Bố Già (The Godfather)
Chương 8
Ngày hôm sau gia đình Corleone bận tíu tít. Michael ngồi ôm máy điện thoại suốt ngày giùm Sonny và Hagen thì lo kiếm cho ra một thằng trung gian mà Sollozzo chịu tiếp để chuẩn bị cho hai bên gặp nhau. Công việc đâu phải dễ vì Sollozzo đa nghi hơn bao giờ hết: chỗ nào cũng thấy đầy những người của Tessio và Clemenza nghe ngóng, dò xét tin tức nó. Dĩ nhiên nó “lặn” rất kỹ, cũng như bọn chủ chốt cánh Tattaglia dại gì thò mặt ra cho bọn Sonny làm thịt?
Clemenza đảm trách thằng Paulie còn Tessio phải lo tìm cho bằng được Luca Brasi vì đêm Ông Trùm bị ám sát nó cũng không về nhà. Vậy ắt có chuyện chẳng lành nhưng Sonny vẫn không tin bọn Sollozzo có thể mua được hay chơi được nó bất ngờ.
Bà Trùm lên hẳn Nữu-Ước ở đậu nhà bà con ít hôm để vô nhà thương săn sóc cho tiện. Cậu rể Carlo cũng xung phong xin giúp đỡ “việc nhà” nhưng được nhắn lời hãy cứ lo làm tròn vụ làm ăn hàng ngày là phụ trách biên đề, biên xổ số trọn một khu có nhiều dân Ý ở trung tâm Manhattan. Trong khi đó Connie ở chung với Bà Trùm để phụ giúp công việc.
Còn Fred vẫn phải nằm tĩnh dưỡng ở nhà, vẫn phải chích thuốc an thần. Có lần đến thăm nó tận giường, cả Sonny và Michael cùng ngạc nhiên, không ngờ người Fred xanh lè, bết bát đến vậy: “Coi nó còn tệ hơn Ông Già nữa!”
Thấy Sonny chê Fred quá, Michael nhún vai. Ngoài mặt trận nó từng thấy thiếu gì thằng vì quá sợ mà mất tinh thần tệ hại nhưng không ngờ ông anh thứ hai hồi nhỏ đô con, khoẻ mạnh là vậy mà xuống mau đến thế. Ai chẳng biết thằng Fred coi bố như trời, dù ổng chê nó yếu, nhát gan nên không có mảy may hy vọng làm lớn?
Xế chiều có phôn của Johnny Fontane từ Hollywood gọi sang. Sonny la lối: “Đâu được? Mày về thăm ổng không tiện chút nào đâu. Ổng còn mệt lắm, vả lại thấy mày đến là bọn nhà báo sẽ làm ào ào chắc chắn bất lợi cho mày, ổng không chịu đâu. Chừng nào ổng về nhà mày tới thăm có phải hơn không? Được thế nào tao cũng nói lại”.
Sonny gác máy, quay sang Michael: “Bố mà biết thằng Johnny đòi từ Hollywood bay về thăm thì bố khoái lắm”.
Lát nữa có thằng thủ hạ Clemenza kêu Michael xuống bếp nghe phôn, máy riêng của gia đình xài. Thì ra Kay gọi tới hỏi thăm. Nghe giọng nàng thiếu tự nhiên, có phần giả tạo. Không lẽ nàng không tin là “bố anh Mike” lại có thể là một tướng cướp, một Ông Trùm vừa bị đối phương thanh toán?
- Ông Già bệnh tình thế nào, anh?
- Ông sẽ qua khỏi.
- Lúc anh vô nhà thương thăm Ông Già cho em vô theo với nghe?
Michael cười xoà gạt đi. Có lẽ Kay nhớ lại có lần nghe nó kể đối với người Ý những vụ thăm viếng đi lại như vậy quan trọng lắm.
- Nhưng trường hợp này lại khác! Em mà lò dò vô với anh đụng đầu cha nhà báo nào tới săn tin thì dám có tên trong “Tin Trong Nước” tờDaily News lắm đó. Đại để sẽ có tin “cô con gái một dòng họ danh giá Huê-Kỳ mê con lão tướng cướp “Bàn Tay Đen” đấy! Liệu ông già bà già em có chịu không?
- Ba má em đâu có đọcDaily News ! Nhưng được rồi… Anh bình yên chớ? Anh không có gì nguy hiểm chớ?
