Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 7 : Bệnh viện tâm thần nhốt người bình thường
Edit: Zinnysweetie
“Ngươi vừa nói ngươi là cái gì tướng quân? Cái gì quốc, đây là có ý gì?”“Thần Hi chưa từng nghe qua Mục Quốc sao?” Bắc Huyền Triệt vẻ mặt ngạc nhiên.Ta thành thật lắc đầu. Mục Quốc? Ta cần phải biết sao?“Ta chỉ biết ta là người Trung Quốc, ta vẫn sống ở Trung Quốc, sao phải quan tâm Mục Quốc gì chứ.”“Người Trung Quốc là cái gì?” Bắc Huyền Triệt hứng thú hỏi ta.Miếng bánh ngọt trong miệng thiếu chút nữa làm ta phát sặc. Còn có người Trung Quốc hỏi người Trung Quốc là cái gì sao?Nam nhân dáng vẻ đẹp vậy hóa ra lại là người điên. Chẳng trách ăn mặc như vậy ở một nơi như vậy, nói trắng ra chính là 1 tên điên có tiền.Ta vội vàng phun miếng bánh ngọt trong miệng ra, ăn của người điên, không biết có thể bị lây bệnh hay không?“Phi, phi, phi!” Ta đem tất cả mọi thứ trong miệng phun ra sạch sẽ, thật muốn đem cả những thứ vừa ăn cũng nôn ra nốt, nếu bị điên thì kỳ thi vào trường cao đẳng của ta biết ra sao, uổng mấy tháng ta liều mạng học tập.“Làm sao vậy? Không ăn được sao?” Hắn rót chén nước định đưa cho ta.Còn uống nước? Thế chẳng phải càng làm cho ta điên nhanh hơn? Ta vội vàng đứng lên tránh thật xa hắn rồi mới đứng lại. “Ngươi! Không được lại đây!”Bắc Huyền Triệt đứng lên muốn lại gần, nghe thấy lời nói của ta lại dừng lại.“Ngươi thật không biết Trung Quốc là gì?” Thật đáng thương, sống ở Trung Quốc lâu như vậy mà còn không biết chính mình là người Trung Quốc.“Trung Quốc là tên một quốc gia sao? Quả thật chưa từng nghe qua.”“Nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa cũng chưa từng nghe qua sao?” Ngay cả người điên ngồi xổm ở ven đường cũng biết chính mình là người Trung Quốc đi, mà người này ăn mặc đàng hoàng, lớn lên diện mạo cũng hiên ngang mà còn nói không biết.“Ta là người Mục Quốc, có 2 quốc gia láng giềng, nhưng không có nước nào là Trung Quốc.”Hắn dường như không quan tâm ta xem hắn như ôn dịch mà cách xa, trên mặt vẫn lộ vẻ cười vô tư.Người Mục Quốc gì chứ? Ta học địa lý nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy có quốc gia này. Không phải là hắn mắc chứng ảo tưởng đấy chứ?“Nơi này chính là Trung Quốc, ngươi đứng đó đừng nhúc nhích, ta lần này thực sự phải đi, về sau không hẹn gặp lại.” Lần này thật sự không gặp lại nữa, mặc dù ngươi bộ dạng cao lớn tuấn mỹ, khí chất cao quý, nhưng ta thực không thể ngờ nam nhân vẻ ngoài hoàn mỹ như vậy lại là một người điên, ông trời thật quá lãng phí người đẹp mà!Nhìn hắn cười càng tươi, cũng không lên tiếng ngăn cản, vậy tốt lắm, ta nhanh chân bỏ chạy ra ngoài, tuy ta không đi giày, nhưng nơi này sàn nhà rất sạch sẽ, cũng không gồ ghề, qua vài khúc ngoặt xác định đã cách hắn xa xa ta mới dừng lại thở hổn hển, lâu rồi không vận động mạnh như vậy, làm cho ta mệt không còn sức mà tức giận.Bên ngoài là vài hòn non bộ hình dáng kỳ quái, bên cạnh có một cái ao, lá sen xanh biếc, lá kề lá tầng tầng lớp lớp thật là đẹp mắt.Đây lại là nơi nào?Chỗ này thật đúng là lớn, ra cửa phải đi hướng nào đây?Ta men theo đường nhỏ bên bờ ao, cũng không biết đường này dẫn ra cửa hay lại đi vào bên trong. Ta lại mặc áo ngủ đi chân đất một đoạn, mới thấy trên hành lang có mấy cô gái mặc cổ trang [trang phục cổ], chính là trang phục của nha hoàn, ta quyết định cứ lên trước hỏi xem cửa ra đi hướng nào đi. Tên điên Bắc Huyền Triệt kia có tiền đến mức này sao? Thông thường hẳn là sẽ có nhiều phóng viên đến đây phỏng vấn, nhưng ta lại chưa từng nghe qua bên cạnh có một nơi như vậy.Bỗng nhiên một bóng đen to lớn xuất hiện trước mắt ta, không kịp dừng bước, ta “Phanh” một tiếng va vào bóng đen to lớn kia.Ở đâu biến ra vậy! Ta vuốt cái trán bị đụng đau phẫn nộ trừng mắt nhìn người trước mặt.Là hắn, đầu gỗ!“Cô nương, công tử cho gọi ngươi!”Rốt cuộc không để ta yên a! Lại cô nương lại công tử, gọi ta trở lại cái gì tướng quân phủ, muốn điên Bắc Huyền Triệt tự mình điên đi, thế nào còn muốn đại gia đây điên cùng hắn? Chẳng lẽ, nơi này là bệnh viện tâm thần? Ta chạy tới bệnh viện tâm thần?“Đầu gỗ, muốn điên chính các ngươi tự điên đi, bản cô nương không phụng bồi!” Ta thực là một người bình thường, ngộ nhỡ bị bọn hắn làm cho điên rồi chẳng phải cũng trở nên giống bọn hắn? Dùng sức đẩy hắn đang chắn trước mặt ta, đẩy không được? Đẩy không được ta đây không biết quay lại chắc?Xoay người bước nhanh, ta cũng không tin tìm không được cửa ra nơi này. Nếu để ta ra khỏi đây, nhất định phải tới tòa soạn báo cung cấp tình hình chỗ này, ít nhất cũng kiếm được phí cung cấp tư liệu.“Cô nương là muốn chính mình đi, hay là muốn để Thanh Mộc khiêng đi gặp công tử?”Thanh âm lạnh như băng từ sau lưng ta truyền đến.Thanh âm cũng đủ lạnh đi, đầu gỗ này nhất định là ăn rất nhiều đá, ăn rất nhiều kem.Ta không để ý tới hắn, tiếp tục đi.Một giây sau chân ta liền cách mặt đất, tên đầu gỗ thối này ấy vậy mà đem ta vác trên vai.“Vương bát đản [=bastard], thả ta xuống, nếu không ta sẽ kiện bệnh viện tâm thần của các ngươi nhốt người bình thường.”Nhưng là bọn hắn là người điên a, cảnh sát sẽ nghĩ ta cũng giống bọn hắn! Ai cho bọn hắn ý thức không bình thường a!
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
47 chương
1058 chương
19 chương
9 chương
18 chương