Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 10 : Ký lai chi, tắc an chi
Edit: Zinnysweetie
“Không cần ngươi quan tâm, ta chỉ muốn về nhà, hiện tại là giờ nào?” Ta nhớ rõ buổi sáng kia một hồi đen tối từ lúc ngủ thẳng cho tới giờ vẫn còn hỗn loạn.
“Sắp tới giờ ăn bữa tối rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đã, tối nay ta cho người mang đồ ăn qua.” Hắn lại dùng ánh mắt trong suốt dịu dàng nhìn ta.
Nhanh như vậy đã tới giờ ăn cơm chiều, người trong nhà không tìm thấy ta nhất định rất lo lắng, làm sao nói cho họ biết được ta vẫn khỏe? Nhớ tới ngày đó tối mất ngủ liều mạng đọc sách làm đề thi mới có thể từ giữa lớp tiến bộ lọt vào tốp 30, chính vì phấn đấu cho kỳ thi đại học. Nhưng hôm nay ta lại lưu lạc tới nơi này, công sức vất vả ôn thi cao đẳng vào tháng sáu đều uổng phí, ở Mục Quốc này ta còn có thể thi cao đẳng sao?
Ta nghĩ như vậy không khỏi nổi tính trẻ con cảm thấy ủy khuất, nước mắt mơ hồ che khuất tầm nhìn, bình thường ta cũng không thích đọc tiểu thuyết xuyên không, sao việc này lại xảy ra với ta? Sao có thể ai cũng không xuyên qua, lại cố tình làm cho ta xuyên qua?
Ta nắm tay áo Bắc Huyền Triệt bên cạnh xoa xoa nước mắt.
“Làm sao vậy?” Hắn cũng không rút tay áo về, cũng không ngại bẩn còn sờ sờ đầu ta.
“Ta không trở về được, ta không tìm được đường về nhà. Ta, ta…” nghẹn ngào lại bắt đầu trào ra.
“Vậy ngươi có thể vẫn ở đây a!” Thanh âm hắn vậy mà lại có chút vui sướng.
Đây là thu lưu [= thu nhận, giúp đỡ] ta sao? Gặp được một cô gái không thể trở về nhà hắn lại cao hứng như vậy a? Thu lưu ta? Sáng sớm nay quen biết mà không sợ ta là người xấu?
Ký lai chi, tắc an chi. Vô số lần ta tự nhủ như vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Bắc Huyền Triệt thực chiếu cố ta, chuẩn bị cho ta rất nhiều quần áo, trang sức hoa mỹ, còn đáp ứng mọi nhu cầu của ta. Tới đây đã được ba ngày, ta giống như một bệnh nhân chiếm giường lớn của hắn, làm hắn mấy đêm này đều phải qua nơi khác ngủ. Dù sao đây cũng là phủ tướng quân, hẳn là có rất nhiều phòng đi.
Tất cả hoang mang của ta bắt đầu chậm rãi tiêu tan, chuyện ta rời khỏi thế kỷ 21 dường như đã xa, đó là một hiện thực không sai, mà ta chỉ cần học cách tiếp thu hiện thực.
Đạm Đạm là nha đầu [=a hoàn, hầu gái, bé gái] Bắc Huyền Triệt cấp cho ta, tuổi tác cũng xấp xỉ như ta, mỗi khi cười rộ lên lại thấy hai lúm đồng tiền ngọt ngào, rất là khả ái [=dễ thương, đáng yêu]. Nghe nàng nói ta mới hiểu, theo lời của Bắc Huyền Triệt Mục Quốc đã ba mươi sáu năm, là tính từ năm hoàng đế Mục Quốc đăng cơ. Một hoàng đế có thể yên ổn ngồi ở vị trí kia ba mươi sáu năm quả thực là không dễ.
“Tiểu thư, người có tâm sự sao?” Đạm Đạm vừa chải đầu cho ta vừa hỏi.
Tâm sự sao? Có nhiều lắm! Chẳng qua là không biết làm thế nào nói ra được, gần đây ta nói rất ít, ta có lẽ không cách nào theo đuổi cảnh giới “ký lai chi tắc an chi” được nữa.
“Không có gì.” Kéo qua gương đồng ta nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của chính mình, còn có ánh mắt mờ mịt, nếu nói không có tâm sự, chính là nói xạo!
“A.” Nàng cũng không nói gì nữa, lại tỉ mỉ chải đầu cho ta.
Ta thay bộ quần áo in hình Chibi Maruko [xem ở đây], mặc vào một bộ áo màu hồng nhạt trong số trang phục mà Bắc Huyền Triệt tặng, phối hợp với kiểu tóc vừa được chải, ta không ngờ chính mình cũng có chút phong thái mỹ nhân.
Tới nơi này ăn không ngồi rồi ba ngày, tuy Bắc Huyền Triệt không nói gì, thậm chí còn có vẻ vui sướng cam tâm tình nguyện, nhưng ta vẫn không tránh khỏi có chút áy náy, ta vẫn nên dựa vào sức lao động mà nuôi sống chính mình, chứ không phải tới nơi này làm một con sâu gạo [sâu gạo là chỉ người ăn không ngồi rồi, cả ngày uồn èo đó], còn để Đạm Đạm phải hầu hạ ta.
