Trong hậu trái Bạch Thạch tự. Thác Bạt Hạo Phong đang vô cùng lo lắng đi đi lại lại dưới gốc cây. Hắn đã lâu lắm rồi chưa gặp Na Bố Y Nhĩ, đối với người con gái trong lòng hắn, hắn quả thật rất vấn vương, nhưng bây giờ ngày ước định với Dương thái úy sắp tới rồi, hắn bây giờ đang chuẩn bị vào đêm chính nhật sẽ tiếp ứng cho đại quân của Dương Hạo. Vào thời khắc then chốt này tuyệt đối không thể bỏ đi, nhưng Na Bố Y Nhĩ muốn gặp hắn, hắn sao có thể không đến? "Hạo Phong!" Một tiếng gọi quen thuộc vang lên. Thác Bạt Hạo Phong vui mừng ngẩng đầu lên, thì thấy Na Bố Y Nhĩ đang mặc một chiếc váy dài, giống như một con vân điểu nhẹ nhàng chạy tới chỗ hắn. Cho dù thần thái Na Bố Y Nhĩ mang chút bối rối, nhưng cơ thể nàng vẫn nhẹ nhàng như nước phiêu du. Sự lo lắng của Thác Bạt Hạo Phong lập tức tan thành mây khói. Hắn vui mừng chạy tới đón, cầm tay nàng đặt vào ngực mình, nói: "Na Bố Y Nhĩ, ta rất nhớ nàng." Na Bố Y Nhĩ thở gấp, dựa đầu vào lòng hắn, dịu dàng nói: "Thiếp cũng vậy, Hạo Phong." Thác Bạt Hạo Phong nâng nhẹ cằm nàng lên, không nhịn được mà muốn hôn lên đôi môi nàng, nhưng Na Bố Y Nhĩ kiên quyết tránh ra: "Hạo Phong, không nên, lần này thiếp đến tìm chàng là có chuyện quan trọng muốn nói với chàng." Thác Bạt Hạo Phong kinh ngạc nói: "Nàng thì có thể có chuyện gì quan trọng? Ồ, là chuyện về thương đội đó của nhà nàng sao? Nàng yên tâm được rồi, bọn họ đã có lệnh bài thông hành của ta, không có ai dám gây phiền toái cho họ đâu. Nếu như có vấn đề gì thì ta nhất định sẽ ra mặt giúp cho họ." "Không không, Hạo Phong, thiếp không phải là nói chuyện này." Na Bố Y Nhĩ hơi lo lắng, khuôn mặt trắng như trứng gà hơi đỏ lên, nhìn càng thêm vẻ kiều diễm động lòng người. Tướng mạo của Na Bố Y Nhĩ có bảy phần giống với muội muội Nhĩ Mã Y Na của nàng, cùng có một vẻ quyến rũ yêu kiều cùng với má lúm đồng tiền dễ thương, có đôi mắt sáng long lanh như nước suối, cùng có một làn da mịn màng chưa từng bị gió sương thảo nguyên xâm hại, phảng phất một màu trắng ánh hồng. Điều không giống chính là Nhĩ Mã Y Na còn là một cô nương chưa xuất giá, thoạt nhìn thì tựa một làn gió tươi mát, một đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, thanh thuần, mới mẻ, non nớt; còn Na Bố Y Nhĩ đã là một thiếu phụ rất có phong vận, xinh đẹp yêu kiều, nhất cử nhất động đều làm cho người ta cảm giác được một ma lực đầy phong tình như đang thấm vào trong xương. Na Bố Y Nhĩ là một cô nương yếu đuối, ôn thuận, không có nhiều chủ kiến. Tuy nàng yêu Thác Bạt Hạo Phong, nhưng phụ thân nàng lại muốn gả nàng cho cái tên đầu béo tai to Lý Quang Duệ, nàng lại không có dũng khí phản kháng, chỉ có thể khóc thầm, thuận theo sự sắp đặt của phụ thân. Nhưng khi tình nhân xưa lén đến gặp nàng, nàng lại có dũng khí phản bội người đàn ông nắm quyền sát sinh cả tây bắc này, cùng với người tình cũ hẹn hò bí mật. Nữ nhân nhút nhát không có chủ kiến này lại thường sẽ làm ra những chuyện khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng những người như thế này làm chuyện gì cũng không dễ làm cho người ta chú ý. Na Bố Y Nhĩ là một người rất dễ thích ứng với cuộc sống, chấp nhận vận mệnh, nhưng vận mệnh lại không cho phép nàng cứ để mình xuôi theo dòng nước. Sau khi muội muội của nàng tìm đến nàng, đem toàn bộ cảnh khốn cùng và nguy cơ của bộ lạc nói cho nàng biết, hơn nữa còn hết sức thuyết phục nàng, thì rốt cuộc nàng cũng đã cố gắng lấy hết dũng khí, quyết tâm vì người nhà của mình mà làm một số việc. Nàng kéo Thác Bạt Hạo Phong đến chỗ gốc cây tối, lo lắng nói: "Hạo Phong, chuyện mà thiếp muốn nói với chàng chính là chuyện chàng đang muốn làm, thiếp rất lo lắng tiểu..." Thác Bạt Hạo Phong mặt biến sắc, cắt đứt lời nàng, trầm giọng nói: "Y Nhĩ, ta không phải đã nói rồi sao, đây là chuyện giữa nam nhân, nàng không nên quan tâm nhiều. Chuyện này nếu như thành công thì từ này về sau ta và nàng có thể công khai gặp mặt, không bao giờ bị chia cắt nữa. Nhưng nếu như thất bại, ta cũng không muốn nàng chịu một chút thương tổn nào. Cái lão thất phu kia rất thương nàng, chỉ cần chuyện này không có chút liên quan nào đến nàng thì hắn sẽ không nỡ làm gì nàng đâu. Nhưng nếu nàng can dự vào thì hắn cũng sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn, cho dù có thương tiếc cũng tuyệt đối không bỏ qua cho nàng đâu." "Hạo Phong..." Na Bố Y Nhĩ ôm chặt lấy hắn, ấm áp nói: "Hạo Phong, tất cả những gì chàng làm đều là vì thiếp, người mà chàng giúp bây giờ lại là tộc nhân của thiếp, chàng bảo thiếp làm sao có thể đặt mình bên ngoài chuyện này được? Để thiếp giúp chàng." "Đồ ngốc." Hai tròng mắt của Thác Bạt Hạo Phong hơi đỏ lên: "Y Nhĩ, từ khi nàng bị cái lão thất phu Lý Quang Duệ kia cướp đi, mỗi ngày ta như sống trong dày vò và nhục nhã đến cùng cực. Ta thật sự không thể chịu đựng đượng đứng trơ mắt mà nhìn nàng bị cái lão thất phu kia tiếp tục làm ô nhục. Là là một đáng nam nhân đội trời đạp đất, ta muốn cướp lại người phụ nữ thuộc về mình. Trời còn thương, Lý Quang Sầm đại nhân đã trở về, hơn nữa lại còn đem theo một nghĩa tử Dương Hạo với một đại quân binh cường mã trướng. Nàng cũng biết những hành vi của lão thất phu kia mấy năm quan đã khiến cho rất nhiều người đứng đầu bộ lạc Thác Bạt cảm thấy bất mãn, chỉ cần ta có thể trợ giúp Lý Quang Sầm đại nhân chiếm lĩnh Hạ châu thì ta tin chắc rằng đại bộ phân người đứng đầu Thác Bạt thị sẽ thay đổi môn đình, đầu quân làm môn hạ của Lý Quang Sầm đại nhân. Còn Lý Quang Duệ, một khi đã mất đi căn cơ thì sẽ chỉ giống như một con hổ móng cùn nanh rụng, thoạt nhìn thì sẽ làm cho người ta sợ, nhưng cũng sẽ không bao giờ có thể uy phong được như trước nữa. Y Nhĩ, đây là một cuộc chiến, nàng là nữ nhân thì có thể làm được gì chứ. Nghe lời ta, ngoan ngoãn về đi, cứ coi như không biết gì hết. Những ngày này, nàng cũng cần cố hết sức tránh gặp ta. Sẽ nhanh thôi, ta đang đợi tin tốt từ phía đại mạc. Lý Quang Sầm đại nhân rất nhanh sẽ đến." Na Bố Y Nhĩ nắm lấy áo của hắn, nhìn hắn thật lâu, ân cần hỏi han: "Lẽ nào...chàng chưa từng nghĩ tới hậu quả một khi