Ánh trăng ban đêm sáng tỏ, trăng gần đầy tháng cũng như một cái chén mẻ, giống như nhân gian ly rồi lại hợp, niềm vui không bao giờ duy trì mãi mãi. La Đông Nhi lặng lẽ đi theo Đinh Hạo tới cổng sau rồi quẹo vào kho lúa Đinh phủ, nàng thở hồng hộc nói: "Hạo ca ca, may là mẹ chồng được mấy vị huynh đệ tới cứu tỉnh lại, bây giờ mấy người đang nghỉ ngơi trong nhà, mà nhà lại nhỏ hẹp cho nên mẹ chồng bảo ta sang nhà Thẩm nhi gia ở tạm, vì thế mới trốn ra được một lát, mà cũng không thể ra ngoài quá lâu, kẻo người ta lại nghi ngờ." Đinh Hạo nắm tay nàng nói: "Đông nhi, ta sẽ nói ngắn gọn thôi, dù sao việc này ta cũng muốn cùng nàng cho ý kiến. Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đi đến quyết định sẽ, không lưu lại Đinh gia nữa. Ở đại viện Đinh gia...Hình như có một cỗ âm khí vô hình vậy. Ngự sử của Quảng Nguyên Phòng là Trình Thế Hùng rất coi trọng ta. Hơn nữa có lần ta đã cứu con trai độc nhất của hắn, chỉ với phần ân tình này, chúng ta cũng không sợ không có chỗ để đi, nàng có nguyện ý theo ta không?" "Ta... Ta..." La Đông Nhi cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta đã là người của chàng rồi, vô luận là đi đến chân trời góc biển, tự nhiên ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng. Thế nhưng..." Nàng ngẩng đầu lên, lo sợ nói tiếp: "Thế nhưng làm sao ăn nói với mẹ chồng đây, vừa thấy bà ấy là ta lại sợ muốn chết, ta... Ta kỳ thực chết cũng không sợ, nhưng ở trước mặt của bà ấy lại không nói lên lời.. Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải bỏ trốn sao?" La Đông Nhi vội vã nói tiếp: "Hạo ca ca, có phải người ta rất vô dụng hay không...?" "Không đâu, Đông Nhi của ta ngược lại rất can đảm", Đinh Hạo ôn nhu gạt lệ trên khóe mắt nàng, nhẹ nhàng nói: "Nếu một người không sợ chết cứ lao đầu làm xằng làm bậy chỉ khiến người khác chê cười mà thôi. Trong lòng người có nhiều thứ so với cái chết còn đáng sợ hơn, người nào có can đảm đối mặt với nó đó mới thực sự là người tài." Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của Đông Nhi, đem thân thể nhu nhuyễn như con mèo nhỏ của nàng nép vào lồng ngực mình, ôn nhu nói: "Nàng không cần khẩn trương, ta sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất, không danh không phận đi theo ta đâu, ta sẽ đi tìm Đổng Lý Thị, vừa đấm vừa xoa, khiến cho bà ta chấp nhận mới thôi. Mai ta sẽ kiếm Thập Nhất từ từ bình tĩnh mà đem chuyện này giải quyết, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau cao chạy xa bay. Ta không dám cam đoan nàng theo ta sẽ được mặc áo gấm ăn sơn hào hải vị, nhưng ta có thể đảm bảo nhất định sẽ đối tốt với nàng, tuyệt đối không đề nàng chịu nửa điểm ủy khuất!" "Vâng!" La Đông Nhi nặng nề gật đầu một cái, lau nước mắt, sau đó mỉm cười nói: "Người ta theo chàng dù cho có phải nhai rau nuốt cỏ, trải qua khổ cựa như thế nào, ta cũng thấy hạnh phúc, không oán thán một lời." Đinh Hạo mỉm cười nói: "Ai nói Đổng nhi của ta không biết nói lời ngọt ngào chứ. Những lời này chính là liều thuốc ngọt ngào nhất đối với nam nhân đó..." Lúc này nơi hậu trạch của Đinh Thừa Tông bỗng truyền ra một tiếng kêu sợ hãi. Nguyên nhân là do hai chân của Đinh Thừa Tông nằm liệt giường. Đám hạ nhân cùng Nguyên nhi cô nương phải bận rộn cả một buổi chiều, lúc này rất mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, chợt nghe thấy thanh âm lạ nàng liền dụi mắt ngồi dậy, đã thấy Lan nhi thay đổi xiêm y mang đèn đi ra. Nguyên nhi liền vội hỏi: "Lan nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" Lan nhi cũng không quay đầu lại nói: "Không biết nữa, hình như âm thanh từ phòng Thiếu phu nhân phát ra. Để ta đi xem thử?" Nguyên nhi nghe thấy thế, cũng nhảy xuống giường, mang giày vào sau đó vội vã đuổi theo. Căn bệnh này của Đinh Thừa Tông rất nghiêm trọng, nhưng hiện giờ cũng tạm thời không cần phải lo lắng có chuyển biến xấu, hơn nữa hắn thủy chung vẫn lâm vào trạng thái hôn mê, ngoại trừ ăn đồ ăn lỏng, chuyện vệ sinh, bình thường cũng không không có gì, Thiếu phu nhân Lục Tương Vân sau khi hầu hạ hắn xong liền quay về phòng ngủ, mà tiếng thét chói tai chính là từ phòng nàng truyền ra. Tiểu Nguyên cô nương vừa đi vừa nghĩ: "Thiếu phu nhân sao lại kêu to như vậy, chắc là gặp ác mộng, hoặc nhìn thấy chuột đây?" Sau khi tới phòng, chỉ thấy cánh cửa khép hờ, khe cửa lộ ra ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, tiểu Nguyên đẩy cửa nhìn vào, không khỏi kinh hô một tiếng, vội vã lấy tay che miệng lại, đôi mắt trừng lớn mà nhìn. Chỉ thấy Thiếu phu nhân bên trên mặc một cái áo lót và tiểu khố bên dưới, mái tóc rối tung, gò má tuôn đầy lệ, Lan nhi đứng bên cạnh ôm lấy cánh tay Thiếu phu nhân trấn an điều gì đó. Bộ dạng xộc xệch, áo lót còn bị xé rách một mảng, lộ ra một bên ngọc thỏ, tình hình này...Chuyện này... Chẳng lẽ... Tiểu Nguyên nhịn không được tiến lên hỏi: "Thiếu phu nhân, người...Người làm sao vậy?" Lục Thiếu phu nhân không đáp, chỉ lấy hai tay che mặt rưng rức khóc. Lan nhi ở một bên nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đinh gia chúng ta chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Đại thiếu gia vừa sinh bệnh nằm liệt giường, bây giờ lại có tên hạ nhân vô lương tâm tới khi dễ chủ mẫu, Thiếu phu nhân, người đừng khóc nữa, chúng ta đi tìm lão gia để người làm chủ!" Tiểu Nguyên nghe đến đó cũng không khỏi vừa sợ vừa giận nói: "Ai vậy, kẻ nào mà dám lớn mật như thế chứ!" "Người nọ là ai, người có thấy tướng mạo của hắn không?" Đinh Đình Huấn đang sầu não vì chuyện nhi tử liên tiếp gặp bất hạnh, trằn trọc không ngủ được, bây giờ lại nghe tin con dâu bị người khác làm nhục, tức giận đến nỗi sắc mặt xám xịt. Lục Tương Vũ nghiêng người ngồi trên ghế, dùng khăc lau nước mắt, chỉ lắc đầu không nói. Đinh Đình Huấn như con thú bị nhốt, đi đi lại lại vòng vo nửa ngày, sau đó đập