Diệu Diệu đáp: "Ừ, muội lập tức sẽ đi gặp phu nhân và Kha tướng quân, đem tình hình khẩn cấp nói với bọn họ, và nói cả cách nghĩ của chúng ta để cho phu nhân và Kha tướng quân quyết định." "Được!" Diệu Diệu cầm áo choàng rồi dẫn theo hai nữ binh vội vàng ra ngoài, tiểu Chu hậu đứng ở trong gian phòng bên cạnh, vỗ nhẹ vào mông của Tuyết Nhi, nhìn Oa Oa và Diệu Diệu bận rộn mà không khỏi thấy có chút ngưỡng mộ. Lúc này, Mỗ Y Khả và hai tiểu nha hoàn tộc Khương Cách Ni Mã Trạch vội vàng chạy vào, lớn tiếng nói: "Tam nương, có tin tức rồi." Oa Oa động sắc nói: "Mau lấy ra cho ta xem." Tiểu Chu hậu cũng mơ hồ biết hai tiểu nha đầu này chính là người có trách nhiệm liên lạc với bên ngoài, trong viện lạc của họ có rất nhiều bồ câu đưa thư và diều hâu, cả ngày bay ra bay vào, tin tức truyền qua lại với tần suất dày đặc, nghe ngữ khí hoan hỉ của họ còn tưởng rằng là tin Dương Hạo sắp tới, vội dựa sát vào nín thở nghe, thì chỉ nghe thấy Mỗ Y Khả vội vàng đưa hộp trúc ra, nói: "Tam nương, bộ lạc Phí Thính Thị, Vãng Lợi Thị và Phòng Đương Thị chiến đấu ngăn cản đại quân của Lý Quang Duệ đã ba ngày ba đêm, giờ đã không thể chống đỡ nổi nữa, họ đang di chuyển dần về Thần Mã dịch dưới sự tiếp ứng của Thư đại nhân bộ lạc Tế Phong. Trong thư còn nói, Nhĩ Mã Y Na đã đến Hạ châu." "Nhĩ Mã Y Na? Nhĩ Mã Y Na là ai?" Tiểu Chu hậu trong lòng chợt động, nàng đã nhớ ra. Cả ngày nàng ở cùng với mấy vị phu nhân Dương gia, bình thường nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, không có gì là không nói, cái tên này nàng cũng đã từng nghe thấy họ nhắc đến. Nhĩ Mã Y Na...hình như...nàng ta chính là người con gái mà người đứng đầu bộ lạc Tế Phong Thị muốn phối đôi cho Dương thái úy, đệ nhất mĩ nhân thảo nguyên. Nàng ta đến Hạ châu làm gì?" ................... Hạ châu, so với lúc khai chiến cùng Thổ Phồn, Hồi Hất thì bây giờ cảnh tượng đã giàu có phồn hoa hơn nhiều. Cho dù là trong thời gian giao chiến với Thổ Phồn, Hồi Hất phòng bị của Hạ châu cũng không được coi là dày đặc lắm, nhưng người Hồi Hất và Thổ Phồn vẫn không có khả năng đột phá được phòng tuyến của đại quân Hạ châu. Bây giờ mùa đông hiu quạnh đã qua, mùa xuân ấm áp đã tới, thành Hạ châu cũng đã thay vào một sức sống mới, nếu như nói ảnh hưởng rõ ràng nhất của chiến trường đối với Hạ châu thì đó chính là những đoàn lạc đà lai vãng đông tây càng ngày càng ít đi. Lúc này, chỉ có một đoàn lạc đà đang đi từ từ tới dưới chân thành Hạ châu, binh sĩ thủ thành từ xa đã nhìn thấy, những đoàn hành thương từ phía nam đến phía bắc giảm đáng kể về số lượng, vì thế thu nhập phụ của những binh sĩ thủ thành này cũng giảm hẳn, bây giờ nhìn thấy có một đoàn lạc đà đến, nghe thấy tiếng chuông lạc đà vui tai cũng cảm thấy như nghe được tiếng tiền vàng va vào nhau, họ lập tức lấy lại tinh thần. Nhưng rất nhanh, họ lại