Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 48
Trình lão thái quân vừa tiến đại sảnh bạch hổ, người điều khiển chương trình liền cao giọng xướng: "Lão thọ tinh đến ~~~ "
Cả sảnh đường tân khách đều đứng dậy, cung kính đón chào. Trình Thế Hùng đang cùng với khách nhân đàm tiếu uống rượu, nghe tiếng hô liền buông chén xuống, bước nhanh đến đón lão mẫu, trên mặt mang theo vài nét ửng hồng hơi chút ngà ngà say, cao hứng nói:
"Nương, đây là các vị quan thân, các nhân vật nổi tiếng, đều là vì mừng thọ cho mẹ mà tới, vị này là Từ đại nhân chắc mẹ cũng nhận ra được, vị này chính là Trương thông phán, vị này chính là Trung Nguyên danh sĩ Lục tiên sinh, vị này..."
Lão thái thái với mỗi người đều gật đầu một cái thăm hỏi, còn vị đại nhân nào được giới thiệu cũng đều chắp tay hành lễ, nói một vài câu chúc tụng, nhưng khi tới vị Lục nhân gia, vị này tự cho mình là Trung Nguyên đại danh sĩ chỉ ngạo mạn chắp tay, khóe miệng nhếch lên, như cười như không hư ứng một chút.
Đường Diễm Diễm khá khách khí với Đinh tiểu thư, vừa vào tới đại sảnh liền dẫn nàng tiến tới một bàn tiệc rồi ngồi xuống, nhưng lại cố ý phớt lờ không để ý tới Đinh Hạo, cố ý nhìn hắn bị chê cười. Đinh Hạo hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, chỉ thấy khách quý chật nhà, một đám người không phú thì cũng quý, nhưng hắn cũng không có bộ dáng lo lắng kích động, nhìn thấy ở một góc buổi tiệc còn có chỗ chưa ai ngồi, liền thong dong đi đến, Đường Diễm Diễm không khỏi có chút thất vọng.
Ở một chiếc bàn gần cạnh cửa, ở đó có một thiếu niên đang ngồi mặc huyền y, màu da như ngọc, mặt mày như bức tranh, quả là một nam tử tuấn tú ngàn dặm khó gặp, nhìn qua chẳng qua mới chỉ mười hai mười ba tuổi, cũng không biết là tiểu công tử nhà ai.
Nếu là Đinh Hạo thấy được, hẳn là có thể nhận ra nàng chính là người đã từng cùng mình ở phía trước viện đàm tiếu nói chuyện phiếm, người đó chính là Chiết cô nương. Hiện giờ đã cải trang thành nam trang, thoạt nhìn tuổi liền nhỏ đi vài phần. Nàng ở trong đám người, Đinh Hạo nhìn không thấy nàng, nhưng khi Đinh Hạo bộ dáng hết nhìn đông tới nhìn tây lại dừng lại ở trong mắt của nàng. Tiểu cô nương thấy không ai tới dẫn khách, mà hắn lại một bộ dáng từ trước đến nay vẫn như thế, không khỏi cười "Kê" một tiếng, nhưng liền rất nhanh lấy tay che khuất miệng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý, lúc này mới lặng lẽ thở phào.
Sau khi gặp qua khách nhân, Trình Thế Hùng giúp đỡ lão nương ngồi phía trên, sau đó ở trước mặt nàng nghiêm chỉnh sửa sang lại trang phục, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính dập đầu ba cái, lớn tiếng nói: " mẫu thân hôm nay đại thọ sáu mươi tuổi, con chúc mẫu thân phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ bỉ nam sơn bất lão tùng.""
"Hảo hảo hảo, con ta đứng lên, ha hả a..."
Trình lão thái quân mặt mày hớn hở, nha hoàn bên cạnh liền bưng lên một cái mâm nhỏ, phía trên có hơn mười phong tiền lì xì, Trình lão thái quân liền lấy ra một phong đến đưa cho con, Trình Thế Hùng vội hai tay tiếp nhận, nói: "Tạ ơn mẫu thân."
Lục nhân gia thờ ơ lạnh nhạt, thấy vị thái quân hoàn toàn dùng phương pháp của một bà già ở vùng nông thôn, con mình đường đường là một Quảng Nguyên Đại tướng quân, mừng thọ tự nhiên còn muốn cấp tiền lì xì, quả thực vừa nực cười vừa đáng khinh, nhịn không được "Xuy" liền một tiếng cười.
Lúc này Trình Thế Hùng đang hướng về phía mẫu thân mừng thọ, tân khách trong buổi lễ đều yên lặng không tiếng động, tiếng cười nhạo này của hắn thanh âm mặc dù không lớn, nhưng mỗi người đều nghe được rõ ràng, rất nhiều người đều nghe ra trong thanh âm có ý nhạo báng, không khỏi đều hướng phía hắn nhìn lại. bên cạnh Từ Phong Thanh Từ tri phủ gân xanh trên trán nhất thời nổi lên, nếu không phải hắn rất nhiều năm lịch lãm trên quan trường, tính tình đã qua ma luyện trầm ổn rất nhiều, hắn thật sự muốn hung hăng đá Lục đại danh sĩ này một cước.
Vị danh sĩ này vừa mới thấy chuyện không vừa mắt, với tính tình lỗi thời, kỳ thật thật còn muốn nói tiếp, hắn trong lòng thấy thật bất công. Trình gia này thấy thế nào cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, tại sao con được làm đại quan quyền cao chức trọng tại vùng biên giới, không phải thế thái bất công sao? Hắn nơi này không tốt, làm cho Từ tri phủ rất lo lắng, may mắn hôm nay là ngày vui, Trình lão thái quân tuy rằng nghe được, lại cũng không có gì tỏ vẻ, Từ tri phủ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ lôi kéo ống tay áo Lục nhân gia, ám trách nói: "Nhân gia huynh..."
Lục nhân gia làm như không có gì nhún nhún vai, nâng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Đinh Hạo ngồi ở vị trí gần nhất phía bên, có thể thấy sắc mặt Trình Thế Hùng đang quỳ, sau tiếng cười nhạo của Lục nhân gia, hắn nhìn thấy Trình tướng quân sắc mặt hơi hơi trầm xuống, hai tay đang cầm tiền lì xì cũng nhanh chóng nắm chặt, không khỏi hướng trong đám người nhìn lại.
Vừa thấy người nọ là danh sĩ bạn tốt của Từ tri phủ, Đinh Hạo không khỏi giật mình: "Nguyên lai là hắn a, như vậy cũng khó trách, người ta là danh sĩ mà, cái gọi là danh sĩ, giống như các tài tử tài nữ được giới truyền thông thổi phồng lên trời như ở cái thời đại của ta cũng không sai biệt lắm, nhưng cuối cùng thì sao. Cái gọi là phong lưu không biết kiềm chế, không câu nệ tiểu tiết, hành vi phóng đãng, miệt thị quyền quý, nói trắng ra đều là lừa đảo, còn là lừa đảo phi thường đẳng cấp."
Tiếp sau Trình Thế Hùng bái lạy, là Trình phu nhân, Đường Diễm Diễm và những họ hàng gần, các nàng cũng đều lĩnh tiền lì xì, lúc này vị kia Lục đại danh sĩ nhưng không có cười nữa, Từ tri phủ bị một phen mồ hôi lạnh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đến khi họ hàng nội quyến chúc mừng xong, đến lượt các vị quan thân sĩ tử, những người này lễ vật đẹp đẽ, rực rỡ muôn màu, đều là các vật quý giá không tầm thường, Trình lão thái quân đều rất vui vẻ nhận lễ.
Lúc này, Trung Nguyên danh sĩ Lục nhân gia cũng trình lên lễ vật của hắn. Đồ vật Hắn dâng tặng chính là một bức họa, bức tranh vẽ cảnh tùng hạc, là "thương tùng bạch hạc", ý cảnh u nhã, thân là danh sĩ, bút lực đương nhiên bất phàm, Đinh Hạo chỉ là một người bình thường tất nhiên nhìn không ra môn đạo gì cả, nhưng một ít quan viên, thân sĩ đang ngồi là liên tiếp gật đầu.
Lục nhân gia mỉm cười thỏa mãn, vô cùng tự đắc, chỉ cảm thấy một quyển thi họa của mình, có thể so được với cả kim quang bảo khí, đúng là đồ vật phong nhã, nhưng hắn không nghĩ đến khi Trình lão thái quân nhìn thấy lại không hề có cảm giác gì, Tùng a Chim a, liệu có thể làm gì? Vừa không thể ăn lại không thể mặc, chẳng qua người ta đem chúc thọ, đó chính là một lần tình cảm, nên cũng mỉm cười nhận lấy.
Lục nhân gia thấy lão thái thái không có vui mừng, cũng không tán thưởng, sắc mặt nhất thời trầm xuống, liền ngẫm lại, nàng thật ra chỉ là một bà già ở nông thôn, sao có thể biết cái gì là tranh chữ, nên cũng có chút thoải mái, nhưng biểu tình trên khuôn mặt, vẫn không thấy có chút vui vẻ gì.
Đến phiên Đinh đại tiểu thư, nàng dâng lên một pho tượng phật bằng vàng, kim phật kim quang sáng ngời, Lão thái thái nhìn thấy liền thích ngay. Đinh Ngọc Lạc khéo léo nói mấy câu chúc thọ, sau đó lại nói tiếp: "Lão thọ tinh, dân nữ cũng là tín đồ phật môn, bức tượng phật này, đã đặc biệt mời phổ tể tự Không Không đại sư tụng kinh khai quang, hôm nay là ngày đại thọ Trình lão, cầu phật tổ phù hộ, Lão thọ tinh sống lâu trăm tuổi, phúc lộc liên miên."