- Ồ, anh thì ăn nhậu gì ở trong nhà? Thứ gà chết mà tụi nó theo dõi, đe doạ làm chi cho mất công! Nhưng em yên chí đi, mọi việc xong đâu vào đấy hết cả rồi. Khỏi có chuyện gì nữa đâu. Bất quá chỉ như một tai nạn vậy mà? Chừng gặp nhau anh sẽ nói sau.
- Nhưng bao giờ gặp mới được chớ?
- Thì tối nay nghe? Anh sẽ tới phòng em rồi tụi mình đi chơi trước khi anh vô bệnh viện thăm Ông Già.
Nói thiệt là anh chán cảnh ngồi nhà canh tê-lê-phôn lắm rồi. Anh sẽ tới em… nhưng chớ có cho ai hay nghe? Khi không đụng một thằng phó nháy chặn đường, chụp hình cả hai đứa mình đăng báo là phiền lắm đấy. Bộ anh giỡn sao? Phiền nhất là đối với ba má em kìa!
- Yên chí! Em đợi anh. Mà anh có cần mua quà Giáng sinh gì không?
- Không. Mình em đợi… và sẵn sàng là đủ.
Trong máy tiếng Kay cười nghe khanh khách.
- Thì… sẵn sàng! Có bao giờ em không sẵn sàng với anh nào?
- Có vậy mình mới là bồ bịch chớ?
- Bồ lắm! Em yêu anh lắm! Anh thử nói yêu em coi nào?
Michael lúng túng đưa mắt ngó 4 thằng cô hồn đang ngồi lù lù, ngồi đầy cả bếp. Nói “yêu em” thế nào được? Đành “ô-kê” rồi gác máy.
Trở về văn phòng, Michael gật đầu chào Clemenza lúc lão đang dở tay nấu một nồi sốt cà chua khổng lồ. Vừa bước vô nghe Sonny hỏi đến lão, nó cười đáp: “Đang o bế một thùngspaghetti … làm như thứ cho lính ăn vậy!”. Sonny gắt lên:
- Bảo lão ấy làm ơn vô đây gấp, liệng mấy thứ vớ vẩn ấy đi! Bao nhiêu chuyện cần quá mà? Bảo cả Tessio nữa…
Vài phút sau, đông đủ mọi người Sonny hỏi vắn tắt: “Xong cái vụ đó chưa?”. Clemenza gật đầu: “Rồi! Khỏi thấy nó nữa…“. Họ đối đáp vắn tắt, giản dị có vậy mà Michael nghe như có luồng điện chạy qua! Vậy là Paulie Gatto không còn nữa! Thằng Pauliengười nhà đã bị ông thầy Clemenza bụng bự thủ tiêu êm rồi
Đưa mắt qua Hagen, Sonny hỏi: “Vụ tiếp xúc Sollozzo mày tiến hành đến đâu rồi?”. Nó lắc đầu giải thích:
- Thằng này coi bộ nguội cái vụ điều đình. In hình nó cũng không có vẻ lo ngại nữa. Có thể chỉ vì nó chơi rất kỹ để mấy thằng đàn em của mình mất hút nó luôn. Nó không tin bất cứ sứ giả nào mình nhờ làm trung gian. Nó phải hiểu là nó bắt buộc phải điều đình chớ? Nó liều chơi Ông Già mà ổng còn sống sót là nó xui tận mạng rồi!
- Thằng Sollozzo quả thực chì. Có lẽ nó là đối thủ chì nhất mà cánh mình đụng độ hồi nào đến giờ! Nó nghi tụi mình chơi trò kiên trì đợi Ông Già bình phục… hay nó sợ tụi mình giàn xếp chơi nó?
- Đương nhiên nó phải nghĩ vậy… nhưng nó vẫn chẳng có cách khác hơn là điều đình. Tao đã đưa ra hạn định nội ngày mai.
Một đàn em Clemenza gõ cửa bước vô báo cáo: “Ra-đi-ô loan tin cớm vừa tìm ra xác thằng Paulie. Chết gục trong xe”.
Clemenza gật đầu: “Biết rồi. Bỏ vụ đó đi…”. Thằng đàn em trợn tròn mắt ngạc nhiên nhưng nhìn xếp một cái là biết ngay. Nó thản nhiên như không có chuyện gì, lật đật bước ra.
Công việc lại tiếp tục. Sonny hỏi bệnh tình Ông Già thì Hagen đáp:
- Ổng không có gì đáng ngại… nhưng phải mấy bữa nữa mới nói được. Ổng bị cú này nặng lắm, phải mổ nên còn lâu mới lại sức. Bà già và Connie chầu chực săn sóc tối ngày. Chung quanh phòng ổng đầy những cớm chìm và giàn ngoài là bọn đàn em Tessio nằm phòng hờ. Ít hôm nữa ổng bình phục, lúc bấy giờ ổng muốn gì sẽ ra lệnh. Trong khi đó mình vẫn phải kềm Sollozzo, không cho nó là hoảng. Vậy tao mới đề nghị mình thử điều đình.