bàn cả giận nói: "Ngươi chỉ khóc thì có tác dụng gì, mau nói xem kẻ đó là ai." Lão to tiếng hù dọa, Lục Tương Vũ cũng không dám khóc nữa, chỉ thấp giọng nói: "Con... Lúc đó đã tắt đèn rồi, nên không rõ hình dạng người đó, người nọ chỉ nhỏ giọng nói, chỉ nói...Chồng con đã là phế nhân, không bằng để con theo hắn, chân chính làm phu thê của hắn, cùng khoái... Khoái hoạt... Ô ô ô, người nọ toàn dùng ô ngôn uế ngữ, con dâu thực sự không nói được..." Nói đến đây lục thiếu phu nhân nước mắt lại chảy ròng, nghẹn ngào nói tiếp: "Con lúc đầu sợ đến xụi lơ, đợi đến khi hắn cởi quần áo của con, lúc đó con dâu mới tỉnh giật mình tỉnh lại liều mạng phản kháng, liền dật được một góc áo của hắn, người nọ nghe thấy tiếng kêu của con liền hoảng sợ đào tẩu." Lúc này Lan nhi ở một bên cũng sợ hãi nói: "Lão gia, nô tỳ...Nô tì khi ra khỏi phòng, liền thấy một thân ảnh hoảng sợ chạy vụt qua rồi lẫn vào trong bóng đêm, thân ảnh kia... Thân ảnh kia ngược lại giống như.. Giống như một người..." Đinh Đình Huấn bỗng nhiên xoay người, tròng mắt lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngược lại trông giống người nào?" Lan nhi "Bịch" Một tiếng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu nói: "Nô tì không có bằng chứng, nên không dám nhận bừa, quả thực không dám nói, xin lão gia đừng ép..." Đinh Đình Huấn từng bước một tiến đến trước mặt ả gầm gừ: "Nói!" Lan nhi nhất thời run run, quỳ một chỗ không dám đứn dậy, rung giọng nói: "Thân ảnh người nọ giống như...Như... Như là Đinh quản sự." Đỉnh đầu Đinh Đình Huấn vang lên một tiếng như sấm rền, thân thể lảo đảo. May mà được Nhạn Cửu ở đằng sau đỡ lấy, một lời này của Lan nhi khiến mấy người trong phong đều im thin thít không dám gây ra tiếng động. "Đinh quản sự? Đinh Hạo? Là hắn sao... Hắn?" Lan nhi vẫn quỳ ở chỗ đó liên tục dập đầu, không dám nói thêm lời nào nữa, Đinh Đình Huấn nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ Đinh Hạo là kẻ đáng nghi ra quả nhiên cũng không có người thứ hai nữa. Đinh Hạo thường xuyên ra vào phòng Tông nhi, đối với từng cọng cây ngọn cỏ hắn đều rất quen thuộc, cũng chỉ có hắn ở trong bóng tối mới có thể ra vào tự nhiên như thế. Đinh Hạo cư nhiên lại cự tuyệt một nữ tử đàng hoàng thuần khiết hiền thục như Tứ cô nương để theo đuổi Đổng gia tiểu nương tử một quả phụ mỹ mạo, đủ có thể thấy hắn ham mê nữ sắc như thế nào. Tông nhi cố tình khuyên hắn nhận tổ quy tông, coi hăn như huynh đệ ruột thịt, con dâu thường xuyên đàm thoại khuyên nhủ hắn, cũng không nề hà thân phận nô bộc của hắn, vả lại con dâu có khuôn mặt đẹp như vậy... Tặc tử này không có ý đồ xấu mới là lạ." Đinh Đình Huấn đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy nhi tử Đinh Thừa Nghiệp đã tức giận đến nỗi da mặt đỏ lên, song quyền nắm chặt, cặp mắt phun hỏa không cố kỵ gì đến lão phụ thân, chuẩn bị lao ra khỏi phòng muốn đi tìm Đinh Hạo tính sổ. Lại nhìn khuôn mặt con dâu đang tái nhợt, mấy sợi tóc bay tán loạn, cặp mắt rưng rưng. Tiểu tỳ Lan nhi quỳ sát xuống mặt đất, cũng không dám thở mạnh, Đinh Đình Huấn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghiệp nhi, đại tẩu ngươi bị hạ nhân lăng nhục, hôm nay vi phụ cùng ngươi sẽ dẫn người tróc nã Đinh Hạo, còn không mau đi!" "Vâng!" Hai hàng lông mày của Đinh Thừa Nghiệp dựng lên, lớn tiếng nói: "Cha yên tâm, đại tẩu không nên khóc nữa, Nhị đệ nhất định sẽ đi gô cổ tên tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi đó để chị xử trí." Dứt lời hắn nhấc chân rời đi. Đinh Hạo cùng La Đông Nhi vẫn đang say sưa nói chuyện, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng hét ầm ỹ, với thân phận của hai người lúc này lại lén hẹn hò không thể để cho người khác thấy được, hôm nay Đổng Lý Thị đã trở về, La Đông Nhi lại như chim sợ cành cong, cho nên bây giờ rất sợ hãi. Đinh Hạo vội vã leo lên một cái thanh nhìn lại, chỉ thấy một hàng dài đèn đuốc chiếu sáng cả một vùng, cảnh tượng này chưa bao giờ xảy ra ở Đinh phủ, trong chốc lát hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hắn vội vã tụt xuống thang. La Đông Nhi ở bên vội vã nói: "Hạo ca ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đinh Hạo lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, xung quanh có rất nhiều đèn đuốc, tựa hồ bọn họ đang tìm thứ gì đó." Sắc mặt La Đông Nhi trở nên lo sợ nói: "Hạo ca ca, có thể do Thập Nhất sinh sự hay không?" Đinh Hạo suy nghĩ một chút nói: "Hiện tại hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra cả, nơi này là kho lúa, không thể tùy tiện mang theo đuốc vào đây được thừa dịp hỗn loạn, ta dẫn nàng rời khỏi đây, nếu để đám gia đinh tản ra, chúng ta sẽ rất khó xoay sở." .. Đinh Hạo lập tức kéo La Đông Nhi ra khỏi kho lúa, chỉ nghe tiếng quát tháo tranh cãi ầm ỹ, nhất thời cũng không biết truyện gì xảy ra, may mà trước mắt không có người, Đinh Hạo lập tức kéo La Đông Nhi nương theo bức tường mà chạy. Rất xa Thập Nhất dẫn đám người tiến đến gần kho lúa, hắn liền cao giọng hô: "Tắt đuốc đi, chỉ đê lại đèn lồng thôi, tiến vào kho lúa khám xét, tìm thật kỹ cho ta, nhớ là cẩn thận vật dễ cháy đó." Nguyên lai Đinh Thừa Nghiệp dẫn theo người chạy tới phòng của Đinh Hạo, đến khi đạp cửa xông vào liền không thấy Đinh Hạo ở trong phòng, trong lòng hắn không khỏi mừng như điên nói: "Như vậy mới tốt, tiểu tặc kia không có ở đây, điều này càng khiến hắn khó biện bạch rồi." Đinh Thừa Nghiệp thừa dịp đêm tối người loạn liền nhét mảng áo vào trong phòng, sau đó phân phó người tìm kiếm xung quanh, có khả năng hắn đi tìm Tao Trư Nhi. Lần này hắn nhất định phải chết rồi! Tao Trư Nhi chính là đang say trong giấc nồng, đột nhiên bị âm thanh ồn ào bên ngoài làm tỉnh giấc, hắn vội vàng chạy ra liền thấy một đám gia đinh Đinh phủ, mỗi người trên tay đều cầm đèn đuốc, rầm rập hối hả chạy, trong miệng lại liên tục