thất vọng. Thứ mà đoàn lạc đà đó đưa ra lại là tín vật thông hành của phòng ngự sử Hạ châu. Tuy nói Hạ châu trực tiếp nằm dưới sự thống trị của Lý Quang Duệ đại nhân, phòng ngự sử này ở xa không thể có uy phong chấn thủ chư châu, nhưng cũng không phải là người mà những tiểu binh thủ thành như họ có thể đắc tội. Quan chấn thủ thành môn cho người kiểm tra một lượt, thấy những thứ họ vận chuyển chỉ là một số hàng hóa da lông, lúc này mới uể oải xua tay cho đi. Đoàn lạc đà bình yên tiến vào thành, thiếu nữ ngồi trên lưng lạc đà mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng đeo một thanh đao, đội chiếc mũ da cáo, dung mạo rất xinh đẹp, nhưng...trên khuôn mặt lại mọc ra một cái bớt màu xanh lớn bằng lòng bàn tay, làm cho người ta không dám nhìn kĩ. "Vô Tố thẩm thẩm, vừa nãy làm con sợ chết khiếp, chúng ta giờ đi tìm tỷ tỷ à?" Thiếu nữ đó mở lời nói, giọng nói dễ nghe như chim hoàng anh. Nếu như để người ta nghe được e là sẽ càng làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc vì cái bớt trên mặt nàng. Nhìn dáng vẻ nàng như thế e rằng sẽ chẳng ai ngờ được nàng chính là Nhĩ Mã Y Na, một bông hoa đẹp nhất trên thảo nguyên. Bên cạnh là một đại thẩm dáng vẻ béo mập cũng ngồi trên lạc đà, bà ấy là một trong hai người đàn bà duy nhất trong đoàn hành thương này, đó là nhũ mẫu của Nhĩ Mã Y Na, nghe nói bà ta còn biết đọc rất nhiều chữ hán, là người có văn hóa chỉ sau thầy mo trong bộ lạc Tế Phong Thị, cho nên mới được chọn làm vú nuôi của con gái người đứng đầu bộ lạc. Vô Tố đại thẩm cảnh giác nhìn những con phố tiêu điều trong Hạ châu, thấp giọng nói: "Không phải vội, tìm khách điếm ở tạm đã, sau đó thông qua Thác Bạt Hạo Phong để tìm tỷ tỷ con. Y Na, tỷ tỷ con tính tình mềm yếu, giống như một con cừu ngoan ngoãn, nhưng muốn để Thác Bạt Hạo Phong hạ quyết tâm thì chỉ có tỷ tỷ con mới có khả năng, tỷ tỷ con và con tình cảm rất tốt, con nhất định phải thuyết phục nó, hoàn thành sứ mệnh mà phụ thân con đã giao phó." Nhĩ Mã Y Na ấn ngực, hít thở sâu, nói: "Vô Tố đại thẩm, tim con sắp nhảy ra ngoài rồi. Chúng ta...có thể làm được không?" "Không được cũng phải được, bộ lạc của chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Hơn nữa, cha con có lòng muốn gả con cho Dương thái úy, nghĩ thử xem, đợi khi ngài ấy làm vương tây bắc, thì con chính là vương hậu, con giúp ngài ấy cũng là giúp chính mình." "Dương thái úy..." Mắt Nhĩ Mã Y Na đột nhiên mờ đi, đột nhiên nghĩ đến người thanh niên ôn văn nho nhã, lại có dáng vẻ lạ thường thần thông, có thể giao thủ đánh bại những người mạnh nhất của bọn họ, có thể làm cho những đại lực sĩ cường tráng nhất của họ phải nhận thua. Hắn sẽ trở thành vương của tây bắc, thành người đứng trên tất cả dân chúng tây bắc sao? Sẽ...trở thành phu quân của mình sao? Nhĩ Mã Y Na đột nhiên có chút xấu hổ, nàng đã đến