Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 353
Dương Hạo xỏ giày, đứng thẳng lưng, lấy thanh gươm mà Chiết Tử Du tặng chàng treo trên tường xuống, vừa giơ kiếm, vừa hét lên một tiếng "cha", chàng nhìn kiếm, đút kiếm lại vào vỏ rồi đeo lên lưng. Vừa buộc lại đai lưng vừa nói: " Thời Hán vũ đế, đại tướng Lý Nghiễm Lợi đã đổ máu trong cuộc chiến Đại uyển, thây phơi ngàn dặm, đó không phải là vì Tổ quốc của ông ta đó sao? Theo cách nói của ngươi là không hợp đạo lý, không hợp đạo lý thì làm sao? Sau trận chiến đó thắng lợi rực rỡ, các chư quốc Tây vực nhìn ông ta như thế nào? Từng hoàng thổ thế đạo, tịnh thủy bát phố, tất cung tất kính. Nếu như tặng cả thần tiên nữa thì e rằng trên thiên giới các thiên sứ bất mãn. Khi Lý Nghiễm Lợi đem quân đi, các nước chư hầu đều đích thân nghênh tiếp từ 10 dặm, khi về nước thì các quân vương mang theo vàng bạc châu báu ra đích thân đón tiếp thiên tử Trung nguyên.
Cuối cùng Hán vũ đế không còn được cường thịnh như xưa nữa thì thế nào? Quốc vương nước Khang khi tiếp kiến sứ giả chư hầu đã sắp xếp để sứ giả Ô Tôn của Đại Hán sau cùng, rồi quốc vương càng thêm ngạo mạn không nói một lời mà giết chết sứ giả, kết quả nước Hán nổi giận, phái thêm vài sứ giả đến rồi đều bị giết chết, tại sao phải tiền cung hậu cứ? Do thực lực mà thôi. Ngươi có lễ nghĩa và ngươi hy vọng người khác tôn trọng ngươi? Vậy ngươi đi đoạt lấy chức quân vương đi, có một vài người nói nhẹ không ưa chỉ ưa nặng, không cần biết có lễ nghĩa gì hết đâu, đi thôi!"
Dương Hạo vừa nói xong liền bỏ ra ngoài, Tiêu Hải Đào ngẩn ra hồi lâu mới vội vàng giật mình nói: "Nếu biết sớm đại nhân vốn nóng tính thế hạ quan đã không bẩm báo cho ngài, việc này làm to ra cũng đành vậy nhưng chớ có làm đến mức không gì cứu vãn nổi".
"Bây giờ thần ưng của ta hẳn đã bay về đến Thượng Kinh rồi chứ nhỉ?"
Gia Luật Văn nhìn về phía bầu trời xanh xa xôi, suy nghĩ một lát, rượu Giang Nam mềm mại thơm ngon, dù trên bàn tiệc rất sung sướng thoải mái, nhưng đó chỉ có tác dụng làm cho mặt thêm chút hồng, không thể biến đổi được gì.
Đinh Thừa Nghiệp đi đến trước mặt hắn, nói: "Đúng vậy, với tốc độ bay của Ha Lực Cái thì giờ đã đến Thượng Kinh rồi. Đại nhân không ở Thượng Kinh để tự mình chủ trì đại cục, không biết ở đó tình hình ra sao"
Gia Luật Văn mỉm cười nói: "Ta ở Thượng Kinh, bọn họ lúc nào cũng sẽ đề cao cảnh giác, không chỉ ta, kể cả quân bộ tộc của ta cũng sẽ đều bị quan sát chặt chẽ. Bất kể là ai cũng đều không ngờ tới rằng, khi ta đang ở Giang Nam xa xôi lại có thể xảy ra cuộc phản động công kích, xuất kích bất ngờ mới có công hiệu".
Hắn vuốt vuốt râu, dương dương tự đắc: " Người Hán các ngươi binh thư hữu vân, có năng lực mà không thể dương oai, có thể dụng mà không thể dùng, đó chính là đạo lý. Ta rời Thượng Kinh, Tiêu Xước tự cho là được kế, bọn họ mới lơi là cảnh giác và cho ta cơ hội. Lúc này đây ta mà ở thượng Kinh tự tay nắm giữ quân bộ tộc càng dễ dàng đắc thủ. Bọn họ tuyệt đối không nghĩ rằng ra- một kẻ "ốm yếu bệnh tật", phụ thân đại nhân cũng rời đất bộ tộc, bí mật đến Thượng Kinh khống chế quân bộ tộc của ta, haha.. chứ không hề biết phụ thân đại nhân của ta lúc nào sẽ phát động".
Đinh Thừa Nghiệp an ủi: "Đại nhân không cần phải quá lo lắng, lão Vương gia cưỡi ngựa cả đời, kinh nghiệm chinh chiến cũng phong phú hơn người, chắc chắn sẽ chọn được người thích hợp nhất để tiến hành chiến lược này".
Lúc này, một thị vệ vội vã chạy vào bẩm báo: "Đại nhân, người Tống không chịu dọn đi, chúng thần đã cãi nhau một phen, hai bên bắt đầu động thủ rồi ạ".