Đợi Đạm Đạm chải tóc trang điểm nhẹ nhàng cho ta xong, ta vô lực dựa vào lưng ghế, sau này ta nên làm gì? Không thể quay về nhà, mà ở chỗ này ta lại không có chỗ dựa, giống như mất đi sinh lực, đôi mắt mở to không hề có sức sống, so sánh với “ta” của ba ngày trước dường như là hai người khác nhau hoàn toàn.
“Tiểu thư, tiểu thư… Người không sao chứ?” Đạm Đạm lo lắng gọi ta.
Ai ta cũng không muốn để ý a!
Đạm Đạm chắc là sợ ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, gọi ta vài tiếng thấy không có phản ứng, sốt ruột chạy ra ngoài.
Tuy nói năng lực thích ứng hoàn cảnh của ta rất mạnh mẽ, nhưng đây là thời cổ đại, có lẽ chính là một khóa học thích ứng đi, chưa đầy 5 phút Bắc Huyền Triệt đã tới, theo sau là Đạm Đạm, thì ra là Đạm Đạm đi gọi Bắc Huyền Triệt.
“Hi Hi có chỗ nào khó chịu sao?” Hắn sờ sờ trán ta, lòng bàn tay ấm áp làm ta cảm thấy thoải mái.
Ta nheo mắt liếc hắn một cái, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, ai ta cũng không muốn để ý, cho dù ngươi có là đại tướng quân siêu cấp [=super] anh tuấn [super soái a =))] ta cũng không thèm để ý nha!
“Người đâu tuyên [cho gọi] Thái y!”
“Dạ.” Ta nghe ra là tiếng của Đạm Đạm.
Tuyên Thái y là muốn gì chứ, chẳng lẽ hắn cho là ta bị bệnh? Còn gọi Thái y xem cho ta. Ta Dương Thần Hi cái gì cũng không sợ sợ nhất là thầy thuốc, cuống quít mở to mắt nhìn Bắc Huyền Triệt.
“Đợi chút, ta không bị bệnh, không cần gọi Thái y.” Không bệnh cũng có thể bị khám thành ra bệnh nha.
Đạm Đạm đang muốn chạy đi khó xử nhìn Bắc Huyền Triệt. “Công tử…”
“Trước không cần đi. Hi Hi làm sao vậy?” Hắn ra hiệu Đạm Đạm lui ra, quay qua hỏi ta.
“Ta, ta muốn về nhà nhưng không trở về được.” Ta nghẹn ngào.
“Không thể quay về thì cứ an tâm mà ở lại đây đi…”
“Bẩm công tử ngoài cửa có vị nam tử tự xưng là Bạch Mi xin cầu kiến.” [hị hị, tên anh Bạch Mi có nghĩa là lông mày màu trắng =))] Bắc Huyền Triệt đang nói thì bị ngắt lời, không hờn giận quay đầu liếc nhìn thị vệ thông báo ngoài cửa một cái. “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đợi ta trở lại xem ngươi. Đạm Đạm chăm sóc tiểu thư cẩn thận.”
Ta gật gật đầu với hắn, mới quen biết ba ngày đối tốt với ta như vậy làm gì? Trong lòng không hiểu sao lại thấy cảm động, nỗi buồn xa nhà lại vơi đi một chút.
“Nô tỳ biết.” Đạm Đạm vẫn đứng ở ngoài cửa lúc này mới bước vào nhà.
Đợi Bắc Huyền Triệt rời đi, ta nhàm chán ngáp dài một cái, vừa định trốn vào ổ chăn lại phát giác ta tới nơi này đã ba ngày, dường như đều là trôi qua trong ổ chăn, không bằng ra ngoài đi đi lại lại một chút, nếu đã thông suốt tình huống như vậy, sao không để chính mình vui vẻ một chút. Vừa nghĩ như vậy, ta cảm thấy thư thái hơn nhiều.
“Đạm Đạm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Đạm Đạm dường như thực vui vẻ, lúm đồng tiền trên má lại càng sâu.
“Đạm Đạm gọi ta là Thần Hi đi, luôn tiểu thư tiểu thư ta nghe cảm thấy thực không thoải mái.”
“Nhưng mà… Công tử ngài…” Nàng vặn tay áo vẻ mặt khó xử.
“Không gọi ta là Thần Hi vậy quên đi, ta quay về nằm.” Dùng khổ nhục kế xem ngươi có thể làm gì a. “Aizzz! Nằm triền miên như vậy không bệnh có lẽ cũng sẽ nằm thành bệnh mất.” Ta vừa nói vừa nhíu mày chuẩn bị hướng về phía giường nằm.
“Tiểu, Thần… Thần Hi.” Lúc ta ngồi trên giường làm ra vẻ muốn nằm xuống Đạm Đạm mới vội vàng gọi. Gọi sớm một chút có phải không có chuyện gì sao.
“ Được rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo thôi.” Ta nở nụ cười đầu tiên trong suốt ba ngày với nàng.
Xem ra đây mới là bản tính của ta. Ký lai chi, tắc an chi.
Ta lôi kéo tay nàng đi ra khỏi căn phòng ta đã nằm dí trong ba ngày. Bên ngoài ánh mặt trời thật đẹp!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương