Tin buồn của Phán khiến nỗi háo hức “lật tẩy” Phong Khê của ba cô gái hơi chùng xuống. Nhưng không vì vậy mà cuộc gặp gỡ ở nhà hát Hòa Bình bị đình lại. Đúng bảy giờ tối thứ bảy, Xuyến, Thục và Cúc Hương đã chễm chệ ngồi trong một quán chè trước cổng nhà hát.  Hoàng Hòa hẹn 7 giờ 30 nhưng Xuyến khăng khăng đòi tới sớm để... chủ động tình hình. Nó hùng hồn thuyết một tràng về “binh pháp”: - Mình đông, địch ít, mình ở trong tối, địch ở ngoài sáng, mình lấy binh khỏe đợi binh mệt, đánh trăm trận chắc chắn thắng trăm lẻ một trận không sai! Cúc Hương cười khúc khích: - Theo “thiển ý” của tao, sau khi tốt nghiệp phổ thông, mày thi vô Học viện Quân sự là đúng “năng khiếu” nhất! Xuyến cười cười: - Để rồi coi! Biết đâu đấy! Trong khi Xuyến và Cúc Hương ngồi đấu láo, Thục lặng lẽ thả hồn mình bay tận đâu đâu. Khác với hai bạn, Thục chẳng thấy hào hứng gì về cuộc gặp gỡ tối nay. Trước đây, khi ngỡ Phong Khê là đám “nữ quái” buổi sáng, Thục đã thấy hụt hẫng. Bây giờ phát hiện ra Phong Khê là Hoàng Hòa, Thục lại càng dửng dưng. Phong Khê trong trí tưởng tượng của Thục là một chàng trai hoàn toàn khác, chứ không đỏm dáng như Hoàng Hòa. Không hiểu sao, Thục không ưa nổi vẻ chải chuốt, bảnh bao của anh chàng lớp trưởng. Hoàng Hòa bảnh trai, con nhà giàu lại học giỏi, mặt nào cũng đáng mười trên mười. Nhiều bạn gái trong lớp để ý Hoàng Hòa nhưng anh phớt lờ. Anh chỉ đặc biệt quan tâm đến Thục. Ngồi học, anh cứ liếc qua chỗ Thục. Ngày nào cũng vậy. Đến nỗi Xuyến và Cúc Hương phải trêu Thục “coi chừng mày mòn hết da mặt bây giờ“. Dĩ nhiên Thục thừa biết Hoàng Hòa có cảm tình với mình. Nhưng không hiểu sao, điều đó lại khiến Thục đâm chột dạ. Mỗi lần Hoàng Hòa nhìn Thục, Thục đều ngoảnh mặt đi. Mà không chỉ trong lớp, bất cứ ở đâu Thục cũng luôn luôn lẩn tránh ánh mắt của anh, cái ánh mắt nửa như thăm dò nửa lại thản nhiên kiêu hãnh. Ngay cái cách anh viết giấy hẹn Thục đi xem kịch tối nay cũng vậy. Như một sự áp đặt. Anh dúi vào tay Thục một tấm thiệp rồi biến mất tăm, không cần biết Thục có nhận lời hay không. Nếu không có “chỉ đạo” của Xuyến và Cúc Hương thì có lẽ tối nay Thục nhất định nằm lì ở nhà, mặc cho Hoàng Hòa tha hồ mong ngóng. Càng nghĩ ngợi, Thục càng cảm thấy Hoàng Hòa chẳng giống anh chàng Phong Khê một chút xíu nào. Phong Khê chân thành, khiêm tốn và dễ thương hơn. Vậy mà rốt cuộc hai người lại là một, thật tréo ngoe! Từ khi phát hiện ra điều đó, Thục cứ bần thần, ngơ ngẩn như vừa chia tay một người bạn thân thiết và mỗi lần nghĩ đến, Thục không sao nén được