thất bại sao? Điều thiếp lo lắng chính là Hạ châu vạn nhất không thể hạ được thì phải làm sao bây giờ. Chàng cũng biết, bốn phương tám hướng thành Hạ châu trùng trùng cửa ải hiểm yếu, đâu đâu cũng có binh mã đóng quân. Một khi thành Hạ châu dậy lên sóng gió, bọn họ nhất định sẽ lập tức quay về cứu trợ, vạn nhất khi đó binh mã của Dương thái úy không thuận lợi tiến vào thành thì phải làm sao?" "Không cần lo lắng như vậy, Y Nhĩ." Thác Bạt Hạo Phong xoa xoa đầu nàng, thấp giọng an ủi, nói: "Ta đã bố trí tới mức đầy đủ nhất rồi. Thủ quân Hoàng Dương Bình tuy không nằm trong sự khống chế của ta, nhưng may mắn là, ta có mười phần chắc chắn có thể khống chế được An Khánh Trạch. Thủ quân ở đó đa phần là người của bộ lạc chúng ta, phó tướng Bạch Cận Nam ở đó lại là người tâm phúc của ta. Chỉ cần binh mã của Lý Quang Sầm đại nhân ra khỏi đại mạc, thì dựa vào binh mã của ngài ấy rất dễ có thể diệt trừ những tên chống đối ở Hoàng Dương Bình. Còn ta sẽ bảo Bạch Cận Nam giết chết thủ tướng của An Khánh Trạch, nhanh chóng khống chế An Khánh Trạch, đồng thời giết chết tàn binh tháo chạy từ Hoàng Dương Bình tới. Một khi An Khánh Trạch rơi vào tay ta thì Hoàng Dương Bình cho dù có đốt khói báo hiệu thì cũng không có cách nào truyền tin đến các địa phương khác. Những thủ quân canh giữ tại các nơi khác không nhận được cảnh báo thì sao có thể tập hợp lại được? Bạch Cận Nam có thể dẫn Lý Quang Sầm đại nhân tiến thẳng về công chiếm Hạ châu. Từ An Khánh Trạch đến Hạ châu, hai bên là hai quân dịch Vương Đình Trấn và Thất Lý Bình, nhưng địa điểm đặt hai trạm quân dịch này không phải là bắc tuyến, ở giữa còn có một thông đạo, đại quân của Lý Quang Sầm đại nhân không cần phải kinh động đến bọn họ cũng có thể trực tiếp đi tới Hạ châu. Còn ta sẽ tập hợp tất cả nhưng binh sĩ tâm phúc, sẽ xông ra đoạt lấy thành môn khi ngài ấy đến được thành Hạ châu, để cho đoàn binh của ngài có thể vào được thành. Những thủ quân hiểm yếu ở các nơi khác, nơi gần nhất cũng cách Hạ châu ba mươi dặm. Đợi khi bọn họ nhìn thấy khói báo động, cho dù lập tức về kinh đô thì cũng đã muộn rồi. Lúc đó Hạ châu đã hoàn toàn nằm trong tay chúng ta." Na Bố Y Nhĩ lắc đầu nói: "Hạo Phong, chàng đã từng nghĩ rằng nhỡ may bên Bạch Cận Nam thất thủ thì sẽ thế nào không? Trong thành có bao nhiêu thủ quân? Chàng thì có bao nhiêu người. Nếu như chàng động thủ cướp thành trước nhất định sẽ không trụ được, nhưng một khi đợi Lý Quang Sầm đại nhân đến thì bốn phía đã sớm phòng bị dày đặc, chàng có thể đảm bảo dựa vào một, hai trăm người trong tay sẽ nhất định được được thành môn không? Nếu như không thể nhanh chóng khống chế thành trì, thì lúc đó cứu viện của Lý Kế Bổng lại đuổi giết tới, thế thì phải làm sao?" Thác Bạt Hạo Phong hơi do dự, cắn răng nói: "Không có nếu như, hoàn toàn không có kế lưỡng toàn. Muốn đánh Hạ châu đã không còn cách nào thỏa đáng hơn cả. Nếu như ta có mười phần nắm chắc có thể đối phó được với Lý Quang Duệ thì hà tất ta phải đợi đến tận bây giờ, hà tất để cho nàng bị lão già khốn kiếp đó làm nhục. Cục diện bây giờ không phải hắn chết thì là ta chết!" "Không, Hạo Phong. Chàng có thể có cách thỏa đáng hơn. Nếu như chàng nghe thiếp nói thì càng nắm chắc phần thắng hơn." Thác Bạt Hạo Phong ngạc nhiên hỏi: "Nàng có cách? Nàng có cách gì?" Hắn như thể vừa mới quen Na Bố Y Nhĩ vậy, kinh ngạc nhìn nàng. Hắn biết người phụ nữ trong trái tim hắn luôn rất thiện lương, yếu ớt, không có chủ kiến gì. Thật không ngờ đối với đại sự như thế này, nàng lại có kiến giải riêng của mình. Na Bố Y Nhĩ cố lấy dũng khí nói: "Hạo Phong, phụ thân chàng là phòng ngự sử Hạ châu. Tuy Lý Kế Bổng tọa chấn Hạ châu, binh quyền không ở trong tay ông ấy, nhưng nhân mã mà ông ấy có thể điều động được ít nhất cũng phải một phần ba. Nếu như ông ấy chịu giúp chàng, phần thắng sẽ càng nắm chắc hơn, đúng không?" Thác Bạt Hạo Phong nghe xong mặt liền biến sắc. Hắn chần chừ một chút, liên tục lắc đầu: "Không thể, cha ta luôn cẩn thận dè dặt, hơn nữa...lão thất phu Lý Quang Duệ tuy đối với tộc ta việc gì cũng luôn hạn chế, nhưng đối với cha ta vẫn khá tín nhiệm. Nếu như Lý Quang Sầm đại nhân bây giờ giành được Hạ châu, cha ta nhất định sẽ đầu quân vào. Nhưng nếu muốn bảo cha ta vì Lý Quang Sầm đại nhân mà làm tiên phong, bất chấp an nguy toàn tộc để làm kẻ địch của Lý Quang Duệ, thì ông ấy...không có cái gan đấy đâu." "Nhưng, chàng là con trai của ông ấy." Thác Bạt Hạo Phong hậm hực nói: "Thế thì đã làm sao? Ta chỉ có một mình ông ấy là phụ thân, nhưng ông ấy đâu phải chỉ có ta là con trai, ông ấy là trưởng của một tộc, phàm chuyện gì cũng sẽ không vì một mình ta mà tính toán đâu. Nếu như ta cầu xin ông ấy giúp đỡ, ông ấy sẽ chỉ mắng ta vô dụng, vì một nữ nhân mà mạo hiểm như vậy. Nếu như để ông ấy biết ta muốn trong ứng ngoài hợp, tiếp ứng cho binh mã Lý Quang Sâm đại nhân thì ông ấy nhất định sẽ nhốt ta lại, không để cho ta có cơ hội làm việc này." Nói đến đây Thác Bạt Hạo Phong cười một tiếng, nói: "Ông ấy có cả bộ tộc làm hậu thuẫn, chỉ cần chứng minh việc này không có liên can đến ông ấy thì cho dù Lý Quang Duệ có giết đến, cha ta nhiều nhất sẽ bị mất cái chức phòng ngự sử, ít nhất cũng sẽ không bị ta làm liên lụy. Hì! Nếu như ông ấy sợ Lý Quang Duệ, nói không chừng còn trói ta mang đi thỉnh tội với Lý Quang Duệ ý chứ. Không thể mạo hiểm được. Ta cũng không muốn vì chuyện của mình mà kéo cả bộ tộc vào, mình làm mình chịu, ta sẽ không mượn sức của ông ấy!" Nghe ngữ khí của hắn đầy oán trách, xem ra tình cảm phụ tử hắn không phải là rất tốt. Na Bố Y Nhĩ lại hỏi: "Hạo Phong, ông ấy không thể hạ quyết tâm, lẽ nào chúng ta không thể ép ông ấy hạ quyết tâm sao? Chỉ cần ván đóng thành thuyền, ông ấy cũng không còn đường lui. Nếu như có ông ấy tương trợ thì khả năng thành công của chúng ta ít nhất cũng thêm được ba phần." Nói đến đây, nàng buồn bã nói: "Hạo Phong, thiếp không muốn chàng mạo hiểm vì thiếp. Nếu như càng có cơ hội tại sao không cố gắng lợi dụng nó? Hơn nữa...thiếp đã có giọt máu của chàng, thiếp không muốn nó sinh ra đã không được nhìn thấy phụ thân thân sinh của nó." Thác Bạt Hạo Phong kinh ngạc, thất thanh nói: "Con? Con của ta? Nàng đã mang thai?" Na Bố Y Nhĩ xấu hổ gật đầu. Thác Bạt Hạo Phong đột nhiên hồ nghi nói: "Thật sự là con của ta sao? Không phải là của lão thất phu..." Na Bố Y Nhĩ trợn mắt nhìn hắn, sắng giọng nói: "Thiếp là mẹ của đứa trẻ, có phải của chàng hay không mà thiếp không biết sao? Hắn...hắn đi từ mùa đông năm ngoái, sức khỏe cũng tốt lắm, sau tết, càng chưa từng...