- Trong khi chờ đợi thì Clemenza và Tessio vẫn tiếp tục “chiếu cố” nó. Biết đâu chừng may mắn một chút là mình giải quyết mọi vấn đề cái rụp?
- Không có vụ may mắn đó đâu, Sonny! Sollozzo là thằng khôn lắm. Nó biết chấp nhận điều đình là nó ở thế kém làm sao trên chân mình nổi? Nên nó cố kéo dài thì giờ. Theo tao nghĩ là để kéo mấy cánh Nữu-Ước về phe nó đấy. Để tụi mình không dám làm hoảng, dù sao cũng phải đợi Ông Già đích thân ra lệnh!
- Ủa, sao mấy cánh kia lại làm vậy nhỉ?
- Thì họ không muốn có đổ máu lớn. Đổ máu lớn thì cánh nào cũng lãnh đủ. Báo chí, chánh quyền sẽ nhảy vô. Vả lại họ cũng đói nữa và Sollozzo mang mối lợi tận miệng mà? Cánh nào cũng được chia phần hết! Mình chưa cần đến mối lợi ma túy vì mình có sòng bạc nhưng những cánh khác đâu có gì? Họ biết khả năng Sollozzo lắm chớ? Nó là “cây tiền cây bạc” của họ… thì tại sao họ lại để cho nó chết lãng vậy kìa?
Chưa bao giờ Michael thấy mặt Sonny lì lợm đến thế: cặp môi nó trễ ra, da mặt nó xám ngoét. Nó gằn giọng: “Đói no gì thây kệ tụi nó. Xía vô chuyện này là không xong với tao!”
Nghe giọng hằn học của Sonny, cả Tessio và Clemenza cũng đứng ngồi không yên. Hai lão nhấp nhổm không khác gì mấy thằng chỉ huy đơn vị xung kích nghe ông tướng đòi cương quyết triệt hạ một căn cứ quá hiểm, hy sinh bao nhiêu cũng cứ đành vậy! Hagen đành phải lên tiếng:
- Coi, cái lối giải quyết của mày Ông Già đâu có chịu? Ông sẽ hạ một câu: “Không đáng, chẳng bõ” liền! Đồng ý là nếu Ông Già ra lệnh thịt thằng Sollozzo thì thằng nào xía vô mình cũng chơi hết! Nhưng đây đâu phải vấn đề trả thù… mà thuần túy chỉ là chuyện làm ăn.
Nếu mình nhất quyết chơi Sollozzo mà cánh khác nhào vô can thiệp thì sẽ có một sự giàn xếp. Chằng hạn họ sẽ né đi… để mình sẽ đền bù họ cách khác sau này. Phải đặt vấn đề bình tĩnh, tỉnh táo như vậy chớ đừng nóng lòng làm hoảng.
- Đồng ý! Tao cũng hiểu vậy chớ? Chỉ cần lúc mình nhất quyết chơi nó thì đừng thằng nào xen vô…
Sonny nói vậy nhưng mắt nó vẫn quắc lên dễ sợ. Nó quay sang hỏi Tessio:
- Có tin gì về Luca chưa?
- Chẳng thấy gì! Nó dám bị thằng Sollozzo vồ lắm!
- Có thể. Vì một thằng khôn như nó không thể không e ngại thằng Luca. Nó cóc thèm để ý đến nữa thì rất có thể nó đã nắm được rồi.
- Coi, nếu thật vậy thì tao ngán quá. Tao ngán nhất vụ Luca chơi lại mình. Về vụ này ý kiến hai ôngcaporegime thế nào?
