" Là lão tử đây, a!" Lý Giai vừa nói xong, đột nhiên một lưỡi kiếm sáng như tia chớp vụt tới, nhanh tới mức hắn không kịp phản ứng, hắn cảm thấy mặt mày xây xẩm, chỉ có thể hét lên một tiếng thảm thiết, Dương Hạo đã thu lại lưỡi kiếm sắc bén. Lý Giai hồn xiêu phách tán, tay chân lạnh ngắt, toàn thân run rẩy, đao thị uy này đã khiến hắn tưởng chừng như mình bị bổ ra làm hai, cả người đứng hồi lâu không nhúc nhích được, mãi lâu sau mới bắt đầu nhúc nhích, hai tay hơi động đậy, cúi đầu nhìn lại mình. Hắn vẫn khỏe mạnh nguyên vẹn, chỉ có điều khi vừa cử động, quần áo trên người bị xẻ đôi làm hai, đai lưng bay lả tả rơi xuống đất, cả thân hình trần như nhộng đứng đó, một dòng máu chảy từ rên mặt xuống sống mũi, xuống ngực, Lý Giai không nén nổi một tiếng kêu rên rỉ. Dương Hạo thở dài nói: "Bị thương đến da thịt sao? Tại hạ học nghệ không giỏi, quả thực lấy làm xấu hổ". " Ngươi, ngươi…ngươi" Lý Giai như trông thấy quỷ, tay run rẩy chỉ vào Dương Hạo, không nói được lời nào. " Xem ra các người cùng nhau xông lên đi, hắn ta một mình sợ không trụ được đâu". Dương Hạo cười khinh miệt, lấy ngón trỏ chỉ vào bọn võ sĩ Khiết Đan đang đứng sợ hãi, lúc này đây bọn chúng mới dường như sực tỉnh, lửa giận ngùn ngụt bốc lên, ai nấy đều rút đao ra khỏi bao, nhưng đã bị Chương Đồng Châu kịp thời ngăn lại. Trong mắt những chuyên gia thì đường kiếm đó của Dương Hạo có tốc độ rất cao, hơn nữa đường kiếm lại chuẩn và ổn định. Kiếm pháp này căn bản là không cần thêm ai tiến lên trợ giúp. Mặc dù như vậy, Dương Hạo chỉ là trái sứ khâm sai của nhà Tống, một khi để xảy ra chuyện gì thì cái chức vụ thị vệ của hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm, nên Chương Đồng Châu tự mình dành lấy hai thanh đao, tiến lên trước hai bước, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của Dương Hạo, lúc nào cũng sẵn sàng nhảy lên ứng cứu. Dương Hạo cầm chặt Thanh Sương kiếm, lưỡi kiếm như cầu vồng, nhân nhược du long, tay áo tung bay phấp phới, mặc dù bốn phương tám hướng đều là những tay võ sĩ Khiết Đan với tay dao sắc bén, ánh mắt lạnh lung giống như cuồng phong ngày tuyết, nhưng hắn vẫn như tuyết trung độc vũ, phóng khoáng tự tại. "Quan Thiên Hành, bị thương chỗ nào không?" Bọn thị vệ cấm quân thấy vậy hoa cả mắt, chỉ thấy Dương Hạo hét lớn một tiếng, người thị vệ có tên Quan Thiên Hành kia ngẩn người, bước lên trước một bước hành lễ, cao giọng bẩm báo: "Khởi bẩm trái sứ, thuộc hạ bị đạp ở bên trái". "Hừ!" Lời của Quan Thiên Hành vừa dứt, Dương Hạo liền phi một cước, kiếm thế thượng liêu, hai thanh đao cũng đồng thời trợ giúp, một chân đá vào sườn dưới của tên đại hán Khiết Đan, chỉ nghe thấy tên kia hét lên một tiếng, lăn lộn xuống dưới đất như một con lật đật. "Hự", máu từ trong mồm hắn tuôn ra ồng ộc, hắn dùng đao chống người dậy, thế nhưng đòn này của Dương Hạo đã khiến hắn trọng thương, không thể nào động đậy được, chỉ hơi động một chút máu lại phun ra, cả người hắn đổ gục trên mặt đất, mặt trắng bệch. "Lý Trư Bà, ngươi bị thương ở đâu?" "Thuộc hạ, vai phải của thuộc hạ bị trúng đao"- tên đại hán dâu dài vừa giữ bả vai vẫn đang rỉ máu vừa nói. Ánh dao như một dải lụa phất qua trước mặt, Dương Hạo đưa lưỡi dao tiến vào nhanh như gió. Lưỡi đao vừa ào ào đưa ra, một võ sĩ Khiết Đan nắm chặt đao trong tay cũng nhanh tay đỡ đòn, đòn của Dương Hạo như gió lốc bay tới. "Leng keng leng keng", tiếng binh đao chạm nhau tóe lửa, tay cầm đao buông thõng, bị một đao khác bay đến, chỉ nghe thấy "hự" một tiếng, tên đó đi lùi lại phía sau vài bước, đao trong tay rơi xuống đất. Cánh tay phải buông thõng, máu tươi từng giọt từng giọt theo dọc bàn tay nhỏ xuống. "Ai bị thương ở đâu mau lên