động vào thiếp...đứa trẻ này, mới vừa có, không phải là của chàng thì còn có thể là của ai chứ?" Thác Bạt Hạo Phong vừa mừng vừa lo, hắn đi đi lại lại, xoa tay vào nhau, lẩm bẩm nói: "Không được, ta không thể để con ta lấy theo họ của Lý Quang Duệ, ta không thể...không thể xưng huynh đệ với con của ta!" Na Bố Y Nhĩ mặt đỏ lên, vì cái quan hệ hỗn loạn này mà làm cho nàng có chút khó xử, nàng sâu kín nói: "Hạo Phong, thiếp không sợ chết, nếu như chàng chết rồi thiếp cũng không muốn sống một mình, nhưng con của chúng ta phải làm sao?" Thác Bạt Hạo Phong cắn răng, giọng căm hận nói: "Nhưng cha ta, ông ấy...ta phải làm thế nào mới có thể làm cho ông ấy hạ quyết tâm phản lại Lý Quang Duệ?" Na Bố Y Nhĩ nói: "Thiếp có một cách, có thể làm cho cha chàng chỉ có thể đứng về phía chàng." Nói đến đây, ánh mắt luôn mềm yếu của nàng bị sự kiên định thay thế: "Hơn nữa, thiếp cũng sẽ giúp chàng, thiếp là nữ nhân của chàng, là tộc nhân bộ lạc Tế Phong. Bất kể là vì chàng hay vì bộ lạc thiếp, thiếp cũng phải hết sức góp một phần sức lực. Lần này chúng sẽ không bao giờ xa nhau nữa, thiếp muốn ở bên chàng, sống bên chàng, chết bên chàng!" Na Bố Y Nhĩ nói một lượt kế hoạch chi tiết mà muội muội nàng đã nói cho Thác Bạt Hạo Phong biết. Thác Bạt Hạo Phong nghe rồi trầm tư suy nghĩ một hồi, rồi dậm chân một cái, trầm giọng nói: "Được rồi, phải quyết đánh đến cùng, cho dù trời long đất lở!"......... Làm ăn có chín chữ phải nhớ: Phân, nhẫn, ký, lễ, dẫn, sỏa, thâu, tình, tha (phân chia, nhẫn nhịn, ghi nhớ, lễ, dẫn dắt, ngốc, nộp, tình, lôi kéo). Trong đó chữ "phân" có nghĩa là lợi nhuận mà ngươi muốn có được phải tránh không được mở miệng là muốn hết tổng giá trị. Cuộc làm ăn một vạn quan tiền, ngươi mở miệng là muốn một vạn, đổi lại là ai cũng đều sẽ từ chối theo bản năng, nhưng nếu như ngươi phân loại phân lô ra để bàn bạc thì chuyển qua chuyển lại, người ta gật đầu lần thứ nhất thì các lần sau khả năng thành công sẽ cao hơn. Dương Hạo biết Thác Bạt Hạo Phong là một kẻ thô lỗ giận giữ vì hồng nhan, cũng là võ nhân dám làm dám chịu. Nhưng hắn có thể vì người hắn yêu mà rơi đầu đổ máu, lại không thể vì một người mà làm cho cả gia tộc gặp nguy hiểm. Đặc biệt, là trưởng tử của tộc trưởng, duy trì và bảo vệ gia tộc đã trở thành một bản năng của hắn, cho nên nếu muốn Thác Bạt Hạo Phong dứt khoát bước lên con thuyền của mình, thì cách tốt nhất chính là dùng chữ "phân" này. Đầu tiên là dụ hắn vào lưới, khi không còn cách nào quay đầu lại, thì sẽ dùng chữ "tình". Thù hận và sự nhục nhã trong lòng Thác Bạt Hạo Phong và sự an toàn của cả gia tộc cuối cùng thì cũng hoàn toàn đi cùng về một phía rồi. Từ Hoàng Dương Bình tiến thêm về phía bắc thì chính là Qua Bích Than, chỗ thâm hiểm của Qua Bích Than chính là sa mạc Mao Ô Tố. Bình sa vạn lý, tuyệt đối không có dấu vết của thú vật, ngay cả bóng của chim chóc cũng khó có thể thấy. Dưới ánh mặt trời gay gắt chỉ có một con bọ cạp bò lên đỉnh một đồi cát, dương hai cái càng đen sì lên ra uy, sau đó đột nhiên chui vào trong cát, đi theo sát một con rắn ngũ sắc, để lại những dấu vết trên mặt cát mịn. Khi con rắn độc cảm nhận được trên trời có một con chim ưng bay lượn trên bầu trời thì liền giống như con bọ cạp lúc nãy, nhanh chóng chui vào trong cát biến mất, con chim ưng trên trời lại không bổ xuống, nó chỉ dang đôi cánh bay qua bay lại trên khoảng trời, bay vòng quanh... Rất nhanh, ở nơi lâu lắm chưa nhìn thấy dấu chân người đã xuất hiện một đoàn người dài dằng dặc, đoàn người càng lúc càng gần. Họ có ngựa, có xe, có lạc đà, lắc lư uốn lượn, cũng không biết có bao nhiêu người. Cho dù nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được bước chân của họ thật nặng nề, như thể đã dùng hết sức lực của bản thân. Nhưng khi họ cảm nhận được đất cát dưới chân dần dần trở nên rắn chắc thì trong tầm mắt bắt đầu xuất hiện những loại thực vật như xương rồng, hà tây cúc, sa đông thanh và hồng liễu, khi biết được sắp ra khỏi cái sa mạc quỷ quái này, bọn họ lại không tăng nhanh tốc độ, ngược lại còn đứng nguyên tại chỗ. Họ chính là Mộc Ân, Mộc Khôi và binh mã do Ngải Nghĩa Hải thống lĩnh. Cả chặng đường này, bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu gian khổ, quân số đã bị giảm bớt cả nghìn người vì rơi vào đầm lầy, bị sa mạc vùi lấp, bị bão cát làm cho lạc mất khỏi đoàn hay vị các loài độc vật cắn chết. Nhưng bọn họ cuối cùng cùng cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất để ra khỏi sa mạc trước khi lương thực nước uống đem theo cạn kiệt. Mộc Ân thở hổn hển, đưa tay ra lấy túi nước dắt ở hông, lắc lắc, bên trong chỉ còn chừa lại một chút nước, hắn mở nút ra, cho chỗ nước cuối cùng vào miệng, rồi đưa tay chỉ về con sông nhỏ mát rượi ở đằng xa xa, nói: "Cuối cùng cũng đã ra khỏi cái sa mạc chết tiệt này ròi. Thả bồ câu đưa thư ra, chờ người nhận được tin đến hội hợp cùng chúng ta." Lập tức có người mở lồng chim ở trên xe ra, mười mấy con chim bồ câu dang cánh bay đi. Chim diều hâu đưa thư càng an toàn và nhanh chóng hơn chim bồ câu, nhưng chim diều hâu lại khó có thể đi xa, ngoài trăm dặm là nó đã rất khó tìm được mục tiêu phải đến, cho nên khi Dương Hạo ở Khiết Đan và Hán quốc, những con chim diều hâu đưa thư đều được thông qua các trạm tiếp sức mà hắn đã bí mật bố trí để truyền tin tức qua từng trạm một. Còn trong sa mạc thì không có cách nào thiết lập được các trạm truyền tin như thế, cho nên khi họ vừa mới vào sa mạc thì đã lập tức mất hết liên lạc với tất cả các phía, ai cũng không biết họ đã đi đến đâu, có mất phương hướng hay không. Họ chỉ mang