Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 9 : Chương 6.2

Ta đi theo hắn qua những nơi vừa rồi đi qua, sau một hồi rẽ trái, rẽ phải thấy được đại môn khí thái trang nghiêm, ta nhịn không được liền chạy ra ngoài nhìn. Cửa đỏ thẫm được điêu khắc tinh mĩ, bên trên là bài tử màu vàng “Phủ tướng quân Bắc Huyền”. Quả là bệnh viện tâm thần..“Họ Bắc Huyền, không hẹn gặp lại.” Ta hướng Bắc Huyền Triệt vẫy vẫy tay, lần này chắc chắn sẽ không gặp lại.“Nhà ngươi ở hướng nào?” hắn mang chút ý cười.“Gần đây, gần đây. Tự ta về là được rồi.” Để 1 tên mặc đồ cổ trang đưa ta về nhà, phỏng chừng chưa về đến nhà đã bị báo bắt đi.“Được rồi, nếu Thần Hi kiên trì như thế, ta sẽ không tiễn. Ta tin rằng chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại nhau.” Hắn vẻ mặt tự tin.Gặp lại? Chắc lúc đấy ta cũng điên rồi. Quay đầu không thèm để ý đến hắn, ta vẫn nên nhanh chạy về nhà đi. Buổi sáng chưa đi học, chiều cũng đi học muộn, ta thật muốn gặp rắc rối đi.Quay người lại ta trừng lớn mắt, nơi này là chỗ nào? Ôtô đâu? Đường nhựa đâu? Đèn đỏ đèn xanh đâu? Nhà cao tầng cùng những người ăn mặc thịnh hành đâu?Liếc mắt một cái nhìn thấy xung quanh già trẻ đều mặc đồ cổ trang, đường bụi mù mịt, kiến trúc cổ như trên tivi. Chẳng lẽ nơi này toàn người điên? Thái quá đi.Nhìn trước mắt hết thảy, trong đầu ta bắt đầu 1 cảm giác bất an.“Họ Bắc Huyền, họ..” Ta ngây ngốc chỉ vào họ.“Bọn họ làm sao?”Chẳng lẽ ta xuyên qua? Hôm nay lại là cá tháng tư a. Ta khóc không ra nước mắt..Phủ tướng quân Bắc Huyền thực sự tồn tại? Họ không phải người điên? Nơi này là Mục quốc không phải nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa?“Ngươi làm sao vậy?” Có lẽ nhìn mặt ta cô đơn nên Bắc Huyền Triệt có chút khẩn trương hỏi ta.“Họ Bắc Huyền, nơi đây là Mục Quốc, không phải cộng hoà nhân dân Trung Hoa?”“Đây là Mục quốc năm thứ 36.” Ta lại nghe những lời nỉ non này.Sáng sớm náo loạn, ta vẫn nghĩ họ là người điên, có lẽ trong mắt bọn hắn, ta mới là người điên. Mục quốc năm thứ 36, đây không phải nơi ta ở, nơi ta ở ở rất xa.. Đầu ta 1 trận choáng váng.Tỉnh lại, tưởng như là giấc mơ, nhưng đột nhiên nhìn thấy mặt Bắc Huyền Triệt, ta lại tuyệt vọng. Không phải mơ thì sao ta lại đến Mục quốc, ta không nhớ là có quốc gia này a.“Ngươi tỉnh?” Bắc Huyền Triệt ôn nhu hỏi ta.“Vô nghĩa.” Không phải rõ ràng sao, đâu cần ngươi hỏi. Tức giận trừng hắn, tuy hắn bộ dạng đẹp đẽ cũng không bị điên. Nếu như ta không chạy đến giường hắn, phỏng chừng ta cũng không xuyên qua.“Ừm, tính tình không được tốt lại còn hay nhăn mặt.” Mặt hắn sát lại.Đem mặt đến gần như vậy hẳn là muốn bị đánh. Nào, ta đây sẽ thành toàn ngươi. Ta dùng sức hướng khuôn mặt tuấn tú của hắn đánh.“A” Hắn kêu 1 tiếng đau đớn.“Hi Hi, như thế nào lại đánh ta?” Hắn che má phải bị ta đánh, chẳng lẽ hắn dựa gần như vậy không phải để ta đánh? Còn gọi Hi Hi? Ba mẹ ta cũng chưa gọi ta thân thiết thế đâu.“Là ngươi làm ta đánh ngươi. Thế nào, ngươi cũng định đánh ta? Coi chừng ta kêu lên.” Vừa nói đến kêu lên mới phát hiện không có khả năng. Bất quá, ta có thể báo quan, nơi này là phủ tướng quân, cũng tiện quá đi.“Ta làm sao bắt ngươi đánh ta?” Lời nói bắt đầu trở nên không tốt.“Ngươi dựa gần như vậy, không phải để ta đánh sao?” Muốn lớn tiếng ta lớn tiếng cùng ngươi. Ta từ nhỏ đã tập mĩ thanh rồi a.“Ngươi..” Hắn dừng 1 chút, khôi phục vẻ mặt tươi cười rồi nói: “Hi Hi, ta dựa gần ngươi như vậy vì ta quan tâm ngươi.”