Gia Luật Văn trừng mắt nói: "Người của chúng ta không bị thiệt chứ?"
Tên thị vệ đó liền cười hi hi mà rằng: "Đại nhân yên tâm, nhờ phúc lớn của đại nhân, chúng ta đã chuẩn bị kĩ trước khi đến, ai cũng có giắt vũ khí theo người, đánh bị thương vài người của bọn chúng, người của chúng ta thì không ai bị thương cả. Có điều, chúng ngậm bồ hòn, đợi binh lính đến đều đã mang theo vũ khí, sợ rằng muốn đánh một trận lớn".
Gia Luật Văn cười ha hả nói: "Chúng dám? Ta cũng đang muốn bọn chúng mang binh đến đây, đi, ta ra xem".
Đinh Thừa Nghiệp vội vàng khuyên: "Đại nhân, hiện nay ở Thượng Kinh vẫn chưa có tin tức gì đích xác, chi bằng đừng sinh sự vẫn hơn".
Gia Luật Văn hiểu ý mà cười: "Đương nhiên bây giờ ta vẫn chưa thể giết Dương Hạo, có điều cũng phải cho hắn mất hết uy phong".
Đinh Thừa Nghiệp ngẩn người, mặt đột nhiên trắng bệch: "Dương Hạo? Dương Hạo là ai?"
Gia Luật Văn nói: "Sứ giả của nước Tống là Dương Hạo, nghe nói hắn khi ở Tây Bắc đã giao lưu với Gia Luật Cách, ắt hẳn là một con người văn võ song toàn, chúng ta đi gặp hắn". Gia Luật Văn nắm chặt con dao giắt lưng rồi đi, Đinh Thừa Nghiệp ngây người đứng tại chỗ.
"Dương Hạo, có phải là Dương Hạo không?" Đinh Thừa Nghiệp nghĩ lại cái người đã khiến cho mình sợ đến mức lâm vào cảnh như thế này. Bất giác ngọn lửa căm giận từ từ bốc lên, hắn kéo vành mũ trên đầu xuống che mặt, theo Gia Luật Văn ra ngoài.
Dạ Vũ đứng ở giữa hai bên, khom người thở dài nói: "Chư vị, chư vị, chư vị từ xa đến đây làm khách, đều là thượng khách của nước Đường, có gì thì từ từ thương lượng với nhau, hà cớ gì phải vì chuyện nhỏ này mà mất hòa khí?"
Chương Đồng Châu quát lớn: "Chương Gia chúng ta vốn đường đường là nam tử hán, hôm nay các ngươi làm bị thương vài anh em, ngươi bảo ta là phải nhân nhượng ư, họ Chương chúng ta không sợ, Dạ đại nhân, mời ngài tránh ra một bên, hôm nay Chương Đồng Châu ta nhất định phải đòi công bằng từ bọn Khiết Đan."
Chương Đồng Châu đứng bên cấm quân thị vệ,quần áo chưa kịp chỉnh tể, rõ ràng là nghe tin xong liền chạy đến ngay, sau lưng có một vài binh sĩ cầm dao, mâu, do đến muộn nên một vài binh sĩ đã bị thiệt, chỉ huy đang cùng giao thiệp với đối phương, do đó chưa có ai lên chiếm thế. Hai bên mặt đối mặt, Gia Luật Văn mặc chiếc quần da báo, chân đi giầy, rõ ràng là một đại hán của Khiết Đan, thế mà trong tay lại cầm theo không ít vũ khí, khiến ai cũng chăm chú nhìn theo, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị kĩ trước khi đến đây.
Bọn họ nghe thấy Chương Đồng Châu nói như vậy thì cười ha hả mà rằng: " Người nhà Tống các ngươi chỉ là giỏi khoa môi múa mép, có bản lĩnh gì thực sự thì mau thể hiện ra đây, người Khiết Đan chúng ta mới thực sự là những bậc anh hùng hảo hán, các ngươi có bản lĩnh thì thử giết ta xem, ta sẽ cho các ngươi nếm mùi lợi hại, chứng thực tiếng tăm hảo hán! Nếu như các ngươi không có tài cán gì thì hãy cuốn gói đi vẫn còn kịp, còn chỗ này bọn ta ở là chắc rồi."
Hai bên lửa giận bừng bừng, đều đang muốn nhảy vào nhau đánh lộn. Dạ Vũ khổ sở khom mình khuyên giải: "Các ngài bình tĩnh đã, có gì nói chuyện với nhau, ai đó đi mời sứ giả Gia Luật và Dương trái sứ đến, bản quan thật sự không can nổi rồi",
Ngẩng đầu lên thấy Dương Hạo và Tiêu Hải Đào đang đi đến, Dạ Vũ không nén nổi mừng rỡ: "Tiêu tự thừa ngài đến đúng lúc lắm, mời ngài can ngăn dùm, tử viết, lễ chi dùng, cùng vi quý. Tiên vương chi đạo, tư vi đắc ý. Ồn ào như thế này Đường quốc chúng tôi thật mất mặt quá, thật chẳng giống ai rồi."