theo một con hải đông thanh bay cao để quan sát cảnh giác tình hình địch, ngoài ra còn có mười mấy con chim bồ câu đưa thư, còn những con bồ câu này vốn là được những người lấy thân phận mục dân cắm trại ở đó đợi bọn họ nuôi dưỡng. Bồ câu đưa thư tổng cộng có hơn mười con, không sợ bị mãnh thú bắt được, trên người chim cũng không mang theo bất kì thư tín gì, khi bất cứ con nào trong số chúng xuất hiện ở trước trướng mục dân thì có nghĩa là bọn họ đã đến. Mộc Ân nheo mắt lại, nhìn mười mấy con bồ câu bay đi, đến khi chúng bay xa khỏi tầm mắt mới ra lệnh nói: "Toàn quân cắm trại tại chỗ, nghỉ ngơi dưỡng sức, đồ ăn thức uống không cần phải hạn chế. Phải nhanh chóng hồi phục thể lực, nếu như bên Hạ châu có vấn đề thì chúng ta sẽ phải có một trận ác chiến." Ngải Nghĩa Hải miệng khô đến nổi chẳng còn nước bọt có thể nhổ ra nữa, nhưng hắn vẫn nỗ lực: "Phì phì phì, lời nói trẻ con không kiêng kị, để gió thổi hết đi." Con trai của phòng ngự sử Hạ châu Thác Bạt Thương Mộc sắp thành thân rồi. Thác Bạt Thương Mộc đại nhân bây giờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm, đứa con trai này luôn được hắn xem trọng. Hắn ở Hạ châu làm quan, sớm đã giao cả bộ tộc cho con trai coi sóc, nhưng mối quan hệ giữa cho con họ lại rất có vấn đề. Khi còn nhỏ đứa con này rất sùng bái hắn, bất kể là đi săn hay là đi thăm chư thị bộ lạc Tế Phong, Phòng Đương, hắn quên ai thì quên chứ không quên mang theo đứa con này đi cùng, phụ tử rất thân thiết. Nhưng con trai dần dần trưởng thành, có chủ kiến của riêng mình, luôn nhìn không thuận mắt việc hắn vì bộ tộc mà nịnh nọt Lý Quang Duệ. Haizz, không coi sóc nhà cửa sao biết củi, gạo đắt. Tên nhóc lỗ mãng đó sao có thể biết được cái khó của chủ một nhà chứ. Bộ lạc của bọn họ là hệ Thác Bạt, càng không phải là nòng cốt của Lý thị, nếu như hắn không cố gắng duy trì quan hệ tốt với Lý gia thì tộc của họ sớm muộn cũng sẽ bị loại ra khỏi trung tâm quyền lực ở Hạ châu, sao có thể giống như bây giờ, ít nhiều gì cũng là nhân vật có máu mặt. Nhưng đứa con bất hiếu đó lại không hiểu hắn ở Hạ châu đã vì bộ tộc mà làm biết bao nhiêu việc, nó chỉ biết chém chém giết giết. Đặc biệt là sau khi thanh mai trúc mã, người trong lòng của hắn Na Bố Y Nhĩ bị gả cho Lý Quang Duệ, thì đứa con này trở nên trầm uất, u ám. Ngay cả phụ thân cả ngày chạy qua lại trong Lý phủ hắn cũng trách. May mà đứa con này cuối cùng cũng đã chịu nhìn thoáng ra, không còn vì một nữ nhân mà đòi sống đòi chết nữa. Nhưng khi Thác Bạt Thương Mộc nhìn thấy cô con dâu tương lai, lúc này mới hiểu vì sao con trai mình lại có tiếng sét ái tình với nàng ta, mau mau chóng chóng muốn lấy nàng ta về nhà. Vị cô nương đó tên là Đa Di Sa Lãng, có sáu, bảy phần giống với Na Bố Y Nhĩ, rất giống Na Bố Y Nhĩ khi chưa xuất giá, đứa con trai này của mình cuối cùng cũng khó có thể quyên được mối tình với Na Bố Y Nhĩ. Có điều...nó cuối cùng cũng kết hôn rồi, đây là chuyện tốt, thời gian lâu dần nó sẽ cởi bỏ được nút thắt trong lòng. Vị cô nương Đa Di Sa Lãng này rất xinh đẹp, không hề kém Na Bố Y Nhĩ chút nào, con trai mình sớm muộn cũng sẽ quên đi vết thương từ việc Na Bố Y Nhĩ gả cho Lý Quang Duệ đại nhân gây ra. Đa Di...đóa tuyết liên sơn trên đỉnh núi băng, Sa Lãng...một tiên nữ mang hạnh phúc tới. Hi vọng đóa tuyết liên sơn này sẽ xoa dịu được vết thương trong lòng con trai mình...tốt nhất là sang năm còn mang đến cho mình một đứa cháu mập mạp, như thế càng hoàn mĩ hơn. Thác Bạt Thương Mộc không hề chê bai cô nương Đa Di Sa Lãng đó xuất thân thấp hèn, chỉ là con gái của một hành thương, cũng không chê người mẫu thân mập mạp giống như một con bò của nàng, đặc biệt bà ta rất lắm mồm, sau khi hai người bàn bạc chuyện hôn sự của đôi trẻ xong mà trong tai Thác Bạt Thương Mộc như thể vẫn còn rì rầm tiếng nói của bà béo đó. Được rồi, bất kể là như thế nào, chỉ cần con trai mình đồng ý kết hôn là tốt rồi. Dù là con gái của một hành thương, lại còn có bà mẫu thân lưỡi dài, thì Thác Bạt Thương Mộc vẫn sẽ làm cho hôn sự này thật long trọng, sẽ mời tất cả những người đứng đầu các giới quân chính Hạ châu và cả những người đứng đầu các bộ lạc lớn, quý tộc trong thành Hạ châu đến tham dự hôn sự của con trai mình, để tăng thể diện cho con trai, hi vọng rằng sau hôn sự này có thể làm cho quan hệ giữa hai cho con thân thiết trở lại. Văn võ quan lại, những người có chức quyền ở Hạ châu cũng rất vui mừng, trải qua trận chiến liên miên kéo dài cả hai năm, nên cứ mỗi lần có cơ hội có thể thả lỏng người, tha hồ uống rượu thì họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hơn nữa Thác Bạt Thương Mộc là người tốt bụng, là người khép đưa đẩy, đối với ai cũng rất khách khí, là một lão già biết lễ nghĩa, không thể không nể mặt ông ta, cho nên phàm là những quan viên, người đứng đầu được ông ta mời toàn bộ đều đến dự tiệc đúng giờ. Phủ phòng ngự sử mở rộng cửa đón khách, xe ngựa chật cả đường, bên trong sân đã bày những bàn tiệc nối liền nhau, ba mươi con bò con dê đều đã được giết thịt xong, đang nổi lên chìm xuống trong chiếc nồi to, đem hương thơm nồng đậm tỏa ra khắp nơi, nam nữ trẻ tuổi đang nhảy múa điệu Oa Trang trong sân. Xe hoa đã đến trước cửa, Đa Di Sa Lãng cô nương được bà mẹ thích nói nhiều và cữu cữu đỡ vào trong cửa, phía sau còn có nhiều người gánh lễ vật vào theo, một trăm đôi lót giày, một trăm đôi giày, một trăm đôi tất... Những thứ này vốn nên là do tân nương đích thân làm sau khi đã định chuyện hôn sự, để thể hiện sự khéo léo của tân nương tử, có điều...những chiếc hìm giày, tất, lót giày này đương nhiên không thể là do cô nương Đa Di Sa Lãng làm, đó đều là do Thác Bạt Thương Mộc sắp xếp cả. "Haizzz, thông gia này của ta...thật là thương nhân keo kiệt vắt cổ chày ra nước. Nếu như không phải vì con trai ta thì Thác Bạt Thương Mộc ta thế nào cũng sẽ không làm thông gia với một nhà như vậy. Con gái của bà ta cho dù có đẹp hơn nữa thì gả đi rồi cũng chỉ làm thiếp mà thôi." Thác Bạt Thương Mộc vừa oán thầm, vừa đưa đứa con trai lên trước, tươi cười như hoa cúc, đón thông gia và