báo cáo". Dương Hạo gào to một tiếng, bọn cấm vệ quân như lên tinh thần, lần lượt nêu tên như học sinh đi học điểm danh. "Đại nhân, ty chức Đạm Mãn Đình, đầu gối bị thương" "Đại nhân, thuộc hạ Quách Tư Thân, bị thương ở ngón tay" "Đại nhân, thuộc hạ Thu Tội…" "Thuộc hạ Lưu Lưu…" Dương Hạo quay lại, nhìn binh sĩ. Hắn không mảy may chú ý đến những việc khác mà chữa trị cho từng người, đợi đến khi không còn một binh sĩ nào đến báo cáo tình hình bị thương nữa, hắn mới lo đến thân mình. Lúc này, đã có bảy, tám võ sĩ Khiết Đan mất sức chiến đấu, đang phải rời chiến tuyến. Dương Hạo cười một tràng dài, lưỡi kiếm trong tay bắt đầu hóa thủ vi công, trên chiến trận không ngừng phát ra những tiếng kêu kinh ngạc cùng những mảnh vụn của quần áo sau trận chiến. Đợi đến khi Dương Hạo hiên ngang thu kiếm trở về, ngang nhiên đứng cách chỗ đối phương ba tấc, trước mặt hắn giờ là một tên thân thể cường tráng, tóc tai bù xù, đứng lẫn trong đám người. Tên võ sĩ đó tay cầm đao, không tiến cũng chẳng lùi, đứng trước đám quân Tống đang cười nhạo chỉ thấy mặt tím bầm, nhưng lại không biết làm gì cho phải. Gia Luật Văn vừa mới đến nửa đường, chỉ thấy một viên quan nhà Tống đang đánh cho thuộc hạ của hắn hồn xiêu phách tán, trong lòng cũng không khỏi lo sợ. Hắn không ngờ rằng vị quan văn nhà Tống này lại có thể có kiếm thuật hay như vậy, so với khả năng của hắn thì Gia Luật Văn quả thật không phải là đối thủ. Nếu như người này chính là Dương Hạo, thì chỉ e là có mười nhát, trăm nhát, chứ cả nghìn nhát cũng không thể chặt đứt cơ thể của hắn ta. Hắn thấy thị vệ của mình bị đánh cho tơi tả, trong lòng hết sức căm hận. Đợi cho Dương Hạo quay người bước đi, trên chiến trường chỉ còn bảy tám tên thị vệ bị Dương Hạo dùng đòn chẻ quần áo vẫn đang nằm đấy. Mỗi người một vẻ xấu xí, nhận cái nhìn chế nhạo của người Tống. Mặt xanh mét, Luật Văn bước tới, trầm giọng mắng tên thị vệ đang trần truồng nằm đó: "Còn không mau cút đi? Còn chưa đủ mất mặt hay sao?" Dương Hạo ngay lập tức quay người lại, thấy hắn cười trầm nói: "Các hạ thật uy phong, thật là thủ đoạn, tại hạ sứ giả Khiết Đan Gia Luật Văn vẫn còn chưa được thỉnh giáo, chẳng hay các hạ tôn tính đại danh chi?" Dương Hạo cười ha hả nói: "Nói hay lắm, bản quan là sứ giả nhà Tống, tên Dương Hạo" Gia Luật Văn bình tĩnh cười nói với "Tống sứ": "Các hạ thân là sứ giả nhà Tống, đại diện cho quốc phong của một nước. Tuy ngài có kiếm thuật tuyệt diệu, nhưng dùng thủ đoạn đê hèn để lăng nhục võ sĩ nước khác, thật không đáng mặt chính nhân quân tử. Đây là hành vi của riêng mình Tống sứ, hay người Tống các người đều cũng một giuộc như vậy?" Dương Hạo quay đầu nhìn Tiêu Hải Đào cười nói: "Ngươi xem, khi ngươi hơn hắn, hắn phải chịu cúi đầu hành lễ thỉnh giáo ngươi rồi. Giả dụ hôm nay người bị bại trận thê thảm là ta, thì ắt hẳn hắn sẽ lấy dao mà mổ lợn ăn mừng mất." Gia Luật Văn mặt đỏ lên, hắn đích thực đã thấy võ công của Dương Hạo quả rất lợi hại, ắt hẳn nếu hắn mà có ra tay thì cũng không phải là đối thủ của Dương Hạo, cho nên mới giở giọng văn ra. Không ngờ Dương Hạo kiếm đã sắc bén, miệng hắn còn sắc sảo hơn, khiến Gia Luật Văn đột nhiên giận dữ, tay nắm chặt chuôi đao, nghiến răng nói: "Các hạ còn tiếp tục lăng nhục sứ giả Khiết Đan chúng ta? Các hạ tưởng rằng quân Khiết Đan chúng ta không có người tài giỏi hay sao? Người đâu, mau bắt tên sứ giả họ Tống này cho ta, ai có gan dám phản kháng, lập tức giết không tha." Đám đông binh sĩ Khiết Đan hô hào ầm ĩ, lần lượt lôi đao ra, xông lên phía trước. Trông thấy bọn người Khiết Đan cố tình khiêu khích trước mặt đông đảo mọi người, ai cũng hằm hằm vác theo binh khí, quân Tống lại không nhiều người, ngay