Clemenza vẫn cái điệu chậm rãi:
- Chuyện phản bội thì xét ra thằng nào cũng có thể phản lắm. Như thằng Paulie đấy? Nhưng riêng thằng Luca Brasi thì khỏi lo. Nó là týp chỉ đi một chiều, xưa nay nó chỉ biết có một mình Ông Trùm, nó chỉ sợ có một mình ổng. Làm như trên đời không còn một ai khác khả dĩ nó có thể nể vì đôi phần vậy. Tao nhất quyết Luca không làm phản. Mà khôn như nó, đa nghi như nó thì Sollozzo sức mấy cho vào bẫy nổi? Thằng Luca có tin ai bao giờ? Nó cái gì cũng nghi hết… bao giờ cũng cảnh giác tối đa. Khỏi có vụ nó bị lừa! Theo tao thì nó đi đâu xa ít ngày đó. Mai mốt sẽ có tin chắc…
Sonny ngó qua Tessio. Lãocaporegime cáo già nhún vai:
- Thằng nào chẳng có thể phản? Tính thằng Luca kỳ cục lắm. Biết đâu chừng Ông Trùm không làm nó bất mãn điều gì? Có thể lắm. Cũng như thằng Sollozzo có thể chơi một trò đột ngột và Luca vẫn bị như thường chớ? Theo tao thì Tom nói đúng: mình phải phòng bị cả trường hợp cùng mạt nhất!
- Thôi được. Bây giờ chắc chắn Sollozzo biết vụ Paulie rồi. Nó sẽ có phản ứng gì đây?
Clemenza nghiêm giọng:
- Chắc chắn nó phải suy nghĩ để hiểu rằng cánh Corleone mình đâu có dễ chơi! Cũng hên cho nó hôm nó chơi trộm Ông Trùm đấy…
- Đâu phải chuyện hên xui? Nó phải sắp đặt cả mấy tuần lễ trước. Nó phải rình Ông Già ở văn phòng hàng ngày, theo dõi từng tí một. Rồi nó mới mua đứt thằng Paulie, dám cả Luca Brasi luôn. Nó vồ thằng Tom đâu có hụt? Nghĩa là cái gì nó cũng sắp đặt ngon lành cả. Phải nói nó không hên… mà xui tận mạng! Phải nhìn nhận là hai thằng cô hồn của nó chơi chưa tới, vả lại Ông Già phản ứng quá lẹ đi. Bằng không thì mạng ổng còn gì và thế nào tôi chẳng phải cộng tác với nó làm ăn chung? Vậy là nó thắng rõ, thấy không? Có muốn chơi được nó, trả thù cũng phải đợi 5 hay 10 năm sau! Chú mày phải nhớ rằng lâu nay mình trót chủ quan khinh địch, nên mới đánh giá nó thấp vậy…
Một đàn em bưng thức ăn vô. Một dĩaspaghetti bự, mấy chai rượu chát. Michael lặng lẽ ngó họ vừa ăn vừa bàn tính. Nó chịu. Ăn không vô. Hagen cũng vậy. Song Sonny và hai lãocaporegime đớp ào ào, vét nước sốt kỹ. Đúng là một trò hề!
Theo Tessio thì Sollozzo đâu thèm quan tâm đến mạng thằng Paulie? Nó biết trước chắc và dám nó còn chịu vậy là khác. Chẳng gì cũng phải đỡ chi thêm cho một mạng thừa! Còn sợ thì khỏi! “Ở trường hợp mình, mình sợ không nào?”
Michael cũng bàn góp và lý luận như sau:
- Về cái vụ này tôi chỉ a-ma-tơ. Như căn cứ vào con người Sollozzo như mấy ông vừa nói và cộng thêm sự kiện đột nhiên nó dãn ra không chịu tiếp xúc với người của mình thì tôi tin chắc nó đang âm thầm tính một cú gì tuyệt lắm. Một đòn độc mình không thể ngờ tới và chừng nó tung ra là ăn chắc, mình hết đỡ. Phần thắng về nó, mình chỉ có khóc. Ngược lại, nếu mình phăng ra trước thì nó mạt!
Sonny miễn cưỡng đồng ý:
- Cái đòn độc mày nói tao đã nghĩ rồi. Tao vẫn nghi là giờ chót nó sẽ đưa Luca Brasi ra để chơi mình. Nên tao đã có tối hậu thư để Luca phải xuất hiện, buộc lòng phải xuất hiện. Cũng có thể thằng Sollozzo đã ngấm ngầm liên kết được tất cả mọi phe, mọi cánh Nữu-Ước để bất thình lình tụi nó hè nhau ra mặt chính thức chơi lại mình. Thế là mình buộc lòng phải cộng tác, phải vậy không Tom?
- Quan điểm của tao cũng vậy. Chúng nó ra mặt liên kết thì mình đành đợi Ông Già có thái độ sau vậy chớ đâu dám vọng động? Chơi lại tất cả mọi phe mọi cánh thì chỉ có mình ổng. Vì ổng có cái mà chúng nó thiếu, chúng nó ham số một là…thế lực chính trị . Ổng sẽ phải hoá giải bằng những móc nối với các cấp thẩm quyền.
- Có một điều tao biết chắc là thằng Sollozzo khỏi dám héo lánh đến đây, đến cái nhà này…
Clemenza tuyên bố nghe ngon thật nhưng có điều hơi việt vị: cái thằng phản bội đầu tiên chẳng phải học tròruột của lão sao? Sonny giương mắt ngó rồi quay sang hỏi Tessio:
- Ở bệnh viện chú cho canh chừng kỹ đấy chứ?
Tiếng “dĩ nhiên” Tessio buông ra nghe chắc ăn quá! Nãy giờ lão có ngỏ lời hay cho biết ý kiến một cách rõ ràng, chắc chắn vậy đâu? Lần này lão “nắm vững vấn đề” thiệt tình:
- Tao cắt cử tụi nó chia nhau canh chừng từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài và thường trực 24 trên 24! Ngoài ra bọn cớm cũng bao gắt lắm chớ bộ? Mấy thằng cớm chìm lúc nào lại chẳng chầu chực ngay cửa phòng bệnh để chờ ổng tỉnh táo là vô thẩm vấn liền? Ấy là ổng còn bất tỉnh, thở còn phải đút ống dưỡng khí, ăn uống còn toàn bằng ống đấy! Cũng may là khỏi phải đề phòng nạn đầu độc bằng miếng ăn thức uống vì bọn Thổ Nhĩ Kỳ thiện nghệ này lắm! Tóm lại, tụi nó vô phương chơi ổng ở đây!
Sonny ngả người ra chiếc ghế xoay:
- Nếu vậy hay! Còn tôi… tôi chẳng sợ rồi. Vì lẽ giản dị là cho tôi “đi” thì tụi nó làm ăn với ai… ở trong cái nhà này? Hay nó chơi thằng Michael? Thằng Sollozzo dám vồ mày làm con tin để điều đình lắm chớ?
Michael nghe nói vậy đã chán. Hết hy vọng gặp em bé tối nay. Đời nào Sonny cho nó mò ra khỏi nhà? Nhưng Hagen không đồng ý:
- Đâu có cái vụ đó! Vồ thằng Michael thì tụi nó làm lúc nào chẳng được? Có điều thằng Michael đâu có dính vô công chuyện nhà này. Đụng đến một thằngvô can như nó là trái luật giang hồ, đứa chủ xướng sẽ bị tẩy chay ngay. Thằng Sollozzo mà làm thằng Michael thì ngay cánh Tattaglia cũng chơi lại nó! Tao chỉ sợ ngày mai đây các cánh Nữu-Ước sẽ cử một thằng đại diện chung đến ép mình phải chấp nhận đề nghị của thằng Sollozzo mới là mệt. Đấy mới là đường độc của thằngđường Thổ … chớ vồ thằng Michael thì nó vồ làm gì!
Michael nghe nói bèn thở ra nhẹ nhõm: “Nếu vậy may quá! Tối nay tao định lên Nữu-Ước có chút chuyện”. Sonny cật vấn liền: “Chi vậy?”
- Ủa, tôi vô thăm bố không được sao? Có nhiều chuyện phải làm chớ?
Hệt như tính nết Ông Già, Michael chẳng nói toạc sự thật bao giờ! Chẳng bao giờ mấy người biết cái vụ nó hẹn hò với Kay. Nó cũng chẳng nói cho Sonny. Nó không dấu mà không muốn nói, không thích nói vậy thôi.
Giữa lúc đó, bên ngoài có tiếng người bàn tán xôn xao. Clemenza đứng dậy bước ra ngoài coi có chuyện gì. Lúc trở lại “văn phòng”, tay lão xách theo một vật lạ. Một áo lót chắn đạn mà mọi người nhận ra ngay của Luca Brasi. Bên trong áo gói nguyên một con cá chết thật bự.
Lão cất tiếng chua chát: “thằngđường Thổ thế là đã biết tin Paulie Gatto”. Cũng không kém chua chát, Tessio nói như than:
- Và Luca Brasi ra sao thì giờ đây tụi mình cũng chẳng lạ gì!
Sonny lặng lẽ đi làm một hơi huýt-ky và đốt một điếu xì gà. Không biết vụ con cá chết này có ý nghĩa quái gì, nó cất tiếng hỏi. Người đáp là Thomas Hagen, gãconsigliori gốc Ái-Nhĩ-Lan:
- À, đấy là một lối đưa tin đúng truyền thống Sicily. Đại ý Luca Brasi giờ đây cũng là một con cá chết nằm đâu đó dưới đáy biển sâu.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
33 chương
137 chương
19 chương
10 chương
64 chương
18 chương