con dâu mới vào trong phòng lớn. Không khí vui mừng trong căn phòng lớn lập tức đạt đến cao trào... ............. Tu...tu...tu...tiếng kèn hiệu vang dài. Sau tiếng kèn hiệu, ở cuối thảo nguyên đột nhiên dâng lên một trận sóng triều mãnh liệt. Chỉ trong chốc lát, tiếng chân như sấm, chiến mã như sóng, kĩ sĩ trên lưng ngựa phát ra những tiếng hô kì quái, xông thẳng tới, dẫm lên hàng rào doanh trại, men theo sườn thành mà xông vào đại doanh Hoàng Dương Bình. Những người phụ trách bảo vệ phòng tuyết sa mạc Mao Ô Tố ở phía bắc không phải đều là quan lính tinh nhuệ của Lý Quang Duệ, trước mặt là nơi hiểm yếu không thể vượt qua được, còn nơi không nguy hiểm có thể lập trại lập doanh được thì có dư thừa, cho nên thiết binh ở đây chỉ là thi hành kế dự phòng theo quy luật thường. Trong quân doanh có phong hỏa đài, chúng thật sự có tác dụng, có điều là chỉ phụ trách truyền phong hỏa các tuyến đông tây, vì khói phong hỏa cũng có vấn đề về khoảng cách báo hiệu cảnh giác, hai tuyến đông tây nếu như gặp địch, hai bên truyền tin cho nhau, nếu như khoảng cách quá xa thì đối phương sẽ không nhìn thấy, cho nên ở giữa cần phải có một phong hỏa lôi để chuyển tiếp, vì vậy ở đây cắm doanh đặt trại cũng là nhất cử lưỡng tiện. Binh sĩ trong doanh không ngờ được rằng ở nơi tuyệt đối không thể xuất hiện địch lại xuất hiện một đội binh thích sát đông đến mức trong nháy mắt không thể nhìn thấy hết. Xung quanh đây là bình địa, họ sớm có thể phát hiện ra địch từ xa, nhưng những người đã quen lười nhác như họ muốn đặt mình vào trong thế phòng ngự quả thật là rất tốn thời gian. Mặc xong áo giáp, tìm được đao thương, di chuyển tên nỏ từ bên trong doanh phòng ra ngoài thì đợi đến khi họ chạy được tới công sự tầng phía dưới với bộ áo giáp xộc xệch thì tiểu đội mười người đã ào lên như sóng lớn, xông lên nghênh chiến rồi. Nỏ, đao chém ngựa, rìu chiến, trường mâu nhanh như điện chớp mà phóng lên, không chút thương tiếc mà cắm lên người họ. Trong một lúc mà đã đầu bay lưng gãy, cụt chân cụt tay, máu tươi đầy đất mà thiết kị một khắc cũng không dừng, gào thét xông lên, tiếp theo đó là tiểu đội mười người thứ hai lại thuận thế xông lên như chớp. Đây là một trận giết hại đầy máu tanh. Sau khi qua năm đợt sóng triều chém giết thì cả thành Hoàng Dương Bình đã không còn thấy một bóng thủ quân còn sống sót, đoàn thiết kị đằng sau lại ùn ùn kéo tới. Một hồi lâu mới thấy những chiếc xe chở đầy khôi giáp, mạch đao và mạch đao thủ, bên cạnh là lão gia binh A Lạp Bá cao to lực lưỡng. Sau khi tro bụi dần tiêu tan thì thành Hoàng Dương Bình bị đoàn thiết kị quét qua giờ đã hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng của tòa binh doanh, ngay cả các thi thể trên mặt đất cũng không nhìn ra được hình người, chỉ có ba chiếc phong hỏa đài bên trong binh doanh là vẫn cuồn cuộn khói đặc... An Khánh Trạch vẫn yên tĩnh như thường. Hậu quả của những trận chiến liên miên chính là trên vùng thảo nguyên vốn đất rộng người thưa, dân số lại ít đi, còn những đoàn hành thương mang đến cho người dân ở đây thêm một chút mới mẻ và tài phú thì cũng tuyệt cả tông tích, thủ quân An Khánh Trạch càng thêm vô công rồi nghề. Bắc tuyến có nơi hiểm yếu bảo vệ bên ngoài, không cần lượng lớn phòng ngự, còn thủ quân Hoàng Dương Binh ở ngoài cùng lại lệ thuộc vào một số tàn binh tàn tướng của bộ lạc trực thuộc sự cai quản của Lý Quang Duệ, đường phòng tuyến thứ hai này đa phần lại là người của Thác Bạt Thương Mộc. Bộ phận nòng cốt của Thác Bạt thị và thành viên của Lý thị vốn phần lớn đã phái đến các châu như Hựu, Ngân, Hội, Tuy, Tĩnh cả rồi, còn bộ phận tinh nhuệ của Lý Quang Duệ đóng ở Hạ châu cũng phải rút ra một lượng lớn để công đánh Hạ châu. Vì tây tuyến, nam tuyến cần phải phòng tộc người Thổ Phồn, Hồi Hất không giữ lời hứa mà quay lại xâm chiếm, cũng đóng không ít quân đội, cho nên An Khánh Trạch cần phải dùng đến tộc người của Thác Bạt Thương Mộc. Tương đối mà nói, Lý Quang Duệ vẫn khá tín nhiệm một con người cẩn thận chặt chẽ như Thác Bạt Thương Mộc. Bạch Cận Nam chính là thủ lĩnh tộc người của Thác Bạt Thương Mộc đóng trong tòa quân doanh này, có điều, tuy binh sĩ đóng giữ ở đây đa phần là người của tộc Thác Bạt, nhưng Bạch Cận Nam cũng chỉ là một tên phó tướng, số người đích hệ mà chủ tướng nắm giữ tuy không nhiều nhưng ai bảo người ta họ Lý. Bạch Cận Nam không phải là người Đảng Hạng Khương mà là một người Hán, vốn sống ở Lạc Dương, tuy không phải là gia đình giàu có, nhưng cũng được coi là khá giả. Vì mê cờ bạc mà bị người ta lừa gạt, mất hết cả gia sản, ngay cả nương tử cũng phải mang ra trả nợ cho người ta, trở thành một hộ lụi bại, hắn dám đánh thì dám chịu thua, trở thành thủ hạ của những tên bạn cờ bạc ngày trước, sau đó vì mấy tên bạn cờ bạc uống say mà nói lộ ra chân tướng. Vì nóng giận nhất thời mà đã giết chết mấy tên bạn cờ bạc đã bày mưu hại mình, sau đó bỏ trốn, chạy tới vùng tây bắc cách xa chân thiên tử này. Vì hắn hiểu một chút văn mặc, nếu như không phải là lúc đánh bạc thì hắn cũng được coi là người có cơ cảnh, rồi dần đã được Thác Bạt Hạo Phong thu nhận. Bây giờ, hắn lại giết người rồi, có điều đối với một người đã từng cầm đao chặt đứt cổ của những tên bạn cờ bạc từng xưng hô huynh đệ với nhau như chặt đứt cổ con gà, để cho máu tươi bắn đầy mặt mình, mắt mờ đi không còn nhìn rõ đông tây mà nói, đây thật sự chẳng đáng là gì. Hắn vừa mới đem người giết chết mấy bộ hạ dưới sự chỉ huy của Lý chỉ huy trong doanh trại, rồi khi bước ra khỏi doanh trại mà khuôn mặt vẫn mỉm cười, thần thái thản nhiên. "Đại nhân, đều đã mai phục xong rồi." Một sĩ binh chạy đến thấp giọng nói. Bạch Cận Nam mỉm cười gật gật đầu: "Đã để lại mấy người bên Lý chỉ huy chưa?" "Rồi!" "Tốt lắm!" Bạch Cận Nam rất vui vẻ dặn dò: "Đánh trống, điểm binh." "Tùng tùng tùng...." Tiếng trống vang lên, Lý chỉ huy đang ăn uống trong doanh liền vội vàng đem theo mười mấy người trong trại của hắn, quần áo xộc xệch chạy ra: "Mẹ đứa nào đánh trống? Ý, Bạch đại nhân, ngài đang làm gì vậy?" Bạch Cận Nam áo giáp chỉnh tề, hơi mỉm