lập tức, họ quây thành vòng, những vệ binh cấm quân bị thương và không có tấc sắt trong tay thì đứng ở giữa, những người có vũ khí đứng ngoài, tạo thành hàng rào bảo vệ. Đột nhiên, Chương Đồng Châu tiến đến bên Dương Hạo, giọng khẩn cấp: "Mời đại nhân lùi xuống" "Vội cái gì?" Dương Hạo đủng đỉnh lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết để trong áo, để thanh kiếm cao ngang ngực, cẩn thận lau lưỡi kiếm. Cho đến khi trên thanh kiếm hết sạch mùi tanh của máu tươi, Dương Hạo mới dừng tay, ném chiếc khăn thấm máu đi. Chiếc khăn bay theo cơn gió lớn đang nổi lên, lượn vài vòng trong không trung, bay qua mái nhà, bay quá sân sau, qua khóm hoa, qua đầu rất nhiều chiến sĩ quân Tống. Đa phần vũ khí của quân Tống là cung tên, quân lính ai cũng đều được trang bị cung tên, trên trận địa dày đặc những mũi tên đang được giương lên sẵn, hình thành một phòng tuyến dày đặc không có khe hở, tất cả mũi tên đều đã được giương lên sẵn sàng. Quân Khiết Đan ở đây, có ai là có tốc độ nhanh hơn đường đi của mũi tên đây? Mặt Gia Luật Văn liền biến sắc, Dương Hạo cười gằn: "Bản quan đem theo Tống quốc lễ tiền mà đến, lễ tiền ở đây, tức là vua nước Tống ở đây. Nơi này là nơi đoàn sứ giả Tống quốc ở, tượng trưng cho lãnh thổ nước Tống, ai dám tiến lên một bước, coi như đó là hành vi xâm phạm lãnh thổ. Các tướng sĩ của ta phải canh giữ nơi này, nếu như có ai dám xâm phạm, giết không tha!" Quân Tống ầm ầm vâng lệnh, Dương Hạo cũng chẳng thèm nhìn Gia Luật Văn lấy một cái, quay người bước đi, Dạ Vũ cũng đã thoát được khỏi vòng vây của bọn Khiết Đan, vội vàng nói: "Dương trái sứ xin dừng bước, mọi người không nên làm mất hòa khí, có gì thì có thể từ từ thương lượng". Dương Hạo mạn tiếng nói: "Nếu như sứ giả Khiết Đan có thành ý và xin lỗi chúng tôi về chuyện xâm phạm Tống quốc, bồi thường cho những binh sĩ bị thương của ta, bản quan sẽ bày tiệc rượu coi họ như thượng khách. Bằng không, chẳng có gì cần phải thương lượng hết. Đây là địa phận nước Đường, nếu như có xảy ra vấn đề gì, quý quốc sẽ khó lòng mà không bị liên lụy. Dạ đại nhân, đại nhân và quốc vương nợ chúng tôi một lời giải thích đó, chúng tôi vẫn đang đợi các ngài." Trong cung Đường, Chương Bác đang chơi cờ với Lý Dục tại thư phòng, Chương Bác tuy rằng chỉ là nịnh bợ Lý Dục, nhưng hắn cũng đích thị là một kẻ tài tình. Hắn không tín Phật, nhưng để lấy lòng Lý Dục, hắn lại nghiên cứu tinh thông Phật học, nói những đạo lý nhà Phật làu làu. Hắn đánh cờ cũng rất giỏi, nước cờ của hắn có thể gọi là cao minh, đến Lý Dục cũng còn kém hắn một bậc. Hắn biết Lý Dục không muốn bị nhường cờ, nếu như giả vờ ngẫu nhiên để cho Lý Dục thắng một ván, hai ván thì còn được, chứ thực ra hai bên đều đã biết rõ thực lực của nhau, muốn nhường cờ mà không để lại dấu thì cũng khó mà làm nổi, do đó khi đánh cờ hai bên tuyệt đối không có chuyện nhường nhịn gì. Chương Bác giở hết thực lực ra, Lý Dục liền hết cờ ngay lập tức. Lúc này, khi hắn sắp mất nước đến nơi và đang phải đau đầu suy nghĩ, tìm cách gỡ giải thế cờ, thì một người trong cung đi vào, đến gần hắn thủ thỉ: "Quốc vương, đại lý tự khanh Tiêu Nghiễm cầu kiến". Lý Dục đang chăm chú với bàn cờ, không buồn ngẩng đầu lên mà phất tay nói: "Bảo hắn đợi ta một lát" Người cung nhân nọ khẽ "vâng" một tiếng rồi lặng lẽ ra ngoài. Tiêu Nghiễm chờ ở bên ngoài đi tới đi lui, sốt ruột như đang bị kiến cắn, đợi mãi mà vẫn chưa thấy Lý Dục triệu kiến, bèn nhờ viên cung nhân nọ lại vào lại bẩm báo. Nhưng khi viên thị vệ ra ngoài vẫn chỉ nói hắn đợi thêm một chút. Vì đã vào giục vài lần mà chưa thấy có kết quả, viên thị vệ kia cũng sợ kinh động mà không dám vào gọi nữa. Tiêu Nghiễm giận dữ, đẩy