tuổi mộng mơ, cũng bắt đầu khát khao tình yêu trai gái. Làm con gái của tộc trưởng, nàng không có quyền lựa chọn phu quân cho mình. Nói ra thì nàng và tỷ tỷ nàng đều là những người có quyền lực nhất trên thảo nguyên, nhưng người đàn ông mà mình phải gả so với cái tên chồng vừa già vừa béo của tỷ tỷ thì vẫn tốt hơn cả nghìn lần, tính ra, đây quả thật là sự chọn lựa không tồi. Vô Tố thấy nàng cắn môi, dáng vẻ thất thần, còn nghĩ nàng đang sợ hãi, không khỏi có chút sốt ruột, vội vàng nói dồn vào, tiếp tục khổ tâm khuyên bảo: "Vốn Thác Bạt Hạo Phong đã đồng ý làm việc cho Dương thái úy, nhưng...việc trọng đại như vậy càng nắm chắc càng an toàn, đây là chuyện liên quan đến vận mệnh của cả tộc ta, Thác Bạt Hạo Phong rất yêu tỷ tỷ con, mà tỷ tỷ con với con lại có tình cảm tốt nhất, chúng ta nhất định phải thuyết phục nó, nếu như tỷ tỷ con chịu ra mặt thì chuyện này sẽ càng đáng tin hơn." Nhĩ Mã Y Na lo lắng nói: "Nhưng nếu...đây là chuyện giữa nam nhân, lòng nữ nhân chúng ta...có thể quản được không?" Vô Tố đại thẩm nói: "Sao lại không quản được, mĩ nhân được anh hùng ái mộ có thể phụ giúp cho tiền đồ công danh của anh hùng. Đại thẩm nói cho con nghe nhé. Khi đại thẩm còn trẻ đã đọc rất nhiều sách của người Hán, trong sách của người Hán có một mĩ nữ tên là Muội Hỉ, gả cho người đứng đầu bộ lạc Kiệt, kết quả chính là bị nàng ta mê hoặc quên cả chính nghiệp, cuối cùng bị một tiểu bộ lạc tên Thương tiêu diệt. Đúng rồi, ta nhớ nàng Muội Hỉ đó chính là mĩ nữ của bộ lạc Khương Nhung, người Khương chúng ta chính là hậu nhân của Khương Nhung." "Ừm..." "Còn nữa, sau này người đứng đầu bộ lạc Thương lại lấy một mĩ nhân tên là Tỷ Kỷ, kết quả một người vốn rất anh minh, dưới sự mê hoặc dụ dỗ của nàng ta đã bị một bộ lạc tên là Chu tiêu diệt. Mĩ nữ tên Tỷ Kỷ này cũng là mĩ nhân của bộ lạc Khương Nhung chúng ta." "Đại thẩm..." "Sau này người đứng đầu của bộ lạc Chu lại lấy một mĩ nhân tên Bao Nô của bộ lạc chúng ta, để làm cho nàng ta vui, đã dùng lửa thiêu bộ lạc của mình, kết quả...cũng bị người ta đốt chết." Vô Tố đại thẩm đắc ý tổng kết nói: "Y Na, con thử nhìn xem, nhưng mĩ nữ trong tổ tiên dòng tộc ta đã làm được biết bao đại sự. Ai nói nữ nhân chúng ta không lợi hại nào?" Nhĩ Mã Y Na có chút lúng túng nói: "Đại thẩm Vô Tố, hình như...hình như những việc họ làm đều không lấy gì làm vinh quang cả." Đại thẩm Vô Tố bình tĩnh nói: "Y Na, cái này thì con không biết rồi, trong sách tuy không có viết, nhưng đại thẩm nghĩ rằng họ chính là người được những bộ lạc đã bị hủy diệt phái đi, giống như con đã đến Hạ châu vì cha con và Dương thái úy. Mĩ nhân của bộ lạc chúng ta có thể diệt được Hạ Thương Chu, chẳng nhẽ con lại không diệt được Hạ châu sao? Hạ Thương Châu, Hạ Châu, con nghe xem, tên cũng giống, đây là điềm báo tốt lành, lần này chúng ta nhất định thành công!