tiếng thở dài. - Anh chàng Romeo của mày đến rồi kìa! Ngồi đó mà thở vắn than dài! Tiếng Cúc Hương đột ngột vang lên khiến Thục như choàng tỉnh. Nó vội vàng nhìn sang bên kia đường: - Đâu? Cả Xuyến cũng dòm dáo dác, miệng hỏi lia: - Mày có bịa không đấy? Hắn đứng đâu sao tao không thấy?Cúc Hương chỉ tay qua nhà hát: - Hắn đang từ trong bãi gửi xe đi ra kìa! - À, tao thấy rồi! - Xuyến kêu lên - Chà, chà, bữa nay hò hẹn với tiểu thư nhà mình, anh chàng diện kẻng ác! Com-lê từ đầu đến chân. Chỉ thiếu “khô mực” đeo toòng teng trước ngực nữa thôi! Cúc Hương khều Thục: - Ra đón “người đẹp” đi chứ mày! - Mày ra đi! - Thục nhăn nhó. Cúc Hương quắc mắt: - Con nhỏ này vô duyên! Hắn hẹn với mày chứ đâu có hẹn với tao! Thục nài nỉ: - Thôi, ba đứa cùng ra! Cúc Hương còn đang chần chừ thì Xuyến đã phán: - Một đứa ra thôi! - Thấy chưa! - Cúc Hương nháy mắt với Thục - Con Xuyến đâu có cho tao ra! Chỉ mày mới được cái diễm phúc đó thôi! Thục ngó Xuyến, giọng giận dỗi: - Sao hôm trước mày bảo cả ba đứa cùng đi gặp Hoàng Hòa?- Thì ba đứa cùng gặp! - Xuyến nhún vai - Nhưng đó là lát nữa. Còn bây giờ thì một đứa ra gặp hắn thôi! - Thôi đi đi mà! - Cúc Hương trêu Thục - Chú rể sốt ruột rồi kìa! Mày đâu phải phụ nữ hệ PAL mà ngồi lì ở đây!Thục mắt mày méo xẹo, đang tần ngần không biết có nên đứng dậy hay không thì Xuyến thình lình buột miệng: - Con Thục ngồi đó. Để con Cúc Hương ra. Lời tuyên bố bất ngờ của Xuyến khiến hai cô bạn đều chẫn hửng. Trong khi Thục thở phào nhẹ nhõm thì Cúc Hương trố mắt ngó Xuyến: - Mày có nói lộn không đấy? - Không hề.- Tao ra gặp Hoàng Hòa?Xuyến vẫn nghiêm trang: - Đích thị. Cúc Hương chớp chớp mắt: - Tao sẽ dẫn hắn vô rạp hát xem kịch? - Không! - Xuyến từ tốn - mày sẽ dẫn hắn vô đây! - Vô đây? - Cúc Hương ngạc nhiên. Xuyến vẫn điềm đạm:- Ừ. Hắn sẽ “thọ tử” tại đây. Ngay quán chè ngọt ngào này. Cúc Hương gật gù, tỏ vẻ hiểu ra vấn đề. Nhưng nó vẫn tặc lưỡi phân bì: - Sao không phải là con Thục? Con Thục ra dẫn hắn vô cũng được vậy? - Con Thục không được! - Xuyến lắc đầu - Tiểu thư nhà mình vốn yếu đuối, nó sẽ không lôi được Hoàng Hòa vô đây mà có khi còn bị Hoàng Hòa dụ dỗ đem đi mất. Tốt nhất là làm theo lời ông bà: cẩn tắc vô ưu! - Thôi đừng có xổ nho chùm ra nữa! - Cúc Hương làu bàu - Thế còn mày? Xuyến cười hì hì: - Tao lại càng không được! Trên trán tao có chữ “coi chừng nguy hiểm“. Có cho vàng, Hoàng Hòa cũng không dám đi theo tao. Hắn sợ tao dẫn hắn đến... đồn công an. Dù đang bực mình, nghe Xuyến pha trò, Cúc Hương cũng phải phì cười: - Thôi được rồi! Tụi mày cứ “ngồi mát ăn bát vàng” ở đây, để tao làm Kinh Kha qua sông dụ Địch! Nói xong, Cúc Hương đủng đỉnh bước ra cửa. - Qua sông qua biển gì kệ mày, nhưng nhớ coi chừng xe đụng! Xuyến dặn vói theo nhưng không biết Cúc Hương có nghe thấy hay không. Thục vừa đưa mắt nhìn Xuyến, khi ngoảnh lại, Cúc Hương đã biến mất. Còn lại hai người, Thục rụt rè hỏi Xuyến: - Lát nữa sao? - Lát nữa tụi mình sẽ “lột da” hắn chứ sao! - Tao muốn nói chuyện xem kịch kìa! Xuyến khịt mũi: - Chuyện đó hạ hồi phân giải! Coi cũng được, không cũng được! Vở kịch sắp diễn ra còn hay hơn vở “Tình nghệ sĩ” nhiều! Nghe Xuyến nói vậy, Thục không hỏi nữa nhưng nó cảm thấy lòng hồi hộp và lo lắng không đâu. Thục chưa kịp trấn tĩnh, Cúc Hương và Hoàng Hòa đã xuất hiện. Cúc Hương trước, Hoàng Hòa sau, cả hai đang lững thững bước vào trong quán và tiến lại chỗ Xuyến và Thục ngồi. Thục vừa liếc nhìn ra đã bắt gặp ngay ánh mắt tinh quái của Cúc Hương. Cúc Hương nháy nhó với Thục, mặt mày rạng rỡ hệt Caesar vừa hạ xong thành La Mã, nụ cười nghịch ngợm lấp lánh trên môi. Hoàng Hòa thập thò phía sau, bộ mặt thiểu não như một tên trộm bị dân phòng tóm gáy, tương phản hẳn với bộ cánh “oách” không thua gì tài tử xi-la-ma. - Chào các bạn! Vừa ngồi xuống ghế, Hoàng Hòa vừa lên tiếng, giọng cố làm ra vẻ niềm nở nhưng ánh mắt lại nhìn Thục đầy trách móc. Thục khẽ rùng mình. Nó cắn chặt môi và vội vã nhìn xuống đất. Dĩ nhiên nhất cử nhất động của Hoàng Hòa không qua được mắt Xuyến. Nhưng Xuyến vẫn thản nhiên. Nó nhìn Hoàng Hòa, vui vẻ hỏi: - Gặp tui với con Cúc Hương ở đây, bạn có bất ngờ không vậy? Câu hỏi thẳng thừng của Xuyến làm Hoàng Hòa hơi lúng túng. Nhưng với bản lĩnh của một lớp trưởng, Hoàng Hòa nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh mỉm cười, hắng giọng: - Bất ngờ chứ sao không! Tui đâu có biết hai bạn cũng thích xem kịch! - Vậy bây giờ biết rồi bạn tính sao đây? Hoàng Hòa rộng rãi: - Thì tui mua vé mời hai bạn vào xem luôn chứ sao! - Bạn nói thật không vậy? - Ai mà dám đùa với các bạn! Thấy giọng lưỡi của Hoàng Hòa có vẻ châm chọc, Cúc Hương không nhịn được, liền vọt miệng: - Người khác thì không dám nhưng bạn thì dám đấy! - Sao Cúc Hương lại nói vậy? Thấy Hoàng Hòa nhìn mình với vẻ ngây thơ vô tội, Cúc Hương nổi khùng định lên tiếng kể tội đối phương, nhưng Xuyến đã đưa tay ngăn lại: - Từ từ đã!Rồi Xuyến quay qua Hoàng Hòa, cười cười hỏi tiếp: - Bạn mời tụi này vô xem kịch mà trong bụng có vui vẻ không đấy?