Lão thái thái nghe xong càng cảm thấy thân thiết, khen: "tốt tốt tốt, lão thân cũng là người tin phật, lễ vật này của tiểu thư, cực kì hợp tâm ý của lão." Kỳ thật mới vừa rồi khi các vị thân sĩ tặng lễ vật, cũng không thiếu người đưa ra kim phật đàn châu như vậy, chẳng qua Đinh Ngọc Lạc mang cho tôn tử bảo bối của nàng vài món đồ chơi, làm cho lão thái thái rất vui mừng, yêu cây yêu cả cành, thấy nàng tặng kim phật, tất nhiên là khen không dứt miệng.
Lục đại danh sĩ ở bên thấy bức họa do chính mình khổ tâm vẽ ra Lão thái thái này không để vào mắt, nhưng khi thấy kim phật thì sáng mắt, không khỏi phẫn nộ nói: "Ngọc thì thanh nhã còn vàng là thứ phàm tục, nếu vị cô nương này dâng tặng chính là một pho ngọc phật, lão hủ cảm thấy quả thực càng thêm tốt, nhưng cái này là kim phật sao, không cần khai quang cũng có thể làm người ta hai mắt tỏa ánh sáng, thực đúng là tục vật, chỉ sợ lão thọ tinh không thừa nhận nổi."
Trong phòng có người nghe xong liền ha ha cười trộm, Đinh Ngọc Lạc thần tình đỏ bừng, vô cùng lúng túng. Đinh hạo thấy thế nổi nóng lên, nhịn không được nói: "Ta nghe thấy khi Phật tổ giảng pháp, được các tín chúng lấy kim chuyên phô địa (1) tương nghênh; thiên hạ vô số chùa chiền, ai cũng lấy hoàng kim làm phật tượng, vàng vốn là vật tinh khiết, ngay cả Phật tổ cũng thích, tiểu thư nhà ta hiến kim phật, sao lại có thể trở thành tục vật?"
Từng có phật môn tín đồ lấy kim chuyên phô địa, mời đến Phật tổ hiện thân giảng pháp, chính là Đinh Hạo lúc trước xem phim truyền hình, nghe chính miệng Đường Tăng nói ra, hắn cũng không biết tên vị tín đồ kia, nhưng vị Lục tiên sinh này lại biết này rất rõ, cười nói: " Tu Đạt Đa (2) trưởng giả lấy kim chuyên phô địa, thỉnh Phật tổ giảng pháp, chính là biểu đạt tấm lòng thành kính đối với Phật tổ, vị cô nương này hôm nay chúc thọ, chẳng lẽ cũng là một lòng thành kính hướng phật? Ngươi nói tiểu thư nhà ngươi? vậy ngươi chính là một hạ nhân, sao lại có tư cách ngồi ở trong sảnh này, thật sự là rối loạn cao thấp tôn ti, không có quy củ."
Vị Lục tiên sinh nói gần nói xa, chính là trào phúng Đinh Ngọc Lạc mượn danh nghĩa Phật tổ, đưa vàng bạc lễ vật là thực, nhưng lại đường hoàng lấy danh nghĩa Phật tổ, quả thật không khỏi làm người ta buồn cười. Đinh hạo lại nói: " trước mặt Phật tổ, chúng sinh ngang hàng, lão thọ tinh là người thành kính hướng phật, cũng không vì tại hạ thân phận thấp kém mà cự tuyệt ngoài cửa, ngươi chỉ là khách nhân cần gì phải lắm chuyện? Tiểu thư nhà ta cũng là người tin phật, nghe nói lão thọ tinh cũng là phật môn tín đồ, khi làm ra pho kim phật này, còn tắm rửa trai giới, vì Lão thọ tinh tụng kinh cầu phúc, như thế nào lại không có tấm lòng thành kính?"
Lục nhân gia hai hàng lông mày nhướng lên, cười lạnh nói: "Nga? Tiểu thư nhà ngươi thành kính hướng phật, lại vì lão thọ tinh tụng kinh cầu phúc? Ha hả, kia... Lão hủ thật muốn hỏi hỏi, trong một bộ (3), có bao nhiêu câu?"
Đinh Hạo ngẩn ngơ, theo bản năng mà nhìn Đinh Ngọc Lạc, hắn biết Đinh Ngọc Lạc quả thật tin phật, khi tâm thần không yên cũng mặc tụng kinh Phật, bất quá nói nàng tụng cả cuốn kinh Phật, chỉ sợ cũng làm không được, về phần công tác thống kê trong một bộ kinh thư có bao nhiêu câu, chỉ sợ lại..."
