Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 225
Xe ngựa bỗng dừng lại, Dương Hạo liền hỏi:
"Sao vậy?"
"Lão gia, Đường cô nương đang chờ phía trước".
Mẫu Y Kha không chờ Mục Vũ nói hết, Mẫu Y Kha bèn vén rèm, toan xuống xe.
Dương Hạo giữ nàng lại, tay nhẹ nâng cằm nàng, Mẫu Y Kha hơi sợ, hai mắt to tròn nhìn Dương Hạo, cơ thể bất động. Dương Hạo cười và nói:
"Ngươi nhớ cho kỹ, giờ Đường cô nương đã giao ngươi cho ta, như vậy ngươi chính là người của ta, cho dù người khác đối xử với ta tốt hay xấu, nói tóm lại, ngươi bên cạnh ta thì không được thông đồng với người khác, có chuyện gì của ta phải giấu cho ta, nhớ chưa?"
Mẫu Y Kha mặt đỏ ửng, Dương Hạo thu tay lại, cô ấy vội gật đầu, Dương Hạo hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới kéo rèm lên đi ra ngoài.
Đây là đường núi, bên phải là núi, chặn gió tuyết từ cánh đồng thổi lại, bên trái là những bụi cây lau, tuyết phủ dày đặc.
Đường Diễm Diễm đứng ở giữa gió tuyết, đầu đội một cái mũ chiêu quân phủ đầy tuyết trắng, quần áo từ đầu đến chân đều trắng xóa, chỉ lộ mỗi cái mặt hồng, hai mắt sáng nhìn hắn, sợ hãi không dám nói gì.
Nàng tuy đẹp, song trong tuyết dung nhan ấy đã phai nhạt, quần áo bị tuyết phủ trắng xóa, ngọn núi và những bụi cỏ lau cũng được bao phủ bởi một màu trắng của tuyết, vẻ đẹp nên thơ làm sao.
Thấy Dương Hạo không có vẻ gì giận mình, Đường Diễm Diễm liền nở nụ cười. Nụ cười này đẹp như hoa hải đường, Dương Hạo nhảy xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Đường Diễm Diễm mới nhẹ nhàng nói:
"Chàng, cứ như vậy mà đi sao? Nếu như không phải ta đón ở đây, liệu chàng có…có gặp ta không, đồ độc ác".
Tuyết trắng bao quanh lấy vẻ đẹp kiêu sa của nàng, khuôn mặt xinh đẹp làm mê mẩn lòng người, giọng nói thầm trách móc, đến sắt được nung ở trăm độ C cũng phải mềm ra, trái tim Dương Hạo không phải sắt đá, sao lại không động lòng được? Hắn khẽ thở dài, chuyển ánh mắt nhìn sang phía bọn Mục Vũ và tám tên thị vệ đang nhìn chằm chằm bọn họ, xa xa phía sau cây, Cách Nhi Mã Trạch giống như một con thỏ ló đầu ra nhìn, hắn bèn nói:
"Đi, chúng ta đến bên kia nói chuyện".
Gió thổi bay những bông lau và hoa tuyết, hai người đi vào phía trong bụi lau, đến khi bụi lau che tầm mắt của đám người Mục Vũ, Dương Hạo lúc này mới nhẹ giọng trách:
"Mưa tuyết lớn như vậy, nàng còn chạy đến đây làm gì, mọi chuyện ta chẳng phải đã nhờ Mẫu Y Kha nói với nàng rồi sao?"
"Chàng không biết ta nhớ chàng biết bao" Cô nàng này không biết ngại ngùng là gì, muốn nói gì liền nói luôn, không thể giữ lâu được. Nàng lại nhìn sắc mặt Dương Hạo hỏi:
"Chàng còn giận ta sao?"
"Buồn cười, sao ta lại phải giận nàng, nàng hiểu lầm đấy à?"
Đường Diễm Diễm nói:
"Chàng…chàng biết rồi còn hỏi, chàng hỏi như vậy, chứng tỏ chàng đang giận ta".
Dương Hạo liền nói:
"Ta không có ý đó…thật là không có".
Dương Hạo không biết làm thế nào, hai tay đặt lên vai nàng nói từng chữ một:
"Diễm Diễm à, thực sự ta không giận".
Đường Diễm Diễm vội nói:
"Được rồi, được rồi, chàng nói không giận thì là không giận".
Nàng cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Tranh cãi chuyện này chẳng có vị gì".
Dương Hạo không nhịn được cười, cười phá lên, hắn cầm nhẹ vào đôi tay của Đường Diễm Diễm, nói nhỏ:
"Thực sự là ta không hề giận gì nàng cả, ta biết, ta cần nói cho cô ấy biết chuyện của chúng ta, nhưng ta lại không hề giận nàng, mà cũng không có lý gì giận nàng cả, cho dù nàng có thế nào đi nữa, chí ít cũng phải hiểu rằng nàng trong trái tim ta quan trọng biết nhường nào, nàng bảo ta giận nàng làm sao được?"
Đường Diễm Diễm động lòng, vui sướng nhìn hắn, nói:
"Dương Hạo, Tử Du vì giận chàng mà đi, nhưng trải qua chuyện này ta lại thấy ta có lỗi với cô ấy…"
"Nàng vì tình yêu của ta mà bao dung, nhân nhượng, nàng là một lá ngọc cành vàng, một thiếu nữ xinh đẹp và tràn đầy dũng khí, chịu sự chê cười của người khác mà đến bên ta, ta đã có Tử Du rồi, nàng còn để ta có thể tiếp nhận cô ấy, nàng đã nhượng bộ rất nhiều. Ta chỉ cần nghĩ đến tình cảm nàng dành cho ta, là trái tim ta đã rạo rực, nàng nói xem, ta sao có thể giận nàng được đây?"
"Dương Hạo!"
Đường Diễm Diễm không ngờ hôm nay lại nghe được những lời này từ chính Dương Hạo nói ra, trái tim nàng thổn thức, sống mũi hơi cay, nhìn thẳng vào đôi mắt hiền từ của Dương Hạo.
Dương Hạo nói nhẹ nhàng nói:
"Tính cách của ta có phần thiếu quyết đoán, nhiều việc ta chưa nghĩ kỹ càng, cũng không hiểu sâu sắc nó. Tử Du rời khỏi ta, ta không hối hận. Sư phụ ta và nàng làngười chân chính, ta nên học tập hai người, học cách biết trân trọng những người yêu thương ta".
"Dương Hạo"
Đường Diễm Diễm không kìm được, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nhiều ngày nàng đã lo sợ, nàng nghe người ta nói hắn phải đi phủ Khai Phong mà lòng đau xót vô cùng.
Dương Hạo nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt của nàng, nhìn những bông tuyết rơi trên đầu và vai của nàng, dịu dàng nói:
"Thực ra, ta không có tư cách gì mà giận nàng cả, và cũng không hiểu nổi, có nhiều việc sau khi trải qua rồi mới thấu hiểu. Mỗi người đều cần phải học thì mới trưởng thành được, không trải qua những việc này, thì làm sao chiêm nghiệm được nhiều thứ, mới tỉnh ngộ được".
"Thế là chàng mới không tới gặp ta".
Đường Diễm Diễm phá lên cười, không hiểu Dương Hạo biết cách ăn nói này từ bao giờ, trước đây tránh nàng như tránh rắn rết, rồi trở nên yêu nàng từ khi nào không hay, mức độ thân thiết cũng chỉ dừng lại ở cái cầm tay và kề đầu kề vai, những lời nói vừa rồi của Dương Hạo khiến nàng mở cờ trong bụng, trái tim cuối cùng cũng thấp thỏm, hôm nay mới có cảm giác như vậy.
"Ta nói rồi, ta cũng nghĩ kỹ rồi".