viên thị vệ sang một bên rồi xông thẳng vào thư phòng, thấy quốc vương vẫn đang ngồi đánh cờ, mặt còn đang hỉ hả vui sướng. Tiêu Nghiễm không suy nghĩ gì, tiến đến gần bàn cờ, Lý Dục lúc này vẫn còn chưa phát giác, cơn giận trong người Tiêu Nghiễm bùng lên, hắn không nghĩ được gì nữa, hất tung bàn cờ đang chơi xuống nền nhà văng tung tóe. Lý Dục giận dữ, đứng bật dậy, trông thấy Tiêu Nghiễm hắn mới sực nhớ ra lúc nãy thị vệ có vào bẩm báo vài lần là có Tiêu Nghiễm xin yết kiến. Lý Dục tức giận nói: "Hành vi này của ngươi có phải là muốn học Ngụy chinh làm phản phải không?" Tiêu Nghiễm không sợ mà nổi giận nói: "Ngụy chinh thiên cổ danh thần, Tiêu Nghiễm sao dám so bì! Thần không bằng Ngụy chinh, Quốc vương đương nhiên cũng không bằng Đường Thái Tông" Thấy Tiêu Nghiễm có vẻ còn tức giận hơn cả mình, Lý Dục quay ra cười ngược: "Thôi đi, ta tham tiếc ván cờ, làm chậm việc bẩm báo của khanh, là ta có lỗi. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Tiêu Nghiễm đây nóng lòng như lửa đốt vậy?" Tiêu Nghiễm vẫn chưa hết bực dọc: "Sứ giả Khiết Đan và nhà Tống xung đột, hai bên dánh nhau một trận lớn rồi. Hôm nay hai bên đã đem nước Đường ta ra làm chiến trường, đao ra khỏi võ, tiễn thượng huyền, hết sức căng thẳng, hoàn toàn không coi nước Đường ta ra gì. Thần thấy sắp lớn chuyện rồi, quốc vương còn ngồi đây ung dung đánh cờ?" Lý Dục trước còn ngơ ngác, sau lại đổi thái độ, vui vẻ cười nói: "Hai bên đã mâu thuẫn nhanh như vậy sao? Nhưng là do bên Tống khiêu khích chăng? Có ai bị chết không?" Tiêu Nghiễm nói: "Cũng không phải là do bên Tống khiêu khích, mà là sứ giả Khiết Đan đòi chiếm nơi ở của bên Tống. Hai bên sau trận khẩu chiến, sứ giả Khiết Đan đã đánh bị thương bảy, tám người nhà Tống, khiến Dương tống sứ tức giận đả võ sĩ Khiết Đan, hai bên coi như hòa. Nhưng chả ai chịu nhường ai, hôm nay vẫn còn giương cung bạt kiếm, Dạ đại nhân vẫn sợ hãi không dám rời đi, phái người đi bẩm báo với thần, bảo thần cấp báo lên Hoàng thượng để Người cấp tốc nghĩ cách giải quyết!" "Đúng là do người Khiết Đan khiêu khích sao? Không ai bị thương thật chứ?" Lý Dục tỏ vẻ thất vọng, hắn đã mở yến tiệc thịnh soạn thiết đãi người Khiết Đan là cố ý đón tiếp thịnh soạn hơn nhà Tống một bậc, muốn chọc tức Dương Hạo, nếu như Dương Hạo sách nhiễu lại hắn thì hắn sẽ mượn cơ quân Khiết Đan ở đ ây mà đổ trách nhiệm lên bọn Tống sứ. Nước Tống vốn là chủ quốc của nước Đường, mâu thuẫn này cũng nhân tiện mà chuyển ra ngoài. Nếu như Dương Hạo căm hận khiêu khích đoàn sứ giả Khiết Đan thì thật đúng ý, hắn khong những có thể mượn đao Khiết Đan để trừ khử cái gai trong mắt, hơn nữa như vậy cũng có cái cớ mà đuổi hắn về nước, nhân tiện trừ bỏ được cái gai trong mắt, sau đó giả vờ là để tránh mâu thuẫn thêm gay gắt giữa hai bên, giữ gìn thượng quốc sứ tiết, làm cho Dương Hạo có cảm giác đã được mang ân đức mà rời đi. Thật không ngờ, người khiêu khích trước lại chính là đoàn Khiết Đan, nếu như Dương Hạo phẫn nộ phản kích lại, đánh chết người Khiết Đan thì lúc đó tình thế hỗn loạn đến mức không gì cứu vãn nổi nữa rồi. Đó sẽ là chuyện của hai bên nhà Tống và Khiết Đan, Lý Dục không có cách nào giải quyết, thậm chí, hắn có thể ung dung ngồi thế tọa sơn quan hổ đấu. Thế nhưng cả hai bên đều không đi đến nước không cách gì cứu vãn, hai bên đều chưa dốc hết thế lực, bản thân hắn là vua muốn giả câm giả điếc cũng không xong, chuyện này quả thật giả lơ không được mà ra tay cũng không xong. Lý Dục chắp hai tay đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng thở dài mà rằng: "Triệu ngay Hoàng phủ Kế Huân, phái binh mã đến khống chế cục diện, chớ để sứ giả hai bên lại tiếp tục xung đột". "Thật