"Thật không?" Anh cười khẽ, giọng càng thấp xuống, "Chỉ sợ em miên man suy nghĩ."
Tim đập mạnh! Có ý gì? Vì sao lại...... Sợ tôi miên man suy nghĩ? Tôi ngừng thở, trên mặt bắt đầu phát sốt, bối rối hầu như không thành tiếng: "Em, em sẽ không đâu! Em làm sao có thể miên man suy nghĩ? Em đương nhiên sẽ không...... Em không có đoán...... Không có! Ha...... Không có a...... Ha......" Trời ạ! Tôi đang làm cái gì? Quan trọng hơn cũng không cần nói năng lộn xộn như vậy a!
"Hà Tinh." Anh thấp giọng gọi.
"A, cái gì?" Tôi lập tức đình chỉ hồ ngôn loạn ngữ, nín thở yên lặng nghe. Tim càng nhảy càng nhanh — kia làm cho tôi khẩn trương đến khẽ run, là chờ mong sao?
Anh bên kia cũng trầm mặc, một lát sau, rốt cục lên tiếng: "Hà Tinh, anh......"
"A Tinh — ăn cơm!" Thời khắc mấu chốt bà rống to!
"Oa!" Thần kinh tôi buộc chặt chợt cả kinh, sợ tới mức thét chói tai ra tiếng, thiếu chút nữa đem phone ném xuống! Bà lớn giọng thực không phải đùa!
"Ách" Trình Định Doãn tựa hồ cũng bị tiếng kêu thình *** h của tôi dọa một chút, "Làm sao vậy?"
"Em...... Bà bảo em ăn cơm." Giọng của tôi cơ hồ mang ý khóc.
Anh dừng một chút, tiếp đó, một chuỗi cười khẽ từ bên kia của anh phát ra, chuyển thành cười không thể ngừng! "Ha ha......vậy...... vậy hẹn gặp lại...... Gặp mặt nói sau...... Ha......" Anh cười đến nỗi ngay cả nói cũng không hoàn chỉnh.
"...... Hẹn gặp lại......" Tôi bĩu môi, buông điện thoại, nhụt chí suy sụp hạ vai, bĩu môi đi chậm tới phòng ăn, nhìn bà bưng thức ăn ra. "A — bà — bà không đúng lúc a!"
"Nói cái gì?" Bà nghe không rõ than thở của tôi, phân phát bát đũa, "Đi đem canh đến."
"Dạ."
Đáng giận a, anh vừa rồi muốn nói gì? Sao không nói nhanh một chút!
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
26 chương
54 chương
92 chương
61 chương
91 chương