Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 6 : Không biết anh đào tiểu thịt viên.

Hắn đưa ta đến một căn phòng rồi đặt ta ngồi ghế, ta khó hiểu nhìn hắn, sao không cho ta về nhà mà lại đưa ta đến đây? “Ăn no đi, ta bảo hạ nhân giúp ngươi chuẩn bị xiêm y.” Hắn ngồi đối diện ta. Cùng ăn sáng sao? Tốt như vậy sao? “Ngươi muốn mời ta ăn cơm?” trên đời làm gì có đồ ăn miễn phí. “Không phải ngươi đói bụng sao? Buổi sáng còn chưa ăn gì. Giờ ta gọi ngươi là Thần Hi, ngươi gọi ta là Triệt.” Bắc Huyền Triệt nhìn ta, đôi mắt trong suốt mang theo ý cười, có cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta không, ta không thích ứng kịp nha. Ta tránh đi ánh mắt của hắn: “Ngươi muốn bảo ta gọi gì ta liền gọi sao. Muốn gọi như thế nào là việc của ta.” Gọi ngươi là Triệt? Ta còn chưa thân với ngươi đến thế đâu. “Các ngươi đều thích mặc hán phục sao? Bên ngoài mấy cô gái kia cũng mặc, cả tên đầu gỗ kia nữa.” “Đầu gỗ?” Bắc Huyền Triệt hỏi ta. “Chính là người vừa rồi ta bảo hắn ‘tiền rơi kìa’ mà không có phản ứng, thế không phải đầu gỗ thì là gì?” “Hắn là thuộc hạ của ta, Thanh Mộc.” “Thanh Mộc? Đầu gỗ?” Quả thực là giống nhau, người cũng như tên. Vừa lúc, vài cô gái búi tóc hai bên bưng đồ vào, đặt lên bàn. Có bỏ thuốc không đây? Ta do dự không biết có nên ăn hay không, lòng người khó đoán, không thể không đề phòng. Tuy rằng người này bề ngoài không giống như người xấu, nhưng ai biết hắn có phải sói đội lốt cừu hay không? “Mau ăn đi, không phải ngươi đói bụng sao?” Chung quy ta vẫn bị đồ ăn dụ hoặc, liền cầm đũa ăn mãnh liệt. “Bắc Huyền, nơi này là nơi nào? Vì sao ở đâu cũng thấy màu sắc cổ đại?” Một miệng đầy đồ ăn nên nói chuyện có chút khó khăn. Từ nay cứ gọi hắn là Bắc Huyền đi. “Đây là phủ tướng quân Bắc Huyền, ngươi không biết sao?” lại bày ra bộ dáng giống như tất cả mọi người đều biết đây là phủ tướng quân. “Phủ tướng quân Bắc Huyền? Gần nhà ta có nơi này sao?” thật ra ta có biết một cái miếu thờ tướng quân, nhưng nó không lớn như vậy. “Nhà của ngươi gần đây? Ta chưa nghe qua có họ Dương” Bắc Huyền Triệt suy nghĩ một trận. “Họ Bắc Huyền ta cũng chưa từng nghe qua. Vừa rồi ngươi cũng chưa trả lời ta, các ngươi đều thích cổ trang sao?” “Cổ trang? Là sao?” Bắc Huyền Triệt vẫn khó hiểu hỏi ta. Soái ca này là giả ngu hay khờ thật đây. Ta bắt đầu có cảm giác đàn gảy tai trâu. “Là đồ ngươi đang mặc nha.” Ta cắn một miếng bánh ngọt, cảm giác thật ngọt mà không ngấy. Hắn nhìn quần áo chính mình rồi nhìn sang đồ ngủ thịt viên của ta: “Mọi người đều mặc như vậy, quần áo ngươi mới thật quái dị. Đó là người sao, mặt thật lớn.” Hắn chỉ vào thịt viên hình cái đầu hỏi. Đừng nói là ngay cả tiểu thịt viên cũng không biết đi. Người này có tuổi thơ không vậy? “Ngươi không biết sao?” “Ta nên biết sao?” “Tiểu thịt viên. Anh đào tiểu thịt viên, ngươi không biết?” Ta muốn ***, bắt đầu xuất hiện sự khác nhau rồi. “Không biết. Nhưng thịt viên thì biết. Ta vẫn thấy kì quái, ngươi làm sao có thể vào trong phủ tướng quân, hơn nữa còn ngủ cạnh ta.” Có cần cường điệu việc ta ngủ cạnh ngươi không? Ngay cả tiểu thịt viên đáng yêu còn không biết, lại chỉ gọi là thịt viên, người này đại tục a!. Khoan đã! Hắn nói nơi này là phủ tướng quân thâm nghiêm là có ý gì? “Ngươi nói nơi này là phủ tướng quân ? Gần nhà ta không có nơi này a, đều là nhà cao tầng, làm sao có phủ tướng quân.” “Ngươi thật không biết phủ tướng quân Bắc Huyền?” Phủ tướng quân Bắc Huyền? “Ta là đại tướng quân mục quốc, ngươi không biết sao? Vậy ngươi đến phủ tướng quân Bắc Huyền có mục đích gì?” Khuôn mặt mang ý cười của Bắc Huyền Triệt biến mất, có điểm nghiêm túc. Người nên nghiêm túc phải là ta mới đúng, cái gì mà phủ tướng quân, đại tướng quân mục quốc. Ta chưa từng nghe qua, vậy ta đang ở đâu đây. “Ngươi nói gì ta đều nghe không hiểu.” Thật sự ta không hiểu hắn nói gì. “Thôi bỏ đi, không hiểu thì thôi.” Nói xong hắn khôi phục lại khuôn mặt đầy ý cười. Người này thay đổi sắc mặt thật nhanh a.