- Nếu không vui thì tui đâu có mời! - Bạn nói thật đấy chứ? - Tất nhiên là thật. Xuyến bỗng hừ mũi:- Thật sao khi nãy bạn nhìn con Thục “ghê” thế? Hoàng Hòa chột dạ: - Ghê gì đâu? - Vậy mà không ghê! - Xuyến bĩu môi - Bạn nhìn cứ như muốn “ăn tươi nuốt sống” người ta ấy! Bạn “thù” con Thục về cái tội nó rủ tui với con Cúc Hương đi theo chứ gì! Lần thứ hai trong vòng mười lăm phút, Hoàng Hòa bị Xuyến điểm trúng “tử huyệt“. Anh đỏ mặt: - Làm gì có chuyện đó! Xuyến chỉ đoán mò! Xuyến gật gù, ranh mãnh: - Có thể chuyện đó tui đoán mò. Nhưng chuyện này chắc là tui đoán trúng. - Chuyện gì vậy? - Hoàng Hòa hỏi lại, lần này giọng có vẻ cảnh giác. Xuyến nheo mắt: - Bạn có đem mấy trái ổi cho tụi này phải không? Trước câu hỏi trắng trợn của Xuyến, Hoàng Hòa bất giác đưa tay sờ lên túi quần, miệng ấp úng: - Ơ, ơ, đâu có. Cúc Hương tiếp luôn: - Nếu không đem ổi, chắc bạn đem theo xoài? - Xoài cũng không! - Hoàng Hòa lộ vẻ bối rối - Nhưng nếu các bạn muốn ăn, lát nữa tui đi mua! - Thôi, mua chi mất công! - Xuyến tủm tỉm - Không có trái cây thì bạn lấy kẹo ra đây cũng được! Chocolate hay bạc hà gì gì đó! Trong khi Xuyến “tra tấn” Hoàng Hòa thì Cúc Hương và Thục không ngừng quan sát nét mặt của đối phương. Nhưng cả hai chẳng phát hiện ra một sự biến đổi đặc biệt nào. Hoàng Hòa vẫn tỏ vẻ ngơ ngác như vừa từ xứ sở của Mai-ka đáp xuống: - Các bạn nói gì tui không hiểu. Trong túi tui đâu có cây kẹo nào! - Thật không đấy? - Xuyến nhướng mắt. Hoàng Hòa bắt đầu bực bội: - Chẳng lẽ các bạn không tin tui? Xuyến nhún vai: - Không phải là không tin. Nhưng tụi này thấy lạ. - Có gì đâu mà lạ! - Hoàng Hòa liếm môi - Tui có bao giờ bỏ bánh kẹo trong người đâu! Cúc Hương thình lình chen vào “độp” một phát: - Thì không bỏ trong người, nhưng bỏ trong ngăn bàn! Các cô gái tưởng lần này đối phương sẽ chấm dứt trò vờ vịt, nhưng dường như Hoàng Hòa muốn chứng tỏ không có ai lì hơn mình. Anh nhăn nhó đầy vẻ thành thật: - Ngăn bàn nào? Sao bữa nay các bạn nói chuyện nghe khó hiểu quá trời! Rồi nhìn đồng hồ trên tay, anh hốt hoảng kêu lên: - Chết, sắp hết giờ bán vé rồi! Các bạn... Nhưng Xuyến không để cho Hoàng Hòa nói hết câu. Nó lạnh lùng cắt ngang: - Bữa nay không xem thì mai mốt xem chứ lo gì! Vả lại, bạn đóng kịch hay thấy mồ còn xem kịch chi nữa! - Xuyến nói gì vậy? - Hoàng Hòa nhìn sững Xuyến - Tui đóng kịch hồi nào? Xuyến nhếch mép: - Bạn bảo bạn không đóng kịch, vậy tui hỏi thật, bạn có biết Vũ Thị Hoàng Hoa là nhân vật nào không? Trước câu hỏi bất thần của Xuyến, nét mặt Hoàng Hòa bỗng lộ vẻ hoang mang. Anh ngớ ra một lát, rồi chép