không ngờ tên Dương Hạo này lại có kiếm thuật siêu như vậy, ta thật đã đánh giá thấp bọn sứ giả nhà Tống." Gia Luật Văn bực mình đi đi lại lại trong phòng, hai mắt đỏ rực đầy sát khí. Đinh Thừa Nghiệp đứng bên cạnh, khuôn mặt khôi ngô đang méo mó vặn vẹo, hắn cũng không ngờ, tên Dương Hạo này quả thật đúng là người đó, nếu như đây không phải Dương Hạo thì bây giờ hắn sao được tiêu diêu tự tại? Nếu như người đó không phải là Dương Hạo, hắn đã không phải là Đinh Thừa Nghiệp. Hắn đã dời đến Khai Phong, bao vinh hoa phú quý của hắn, hà tất phải bỏ hết để nằm ngửa mua vui cho tên Khiết Đan lỗ mãng này? Là nam mà phải ẻo lả như nữ, leo lẻo nghênh đón, thử hỏi còn có chi nhục hơn? Nghĩ tới Dương Hạo, Đinh Thừa Nghiệp hận một nỗi không phanh thây hắn ra được thành trăm mảnh, tự mình giày xéo hắn dưới ruộng. Thật không ngờ hắn còn trở thành sứ giả của nhà Tống, đến Giang Nam làm thượng khách. Ngày xưa nhà Đinh là một nhà gia nô, bây giờ lại bị dồn đến tình cảnh này, thử hỏi ông trời có công bằng không?" Khi nhìn thấy Dương Hạo từ xa, hắn đã phải sợ hãi núp sau lưng những võ sĩ Khiết Đan, xấu hổ khi gặp lại hắn. Nhưng ánh mắt căm hận lại cứ nhìn chòng chọc vào Dương Hạo, hận nỗi không thể giết chết hắn, xé xác hắn ra, như vậy mới thỏa cơn tức. Vừa nghe thấy lời của Gia Luật Văn, Đinh Thừa Nghiệp nói: "Đại nhân, tên đó nếu như võ công cao cường như vậy, nếu chúng ta muốn ra tay e rằng cũng khó. Hơn nữa hắn có vòng trong vòng ngoài bảo vệ, phòng thủ vững chắc, võ công lại cao siêu, muốn hạ hắn, chỉ có thể án binh bất động chờ cơ hội, kiếm vài võ sĩ đắc lực đi khử hắn." "Không vội!" Gia Luật Văn cắn răng cười thầm nói: "Đợi Thượng Kinh bên kia có tin tức đã rồi hẵng tính". Hắn thở dài một hơi, quắc mắt nói: "So với đại sự của chúng ta thì một tên Dương Hạo có là cái gì. Có điều, nỗi nhục này ta quyết không bỏ qua". "Đại nhân, tên Dương Hạo này dám làm nhục các võ sĩ Khiết Đan, tước quần áo khiến các võ sĩ trần như nhộng trước mặt các quan thần nhà Đường, điều này thật là một điều phỉ báng lớn, không thể bỏ qua". "Ta đương nhiên sẽ không cho qua vụ này, hắn là người ta nhất định phải giết, có điều phải đợi chờ thời cơ". Gia Luật Văn nhướn lông mày, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy hàm ý: "Ngươi khá lắm, coi nỗi nhục của ta là nỗi nhục của ngươi, một lòng một dạ suy nghĩ cho bản quan, haha, đúng là ta đã không nhìn lầm ngươi." Vừa nói, Gia Luật Văn vừa nắm lấy bả vai Đinh Thừa Nghiệp, hôn lên trán hắn một cái, Đinh Thừa Nghiệp dù đã quen với kiểu "sủng ái" này của hắn, nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này mặt y cũng đỏ lựng lên. Không dám quá mạnh tay đẩy Gia Luật Văn ra, hắn chỉ dám khẽ giãy ra. Thấy biểu hiện đó của Đinh Thừa Nghiệp, Gia Luật Văn càng làm tới, bàn tay to bản của hắn theo đà giật phăng dây lưng của Đinh Thừa Nghiệp, ngón tay thô sần nhéo mông y một cái. Đinh Thừa Nghiệp lùi lại một bước, nâng chén trà lên đưa cho Gia Luật Văn, nói tránh đi: "Đại nhân, Lý chỉ huy cùng những binh sĩ đang còn quỳ trong điện, nếu như đại nhân đã nguôi cơn giận thì nên thả cho họ đứng dậy thôi". "Lý Giai?" Gia Luật Văn quắc mắt, cười lạnh nhạt: "Mười mấy tên võ sĩ mà không làm tổn hại được một sợi tóc của Dương Hạo, đúng là lũ bỏ đi, còn cần làm gì? Bọn chúng bị Dương Hạo làm mất mặt như vậy cũng là nỗi nhục của ta đây, chủ nhục thần tử, bọn chúng lẽ nào không đáng chết?" Gia Luật Văn nổi cơn giận làm Đinh Thừa Nghiệp như chợt hiểu ra lời nói của y như thêm dầu vào lửa, liền đưa trà tới bên Luật Văn, nghĩ tới Lý Dục cùng những binh sĩ bị lột quần áo trước mặt quân nhà Tống, y cũng không nén nổi tức giận, ném chén trà xuống đất