Ánh mắt Dương Hạo nhìn nàng, cười tủm tỉm nói:
"Hơn nữa, cảm giác nàng bối rối giống như nàng mắc sai lầm vậy, ta cũng để nàng áy náy một chút và tỉnh ngộ lại thôi, dù nói thế nào đi nữa, cái tính nóng nảy của nàng cũng không thể thay đổi được, người khác còn chịu được nữa là, ta giờ cũng quen rồi, nàng cũng quen dần đi nhé? Nàng cứ là nàng là tốt nhất".
Đường Diễm Diễm cười, đấm nhẹ vào ngực hắn, Dương Hạo vội cầm lấy tay nàng, khẽ cười nói:
"Còn nữa, cũng là vì ta không dám gặp riêng nàng cho nên mới trốn tránh như vậy".
Đường Diễm Diễm liền nói: "Không dám gặp riêng ta sao? Ta…ta có gì không phải sao?"
"Không phải là có gì không phải".
Mắt Dương Hạo hơi nóng:
"Mà là từ cái ngày ở trong động đó với nàng, ta…ta sợ không khống chế được bản thân mình, đến lúc đó…"
Dương Hạo ấp úng trước mặt Đường Diễm Diễm, Đường Diễm Diễm mở mắt to tròn nhìn hắn, như có tia chớp chạy xoẹt qua đầu, nàng liền hiểu ý hắn liền, hai má bỗng nhiên ửng đỏ, nàng liếc mắt nhìn Dương Hạo, rồi cúi đầu xuống, xấu hổ nói:
"Ừm, ta…ta nhớ lời chàng nói, đợi chàng cầu hôn ta, cưới ta về làm nương tử".
"Ừm, đợi ta giải quyết xong mọi việc ở Phách Châu, đi gặp Quan Gia ở Khai Phong xong, thì ta sẽ về cầu hôn nàng".
Dương Hạo hiền từ nói, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, Đường Diễm Diễm đỏ mặt cúi đầu e lệ, trong lòng vui sướng khôn cùng, trái tim nhỏ bé như đang bay trên mây.
Dương Hạo nhìn mũ chiêu quân mà nàng đội, rồi nhìn cái mũi nhỏ xinh của nàng. Hai người cầm tay nhau, không nói lời nào, bông tuyết cứ thế rơi xuống, ngoài trời rét căm căm, nhưng trái tim họ lại ấm áp biết bao.
Bỗng nhiên, một trận gió mạnh thổi tới, Dương Hạo rùng mình một cái, lúc này mới sực nhớ ra, khi ra khỏi xe vội quá chưa kịp mặc trường bào bông, trận gió đã khiến hắn cảm thấy lạnh.
Đường Diễm Diễm phát hiện ra hắn vừa rùng mình, liền ôm chặt lấy hắn, thì thầm:
"Dương Hạo à, ta rất muốn đồng hành với chàng vào kinh thành".
Dương Hạo lại rùng mình một cái: "Diễm Diễm".
"Hứ?"
"Chúng ta về đi".
"Đợi một lát, được không? Chàng đi lần này, chắc là rất lâu, rất lâu, ta không nỡ xa chàng…"
"…ừ, Diễm Diễm à…"
"Hả?"
"Nàng… có lạnh không?"
"Không lạnh".
Dương Hạo đứng thẳng người, mặt hơi tái xanh:
"Vậy áo bào của nàng có thể cho ta mượn khoác một chút được không? Ta, rất lạnh…"
Đường Diễm Diễm bật cười, nhìn Dương Hạo một lúc, rồi cầm lấy hai mép áo bào, đỏ mặt nhìn Dương Hạo, rồi khoác áo khoác trùm cơ thể của hai người, mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ cơ thể nàng, quanh quẩn bên người Dương Hạo.
Dương Hạo ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, hai người hợp lại một thể mà từ xa nhìn lại giống như một cái bọc bị tuyết bao phủ, bên trong cái bọc ấy là một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Mưa tuyết dày đặc, nhanh chóng phủ kín dấu chân của hai người lúc nãy đi tới, mưa tuyết rơi không một tiếng động, cái bao rất lâu, rất lâu sau đó vang lên một tiếng nói của thiếu nữ:
"Này, không cho chàng sờ lung tung".
