Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 121
Đinh Hạo đem vụ án này giải quyết mỹ mãn, điều hắn muốn làm nhất bây giờ là trở về Đinh phủ, thế nhưng ba vị huynh đệ lại quá nhiệt tình, vô luận như thế nào hắn cũng phải nể mặt bọn họ một chút. Chức Kiều tửu lâu nằm cạnh một bờ sông, con đường từ đây đến đó xe ngựa không thể tiến vào được, cho nên Đinh Hạo dặn dò xa phu của Đinh phủ chờ mình ở gần phủ nha, sau đó hắn chạy vội đến tửu lâu nơi bọn Loan Đao Tiểu Lục ba người chờ sẵn.
Con đường này kì thực cũng không phải là nhỏ, chỉ có điều hai bên lề đường hàng hóa bày bán rất nhiều cho nên nó mới nhỏ hẹp như vậy, người đi đường đông nghịt, hắn khó khăn lắm mới lách qua được đám người. Thật vất vả hắn mới thấy tòa tiểu kiều kia, trước cửa tửu lâu cũng có rất nhiều hàng quán rong, lại có vài người đi đường thỉnh thoảng dừng lại xem xét mua bán.
Đinh Hạo chầm chậm tiến đến, chợt thấy phía trước cách đó không xa có ba bóng người nhìn rất quen mắt, hắn tập trung nhìn lại, đúng là Loan Đao Tiểu Lục cùng Thiết Ngưu, Đại Đầu. Đinh Hạo tươi cười rạng rỡ đang muốn gọi bọn họ, đột nhiên một người buôn cá đẩy một chiếc xe gỗ xẹt qua người Loan Đao Tiểu Lục, chỉ thấy Loan Đao Tiểu Lục ôi một tiếng liền nhảy dựng lên ôm chân, sau đó kéo lấy người nọ quát to: "Ngươi thằng nhãi này đi đường không có mắt sao, thế nào mà lại nghiến qua chân lão tử vậy?"
Hắn còn chưa kịp nói xong, Vương Thiết Ngưu cùng Đại Đầu đã hùng hổ chạy tới quát to: "Không nên bỏ chạy, chưa đưa ca ca ta tới chỗ đại phu, lại định bỏ chạy sao?"
Tên bán cá kia tính tình vốn ngay thẳng chân thật, vừa thấy ba người hùng hùng hổ hổ, tay áo sắn tới nách, biết là gặp đám lưu manh rồi, hắn vội vã cười cung kính nói: "Ba vị tiểu ca nhi có chuyện gì cứ từ từ thương lượng, đừng nóng giận."
Loan Đao Tiểu Lục nhổ một bãi nước bọt xuống đât, nói: "Từ từ cái rắm, xe của ngươi nghiến lên chân ta, đó là sự thật rành rành, nên làm như thế nào còn muốn đại gia ta dạy ngươi sao?" Hắn vừa nói xong liền đi tới xe gỗ.
Người nọ hoảng hốt vội vã chạy tới xe gỗ nhấc một con cá lớn lên, dùng một cọng cỏ xâu mang cá lại xách lên đưa tới tay Loan Đao Tiểu Lục, cười xu nịnh nói: "Đây là một chút thành ý của tiểu nhân, tiểu ca nhi tha cho ta một lần đi mà."
Loan Đao Tiểu Lục liền biến giận thành vui, giơ tay tiếp nhận con cá, khen ngợi: "Ngươi đúng là một hán tử có con mắt tinh tường đó, hôm nay đại gia tâm tình rất tốt nên cũng không chấp nhặt với ngươi, mau đi đi."
Hán tử kia luôn miệng nói lời cảm ơn, vội vã đẩy xe né qua một bên. Đinh Hạo đứng phía xa thấy một màn này vừa bực mình lại vừa buồn cười, trước đây chỉ nghe bọn hắn là đám lưu manh vô lại, không ngờ trình độ lưu manh lại đạt đến mức này, mấy người thanh niên nhân này bản tính vốn không có xấu như thế, tại lăn lộn nhiều trên giang hồ nên mới thành cái dạng này, bây giờ bọn họ đã gọi mình một tiếng đại ca, về sau cũng phải bớt chút thời gian giáo huân cho tốt bọn họ mới được.