vỡ tan tành. Đôi lông mày của y khẽ nhíu lại, đằng đằng sát khí: "Đi. Mấy tên ngu xuẩn còn dập đầu tạ tội, gia quyến của bọn chúng có thể vì cái chết của bọn chúng mà nhận được trợ cấp, miễn làm nô lệ, nếu không, hừ!" Những bộ quần áo giáp của đội quân Đường đang tiến vào sân, chỉ có thể trông thấy cờ của đoàn sứ giả Khiết Đan và nhà Tống bay phấp phới, hai bên lấy cờ làm điểm mốc, mỗi bên tự lấy bao bố, xe cộ làm thành phòng tuyến, từng đoàn quân đi phòng tuyến, giơ gươm rút cung, dường như nơi đây đã thực sự trở thành chiến trường. Hoàng Phủ Kế Huân vừa nhìn đã kinh sợ thất sắc, luôn miệng nói: "Quân ta mau vào giữa, tránh để hai bên xảy ra xô xát". Đoàn quân hòa bình của nhà Đường rầm rập tiến vào sân với những mũi giáo nhọn hoắt dựng đứng, hình thành một phòng tuyến kiên cố dày đặc. Một vị chỉ huy sứ chắp tay xin chỉ thị: "Tướng quân, nếu như bọn hắn không nghe lời khuyên, kiên quyết tấn công đối phương, làm hại đến cả quân ta thì chúng ta có dùng vũ lực ngăn lại không?" Hoàng Phủ Kế Huân trừng mắt quát mắng: " Người Bắc rất mạnh, há cùng một trận chiến? Nhớ rõ, chúng ta cần phải bảo toàn" Vị chỉ huy kia nghe thấy vậy cố nén giận mà rằng: "Tướng quân, Khiết Đan và nhà Tống đều là người Bắc, không rõ ý của đại nhân là chỉ bên nào?" "Người Tống và Khiết Đan đều không được phép đắc tội, có điều quân Khiết Đan là hàng xóm của nước ta, là hàng rào che chở cho nước Đường chúng ta. Không được đắc tội, nhớ lấy, nhớ lấy". Hoàng Phủ Kế Huân dặn dò kỹ lưỡng, những tấm phòng ngự cũng đã được bố trí thỏa đáng, hắn mới thu mắt nhìn khắp nơi một lượt, quan sát cẩn thận rồi tiến vào sân của đoàn sứ giả Khiết Đan. Trong sân đoàn Tống sứ, Tiêu Hải Đào vừa đi thăm quan chiến hào một vòng trở về, thấy Dương Hạo đang ung dung ngồi uống trà, không nén được mà nói: "Người Khiết Đan đang theo dõi chúng ta từng tí một, e rằng bọn chúng vẫn chưa từ bỏ được ý đồ đâu, triều đình đang chủ trương trước tiến phía Nam sau mới đến Bắc, một khi đã thống nhất thiên hạ lúc đó mới vui vẻ kết giao cùng Bắc quốc. Hôm nay triều đình đã chuẩn bị lệ binh, chuẩn bị tiến công Giang Nam, nếu ngộ nhỡ kích động Bắc quốc thì ngọn lửa chiến tranh ắt bị dấy lên, làm hỏng việc quốc gia đại sự của chúng ta. Dương trái sứ, ngài và tôi không cáng đáng nổi đâu". Dương Hạo mỉm cười nói: "Không sao, người này có thể thay mặt Khiết Đan đi sứ Nam Đường. Nhất định là bên cạnh Gia Luật Hiền và Tiêu hoàng hậu có thân tín bên cạnh. Như hôm nay ta thấy, trong nội bộ Gia Luật Hiền và Tiêu hoàng hậu ắt đã có nhiều bộ tộc nổi loạn không nghe lời, nếu như bọn sứ giả ở nước Đường bị chúng ta xỉ nhục, điều này truyền ra ngoài sẽ khiến dân không phục, nhân cơ hội các bộ tộc nổi loạn sẽ mượn cớ lật đổ Gia Luật Hiền và Tiêu hoàng hậu đó sao? Nước Khiết Đan dựng nước đã lâu, nhưng suy nghĩ vẫn ấu trĩ man di, đừng thấy chúng dã man, tướng mạo thô kệch, chốn quan trường thì thiên hạ như một, báo xỉ không báo thù, báo công không báo quá, việc này bọn chúng đã chịu nhịn một bước, làm sao giấu nổi thiên hạ? Chuyến này trở về sẽ bị thất sủng là cái chắc". "Chỉ hy vọng như thế". Tiêu Hải Đào bán tín bán nghi, lo lắng không yên. Đúng lúc đó, Dạ Vũ hấp tấp chạy đến, mặt trắng bệch nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Sứ giả Khiết Đan đang rất tức giận khi bị Dương trái sứ lột quần áo, đã ra lệnh cho họ tự sát. Bảy tám di thể trần như nhộng vẫn đang nằm trong sân, nhìn sợ phát khiếp. Dương trái sứ à, mối thù này cho qua thôi, có được không, có được không?" Tiêu Hải Đào vừa nghe thấy đã nhảy dựng lên, kinh hoàng nói: "Có việc này sao? Chết rồi, vậy là đi toi rồi. Chúng ta quân số có hạn, nếu như chúng lợi dụng đêm tối đánh lén thì e rằng nơi đây khó an toàn. Đại nhân, hay là chúng ta vào cung để triều đình cho binh mã bảo vệ an toàn đi thôi". Dương Hạo nghe thấy vậy cũng hơi lo lắng, nhưng rồi lại trấn tĩnh lại rất nhanh. Hai vị đại nhân gọi mãi, nhưng hắn vẫn bình chân như vại, đợi hai người nói xong, hắn mới hớp một ngụm trà rồi thản nhiên nói: "Dạ đại nhân, người đã chết chẳng phải tâm tính là ổn định sao?" Dạ Vũ ngạc nhiên: "Hả?" Dương Hạo cười như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Nếu người chết tâm tính ổn định rồi thì ngay cả cách làm việc cũng tỉnh rồi". Nói rồi hắn đứng dậy nói: "Ông xem, bị nhục thì lại giận cá chém thớt, bức thuộc hạ tự sát để tránh làm mất thể diện bản thân, không cho tiếng thất bại lan ra ngoài. Như vậy là triết học lang hả? Mà người Tống chúng ta thì không như thế, chúng ta hành nghĩa nhân đạo, là vương đạo, như vậy mới có thể tin tưởng và thân thiết. Dạ đại nhân, ông nói có phải vậy không?" Nói rồi hắn vẫy Tiêu Hải Đào lại gần nói nhỏ: "Nay hiểu" Sau khi nói nhỏ câu đó, Tiêu Hải Đào liên tục gật đầu, vội vã cất bước đi, Dương Hạo đến bên Dạ Vũ, vỗ vai hắn vài cái rồi cười cười nói: "Kết bạn cũng vậy, có khi hai mắt phải lau đi lau lại cho rõ thì mới không nhận lầm người. Vua nước Đường là người thông minh, Dạ đại nhân cũng là người thông minh, tôi nghĩ chắc các ngài cũng không làm chuyện gì ngu xuẩn phải không?" Trán Dạ Vũ lấm tấm mồ hôi, nghe những lời đó của Dương Hạo hắn nhất thời không dám ho he gì, chỉ nghĩ thầm trong đầu: "Hắn đã nhìn ra dụng ý của ta rồi sao?" Ánh đèn rực rỡ về đêm, sóng xô mạn thuyền, dập dà dập dềnh. Lúc này đây ánh trăng đang chiếu rọi sông Tần Hoài, gần hai bên bờ, những cửa hàng rực rõ đèn đuốc. Chiết Tử Du đang thơ thẩn dạo chơi ven sông, nhưng bất giác lại quay đầu lại xem để xác định rõ là không bị ai bám theo, sau đó chợt quay người đi vào một quán trà nhỏ ven thư viện Giang Nam. Thư viện này được xây dựng từ đời Đông Tấn, tể tướng Vương Đạo nhà Đông Tấn cho rằng "Trị quốc lấy việc bồi dưỡng nhân tài thương nhân làm trọng". Do đó ven bờ sông Tần Hoài người ta xây dựng nên một thái học, đến nay trở thành thư viện Giang Nam. Do thư viện được xây tựa vào ngói xanh gạch trắng nên quanh đó có rất nhiều cửa hàng bán tứ bảo, cũng có nhiều quán trà và tửu lầu. Chiết Tử Du tiến vào quán trà, ước chừng thời gian khoảng một nén hương, cô liền tha quần áo giả dạng làm một người dân thường, sau đó chuồn ra ngoài qua lối cửa sau, ngó xung quanh không có ai cô mới nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ nhỏ, lẩn vào đám người xung quanh. Chiết Tử Du tiếp tục ở lại trong trà quán, chậm rãi nhâm nhi cốc trà rồi bỏ lại vài đồng tiền lẻ, chậm rãi lên lầu ngắm cảnh xung quanh. Đứng trên lầu cô vẫn không thấy có người bám theo, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên trong lòng vẫn có chút hậm hực: "Tên xấu xa, chỉ có lời ngon tiếng ngọt là nhanh, chẳng có chút nhẫn nại nào cả, chẳng có chút thành ý nào cả!" "Haha cô nương đúng là khó chiều. Tiến đến gần thì không thích, mà chạy ra xa thì lại hận. Quay người lại, Chiết Tử Du giống như một con thỏ bị dồn đến bước đường cùng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy ngọn đèn lập lòe đằng xa. Nguời đứng kia mặc y phục trắng như tuyết, phong độ nhẹ nhàng. Không lẽ đó là người mà Tử Du gọi là "tên xấu xa"? Chiết Tử Du nhất thời đỏ mặt, đôi mắt không giấu nổi vẻ xấu hổ nhìn vào người kia nói: "Đúng là đáng ghét, tại sao ta đi đâu ngươi cũng theo đó?" Dương Hạo nói: "Miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại không nghĩ thế, âu đó cũng là cái đặc quyền của nữ giới". Chiết Tử Du hờn dỗi: "Ngươi nói gì?" Dương