Quả nhiên, Đinh Ngọc Lạc đâu có thể nào nhớ kỹ trong một bộ kinh thư có bao nhiêu câu "A di đà phật!", nàng tặng kim phật, vốn là vì sinh ý của nhà mình, Lục tiên sinh trào phúng nàng lợi dụng danh nghĩa phật tổ, hối lộ vàng bạc là thật, vốn đã là sai lầm, lúc này bị hắn nói ra, không cách nào đáp lại, trong lòng ủy khuất, nước mắt trong hốc mắt nàng cũng sắp sửa tuôn ra.
Một bên Từ tri phủ thấy hai mẹ con Trình lão thái quân cùng Trình Thế Hùng đều là sắc mặt âm trầm, trong lòng vô cùng lo lắng, hận không thể đem tên bạn tốt chó má của hắn ra bóp cổ, đem cái đầu chó của hắn dìm chết trong chén rượu.
Hôm nay mặc kệ đưa kim đưa ngân hay là đưa tranh chữ, cái gì là phong nhã hay dung tục, cuối cùng đều không phải là muốn lôi kéo làm quen với Trình Thế Hùng sao? Chó chê mèo lắm lông, ngươi lại cao thượng hơn người nào vậy? Thật đúng là một tên hỗn trướng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Đinh Hạo thấy Đinh Ngọc Lạc khó xử, trong lòng linh quang chợt lóe, bất chợt hỏi: "Tụng kinh niệm phật, cốt cần một lòng hướng phật. Nào có người nào lại đi đếm từng chữ một, đi tính toán trong đó có bao nhiêu câu nói lặp lại? Vị tiên sinh này là Trung Nguyên danh sĩ, một bụng kinh văn, chắc là tứ thư ngũ kinh thi từ ca phú tất cả đều thuộc nằm lòng chứ?"
Lục nhân gia kiêu ngạo cười nói: "Đương nhiên, không cần tiểu nhân ngươi xen vào!"
Đinh Hạo cười lạnh: "Một khi đã như vậy, tại hạ thật xin hỏi tiên sinh, bên trong bộ thứ nhất của (4), không biết có bao nhiêu câu: tử viết?"
*****
Chú thích:
(1), (2): Tu Đạt Đa trưởng giả là đại thần vương tộc của Ba Tư, hắn thích làm người khác vui, rất tử tế với người tế bần cùng người cô quả, nên được xưng là cô độc trưởng giả,
Tu Đạt Đa lấy vàng phủ kín toàn bộ lâm viên tạo thành một tịnh xá. Ươc chừng tịnh xá này chiếm tám mươi khoảnh đất, dài một ngày sáu trăm thước Anh, rộng bốn trăm năm mươi thước Anh ( thước Anh = 0.3048 mét), ngoài ra phòng ốc có khoảng một ngàn hai trăm chỗ, điều khác biệt là chỗ để dân chúng đánh kiền trùy ( kiền trùy: tiếng phạn có nghĩa là chông, khánh, mõ,...trong chùa) có chừng 120 nơi. Theo như vậy thì đây là chùa chiền hùng vĩ bậc nào.
Dùng vàng phủ kín toàn bộ lâm viên được mọi người đời sau gọi là " Kim chuyên phô địa."
--- Tự dịch: nguồn tiếng trung.( có thể có chút nhầm lẫn mọi người bỏ quá)
(3) Pháp Hoa Kinh: Kinh Pháp Hoa là bộ kinh đại thừa gồm bảy quyển tổng cộng là hai mươi tám phẩm, suốt hơn sáu vạn lời, nghĩa lý sâu xa, kinh văn rộng lớn, chứa đựng tâm nguyện và phương tiện huyền diệu ngời sáng của Phật và Bồ-Tát.
(4): Tứ Thư: Tứ Thư (四書 Sì shū) là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm:
1. Đại Học (大學 Dà Xué)
2. Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng)
3. Luận Ngữ (論語 Lùn Yǔ)
4. Mạnh Tử(孟子 Mèng Zǐ)
Thông thường người ta hay nói là: Tứ Thư Ngũ Kinh.
Tứ Thư và Ngũ Kinh hợp lại làm 9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo. Các sách này còn là những tác phẩm văn chương cổ điển của Trung Quốc.
Sự học của Nho giáo có nhiều lý tưởng cao siêu, nhưng có thể nói một cách vắn tắt là: sự học chú trọng ở luân thường đạo lý, chủ trương biến hóa tùy thời, sự vụ thực tế nên không bàn đến những cái viển vông ngoài sinh hoạt của con người nơi trần thế.
Truyện khác cùng thể loại
280 chương
34 chương
34 chương
1261 chương
2015 chương
133 chương
10 chương
14 chương
152 chương