Đao Tiểu Lục nhưng không biết Đinh Hạo đang ở trong đám người nhìn mình, hắn nhấc nhấc tay, cười hì hì nói: "Mấy lần trước đại ca mời chúng ta uống rượu toàn chọn chỗ xa hoa đắt tiền. Hôm nay chúng ta mời lại đại ca uống rượu, chí ít cũng phải có cá có thịt chứ. Bây giờ có cá rồi, chúng ta mau đi kiếm thịt thôi."
Phía trước, dưới cây cầu đá không xa có một sạp hàng nhỏ bán thịt heo. Bên trong có một vị phu nhân tầm khoảng ba mươi tuổi. Mặc một thân Y phục màu lục đã phai nhạt, mái tóc búi cao đen tuyền, bên tai đeo một đôi bông tai giống cánh hoa. Trước người có một chiếc thớt bóng nhẫy dính đầy mỡ. Bên cạnh nàng có hai đứa nhỏ. Đứa lớn tầm bảy tám tuổi, đứa nhỏ tầm ba tuổi. Đều mặc một cái quần thủng cũ kĩ, đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn.
Loan Đao Tiểu Lục vừa thấy sạp hàng nhỏ này, trên mặt liền nở nụ cười tươi như hoa. Kêu lớn: "Bành tam nương tử, hôm nay có kiếm được nhiều tiền không?"
Phu nhân kia quay đầu lại nhìn hắn, nàng trợn trừng hai mắt, phi phi một ngụm nước bọt, nói: "Lăn đi nơi khác mà kiếm ăn, ngươi lại định lừa tiền lão nương phỏng."
Loan Đao Tiểu Lục cười hì hì cũng không để ý đến lời của nàng, hắn chỉ nói: "Hôm nay đánh bạc bị thua sạch, ta vốn muốn định dùng con cá lớn này cùng ngươi ta làm một quả cuối, nhưng bọn họ lại không chịu, vì vậy ta mới tìm đến nàng đổ thử một ván."
Đôi mắt lé của Bành tam nương tử xoi mói con cá trên tay hắn, rốt cuộc nhịn không được liền vỗ đùi nhảy bật lên nói: "Đổ thì đổ, con cá này của ngươi đáng giá mấy tiền?"
Loan Đao Tiểu Lục vung vẩy con cá nơi tay, nói: "Con cá to như vậy ít nhất cũng phải được năm đến sáu cân, lấy ba mươi đồng, được không?"
Bành tam nương tử nhếch mội nói: "Đâu có đắt như vậy, chỉ đáng hai mươi đồng là cùng."
Loan Đao Tiểu Lục sảng khoái nói: "Vậy cũng được, tới đây, tới tới tới, mau tới kiếm tiền."
Bành tam nương tử hướng tới hai hài tử ngồi chồm hỗm trên mặt đất nói: "Ở đây trông kỹ hàng nhé, đợi lão nương thắng bạc trở vễ sẽ mua hoa quả cho các ngươi ăn." Sau khi dặn dò hai hài tử, nàng liền phất tay áo hăng hái bừng bừng kéo gấu váy ngồi chồm hổm trên mặt đất cùng Loan Đao Tiểu Lục đổ bài.
Hai người thống nhất chọn mặt đồng xu, thấy bên này có đánh bạc, rất nhiều người đi đường liền bước tới vây quanh xem náo nhiệt. Chỉ thấy Bành tam nương tử đưa đồng năm hào cho Loan Đao Tiểu Lục, Loan Đao Tiểu Lục đem con cá đặt một bên cầm lấy đồng xu, hắn gào to, ngũ hay lục rồi đem đồng tiền ném xuống. Cũng không biết Loan Đao Tiểu Lục dùng thủ pháp gì, tuy nói trước nay hắn chẳng bao giờ thắng được một trận ra hồn, nhưng dù sao so với Bành tam nương tử vẫn hơn hẳn hai bậc, thời gian hai người đổ không đến một tuần trà, Bành tam nương tử đã thua đến gần hai mươi đồng, vậy mà vẫn chưa muốn ngừng lại.
Loan Đao Tiểu Lục cười hì hì nói: "Bành gia nương tử, không chơi nữa, mau trả tiền đây."