Hạo nhìn sang bên phía "Đào hoa lâu" ở đối diện, mỉm cười nói với Chiết Tử Du: "Mời trước không bằng ngẫu nhiên mà gặp. Mạc cô nương, có thể vui lòng cùng tại hạ đến "Đào hoa lâu" uống vài chung không?" ************** Trong gian nhã thất, hai chén rượu trắng được rót ra, hai người ngồi bên nhau, bên ngoài cửa sổ là dòng nước sông chảy xuôi về hướng Tần. Có lẽ đã lâu không bình tâm ngồi với nhau như vậy, quan hệ bây giờ và quá khứ đã không còn như nhau nữa, là bạn? Hay là thù? Có tình? Hay vô tình? Tất cả những suy nghĩ cứ không ngừng xuất hiện trong đầu hai người. Chiết Tử Du yên lặng ngắm nhìn Dương Hạo, hắn ta không có nhiều thay đổi mấy, do mới chưa đầy hai mươi tám tuổi nên vẫn chưa để râu, dưới cằm rất nhẵn nhụi. Hôm nay người ngồi đây là một vị đại quan ngũ phẩm trong triều đình, một người thanh niên trẻ tuổi có cặp mắt sáng và có hồn, mang theo cái vẻ ôn hòa và hơi có nét cười. Chỉ có sau khi trải nghiệm được những thăng trầm của cuộc đời, phong thái và ánh mắt của hắn mới có thay đổi, càng thêm tự tin hơn, càng thêm già dặn hơn, và cũng càng thêm sắc sảo. Nhìn lúc này, cái vẻ tự tin, cảm giác trầm trầm khiến cTử Du vừa thấy thân thiết vừa thấy thích thú. Đàn ông là phải như thế, ngoan cường, cơ trí, có một cảm giác tự tin nắm giữ hết thảy mọi điều, nhưng tuyệt đối không mù quáng tự đại, những người trẻ tuổi nông nổi sẽ không có cái vị thành thục già dặn. Nếu như nói mới đầu điểm hấp dẫn nhất của Dương Hạo là cách ăn nói uyển chuyển thú vị, là nét dịu dàng và lương thiện, nếu như mới đầu Dương Hạo "hớp hồn" Tử Du bằng trái tim si tình hắn dành cho Đông Nhi, thì giờ đây điều khiến Tử Du động lòng chính là bởi vẻ trưởng thành của hắn. Nhìn Dương Hạo lúc này, Tử Du có cảm giác hắn như một cái cây, cành lá rậm rạp tươi tốt, dần dần mọc lên thành một cây đại thụ, cành cây thô to, có thể che nắng che mưa, có thể tựa vào để nghỉ ngơi, đúng là cảm giác này, thứ cảm giác khiến Tử Du vừa mệt mỏi, lại vừa muốn tránh… Nàng vốn là người con gái tinh tế, xưa nay vốn ghét loại đàn ông tục tằn, chính vì thế Dương Hạo mới hút hồn nàng bằng nét dịu dàng và tinh tế. Thế nhưng trái tim thiếu nữ cũng rất dễ thay đổi, khi nàng coi Dương Hạo như người đàn ông của đời mình thì nhìn ở góc độ khác, nàng cần một người có năng lực điều khiển được nàng, là một người đàn ông kiên cường, tự tin. Nàng như ngọn cỏ mọc tự nhiên trên thảo nguyên, mềm mại mà cao ngạo, không phải nam tử hán nào cũng có thể dễ dàng đưa tay ra hái. Nàng sẽ trốn tránh và cự tuyệt, bởi nàng chỉ thuộc về một người, cam tâm tình nguyện trở thành người con gái của người đó, nàng chỉ hy vọng có được một đôi tay vững chắc, một con người mạnh mẽ kiên cường. Tâm tư tình cảm này thật khó lý giải, giống như khi một cô gái khi kết giao với ngươi, ngươi chỉ tiếc một điều là không thể ngày ngày đem tặng cô ta hoa hồng, nhưng khi cô ta trở thành vợ của ngươi rồi, ngươi lại ham mê theo đuổi những người phụ nữ ở ngoài, đa số phụ nữ đều hay thay đổi, chỉ hận một nỗi ngươi cũng có thể lập tức thay đổi được như thế. Dương Hạo dần dần đã nhìn ra sự thay đổi nơi suy nghĩ của Tử Du, hắn phát hiện ra rằng mình là người hay thích giở trò trêu chọc và cố ý đả kích, tuy khiến Tử Du tức giận và muốn "xù lông", nhưng cũng khiến nàng có cảm giác vui vẻ… Hai người dùng một thân phận mới để tiếp cận lẫn nhau, dần dần bị thu hút, dần làm mới mối quan hệ. Dù biết rằng hai người sẽ không thể có kết quả, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vốn chỉ định phá hỏng những việc Tử Du làm ở Nam Đường, nhưng không hiểu thế nào mà lại rơi vào lưới tình, càng thông minh, con người ta lại càng dễ rơi vào sự mê hoặc của tình ái.