Giọng người đàn ông vang lên: "Nàng không chịu thì có thể về".
Rồi giọng người thiếu nữ rên rỉ: "A a a…"
Sau đó tuyết rơi từ người bọn họ xuống, hai người không đứng thẳng được nữa, cái bao bị phủ đầy tuyết ấy đổ xuống lớp tuyết mềm mại.
"A…"
"Cơ thể của nàng thật mềm mại…"
"Chàng thật xấu tính" Tiếng người con gái xấu hổ nói: "Người gì mà cứng như đá ý…"
Người đàn ông cười ha ha nói:
"Cứng như đá á, chỉ có một chỗ cứng mà thôi, nếu nàng có bản lĩnh, có thể biến nó mềm mại hơn cơ thể nàng đấy"
Người con gái thẹn thùng mắng yêu: "Đồ đểu, không được nói nữa…"
Người đàn ông lại tiếp tục nói:
"Sao vậy? Nàng xấu hổ đấy hả, ta cứ tưởng…ụm"
Hắn chưa nói hết, thiếu nữ bỗng nhiên rướn cổ lên, đôi môi của nàng chặn lấy miệng hắn, giọng nói của hai người lập tức biến mất, chỉ có tiếng bay sàn sạt của tuyết rơi xuống.
Mưa tuyết tràn ngập, ai biết được trong trận mưa tuyết này, còn có hai người phi như bay đến Lô Lĩnh Châu. Hai người đó nhanh chóng đến trước mặt Lý Quang Sầm. Lý Quang Sầm thực sự là bị ốm, chứ không phải giả vờ ốm, hắn nằm trên giường, hai chậu than để cạnh sưởi ấm căn phòng, chậu than nóng rừng rực, thỉnh thoảng hắn lại uống một ngụm rượu, ánh mắt mệt mỏi nhìn Tiểu Dã Khả Nhi và Thầm Muội Nhi, hắn vuốt râu hỏi han:
"Các ngươi đường đã đến rồi đó sao, có chuyện gì vậy?"
"Tại hạ có điều này, muốn thỉnh giáo Mộc đại nhân"
Tiểu Dã Khả Nhi nhìn xung quanh, không biết vài vị ngồi đây có phải là thân tín của Lý Quang Sầm không, không tiện gọi tên Lý Quang Sầm.
Lý Quang Sầm cười nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói, mấy người ở đây đều là người của lão phu".
Tiểu Dã Khả Nhi nghe vậy mới yên tâm, nói:
"Tiểu Dã Khả Nhi đường xa tới đây, chỉ là vì trong lòng có một điều vẫn chưa rõ, nếu không hỏi kỹ, thì không thể yên tâm được. Tiểu Dã Khả Nhi muốn hỏi Lý đại nhân, cuộc chiến của Ngân Châu và cái chết của Lý Quang Nghĩa có nằm trong kế hoạch của Thiếu chủ không?"
Hắn nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Quang Sầm, hắn nghi ngờ chuyện này từ lâu rồi, ban đầu chỉ là một vài sự ngờ vực, không nghĩ gì đến Dương Hạo, nhưng sau khi nói chuyện với phụ thân, những ngờ vực đó càng thêm sâu sắc, hắn muốn biết, việc đại sự này là ra sao, có phải là kế sách của Thiếu chủ hay không.
Thế là, hắn đến đây. Không quản trời mưa tuyết lạnh giá hắn cũng cưỡi ngựa mấy trăm dặm đến chỉ là để biết câu trả lời cho những câu hỏi của hắn.
Lý Quang Sầm cười rồi liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Thầm Muội Nhi nhìn Tiểu Dã Khả Nhi, tiến lên phía trước một bước, cung kính thi lễ nói:
"Đại nhân, bộ lạc và thủ lĩnh của chúng ta đều nguyện trung thành với ngài và thiếu chủ….Tiểu Dã Khả Nhi và Thầm Muội Nhi là người của Dã Ly Thị, dù có chết cũng sẽ không rời bỏ đại nhân và thiếu chủ, sẽ không rời bỏ bộ lạc và thủ lĩnh của mình, Tiểu Dã Khả Nhi trước đây có phần bất kính với thiếu chủ, nhưng thiếu chủ là một đại trượng phu khiến người ta kính phục, là một người đàn ông quang minh lỗi lạc, Tiểu Dã Khả Nhi và Thầm Muội Nhi chỉ muốn biết, chủ nhân mà chúng ta tin yêu có phải là một đại anh hùng đáng để khâm phục hay không".
Hai con mắt của Lý Quang Sầm nheo lại, cười ha ha, nói: "Đúng, chính là Hạo Nhi".
Tiểu Dã Khả Nhi bỗng bị kích động, vội hỏi:
"Thiếu chủ giờ này ở nơi nào? Tiểu Dã Khả Nhi muốn bái kiến thiếu chủ, đến thỉnh tội với thiếu chủ".
Lý Quang Sầm lại uống một ngụm rượu, nhìn ra phía ngoài cửa, nói:
"Hạo Nhi, giờ đang trên đường đi Phách Châu, hắn đi Khai Phong làm quan rồi".
"Cái gì?" Tiểu Dã Khả Nhi ngẩn người.
Lý Quang Sầm mỉm cười nhìn hắn, nói:
"Ngươi có lòng này là rất tốt. Phụ thân ngươi thuở nhỏ là huynh đệ của ta, mặc dù chia cách nhiều năm nay, tình cảm của chúng ta với nhau vẫn không hề thay đổi.
Ngươi là một thanh niên kiệt xuất của bộ lạc Dã Ly Thị, là người đứng đầu của Dã Ly Thị, ta mong rằng, ngươi có thể coi Hạo Nhi như huynh đệ của ngươi, là chủ nhân của ngươi, cung kính hắn, phục tùng hắn, là một chú ngựa tốt trung thành của hắn.
Chim ưng không bao giờ quên cái tổ của nó, vì bay lượn khắp thiên hạ, đôi cánh của nó mới có sức mạnh bay trong gió mây. Vua sói không lưu luyến với hang động của nó, vì nó luôn đi mọi nơi, hàm răng của nó mới được mài dũa sắc bén, rồi sẽ có một ngày sói sẽ về nơi ở của mình, và cái đầu trí tuệ của con chim dù bay có xa đến mấy, cũng sẽ có một ngày nó cần phải trở về…"
Hắn ngửa cổ uống tiếp một ngụm rượu, chỉ ngón tay về phía tây, nói:
"Ở đó, cần có một thủ lĩnh có nhân có nghĩa, thảo nguyên nên có một chủ nhân có lòng dạ bao dung. Mọi người đều mong hắn trở về. Hắn đi thì sẽ có ngày trở về thôi, vì đó là trách nhiệm của hắn. Minh ước của ta và Đảng Hạng Thất Thị sẽ không thay đổi, giờ là lúc chúng ta nên nghỉ ngơi, tích lũy lực lượng, ngươi kiên nhẫn chờ hắn về nhé".
Tiểu Dã Khả Nhi quỳ xuống, chắp tay trước mặt, trịnh trọng nói:
"Xin thề trước Thạch đại thần, Tiểu Dã Khả Nhi này quyết trung thành với chủ nhân thảo nguyên, sẽ làm cho Lô Lĩnh Hoành Sơn kiên cố, để nước Hoàng Hà chảy mãi không thôi, Tiểu Dã Khả Nhi sẽ làm thân trâu ngựa trung thành, chờ đợi Dương Hạo đại nhân trở về!..."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
26 chương
7 chương
31 chương
128 chương
352 chương
15 chương
21 chương
124 chương
17 chương