Bành tam nương tử trong lòng hối hận, muốn mắng to một trận, thấy hắn thúc giục, tức giận nói: "Ông xã ta quản lý tiền nong rất chặt, lão nương không có tiền trả ngươi."
Đứa nhi tử đang nghịch bùn một bên lên tiếng: "Nương, mẹ vừa đánh bạc, lại còn thua tiền, trở về cha nhất định sẽ mắng đó."
Bành tam nương tử đỏ bừng mặt nói: "Hai đứa tiểu vương bát đản ngươi, lăn ra chỗ khác chơi cho ta!" Nàng mặc dù hối hận nhưng cũng không muốn nợ nần, một bên trề môi ủ rũ, một bên đi tới sạp hàng cắt ra một khối thịt heo, nói: "Đây là một miếng thịt, cũng đủ hai mươi đồng đó, cầm, cầm đi! Sau này đừng có mơ tưởng rủ rê lão nương đánh bạc nữa."
Đại Đầu ha ha cười liền nhận lấy miếng thịt, xướng một câu êm như hát, nói: "Đa tạ Bành gia tẩu tử." Ba người vừa bỏ đi, Đinh Hạo liền theo sát, chỉ thấy bọn họ lúc thì giả vờ ăn vạ, lúc thì đánh bạc bịp, lúc lại trộm đồ, mà ngay cả bãi bán đồ trang sức, nội y cũng không buông tha, đợi cho đến khi tới Chức Kiều tửu lâu, trong tay đã có không ít đồ vật bất chính, ba người vữa vào tửu lâu liền đem thịt cá đưa cho chủ quán, sau lại móc ra mười đồng trả tiền công cộng với tiền củi lửa, cuối cùng ba người đem một đống đồ trang sức cùng quần áo đổi lấy rượu rồi mới kích động bước lên lầu.
Đại Đầu ha ha cười liền nhận lấy miếng thịt, xướng một câu êm như hát, nói: "Đa tạ Bành gia tẩu tử." Ba người vừa bỏ đi, Đinh Hạo liền theo sát, chỉ thấy bọn họ lúc thì giả vờ ăn vạ, lúc thì đánh bạc bịp, lúc lại trộm đồ, mà ngay cả bãi bán đồ trang sức cũng không buông tha, đợi cho đến khi tới Chức Kiều tửu lâu, trong tay đã có không ít đồ bất chính, ba người vữa vào tửu lâu liền đem thịt cá đưa cho chủ quán, sau lại móc ra mười đồng trả tiền công cộng với tiền củi lửa, cuối cùng ba người đem một đống đồ trang sức cùng quần áo đổi lấy rượu rồi mới kích động bước lên lầu.
Đinh Hạo âm thầm lắc đầu đi theo bọn họ lên lầu, ba người vừa ngồi xuống liền thấy Đinh Hạo xuất hiện, ba người đều mừng rỡ vội vã đứng lên nghênh tiếp hắn. Đinh Hạo liền kiếm một cái ghế trống ngồi xuống, sau đó chỉnh sắc nói: "Đại ca một đường theo các ngươi tới đây đều thấy hết hành vi của mấy người. Đại ca không có ý coi thường các ngươi, nhưng các ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca, cho nên đại ca khuyên các ngươi một câu, bây giờ còn trẻ có thể làm như thế nhưng sau này già rồi các ngươi tính làm gì? Các ngươi còn phải lấy vợ, sinh con, đến khi đó vợ con các ngươi bị người ta xỉ vả liệu các ngươi nghĩ như thế nào?"
Ba người nghe xong lời này, mặt mũi đỏ bừng xấu hổ, Loan Đao Tiểu Lục lắp bắp nói: "Đại ca, đạo lý ngươi nói các huynh đệ cũng minh bạch,
Nhưng ba người chúng ta, toàn là kẻ thất học ngu lâu dốt bên, nếu không làm lưu manh vậy đại ca ngươi nói chúng ta có thể làm trạng nguyên sao?"
Đinh Hạo cười mắng: "Thi trạng nguyên? Tỉnh lại đi, có công mài sắt có ngày nên kim. Có ngày vót đũa cũng sẽ có lúc thành tăm. Không phải khối ngọc nào nguyên bản cũng đều đẹp cả, ta cũng không hi vọng các ngươi có thể có hùng tâm vạn trượng, bản lĩnh ngút trời làm nên một đại sự nghiệp gì, nhưng các ngươi cũng nên đọc qua một vài quyển sách để hiểu lý lẽ cuộc sống trong đó chứ, điều này hẳn là không có khó khăn chứ?"
Thiết Ngưu nói: "Đại ca, ngươi xem chúng ta có thể làm được chuyện gì? Chúng ta đều có sức khỏe cả, động thủ động cước, làm phu khuân vác đều được cả, còn muốn chúng ta làm mấy chuyện liên quan đến sổ sách, động não suy nghĩ thì quên đi."
Lúc này tiểu nhị đã lục tục đã lục tục bưng rượu thịt lên, bốn người vừa ăn vừa uống, Đinh Hạo lên tiếng: "Không thể nói như vậy được, ta thấy các ngươi lừa gạt người ta rất có mánh khoé, đầu óc linh hoạt, nếu chung vốn mở một tiểu sinh ý còn sợ không thể sống tạm được sao?"
Đại Đầu không dám tin tưởng chỉ vào chóp mũi mình nói: "Việc buôn bán á? Trong ba chúng ta có ai biết quản lý đâu?"
Đinh Hạo cổ vũ nói: "Không có gì là không thể. Căn bản là các ngươi chưa có thử qua thôi, cho nên lúc đầu mới e sợ, cứ như vậy không có làm thử, suốt đời cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Ta biết có một nhân vật, người này là... Ách...Là Dương Cốc Huyền ở Sơn Đông cũng chỉ là một bách tính tầm thường mà thôi, thân cao không tới năm thước, diện mạo xấu xí, trông rất buồn cười. Dân bản xứ thấy hắn vừa lùn vừa xấu, nên đặt cho hắn một cái biệt danh là "Tam Thốn Đinh Cốc Thụ Bì". Nhưng hắn không vì thế mà nản chí hay tự ti, sớm khuyê chăm chỉ, chỉ dựa vào việc bán bánh hấp, cũng dựng được căn nhà tiểu lâu hai lầu, ngày lễ ngày tết đều có rượu ngon thịt thơm để cúng tổ tiên, vậy mà cuối cùng hắn cưới được một cô vợ xinh đẹp làm nương tử..."
Đại Đầu ngạc nhiên nói: "Đại ca không phải lừa gạt ta chứ? Người có bộ dáng như "Tam Thốn Đinh Cốc Thụ Bì" Lại có thể cưới được một cô nương xinh đẹp về làm nương tử, vận mệnh của người này thật là tốt a?"
Đinh Hạo cười khan nói: "Đương nhiên...Số của người nọ...Cũng tương đối khá. Các ngươi nếu như tìm được một nghề phù hợp sau đó bám lấy nó, vậy so với tên kia cũng không kém hơn đâu. Các ngươi có nghề nghiệp ổn định, con người đàng hoàng vậy mới mong lấy được khuê nữ làm vợ, cũng không cầu là nữ nhân xinh đẹp trăm dặm mới gặp, nhưng với nhân phẩm của các ngươi, tìm một nữ tử thanh tú cũng không đến nỗi khó khăn. Cũng nên nói lại, các ngươi cũng có điểm chí khí, hôm nay làm đến nơi đến chốn ta xem các ngươi có thể làm được một ông chủ nhỏ đó, còn về sau từ từ rồi hãy tính, đi bước nào chắc bước ấy, từ làm ăn nhỏ sau đó sẽ phát triển đến đại sinh ý.
Đại ca đã vào Nam ra Bắc kinh lịch qua rất nhiều chuyện, còn nghe qua một cố sự, tại bên kia Nam Hải có một địa phương, một người họ Lý dựa vào tài buôn bán... Bán vải vóc tơ lụa được một số tiền, sau đó mở rộng sinh ý cứ như vậy từ trứng nở thành gà, mới hơn hai mươi năm đã trở thành một đại phú hào giàu có nhất nước.
Lúc trước hắn cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn, sao có thể tưởng tượng ra hai mươi năm sau mình lại trở thành người giàu có nhất của một quốc gia? Các ngươi hiện tại chỉ là một kẻ lưu manh, thế nhưng chỉ cần quay lại chăm chỉ làm ăn, thế nào cũng có một ngày trở nên nổi bật. Nếu như các ngươi muốn làm, đại ca sẽ cho ngươi mượn một số tiền làm vốn, thế nào?"
