Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 57 : Có phải nam nhân hay không?
Đi đến bên người Vương lão đại, nhìn hắn gảy bàn tính càng ngày càng nhanh, xem ra hôm nay thu hoạch không tồi
“Vương lão đại, hôm nay thu hoạch thế nào?”
“Thưa Dương lão đại, sáng nay thu hoạch đã gấp đôi mấy ngày trước” Vương lão đại nhìn ta mỉm cười, ánh mắt nhìn ta như thần tài
Tuần tra tình hình náo nhiệt của lầu một, lầu hai lại thanh nhã hơn, có một phiến cửa ngăn cách lầu một và lầu hai, phải làm như vậy để các văn nhân có thể yên tâm chơi cờ
“Thế nào rồi? Xem bọn hắn đánh bạc thật là cao hứng” thanh âm Nhan Gay vang bên tai ta, quay lại thấy hắn cười đến tao nhã mê người, phong tình vạn chủng. Nếu Lý Dự ở đây chắc sẽ mất hồn
“Ta nhìn thấy bạc thật là cao hứng, không ngờ thái tử điện hạ cũng cho phép dân chúng tụ tập đánh bạc”
“Nhân lúc mọi người cao hứng, giúp ta xuất môn đi”
“Xuất môn?” Định đi đâu? Đi dạo phố hay làm gì?
“Nhàn rỗi nên nhàm chán, ra đường đi mua sắm thôi, đi thôi” hắn nắm lấy tay của ta, bộ dáng thật tự nhiên
Này có phải là không kiêng nể gì ta mà ăn đậu hũ của ta không? giãy khỏi tay của hắn, giận trừng mắt liếc Nhan Gay 1 cái, có lầm hay không, ta hiện tại là thân phận nam nhân, muốn cho người khác biết rằng ta đồng tính luyến ái hay sao? Chỉ sợ là tất cả mọi người đều cho rằng hắn là chính nhân quân tử, còn ta là kẻ tội đồ đi
“Mang theo Mặc Nhiên đi” xảy ra chuyện gì thì sao, ta dù sao cũng chỉ là nữ tử, nhỡ như gặp Nhị hoàng tử hoặc thủ hạ của hắn, đến ta còn khó bảo toàn, sao có thế bảo hộ cho hắn?
“Mặc Nhiên có việc rồi, ngươi không phải nói sẽ bảo vệ ta sao?” Nhan Gay mặt dày mà nắm tay ta, hướng ta muốn cho hắn lời hứa hẹn
Ta hộc máu mất! hắn có phải nam nhân hay không! dung nhan nũng nịu như thế hẳn đã là sai lầm, như thế nào mà tính tình cũng như vậy
“Ngươi đang cười nhạo ta?” trong mắt hắn ánh lên tia đau thương
“Không có. ngươi là ông chủ của ta, ta cười ai cũng được, chính là không thể cười ngươi!” please! đừng để bộ mặt ủy khuất như vậy nhìn ta
“Chỉ là bởi vì ta là ông chủ nên mới không cười ta?”
“Đương nhiên không phải như vậy!” ta cũng không thể nói ra, chỉ sợ hắn mất hứng
“Tốt nhất nên đi thôi, nơi này cứ để cho bọn hắn đánh tùy ý” hắn không cười, có điểm mất hứng
Cufnh Nhan Gay ra ngoài, ta mới nhớ ra là tấm biển trên cửa còn chưa đổi, lúc về ta phải nhớ bảo Vương lão đại hạ xuống, đổi biển
“Làm sao vậy?” Nhan Gya nhìn ta ở cửa không đi, cúi đầu hỏi ta
“Biển này phải đổi thôi”
“Được, giao cho ngươi”
Xem ra Nhan Gay rất tín nhiệm ta, được rồi, vì hắn tín nhiệm ta như vậy, ta sẽ bảo hộ cho hắn
“Đi thôi, ta phải ăn mứt quả, ta phải bảo vệ ngươi, ngươi phải cam đoan trước là ta cũng có đủ thế lực”
Ở cách đó không xa có bắn mứt quả, Nhan Gay lên mua hai chuỗi, chính là đại thẩm bán mứt quả vừa nhìn thấy đã kinh sợ vì vẻ đẹp của Nhan Gay, không những không thu tiền, lại còn cười tủm tỉm tặng thêm hai chuỗi. Đưa hắn đi dạo phố thực sự là tiết kiệm được ngân lượng nha,! Đều có thể ăn, uống, ở không cần trả tiền
“Đi dạo với ngươi thật tốt” ta liếm mứt quả, từ trong đáy lòng nói ra. Đi dạo phố cùng hắn, không tốt nhất là ánh mắt của người đi đường, đại bộ phận ánh mắt đều lưu luyến trên người hắn, tiểu bộ phận ánh mắt trừng trên người ta, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương