Địch Mộc Ti miệng ho một tiếng, nói: "Nay đại nhân là người nắm giữ binh quyền quốc gia, nhưng luận quan chức vẫn chỉ là Xu Mật Viện Sứ, bên trên vẫn còn hai vị Xu Mật Sứ, Xu Mật Phó Sứ. Hai vị đại nhân vì đang bệnh phải ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, theo lý thì không nên đến làm phiền, nhưng giờ là lúc quốc gia lâm nguy, những người thân làm thần tử như chúng ta làm sao có thể chỉ lo cho an nguy bản thân. Tào, Phan hai vị đại nhân thân kinh qua bách trận, dày dạn kinh nghiêm, có lẽ... Có thể cho đại nhân vài lời khuyên?". "Sao cơ?", ánh mắt La Khắc Địch dần sáng lên lộ ra vẻ trầm tư. Địch Mộc Ti mỉm cười, chắp tay nói: "Hạ quan cáo từ...". "Cầu cứu Tào Bân, Phan Mỹ? Chỉ sợ đây là ý của Tào Bân, nhờ hắn chuyển lời... Hai vị lão tướng này sớm đã cáo lão về quê an hưởng tuổi già. Muốn ta tới đó, rốt cuộc là có ý gì?". La Khắc Địch trầm tư một hồi, vốn muốn về nhà thỉnh giáo cha mình một chuyến, lúc này suy nghĩ lại thấy có chút dao động, cha y khán nhân vọng chính đều rất chuẩn xác. Nhưng về việc quân sự, ông cuối cùng vẫn chỉ là một văn nhân, có lẽ Tào Bân, Phan Mỹ hai vị khai quốc danh tướng này quả thật có diệu kế gì chăng? La Khắc Địch thúc ngựa tiến về phía trước mấy bước, đột nhiên lại ghim dây cương, giật mạnh đầu ngựa, hướng về phía quân hộ vệ nói: "Đi, tới Xu Mật Phủ!". "Lão gia ở bên trong, La đại nhân, mời vào". Lão gia nhân dẫn La Khắc Địch tới trước màn che rồi dừng bước nói. Phía trước là một phòng sưởi ấm, tường làm bằng đất vàng, nóc lợp cò tranh rất dày, có thêm mấy cửa sổ. Vừa có thể thông gió, vừa để ánh ánh sáng mặt trời chiếu vào. Đây thực tế là một vườn hoa. Là nơi gia chủ trồng hoa, phương bắc mùa thu và mùa đông rất lạnh, những gia đình giàu có đều xây nhưng phòng sưởi ấm như thế này. Tiếp khách ở nơi như thế này, vốn dĩ là không thích hợp, nhưng Tào Bân trên danh nghĩa vẫn là cấp trên của Là Khắc Địch, hơn nữa thân thế, uy danh cũng vượt bậc hơn. Cho nên tiếp vãn bối hoặc thuộc hạ ở nơi thế này cũng không có gì không thỏa đáng. Trong căn phòng có mùi đất bùn và mùi dạ cỏ lên men, có lẽ phía sau vẫn còn mấy gian phòng như thế này nữa đang trồng hoa tươi. La Khắc Địch nhẹ bước tiến vào phòng thì nhìn thấy một lão nhân mặc một chiếc áo khoác ngoài đang cắm cúi bên bồn hoa. Hoa cỏ trong phòng nhiều nhất là hoa cúc, cũng đúng lúc đang vào mùa, chủng loại hoa cúc rất nhiều, đóa này thì trắng muốt như tuyết, đóa thì vàng rực như mặt trời, đóa thì hợp bởi nhiều bông hoa nhỏ chen chúc như sao trên trời, đóa thì cánh mỏng như tơ nhưng lại tỏa ra một mùi thơm nồng nàn. La Khắc Địch dừng bước, nhìn vị Tào đại tướng quân đang chăm sóc hoa cỏ, nhìn ông ta chẳng khác gì một người bình thường, người không quen biết có lẽ sẽ tưởng nhầm ông ta là người chăm sóc vườn của Tào phủ, còn đâu khí khái của vị đại tướng quân một tay chỉ huy cả nghìn vạn quân từng tung hoành khắp bốn phương. Nhưng quốc gia đang nguy nan, xã tắc giang sơn nguy trong sớm tối, Tào Bân tuy đã không còn quan tâm đến việc triều chính, nhưng La Khắc Địch không tin ông ta không biết chút gì về tình thế thiên hạ hiện nay, ông ta thực sự có thể điềm tĩnh đến vậy sao? "Ti chức La Khắc Địch, tham kiến Xu Mật đại nhân". La Khắc Địch hít sâu một hơi, tiến lên phía trước chắp tay thi lễ. Ông già mặc áo vải, thần thái ung dung quay đầu nhìn y, tay vẫn không rời khỏi bụi hoa trước mắt, cười ha ha nói: "Hóa ra là La viện sự, lão phu hưởng nhàn rỗi ở nhà đã lâu ngày, bạn bè đồng liêu cũng rất ít khi đi lại, hôm nay La đại nhân sao lại nhàn rỗi hạ cố đến thăm?". Khuôn mặt tuấn tú của La Khắc Địch đã hơi nóng lên, tâm ý của vị lão thần vô cùng rõ ràng, Tào Bân thất thế, văn võ bá quan trọng triều tự nhiên đều cố ý tránh mặt. La Khắc Địch và ông từ trước đến nay chưa từng có giao tình gì, lúc này đương nhiên cũng chẳng có lý do gì để mạo hiểm thân cận. Nói ra, phủ môn của vị cấp trên này, y cũng là lần đầu tiên đặt chân đến. Nhưng trước mắt La Khắc Địch cũng chẳng thể để ý nhiều đến thế, liền nói thẳng vào vấn đề: "Xu Mật đại nhân, quốc gia đang nguy nan, nguy hiểm đã cận kề, đại nhân là trọng thần của quốc gia, làm sao có thể bàng quan đứng ngoài, nếu như quốc gia có nạn, tất cả mọi người đều không được yên ổn, huống hồ đâu chỉ có lê dân bá tính chịu khổ, chỉ e đến đại nhân cũng... Lần này ti chức đến đây là để thỉnh giáo đại nhân, nay tình thế như vậy nên làm sao cho ổn thỏa, xin đại nhân chỉ điểm cho". Tào Bân ngừng tay, khẽ thở đài, đầu không ngẩng lên nhắm mắt mà nói: "La viện sự, ngày nay trong triều mỗi người đều có tính toán riêng, sĩ tử thứ dân thì hoang mang không có ngày được an bình, lại có mấy đại thương gia đấu đá nhau, làm cho nguyên khí quốc gia bị tổn thương nghiêm trọng, thế còn chưa hết, ngày nay Tây Hạ tập trung quân ở Hoàng Quan, Bắc Liêu thèm muốn Tam Quan, tình thế như vậy, ngài còn rõ hơn lão phu. Đừng nói lão phu chỉ là một tên võ phu, cho dù là Châu Công Y Doãn, Quản Trung Tiêu Hà, thậm chí Gia Cát Lượng sống lại cũng khó có thể xoay chuyển tình thế, cục diện tồi tệ hiện nay làm sao có thể vãn hồi?". La Khắc Địch nói: "Lẽ nào bây giờ chỉ có thể ngồi chờ chết hay sao?". Tào Bân chậm rãi nói: "Trừ phi... Nhanh chóng bình định, nội loạn, chấn chỉnh lại lòng dân, mới có thể chống lại giặc bên ngoài, bình định được thiên hạ". La Khắc Địch cười khổ sở: "Xu Mật đại nhân, bình định nội loạn nói thì dễ, cái loạn trước mắt, không chỉ là do Quan Trung khởi binh, mà cho dù là chỉ do Quan Trung khởi binh thì cũng chẳng thể dẹp được chỉ trong sớm tối, huống hồ Bắc triều dấy binh tam quan, ép người quá đáng, đâu có thong dong chờ chúng ta ổn định sơn hà?". Tào Bân cười nhẹ một tiếng nói: "Võ phu đúng vẫn là võ phu, chẳng nhẽ chỉ có thể dùng cách đánh hay sao?". La Khắc Địch giật mình, vội vàng hỏi: "Vậy đại nhân có cao kiến gì chăng?". Tào Bân im lặng không nói, La Khắc Địch vội vàng nói: "Lời đại nhân nói ra, chỉ lọt vào tai của ti chức, chuyện đại nhân và ti chức bàn bạc là chuyện riêng, sau khi rời khỏi căn phòng này, tất cả đều không được tính toán, đại nhân có lời gì xin cứ nói ra đừng ngại". Tào Bân chậm rãi nói: "Kế sách cho cục diện hôm nay, chỉ có... Nghênh Kỳ Vương, phế đương kim hoàng thượng mới có thể ổn định lòng người, an định giang sơn". Mặt La Khắc Địch lập tức biển sắc: "Nay đương kim hoàng thượng không mắc phải tội nghịch thiên, người làm thần tử sao có khinh suất mà nhắc đến phế truất, điều này có khác gì là phản nghịch?". Tào Bân lạnh lùng nhìn y mà rằng: "Trong bảy đại tội mà Kỳ Vương nhắc đến, tội thứ nhất chính là giết vua, có huyết thư của tiên hoàng hậu làm chứng, ngài có tin hay không?". La Khắc Địch im lặng không nói, hiển nhiên là đã tin, Tào Bân lại nói: "Đã như vậy, đương kim hoàng thượng đoạt ngôi bất chính, chúng ta làm vậy có gì không hợp tình hợp lý?". La Khắc Địch trầm giọng nói: "Trong triều có những người như Trương Bạc, Tống Kỳ, Trình Vũ, Cổ Giao thao túng triều chính, tất cả đều là tâm phúc của tiên đế, việc phế lập quân vương đâu phải chuyện chơi, chỉ cần không cẩn thận một chút thì cả giang sơn sẽ chao đảo đại loạn, Bắc triều nhân cơ hội đó mà tấn công xuống phía nam thì cả Trung Nguyên sẽ lọt vào tay bọn chúng". Tào Bân chậm rãi ngẩng đầu lên, khinh miệt mà cười: "Nhưng quân quyền, không nằm trong tay họ". "Đại tướng quân biên ải Lý Kế Long tay nắm trọng binh trấn thủ biên ải lại là đương kim quốc cữu". "Nhưng đương kim thánh thượng lại không phải là cháu ruột của hắn, hơn nữa đại nghĩa trước mắt, đi đâu về đâu, hắn nếu không ngốc thì cũng sẽ có lựa chọn. Việc phế lập quân vương lão phu cũng biết trọng đại đến mức nào, nhưng tình thế trước mắt đã không còn là việc mà đương kim hoàng thượng có thể xử lý được, không phế truất hoàng thượng nội loạn sẽ không dứt, không trả lại vương vị cho tử tôn của tiên đế lòng dân sĩ khí khó mà hồi phục, cục diện như vậy căn bản là không có lối thoát. Lý Kế Long nếu như hiểu đại nghĩa tất sẽ đứng về phía chúng ta, nếu không...". Tào Bân nhẹ nhàng giơ tay lên, nhổ đi một cây cỏ bên trong bồn hoa, lạnh lùng nói: "Hắn tuy trong tay nắm trọng binh, trấn giữ tam quan, nhưng nếu muốn giết thì cũng chẳng qua chỉ như nhổ một ngọn cỏ mà thôi!". La Khắc Địch sắc mặt dần dần thay đổi, Lý Kế Long vừa được đề bạt lên không lâu, trong quân vẫn chưa có tâm phúc của chính mình, từ trong lời của Tào Bân có thể thấy, lão hổ này tuy nhàn cư ở nhà, nhưng thời gian chưa lâu, móng vuốt vẫn hết sức sắc nhọn, tướng lãnh dưới trướng của Lý Kế Long chắc chắn có tâm phúc của ông ta, lúc cần thiết, ông ta có thể điều động những người này diệt trừ Lý Kế Long. Mặc cho ngươi có bản lĩnh lớn đến mức nào, có thể tránh được đường thương đâm thẳng trước mặt chứ cũng chẳng thể tránh nổi mũi tên đâm sau lưng, từ điểm này có thể thấy, đế vương tể tướng hay thương buôn tiểu tốt đều giống nhau, sinh mạng đều vô cùng yếu ớt. Hơn nữa lời của Tào Bân hiển nhiên còn có một tầng ý nữa, ông ta đã không còn là chỉ đưa ra kế sách cho La Khắc Địch, mà là có ý tham gia vào. Nói một cách chính xác hơn là vị đại tướng quân này đâu có chịu yên phận nhàn cư ở nhà trồng hoa nhổ cỏ, cục diện thiên hạ trước mắt sớm đã nằm gọn trong mắt ông ta, chỉ sợ rằng bốn vị đại tướng quân này thực ra sớm đã bắt đầu lập kế hoạch phế quân vương lập vua mới mất rồi. Nói như vậy, Địch Mộc Ti cũng là đồng mưu của ông ta, hôm nay hắn ta gợi ý cho y tìm đến Tào Bân xin thỉnh giáo, căn bản là kéo y vào đống lửa, hôm nay nếu không đồng ý chưa chắc đã có thể bước ra khỏi cánh cửa kia? Nghĩ đến đấy, La Khắc Địch không khỏi giật mình. Quả nhiên, Tào Bân nhìn chăm chú vào y, nghiêm giọng nói: "Chuyện nhà cũng như chuyện nước, chuyện nhà đã không yên thì lấy gì để trị quốc. Đương kim hoàng thượng đoạt vị bất chính đã làm mất lòng dân, tính tình lại thiếu quyết đoán, hay thay đổi bất thường khiến cho uy tín không còn. Bắc triều xâm lược, quốc gia nguy tại sớm tối. Kỳ Vương khởi binh ở Quan Trung, thiên hạ đã có điểm báo thay đổi, La tướng quân không nhân lúc này để lập công danh lẽ nào ngài muốn làm tội nhân của nước nhà hay sao?". La Khắc Địch giật mình, do dự nói: "Lời của Xu Mật nói cũng có lý, nhưng sự việc trọng đại, ti chức cần phải...". Tào Bân ngắt lời y, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, xin tướng quân hãy nhanh chóng quyết định, để lâu ắt sinh biến, Đại Tống ta đã không thể chờ được nữa rồi". La Khắc Địch vốn dĩ cũng chẳng có lòng trung thành đối với phụ tử Triệu Quang Nghĩa, chỉ có điều y tuy không trung với vua nhưng lại trung với nước, cho dù hành động như thế nào cũng đều phải tính đến lợi hại cho quốc gia Đại Tống, hơn nữa tuy đương kim hoàng thượng đoạt vị bất chính nhưng dù sao cũng đã đăng cơ, ngồi lên long sàng, nếu như thực sự làm phản trong lòng y vẫn có chút cảm thấy không thỏa đáng. Lúc này bị Tào Bân hối thúc cuối cùng y cũng hạ quyết tâm, chắp tay cúi xuống nói: "La Khắc Địch nguyện theo Xu Mật đại nhân cùng hoàn thành việc lớn!". La Khắc Địch và Tào Bân nói chuyện hồi lâu, sau khi trù tính kế hoạch chi tiết La Khắc Địch mới cáo từ ra về, Tào Bân ngược lại không tiễn, chỉ dõi mắt nhìn theo La Khắc Địch rời khỏi phòng, vỗ tay nhè nhè lên chậu đất mỉm cười. Lúc này từ căn phòng bên cạnh mới bước ra hai người, một người trên dưới năm mươi tuổi, mặt chữ điền, mày rậm miệng lớn, vẻ mặt uy nghi, rõ ràng là nhân vật chức cao vọng trọng, người này chính là đại soái Phan Mỹ. Sau khi khai quốc đã xuất chinh nam bắc, chiến công vô số, uy danh còn lớn hơn Tào Bân. Đi phía sau là một người lớn tuổi hơn một chút, quàng khăn vải, mặt mày thanh thoát, râu đã điểm hoa râm, khuôn mặt đoan chính, hai mắt sáng có thần khí, khiến người ta nhìn mà sinh kính nể. Chỉ có những người biết hắn mới hiểu không thể nhìn mặt mà bắt hình đong, coi lão già này là chính nhân quân từ, đến lúc bị lão bán đứng rồi còn chưa biết, có khi còn vui vẻ giúp hắn đếm ngân lượng, hắn chính là tên cáo già trong quan trường La Công Minh La lão gia. "La lão, đứa con trai này của ông, ông dẫn dắt nó há chẳng phải tốt hơn sao, cần gì phải tìm người gợi ý để nó đến tìm ta, thật khiến Tào mỗ toát mồ hôi lạnh, nhỡ mà con trai ông kiên quyết từ chối, thuyết phục không được, cũng chỉ đành trói nó lại đánh một trận, như thế không phải là hỏng hết hoa cỏ trong vườn của ta hay sao". Đại kế đã thành công, Tào Bân trong lòng vô cùng thoải mái, vừa nhìn thấy hai người bước ra thì liền lên tiếng nói đùa. Hai người một văn một võ, Tào Bân vốn dĩ không có nhiều giao tình với lão hồ ly này, nhưng trước mắt cùng mưu đồ việc đại sự, còn là La Công Minh cầm đầu. Tình cảm giữa hai người nhanh chóng tăng lên trở thành một đôi bạn tri giao. La Công Minh vuốt râu mỉm cười nói: "Đứa con trai này của ta, tính tình ngang ngạnh thích tự làm khó mình, người làm cha như ta có nói hết lời cũng không bằng mấy câu của Tào đại tướng quân". Ba người đồng loạt cười lớn. Cục diện thiên hạ hiện nay quả thật là không thể cứu vẫn được nữa, mà La Khắc Địch vốn có giao tình thâm sâu với Dương Hạo, đường muội của hắn lại là vương phi của Dương Hạo. Tương lai một khi thành nghiệp lớn, vị trí chính cung hoàng hậu chẳng thể rơi vào tay ai khác. Hơn nữa hắn yêu Đinh Ngọc Lạc, một khi đến cậy nhờ bên đó, giữa hai người lại càng không còn có gì trở ngại. Tình hình như thế, nhưng khi La Khắc Địch suy nghĩ nên quyết định như thế nào, tiêu chuẩn duy nhất của hắn lại chỉ có xem xét việc này có lợi cho giang sơn Đại Tống, có lợi cho bách tính muôn dân hay không, căn bản là không hề nghĩ đến với những điều kiện mà hắn có. Một khi liên kết với Tào Bân thì tiền đồ của hắn sẽ rạng rỡ đến mức nào. Một đứa con chính trực như thế, nếu như La Công Minh lấy thân phận của một người cha bắt hắn suy nghĩ quyết định từ góc độ gia đình và tiền đồ cá nhân hắn, không biết chừng sẽ hỏng việc? Chỉ có để Tào Bân là người ngoài, lấy quốc gia, thiên hạ ra làm lý do mà thuyết phục hắn thì hắn mới ngoan ngoãn mà nghe theo, người làm cha này cũng thật là nhọc lòng nhọc sức. Tuy nhiên tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đều như nhau, giống như Triệu Quang Nghĩa âm mưu thâm hiểm, tuy cảm thấy con trai mình quá thẳng thắn xuẩn ngốc nhưng trong lòng thì vẫn rất mực yêu quý. Lão La cả đời giảo hoạt xảo trá, con trai tuy tính cách không giống lão, nhưng lão cũng vẫn mừng cho con. Bản thân có thể không phải là chính nhân quân tử, nhưng kẻ làm cha có ai không mong cho con mình là một người chính trực phẩm hạnh cao khiết kia chứ? Trong tình cảnh thiên hạ đại loạn, Quan Trung lại ban một đạo văn thông cáo thiên hạ, lần này là lấy danh nghĩa của Kỳ Vương. Vì Bắc triều xâm lược, Kỳ Vương điện hạ lo cho bá tính phải chịu khổ, tình nguyện gác lại chuyện nhà để tập trung cho việc chống địch trước. Công khai tuyên bố một ngày Bắc triều chưa rút quân Kỳ Vương sẽ không ra khỏi Hoàng Quan, như vậy hơn mười vạn cấm quân đang đóng ngoài thành Hoàng Quan có thể điều động đi tham gia đánh giặc ngoại xâm. Đây nhất định không phải là lời nói chơi, đã thông cáo khắp thiên hạ thì ai dám nuốt lời? Bây giờ cho dù Đại Tống rút toàn bộ quân đang đóng bên ngoài thành về không chừa một ai thì cũng không cần lo quân trong thành sẽ tấn công ra ngoài. Chỉ dựa vào hành động này, uy danh của Kỳ Vương đã lên cao như mặt trời giữa trưa, không còn ai có thể sánh kịp. Vốn dĩ vì bài văn chỉ ra thất tội trạng, rất nhiều bá quan thân sĩ và bách tính đã hướng về Kỳ Vương, lại thêm những thất bại liên tiếp sau đó của quân Tống hai vị tể tướng Triệu Phổ, Lô Đa Tốn công khai quy phục, khiến rất nhiều nơi quan viên đã bắt đầu ngầm hướng mắt đến Quan Trung. Đạo thông cáo kia vừa được ban bố, những người sáng mắt đều nhận ra, thay đổi triều đại đã là điều không thể tránh khỏi. * * * Tây thành Đông kinh Biện Lương, cảng An Châu, Đường phủ. Ba anh em nhà họ Đường đang ngồi với nhau, trên bàn bày đủ các loại sơn hào hải vị nhưng cả ba người đều không buồn động đũa, chỉ cúi đầu uống rượu. "Lần này. Chúng ta đầu quân sai...". Đường Anh ngửa cổ. uống cạn chung rượu. Đường Dũng hừ một tiếng, im lặng không nói gì. "Cũng không đến nỗi quá tệ". Đường Uy đột nhiên mỉm cười: "Ngày nay thế lực mạnh nhất chính là hai nhà Thôi Trịnh, Lô gia đã suy vong, những nhà khác cũng dần sa sút, ngày nay thì sao? Trịnh gia căn bản là sắp bị Thôi gia lật đổ". Đường Dũng trầm giọng nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng Trịnh gia bây giờ đã vin nhờ vào Bắc triều, sau lưng còn có một vương gia Khiết Đan, ngày nay thế lực người Khiết Đan đang lớn mạnh, chuyện Trịnh gia có thể chấn hưng lại như xưa là hoàn toàn có thể. Còn Thôi gia, quê nhà Thanh Châu đã bị người khác chiếm, nhưng người ta đã tạo căn cơ vững chắc bên Tây Hạ, giang sơn này chỉ cần lọt vào tay người Tây Hạ một nửa thì Trịnh Gia lại có thể làm lại từ đầu. Còn vị hoàng thượng mà chúng ta đang bảo vệ. Haha...! Trước đây nhìn cũng cảm thấy là một nhân vật không tầm thường, nhưng giờ sao càng nhìn càng thấy không ổn". Đường Tam Nhi cười dài nói: "Một người tốt, chưa chắc đã có thể làm một hoàng đế tốt, lúc đầu chúng ta đi theo Triệu Quang Nghĩa, ai mà biết mạng ông ta lại ngắn ngủi như thế. Nhưng anh em ta cũng không cần quá thất vọng, tuy chúng ta nhìn nhầm người, nhưng muội muội của chúng ta thì đúng là có con mắt tinh đời". Đường Tam Nhi vỗ vào đùi một cái, tóc dài tung bay, mặt cười dương dương tự đắc: "May mà chúng ta trước khi hành sự đã để lại một con đường có thể thối lui. Ai mà ngờ được chỉ một tri phủ Lô Châu bé nhỏ mà lại có phúc khí lớn như thế. May mà muội muội của chúng ta tháo hôn bỏ nhà ra đi, nếu thật gả cho Triệu Quang Nghĩa thì chúng ta đúng là đi đời. Bây giờ, muội muội là Vương Phi Tây Hạ, có được chỗ dựa lớn như thế, Đường gia chúng ta cho dù thế nào cũng sẽ không đến nỗi bị dồn tới bước đường cùng không lối thoát". Đường Anh vẫn rầu rĩ nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng tiểu muội nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo đảm an toàn cho nhà chúng ta, còn có thể cho chúng ta được gì chứ? Cho dù có thể cho được, thì đệ có mặt mũi nào mà nhận? Mấy năm nay Đường gia chúng ta đã tốn quá nửa gia sản cho triều đình Đại Tống, tạo không biết bao nhiên chiến thuyền, tiền vốn còn chưa thu về được, sa sút là điều không thể tránh khỏi". "Cũng chưa chắc". Đường Tam Nhi mỉm cười nói: "Bây giờ đầu quân cho em rể, vẫn còn kịp". Đường Anh lấy làm lạ hỏi: "Đầu quân? Đệ lấy cái gì để đi đầu quân? Lúc đầu người ta còn chưa thành sự nghiệp, Thôi gia đã chịu bỏ ra tiền của, bây giờ đương nhiên được báo đáp. Trước mắt Dương Hạo sắp đoạt được thiên hạ, một thương gia như đệ có thể giúp đỡ được gì cho người ta? Thêu hoa trên gấm, ai sẽ nhớ đến đệ? Không muốn bị người xem thường, chẳng lẽ đệ lại tặng thêm một muội muội nữa làm vương phi cho hắn? Nhưng muốn tặng thì cũng phải có mới tặng được chứ".