hô đi bắt kẻ cắp, hắn cũng chạy tới góc nhà kiếm một cây gậy theo đuôi bọn họ. Tao Trư Nhi tới chậm một bước, mắt thấy đám hỗn loạn này cũng không khỏi âm thầm sốt ruột, hắn thấy người đi đâu thì mình theo đó, lúc này hắn kiềm chế không được mới lên tiếng: "Cao đại ca, chúng ta đây là đi bắt trộm à, thôn trang bị kẻ trộm tới nhòm ngó sao?" Tên Cao đại ca này chính là thân tín của Đinh Nhị Thiểu, họ Cao tên Đại, lúc trước phát lương giống hắn đã chiếm chỗ của Đổng Tiểu Nương Tử. Hắn biết Tao Trư Nhi rất thân với Đinh Hạo, nghe vậy hắn có chút hả hê nói: "Hắc hắc, đúng là có trộm, bất quá...Không phải tên trộm là người ngoài mà chính là người ở trong phủ Đinh gia ta." Tao Trư Nhi thất kinh nói: "Kẻ trộm trong Đinh gia, là người nào? Trộm cái gì?" Cao Đại cười âm hiểm nói: "Kẻ trộm này chính là vị hảo huynh đệ Đinh Hạo của ngươi đó, gan lớn bằng trời, cư nhiên tới giường "trộm" Thiếu phu nhân, ngươi nói hắn có đáng tội chết hay không?" "Cái gì?" Tao Trư Nhi cả kinh đứng lại, đỏ mặt tía tai hô to: "Điều đó không có khả năng, A Ngốc huynh đệ không phải loại người như vậy." "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn không phải là loại người như vậy? Ngươi nói nếu không phải là hắn vậy đêm khuya sao hắn lại không ở trong phòng ngủ mà chạy đi đâu mất." Cao Đại nói xong liền cười lạnh một tiếng, rồi lại hô: "Kiểm tra cẩn thận cho ta, nếu bắt được người sẽ được nhị thiếu gia trọng thưởng." Tao Trư Nhi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, thừa dịp bọn họ đang hăng hái tìm kiếm hắn liền vác gậy lui về phía sau, tìm một chỗ tối chạy thẳng đến chỗ ở của Đinh Hạo. Đinh Tông Nghiệp thấy thể liền đại hỉ âm thầm bám sát sau lưng hắn. Tao Trư Nhi còn chưa chạy đến phòng Đinh Hạo đã thấy Lan nhi cùng tiểu Nguyên từ phía trước đi tới, trong tay cầm vài bộ quân áo, Tao Trư Nhi lập tức vất gậy đi, tiến lên ngăn cản nàng lại, nói: "Lan nhi, ngươi nói xem có chuyện gì vậy?" Lan nhi xụ mặt nói: "Phụng mệnh của lão gia ta đi làm vài chuyện, ngươi chặn đương ta lại làm gì?" Tiểu Nguyên biết Lan nhi luôn thân mật với Trư nhi, lúc này hai người lại đang xung đột, nàng cảm thấy kỳ quái liền dừng lại. Tao Trư Nhi nói: "Lan nhi, hậu trạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Như thế nào mà ta nghe nói A Ngốc huynh đệ cưỡng gian Thiếu phu nhân? A Ngốc không phải người như vậy." Lan nhi quay đầu lại nói với tiểu Nguyên: "Mấy thứ này ngươi cầm về trước đi, đừng để lão gia chờ lâu." Lan nhi nói xong liền đưa đống quần áo cho tiểu Nguyên, sau đo kéo tay Tao Trư Nhi, hướng sang một bên sẵng giọng nói: "Ngươi đúng là cái đồ ngốc, không suy nghĩ trước khi nói, hiện tại lão gia đang rất tức giận, không ai dám nói giúp Đinh Hạo, mà ngươi là thân phận gì, còn muốn can thiệp vào. Nếu như lão gia tức giận đuổi ngươi ra khỏi cửa, đến lúc đó ngươi ở Phách Châu này có thể sống sao, khi đó người ta phải làm thế nào?"