Tiêu Hải Đào vốn định ra mặt khuyên can, để tránh cho Dương Hạo phải ra tay. Nhưng nghe thấy những lời nói này lại thấy rất bực mình, không nén nổi mà lớn tiếng phản bác: " Dạ hồng lư há lại muốn đoạn chương thủ nghĩa? Đã có câu: "Lễ chi dùng, cung vi quý. Tiên vương chi đạo, kỳ vi mỹ". Vừa muốn cái này lại muốn cái kia, như vậy không được. Biết lễ nghĩa thì hòa hảo, bằng không thì khó lắm. Hôm nay là do người Khiết Đan thất lễ trước, Dạ đại nhân đến không làm gì được lại chỉ trích người Tống chúng tôi thất lễ hay sao?"
Hai bên võ sĩ giương cung giương kiếm, hai người cầm đầu ở hai bên lại không hề qua lại một lời, bên này dường như chuẩn bị biện luận thì bên kia cũng sẵn sàng giở lý, không chỉ những võ sĩ hai bên nghe không hiểu, đến Dương Hạo cũng không hiểu.
Hóa ra Dạ Vũ trích dẫn lời của Khổng Tử, nói về dĩ hòa vi quý. Ở nơi này từ xưa đến nay đều rất chuộng nói đạo lý, khiến người ta mâu thuẫn thì lại không thủ lễ, mà Tiêu Hải Đào lại phản bác ông ta, như vậy theo cách nói của Khổng Tử thì là vạn sự dĩ hòa vi quý. Nhưng Khổng Tử cũng nói rằng nếu như bất kể làm việc lớn nhỏ gì cũng đều dĩ hòa vi quý thì không thể khống chế quy củ pháp luật, như vậy là làm mất nguyên tắc.
Hai tên mọt sách đáng thương bị hai võ sĩ dẹp ra không thương tiếc, dường như trong mắt họ, hai tên ưa lý luận kia chỉ là một cọng cỏ mà thôi. Dương Hạo nghe bọn họ cứ lẩm bẩm những lý lẽ phản biện mà phát bực, tiến lên vài bước mà nói: "Việc này Khổng Tử cũng không thể giải quyết nổi đâu, hãy để lão tử ta giải quyết".
Quân Tống nghe thấy vậy liền quắc mắt, dạt sang hai bên cho Dương Hạo và Tiêu Hải Đào đi lên, tay nắm chặt gươm, hai người từng bước từng bước đi lên phía trước.
" Đại nhân, chúng thần có lý trước. Chỉ tại bọn chúng động thủ đả thương người của chúng ta trước. Đại nhân, chúng thần không ngại đi vào cung…"
"Người đâu, Tiêu tự thừa mệt rồi, mau đỡ ông ấy vào trong nghỉ ngơi"
"Tuân lệnh!" Hai tên cấm vệ quân người Hán lưng hùm vai gấu, thân cao thước tám xuất hiện, đỡ hai bên Tiêu tự thừa rồi kéo ông ta vào trong.
Dạ Vũ mặt trắng bệch hỏi: "Dương trái sứ định giải quyết thế nào?"
Dương Hạo sắc mặt trầm xuống, điềm nhiên nói: "Dùng thanh kiếm trong tay ta".
Dạ đại nhân vừa nghe thấy liền hốt hoảng: "Dương trái sứ tuyệt đối không được, nếu như các ngài ra tay thì sự tình sẽ càng thêm phức tạp, hạ quan…"
"Người đâu, Dạ đại nhân cũng mệt rồi, mau kéo ông ấy đi nghỉ ngơi"
Những lời nói này không phải xuất phát từ miệng Dương Hạo mà là từ thủ lĩnh Khiết Đan. Hắn cười hì hì nhại theo câu nói của Dương Hạo, ngay lập tức cũng có hai tên lính Khiết Đan chạy tới kéo Dạ Vũ sang một bên.
"Không được động thủ, không được giết người" Dạ Vũ và Tiêu Hải Đào bị kéo vào trong cùng thi nhau hét lớn.
Dương Hạo nhìn con người cao to đang đứng vững như bàn thạch trước mặt, đó chính là thủ lĩnh Khiết Đan. Khí thế như núi, tay nắm chặt chuôi đao to đùng, chuôi đao bằng đồng sáng chói ngời, không biết đã bị ngón tay cái của hắn chạm vào biết bao lần. Hắn híp hai mắt trầm giọng nói: "Bản quan là Chỉ huy sứ của bộ tộc Khiết Đan, các hạ là ai?"
Dương Hạo cũng hơi nheo mắt nói: "Bản quan là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Dương Hạo của Tống quốc, chính là các người đã đến đây làm hại người của ta?"
"Roẹt" một cái, hai bên binh sĩ của Khiết Đan và nước Tống đều nhất tề rút gươm, làm thành một vòng vây hình tròn bao quanh hai người, một quan văn, một quan võ. Một người cầm gươm, một người cầm đao, hai bên nhìn nhau tóe lửa như sắp sửa lao vào nhau đến nơi.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
12 chương
119 chương
31 chương
70 chương
33 chương
18 chương