cười khom người xuống: "Chỉ huy đại nhân, hạ quan có chuyện quan trọng muốn nói với đại nhân." "Có gì thì nói, có rắm thì đánh, sao ông lại phải bày trận nhát thần nhát quỷ thế?" Bạch Cận Nam đứng thẳng người lên, nhìn thấy mười mấy người đang khệch khoạng đi tới, liền xoa xoa vào nhau, cười nói: "Chỉ huy đại nhân và mấy huynh đệ đều ra cả rồi à." Lý chỉ huy trừng mắt lên nói: "Con mẹ ông rốt cuộc định làm gì nào, có gì thì nói đi...aaa!" Hắn đột nhiên kêu lên một tiếng như thể con mèo bị người ta dẫm vào đuôi. Chỉ lên trời phía xa xa, lớn tiếng nói: "Nhìn kìa, mau nhìn. Khói báo hiệu, có địch đến! Thật kì lạ, phía Hoàng Dương Bình sao lại có thể có địch xuất hiện? Mau mau mau, phóng khói báo hiệu rồi hẵng tính tiếp?" Bạch Cận Nam quay đầu nhìn, lẩm bẩm nói: "Hành động rất nhanh, không hổ là quân tinh nhuệ." Hắn giơ dọc ngón tay lên, bước nhẹ hai bước. Ra lệnh nói: "Chúng ta cũng phải nhanh lên một chút, phóng tên!" "Cái gì?" Bây giờ Lý chỉ huy đã bước tới gần hơn, nghe rõ được câu nói này, chỉ vừa ngẩn ra một chút thì những tiếng cung huyền kinh hồn vang lên, mũi tên như răng sói từ bốn phương tám hướng phóng ra. "Phập, phập phập..." Liên tiếp ba mũi tên đâm thẳng vào người. Tiếp theo đó là mũi tên thứ tư, thứ năm, cơ thể của Lý chỉ huy cũng không kịp đổ xuống, mắt hắn lồi cả ra, trợn lên nhìn Bạch Cận Nam. Bạch Cận Nam cười vẻ thân thiết, khom người với hắn: "Lý đại nhân vẫn chưa hiểu gì sao? Nếu như ngài còn có thể chống đỡ nổi thì ti chức sẽ nói cho ngài nghe." Lý chỉ huy chưa nghe hết thì đã ngã ngửa xuống đất, ánh mắt đầy bi phẫn... "Nhất bái thiên địa!" "Nhị bái cao đường!" Giọng của bà mối vang vang, làm xong cái nghi lễ, hai phu thê cuối cùng cũng đã hoàn thành được đại lễ. Tân nương hôm nay mặc hồng giá y thêu hình phượng, trên cổ đeo mấy thứ trang sức bằng vàng bạc, chiếc mũ tân nương được chùm lên một chiếc khăn màu đỏ che cả mặt, chỉ để lộ cái cằm nhỏ nhắn. Đám khách khứa cười nói: "Hạo Phong, bỏ khăn chùm đầu ra để cho chúng ta nhìn mặt tân nương tử với nào, xem xem là mĩ nhân như thế nào, để xem là ai đã làm cho Thác Bạt Hạo Phong đội trời đạp đất của chúng ta chịu ngoan ngoãn thành thân." Thác Bạt Hạo Phong mỉm cười, nắm tay tân nương tử bước tới chính giữa đại đường, dứt khoát hất tấm mạng che ra, mắt đầy vui mừng. Những cô nương khi khoác lên hồng giá y vĩnh viễn sẽ là lúc xinh đẹp nhất, huống hồ tân nương tử này vốn sinh ra đã quốc sắc thiên hương, không giống người thường. Nhưng khi nhìn rõ tướng mạo của tân nương tử, tiếng cười của đám khách như bị một con dao chặt đứt, nhất tề dừng lại, rất nhiều người mặt biến sắc. Khi Lý Quang Duệ tiếp đãi đồng liêu thường mang theo một mĩ nhân mà hắn sủng ái nhất, phàm những ai được chiêm ngưỡng dung nhan nàng ta thì có mấy người có thể quên được? Tuy nói trong cái đẹp của nàng ấy lúc đó thường mang theo mấy phần u buồn cô đơn, còn nữ nhân này lại đầy tinh thần, đầy hạnh phúc, nhưng...nàng ấy chính là người đó, tuyệt đối không thể sai, nàng ấy chính là người thiếp thứ mười tám, được Lý đại nhân sủng ái nhất - Na Bố Y Nhĩ! Tiếng cười của đám khách khứa bị im bặt và những ánh mắt quái lạ nhìn về phía tân nương làm cho Thác Bạt Thương Mộc đại nhân có chút hoang mang, như phản xạ ông ta quay đầu lại nhìn, ông ta cũng giật nảy: "Vị Đa Di Sa Lãng này vốn chỉ có sáu, bảy phần giống với Na Bố Y Nhĩ, nhưng sao...sau khi mặc hồng giá y lại giống như đúc thế này?" Thác Bạt Thương Mộc tuy kinh ngạc, nhưng vẫn quay người lại, cười giải thích: "Chư vị quý khách. Vị này chính là nương tử của con trai ta Đa Di Sa Lãng. Ha ha, có chút giống với Na Bố Y Nhĩ đúng không? Lão phu trước khi định ngày, lần đầu tiên nhìn thấy nó cùng giật cả mình, quả thật là khá giống nhau." Cho dù người bên cạnh không biết người mà con trai mình thật sự yêu thương chính là Na Bố Y Nhĩ, nhưng nói con dâu mình lại giống hệt như Như phu nhân của Lý Quang Duệ đại nhân thì thật vẫn có chút kì quái. Thác Bạt Thương Mộc đành phải cười trừ, nói: " Na Bố Y Nhĩ là đóa hoa đẹp nhất trên thảo nguyên chúng ta, cũng chỉ có vua của thảo nguyên chúng ta, Lý Quang Duệ đại nhân mới xứng với nàng ta. Còn con dâu ta chỉ có mấy phần phong thái giống Na Bố Y Nhĩ thôi mà đã làm cho những vị khách quý kiến thức thâm sâu phải trợn mắt há mồm sao? Ha ha ha..." Đám khách lúc này mới phản ứng lại, đều vang lên tiếng cười kinh ngạc, có người cười nói: "Đâu phải chỉ có một vài phần giống, quả thực là giống như đúc, chẳng trách tên tiểu tử Hạo Phong này lại vội vã thành thân như vậy. Nếu như để ta gặp được mĩ nhân như thế này ta cũng sợ nàng ta bị người khác..." "Không, các vị đại nhân, nàng ấy...chính là Na Bố Y Nhĩ." Câu nói này của Thác Bạt Hạo Phong giống như tiếng sét giữa trời xanh, làm cho tất cả tiếng cười trong đại đường phải im bặt, tất cả mọi người đều trợn cả mắt lên nhìn Thác Bạt Hạo Phong giống như nhìn một con quái vật vậy. Sắc mặt của Thác Bạt Thương Mộc cũng lập tức trở nên khó coi, mặt mũi xanh lè trợn mắt quát đứa con trai: "Hạo Phong, con đang nói vớ vẩn gì thế, sao có thể đùa như thế, nếu để cho..." "Con không đùa, phụ thân đại nhân." Thác Bạt Hạo Phong nắm tay Na Bố Y Nhĩ giơ lên, bước tới hai bước, Na Bố Y Nhĩ ngoan ngoãn đi theo, ánh mắt hạnh phúc nhìn về phía hắn như một con chim nhỏ nép vào người hắn, làm cho Thác Bạt Hạo Phong tỏa ra một hào khí vô cùng. Cho dù Lý Quang Duệ là bá vương chuyển thế đáng sợ nhất trên thảo nguyên này thì bây giờ Thác Bạt Hạo Phong cũng có dũng khí để đấu với hắn một trận. Giọng nói của Thác Bạt Hạo Phong trở nên to và hào sảng hơn, tiếng nói kiên định phát ra: "Na Bố Y Nhĩ là người đàn bà ta yêu nhất, nhưng lão thất phu Lý Quang Duệ lại dựa vào quyền thế mà cướp mất nàng ấy đi. Hôm nay ta mời các vị đại nhân đến đây để làm chứng, ta, Thác Bạt Hạo Phong chính thức kết bái phu thê với Na Bố Y Nhĩ. Từ hôm nay, nàng ấy chính là người đàn bà của ta. Ai muốn cướp nàng ấy ra khỏi ta thì hãy chặt đứt đao của ta, dẫm lên thi thể ta đã." Tuyên ngôn này làm cho tất cả khách mời trong đại đường đều ngẩn ra, họ như thể ngay cả thở cũng quên mất. Trong đại đình là một bầu không khí yên tĩnh, người trong viện cuối cùng cũng phát hiện không khí trong phòng lớn có chút kì dị, càng lúc càng nhiều người chen vào xem tình hình bên trong. Na Bố Y Nhĩ nước mắt đầm đìa, nói với Thác Bạt Hạo Phong: "Thiếp sẽ không sợ nữa, sẽ không để cho bất kì ai sắp đặt cuộc đời mình nữa. Hạo Phong, cho dù có người chặt đứt đao thép của chàng, dẫm lên thi thể chàng thì hắn cũng không thể cướp được thiếp ra khỏi chàng. Chàng sống thì thiếp sống, chàng chết thì thiếp chết." Thác Bạt Thương Mộc tức đến mức choáng váng đầu óc, ông ta run run đưa tay lên, chỉ vào Thác Bạt Hạo Phong, cố hết sức quát: "Ngươi...ngươi...ngươi...tên súc sinh, ngươi muốn hủy cả nhà chúng ta sao?" Thác Bạt Hạo Phong nắm chặt lấy tay Na Bố Y Nhĩ, đầy sự bất cần nói: "Phụ thân, mong cha nhỏ tiếng một chút. Na Bố Y Nhĩ đã mang thai đứa cháu của cha rồi." Lại là một tiếng sấm rền, Thác Bạt Thương Mộc như bị sét đánh trúng, ngay cả lời cũng không thể nói ra. Cuối cùng, các vị khách cũng đã có thể phản ứng lại, chuyển vạn sứ Hạ châu Dư Vô Tín tức giận nói: "Thác Bạc Hạo Phong, ngươi điên rồi phải không? Na Bố Y Nhĩ là người đàn bà của Lý Quang Duệ đại nhân!" Thác Bạt Hạo Phong thản nhiên nói: "Thế thì đã sao? Cho dù là thê tử danh chính ngôn thuận lấy về thì theo quy tắc trên thảo nguyên, ta cũng có thể cướp thê về. Hắn ta không giữ được người đàn bà của mình, ta cướp lại thì nàng ấy sẽ thuộc về ta, không phải sao?" Thôi quan Hạ châu Lục Diệp Lan không dám tin, nói: "Cướp thê? Cướp thê của Lý Quang Duệ đại nhân? Điên rồi. Ngươi thật sự điên rồi. Ngươi muốn điên thì một mình ngươi điên đi, ngươi muốn chết thì một mình ngươi chết đi, đừng có kéo cả chúng ta xuống nước chứ." Lục Diệp Lan nói xong rồi phất áo đi, Thác Bạt Hạo Phong nhe răng cười nói: "Cướp thê của hắn thì có đáng là gì? Ta còn muốn giết người của hắn nữa, ra tay cho ta." Thác Bạt Hạo Phong vừa hạ lệnh một tiếng thì những thân tín, thuộc hạ, tộc người mà hắn đã sớm bố trí đứng trong sân, trong phòng lớn, ở cửa đóng giả làm người phụ giúp bữa tiệc cho hắn liền lập tức động thủ. Những người đứng ở cửa thì khống chế đám người ra vào, ngăn cho động tĩnh trong phòng không bị lộ ra ngoài. Người trong sân thì ngầm theo dõi cử động của những người tạp vụ, người nấu tiệc, đoàn ca vũ và những người có chức vị thấp đang ăn uống ở trong sân, còn ép đoàn ca vũ tiếp tục biểu diễn, để không lộ điều gì khác thường. Còn những võ sĩ đã sắp đặt sẵn bên trong phòng lớn thì đột nhiên ra tay, bắt đầu đại khai sát giới. Thác Bạt Hạo Phong vừa hạ lệnh một tiếng thì những thân tín, thuộc hạ, tộc người mà hắn đã sớm bố trí đứng trong viện, trong phòng, ở cửa đóng giả làm người phụ giúp bữa tiệc cho hắn liền lập tức động thủ sớm đã giao bộ lạc cho trưởng tử mình coi sóc, còn mình chỉ làm quan ở Hạ châu, nhất tâm nhất ý giữ sự lưu thông của bộ lạc mình, tranh giành lấy về những mảnh đất màu mỡ hơn, ra sức để bộ tộc chỉ phải cống nạp ở mức ít nhất, bây giờ những võ sĩ được điều ra từ trong bộ tộc này chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thác Bạt Hạo Phong. Cái chức tộc trưởng của hắn giờ đứng ở trong đây lớn tiếng hét dừng tay nhưng cũng không còn tác dụng gì, bên cạnh vẫn là những lưỡi đao sắc bén chém người, máu tươi bắn ra tung tóe. Đám mật thám Tế Phong đóng giả làm gia quyến, tộc nhân đến đưa lễ vật của Da Di Sa Lãng lúc này cũng nhanh chóng đặt mở các hòm lễ vật ra, lấy đao thương từ bên trong ra, đứng chắn cửa ra vào. Những người động thủ đều là tộc nhân Thác Bạt đóng giả làm kẻ sai vặt, kẻ tiếp rượu hay dâng thức ăn, những người bọn họ giết đều là quân chức quan nhi giống như Lục Diệp Lan, Dư Vô Tín, còn những người đứng đầu các bộ lạc thì chỉ dùng đao ép đứng sang một bên mà không ra tay sát hại. Một lúc sao, máu tươi đã nhuộm đỏ hôn đường, thi thể la liệt, những người đứng đầu các bộ lạc bị vũ khí khống chế sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Thác Bạt Thương Mộc miệng chỉ còn có thể lẩm bẩm, người như muốn té xỉu: "Hết rồi, hết rồi, ngươi...cái tên bất hiếu nhà ngươi đã hủy cả nhà, cả tộc ta rồi. Tộc ta từ này sẽ bị xóa tên khỏi thế gian này..." "Phụ thân hà tất phải hoảng loạn thế, Lý Quang Sầm đại nhân đã trở về rồi, Lý Quang Sầm đại nhân đã đi tới bắc thảo nguyên, sắp sửa thống binh đánh vào Hạ châu, kẻ gặp họa không phải là chúng ta mà là Lý Quang Duệ." "Ngươi nói cái gì?" Thác Bạt Thương Mộc hình như đã nắm được một cọng cỏ cứu mạng, vội vã truy hỏi: "Lý Quang Sầm đại nhân? Ông ấy đến rồi? Ông ấy ở đâu?" Thác Bạt Hạo Phong không trở lời, mà quay người lại chắp tay thi một lễ với những người đứng đầu các bộ lạc: "Các vị thủ lĩnh, các vị thúc bá, đã làm cho mọi người sợ hãi rồi, quả thật rất xin lỗi. Các vị đều biết, Định Nan Tiết Độ Sứ của chúng ta vốn là Lý Di đại nhân, sau khi Lý Di đại nhân bị bệnh qua đời, người lên kế vị nên là Lý Quang Duệ đại nhân. Nhưung cha của Lý Quang Duệ là Lý Di Ân lại cướp ngôi của cháu, thứ sử Tuy châu Lý Di Mẫn đại nhân thấy vậy nên đã khởi binh tạo phản, nhưng lực bất tòng tâm, ông ấy đã bị sát hại. Lý Di Ân cướp chức cháu, giết chết đệ đệ, còn gì hèn hạ hơn! Còn con trai hắn là Lý Quang Duệ sau khi trở thành Nam Định Tiết Độ Sứ thì đã làm những gì chứ? Chiến loạn tây bắc ta chưa bao giờ ngừng, bộ tộc của các vị càng ngày càng khó khăn, người như vậy có xứng làm chủ của tây bắc ta không? Có xứng làm chủ của Thác Bạt thị ta không? Bây giờ Lý Quang Sầm đại nhân đã trở về rồi, ta tin rằng chư vị thủ lĩnh anh minh đại nghĩa, đều sẽ ủng hộ Lý Quang Sầm đại nhân phục vị, để cho các bộ lạc tây bắc ta có thể sống những ngày tốt đẹp. Thác Bạt Hạo Phong sẽ không làm hại các vị, thỉnh các vị đại nhân lui về hậu viện nghỉ ngơi, đợi ta tiếp đón binh mã của Lý Quang Sầm đại nhân vào thành, sau khi đón được Lý Quang Sầm đại nhân, sẽ lại mời chư vị ra gặp mặt. Đắc tội rồi. Mời." Những vị thủ lĩnh biết mình đã trở thành con tin của người ta, đây được gọi là giam lòng, nhưng trước những lưỡi đao nhuốm máu, họ sao có thể chống lại, đành phải làm theo vô điều kiện. Hơn nữa, bây giờ đã là cuộc chiến của huynh đệ Lý Quang Sầm và Lý Quang Duệ, trước khi tình hình chưa được rõ ràng, bản thân không bị ép phải tỏ rõ thái độ cũng là chuyện may mắn, dù sao thì mình còn có cả bộ lạc hậu thuẫn, nếu như lâm vào thế bất đắc dĩ thì Thác Bạt Hạo Phong cũng sẽ không dám hạ độc thủ. Vì thế họ liền ngoan ngoãn đi theo thân tín của Thác Bạt Hạo Phong lui ra ngoài. Khi tất cả đám thủ lĩnh rời khỏi, Thác Bạt Hạo Phong lập tức quay người, quỳ xuống trước mặt Thác Bạt Thương Mộc: "Cha, hài nhi bất hiếu, không bẩm báo trước với cha, tự ý hành động làm ra chuyện lớn như thế này, mong cha thứ tội." Thác Bạt Thương Mộc thần thái mệt mỏi, lạnh nhạt nói: "Thôi, con đã trưởng thành rồi, cánh cũng đã cứng cáp rồi, lão già như ta không thể quản nổi con. Sự việc đã đến bước này rồi, con còn xin ta tha tội gì nữa, người làm cha như ta có thể tha cho con, nhưng Lý Quang Duệ đại nhân, ngài ấy...ngài ấy sao có thể để cho con yên?" Thác Bạt Hạo Phong nói: "Cha, Lý Quang Sầm đại nhân đã phái binh đến rồi, chúng ta hà tất phải sợ Lý Quang Duệ nữa." Thác Bạt Thương Mộc thần sắc nhất động, vội hỏi: "Lý Quang Sầm...Lý Quang Sầm đại nhân..., binh mã của Lý Quang Sầm đại nhân bây giờ đang ở đâu?" Thác Bạt Hạo Phong nói: "Bọn họ đã đi qua sa mạc Mao Ô Tố, giờ đang đi từ Hoàng Dương Bình, An Khánh Trạch đuổi giết tới Hạ châu." "Đi qua sa mạc Mao Ô Tố?" Thác Bạt Thương Mộc thở dài một cái, ông ta vốn còn chưa tin binh mã của Lý Quang Sầm có thể giấu được tai mắt trùng trùng của Hạ châu, đột nhiên xuất hiện dưới thành Hạ châu, nhưng nếu như đi qua sa mạc Mao Ô Tố..., vậy thì chưa chắc đã không thể. Nhưng...vượt qua sa mạc Mao Ô Tố sao? Có thể không? Ở thời đại này phương tiện giao thông chỉ có động vật, còn nước uống, đồ ăn lại không tiện mang theo, thỉnh thoảng có đoàn thương đội vượt qua sa mạc thì cũng có thể, đó cũng là do từ cổ đã không ngừng thăm dò đường đi, họ ở trong sa mạc đã tìm được những ốc đảo nhỏ, đám thương nhân lấy những ốc đảo này làm trạm trung chuyển, nghỉ ngơi, cố gắng mà ra khỏi được đó. Còn chuyện đại quân hành quân qua đó quả thật là rất hiếm gặp. Còn vị trí của sa mạc Mao Ô Tố thực ra không cầm thiết phải đi qua đó, cho nên từ trước đến nay chưa từng có người đi vào trong đó để dò đường, sa mạc đó quả thật là nơi từ cổ đến này chưa từng có dấu chân con người đặt qua. Để một đại quân mang theo những đồ nặng nề vượt qua một xa mạc hoàn toàn xa lạ như vậy, liệu có thể không? Thác Bạt Thương Mộc nhếch miệng như răng đang bị đau, Thác Bạt Hạo Phong thấy sắc mặt ông ta như vậy, liền bổ sung thêm: "Cha, ba ngày trước họ đã vượt qua được sa mạc rồi. Họ đã nghỉ ngơi ở Qua Bích ba ngày nay, bây giờ đã san bằng Hoàng Dương Binh, đi thẳng tới Hạ châu rồi." Thác Bạt Thương Mộc hơi động sắc, nhưng miệng lại lạnh lùng nói: "San bằng Hoàng Dương Bình, còn có An Khánh Trạch, san bằng An Khánh Trạch, khói báo hiệu sẽ truyền đến Vạn Cảnh Khẩu, Tam Xá Khẩu, Thất Lí Bình, Vương Đình Trấn, Đại Sa Đôi..., binh mã bốn phương tám hướng nhận được tin sẽ ùn ùn kéo về cứu viện, chỉ sợ là họ chưa tiến được vào thành Hạ châu thì đã gặp phải quân cứu viện." Thác Bạt Hạo Phong hỏi lại: "Cha quên là người thủ ở An Khánh Trạch là người của tộc nào rồi sao? Khói báo hiệu sẽ không thể truyền đi được." Lúc này, Thác Bạt Thương Mộc thật sự đã thay đổi sắc mặt, ông ta trầm tư một hồi, đột nhiên nói: "Một vạn năm nghìn binh tinh nhuệ trong thành cứ chiếm thành mà thủ, có thể chống lại được mười vạn đại quân." Thác Bạt Hạo Phong nói: "Trong số đó cha có thể khống chế được ít nhất năm nghìn binh mã, phối hợp với đại quân của đại nhân Lý Quang Sầm, trong ngoài phối hợp, còn sợ không thể chiếm được thành trì sao?" Thác Bạt Thương Mộc cười lạnh nói: "Con cho rằng Lý Kế Bổng ăn chay à? Một vạn binh mã của hắn là tinh nhuệ của tinh nhuệ, cung mã giáp sắt đều là loại tốt nhất. Chỉ cần hắn thống binh xông lên thì năm nghìn binh của ta có chống đỡ nổi một đòn hay không?" "Lý Kế Bổng sao?" Trên khuôn mặt Thác Bạt Hạo Phong từ từ hiện ra một điệu cười quỷ dị: "Lý Kế Bổng bây giờ...e là đã không còn điều động nổi một binh một tốt nữa rồi." "Sao có thể như thế được, hắn..." Thác Bạt Thương Mộc nói đến đây, đột nhiên thoáng mắt nhìn qua vị Như phu nhân thiếp thứ mười tám của Lý Quang Duệ, Na Bố Y Nhĩ. Phản ứng mạnh, nói: "Cô...cô đã giở thủ đoạn gì rồi?" Na Bố Y Nhĩ nhấc váy lên, từ từ quỳ xuống trước mặt ông ta, thấp giọng nói: "Thưa cha, con dâu đã hạ độc vào tất cả các giếng nước ở phủ tiết độ sứ rồi, ngay trước bữa sáng, bây giờ có lẽ..." Thác Bạt Thương Mộc vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói: "Cô đã đầu độc chết hết bọn họ rồi sao?" Na Bố Y Nhĩ giật nảy mình, vội vàng nói: "Không ạ, Hạo Phong nói loại độc này khoảng hai giờ sau mới phát tác, có thể làm cho bọn họ ngủ mê man không tỉnh dậy được, chứ không chí mạng..." Thác Bạt Hạo Phong không chắc chắn, nói: "Thứ mà con dùng là loại bột làm từ hoa Mạn Sá La, bỏ vào trong nước chắc sẽ không dẫn đến chết người chứ?" Thác Bạt Thương Mộc mặt tái cả đi, không nói gì. Thác Bạt Hạo Phong vội nói: "Cha cha, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần cha điều động binh mã của phòng ngự sử ra tương trợ, mà đội binh tinh nhuệ của Lý Kế Bổng lại như rắn mất đầu. Lo gì không chiếm được Hạ châu? Cha, lẽ nào cha có thể trơ mắt đứng nhìn con trai cha bị người ta giết chết sao, nhìn con dâu cha, còn cả đứa cháu của cha bị người ta giết sao? Nếu như cha sợ Lý Quang Duệ như sợ hổ thì cha hãy trói đứa con này lại rồi đem đi thỉnh tội với hắn đi." Thác Bạt Thương Mộc ngẩng đầu lên trời than: "Con thật giỏi, con đã sắp xếp hết mọi chuyện, nào còn chừa lại con đường thứ hai cho ta đi." Ông ta nhíu lông mày lên, cất bước đi. Nhĩ Mã Y Na đóng giả làm nam nhân cùng với mấy thuộc hạ lập tức rút đao ngăn cản ông ta, Thác Bạt Hạo Phong vội đứng lên, nói: "Cha, cha đi đâu vậy?" Thác Bạt Thương Mộc hừ một tiếng, tức khí nói: "Ta đến quân nha, tụ tướng điều binh!"