Bò lên yêu nghiệt điện hạ
Chương 2 : Ta đang mộng du (2)
“Ngươi là ai? Như thế nào lại ở chỗ này? Ai đưa ngươi tới?”. Soái ca lại mở miệng hỏi ta, liền một lúc ba câu hỏi.
Ta nên trả lời cái nào trước đây?
Nhìn chăn bông cùng cảnh vật trong phòng, nam nhân này thật thích phong cách cổ xưa nha. Ta làm sao có thể biết vì sao chính mình lại ở đây. Nhìn lại áo ngủ trên người, chính là áo ngủ màu hồng có in hình thịt viên mà ta thích nhất. Hắn quần áo chỉnh tề, ta quần áo chỉnh tề, chắc chắn không phát sinh chuyện gì.
“Ta thật sự chưa làm gì ngươi nha” nhìn đôi mắt trong suốt của hắn, ta nói rõ.
“Trả lời câu hỏi của ta”. Nam nhân này dường như đang tức giận, lời nói cũng có điểm cứng nhắc.
“Ngươi là ai?”. Ngươi nghĩ ngươi tức giận mà ta không tức sao?. Ở cùng giường với ngươi, người thiệt là ta nha. Ta có điểm tức giận hỏi lại hắn.
Đôi mắt hắn trong suốt, nguy hiểm nhìn ta một lúc lâu, rồi cười: “Ngươi không biết ta là ai?”
“Vô nghĩa, ta biết mà còn phải hỏi sao”. Khinh ta ngu ngốc?. Người ta nói nam nhân mặt đẹp suy nghĩ thường đơn giản, quả không sai. Giận dữ trừng mắt, đáng chết, ta như thế nào lại chạy sang phòng người khác, là ngủ mơ bơi tới sao?
“Bắc Huyền Triệt. Ngươi là ai? Nói”. Hắn ý cười nồng đậm, dựa vào gần ta, hơi nóng phả trên cổ ta, một cỗ khô nóng kéo tới trên mặt.
“Bắc Huyền Triệt? Không biết. Ta là Dương Thần Hi”. Bắc Huyền? Còn có họ kép này sao? Không biết. Bất quá, tên này thật thích hợp với hắn, hai mắt trong suốt giống như khe nước.
“Dương Thần Hi” hắn từng chữ từng chữ nhớ kĩ.
“Ngươi không biết ta?” hắn chỉ vào mình, điệu bộ không thể tin. Có cần kinh ngạc thế không? Chẳng lẽ ngươi là ngôi sao, ai cũng phải biết sao?. Nhớ lại cũng không gặp gương mặt khí suất như thế bao giờ.
Đều nói không biết, ta làm sao có thể ở trên giường ngươi, ngươi coi như nằm mơ đi, dù sao ngươi cũng không tổn hại gì, còn ta có chút mệt nhưng cũng không cần ngươi đền bù.”
Ta đi học. Không hẹn gặp lại”. Nói xong ta cơ hồ ngã khỏi giường, người này dựa vào ta thật gần, không thấy ta đang đỏ mặt sao?. Lại không về nhà thay áo ngủ, thế nào cũng muộn. Nghĩ đến việc bị bà chủ nhiệm rửa tội bẳng nước miếng, liền lại thấy một trận thiên hôn địa ám.
Soái ca trên giường cũng không ngăn ta rời đi. Ta kích động đụng ngã mấy ghế dựa mới đến được cửa. Đầu gối đau nhe răng trợn mắt..ô.. khẳng định tiếng động rất lớn.
Phía sau không ngừng truyền đến tiếng cười sang sảng, mở cửa bất chấp tiếng cười đằng sau, ta chạy như bay ra ngoài.
Ta cắm đầu chạy ra ngoài, từ khi nào ta có thói mộng du như vậy? Hành lang dài nhìn không thấy điểm dừng, đây là nơi nào?
—–ta là đường phân cách—–Thần Hi: rốngTản Tản: ngươi kêu gào cái gì?
Thần Hi: đầu gối người ta rất đau (uỷ khuất biểu tình)Tản Tản: nếu ta có thể như ngươi, hé mắt ra liền thấy soái ca, đem ta đánh choáng váng cũng đượcThần Hi: … (đầu đầy vạch đen)
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
214 chương
45 chương
74 chương