miệng: - Dĩ nhiên là biết. Nó là em tui. Xuyến gật gù: - Nói chung, bạn cũng không đến nỗi kém thành thực lắm! Vậy bạn có biết em bạn học trường nào không? - Thì trường mình! - Hoàng Hòa đáp, mặt vẫn còn ngơ ngác. - Trường mình, nhưng lớp mấy? - 11A3! Nhưng làm gì bạn hỏi kỹ thế? Xuyến chẳng màng đếm xỉa đến thắc mắc của đối phương, tiếp tục hỏi: - Vậy bạn có biết lớp 11A3 nằm ở đâu không? Hoàng Hòa liếm môi: - Thì nằm ở trong... trường mình! - Bạn đừng có vờ vịt! - Xuyến nhăn mặt - Trong trường mình, nhưng nó nằm ở chỗ nào? - Nó nằm ở chỗ nào làm sao tui biết được! Cúc Hương ngồi ngoài theo dõi cuộc “hỏi đáp khoa học” nãy giờ, đến đây tức mình không chịu được, liền vọt miệng: - Nếu bạn không muốn nói thì để tui nói giùm cho! Nó nằm ở ngay lớp mình đấy! Hai lớp học chung một phòng. Buổi chiều tụi mình, buổi sáng tụi 11A3! - Tui không biết thật chứ đâu phải giả bộ! - Hoàng Hòa tỏ vẻ bực bội - Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến tui? Cúc Hương trợn mắt: - Sao lại không liên quan? Không những học chung phòng, nhỏ Hoàng Hoa còn ngồi chung bàn với tụi này nữa, vậy mà không liên quan hả? - Liên quan gì đâu? - Hoàng Hòa hỏi lại, giọng thật như đếm. Bộ mặt ngớ ngẩn của anh càng khiến Cúc Hương điên tiết. Nó nghiến răng: - Đến giờ “sinh tử” này mà bạn còn chưa chịu “thú nhận tội lỗi” hả? Vậy chứ ai viết thư nhờ nhỏ Hoàng Hoa bỏ vào ngăn bàn tụi này? Đến đây Hoàng Hòa có vẻ hiểu ra các cô gái đang muốn đề cập tới chuyện gì. Anh bật kêu lên: - Trời đất ơi! Hóa ra các bạn nghĩ tui là anh chàng Phong Khê nào đó hả? Xuyến cười lạnh lẽo: - Đoán chắc chứ không phải là nghi! Còn ai trồng khoai đất này nữa! Hoàng Hòa giơ hai tay lên trời: - Thật là oan hơn oan Thị Kính! Tui có biết Phong Khê là ai đâu! Cúc Hương cười mũi: - Bạn không biết nhưng tụi này biết! Đó là một anh chàng thiếu dũng cảm, lại ưa cãi chày cãi cối! Biết Cúc Hương “chửi xỏ” mình nhưng Hoàng Hòa không tìm ra lý lẽ nào để tự biện hộ. Anh thiểu não: - Tui đã nói là các bạn nhầm rồi! Tui không phải là Phong Khê! Cúc Hương cười khẩy: - Chứ chẳng lẽ anh chàng Phong Khê có cái tật chối leo lẻo kia lại là em gái bạn? - Tui không biết! - Hoàng Hòa cười gượng gạo - Để tui về tui hỏi nó! Nếu quả thật chính nó bày ra cái trò này, tui sẽ “ký” nó... lủng sọ! - Thôi nghen! - Xuyến nheo mắt - Mình làm thì mình chịu, đừng có đổ vấy cho người khác! - Tui... tui... Hoàng Hòa đỏ mặt ấp úng hai, ba tiếng nhưng rồi biết càng cãi chỉ càng tổ lép vế, anh vội vã khiếu từ và đứng dậy quay lưng đi thẳng một mạch.