Đại Đầu bộ óc đơn giản, bị hắn kích động tư tưởng, hắn vô cùng ước mơ nói: "Đại ca, nếu chúng ta chăm chỉ buôn bán, một ngày kia có thể so với Sở viên ngoại được không?"
Đinh ngạc nhiên nói: "Sở viên ngoại là người nào?"
Vương Thiết Ngưu cướp lời nói: "Chính là nhà đối diện với Văn Lâu tiên sinh đó.Trong phủ Sở gia rất rộng, trong viện có rất nhiều chuồng nuôi lừa, nhiều kho nghiền ngũ cốc, qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, bên trong viện tất cả đều là thương khố, bên trái lưu trữ gạo, bên phải trữ bột mì, tất cả đường hành lang đều được lợp ngói như phủ chính, ta cũng một lần được tham quan qua nội viện, thực sự là khí thế, chính phòng hợp với đông tây sương phòng, ở giữa tạo thành một một cái ao nuôi đầy cá vàng..."
Đại Đầu hưng phấn mà nói: "Nếu như ta ở trong một căn phòng như vậy, kiếm một nương tử mĩ lệ, không không không, một người còn thiếu, phải hai người, nếu như nàng không để ý đến ta, vậy còn có chỗ mà ngủ chứ, sau đó sinh một đống hài tử, ngày nào cũng gọi ta là ba ba..."
Đinh Hạo nghe xong bật cười, Đại Đầu này cùng Tao Trư Nhi thực sự đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có cơ hội nên giới thiệu hai người bọn họ nhận thức nhau một chút. Loan Đao Tiểu Lục nâng chén rượu, khóe miệng nhếch lên, ở một bên khinh thường cười nhạt nói: "Ếch ngồi đáy giếng, vừa nhìn qua là đã biết hai người các ngươi đúng là nhà quê một cục, nhìn thấy cái gì cũng lạ!"
Vương Thiết Ngưu cùng Đại Đầu trừng con ngươi nói: "Vậy theo ý ngươi là thế nào?"
Loan Đao Tiểu Lục hất cằm, ngạo nghễ nói: "Các ngươi còn chưa thấy được Lý Phường Chính, mỗi lần hắn gặp cha ta đều kéo theo một phái đoàn như thế nào đâu. Chỉ cần bọn họ đi qua, tạo thành một luồng gió cũng thổi ngươi ngã lăn, cha ta đối với hắn rất cung kính. Ta nếu một ngày có tiền đồ, dù thế nào cũng phải làm chủ một phương, kiến tạo một căn nhà rộng một mẫu ba, vậy mới kêu là thể diện, vậy mới gọi là nở mày nở mặt."
Vương Thiết Ngưu cùng Đại Đầu nghe xong vẻ mặt tràn đầy nét xấu hổ nói: "Bọn ta tại sao không có nghĩ đến điều này nhỉ, vẫn là chí hướng của ngươi lớn hơn một chút."
Đinh Hạo nghe được ba kẻ dở hơi này mặc sức tưởng tượng, chưa phát giác ra mình đang cười bọn hắn, hắn cố làm ra vẻ nghiêm trang nói: "Đại ca nhân lúc đang vui kể cho các ngươi nghe một câu truyện... Có ba nông phu đang làm việc ngoài đồng, trong lúc giải lao bọn họ tụ tập lại nói chuyện phiếm, trong đó có một người nói: "Nếu như chúng ta có thể làm hoàng đế thì thật là tốt." Người thứ hai nói: "Đúng vậy, thật không biết người ta làm hoàng đế ngày tháng sẽ khoái hoạt như thế nào." Người thứ 3 nhân tiện nói: "Cái này còn phải hỏi sao, người ta làm hoàng đế nhất định là mỗi ngày nhào bột làm bánh màn thầu, không thì cầm cái cuốc ra đồng làm việc..."
Loan Đao Tiểu Lục ba người ngây người chốc lát, bỗng nhiên cười nghiêng ngả: "Ha ha ha, buồn cười chết mất, ba người này đúng là ếch ngồi đáy giếng lại tưởng trời chỉ to bằng miệng giếng, ha ha ha..."
Đinh Hạo không nghĩ tới chính hắn muốn mượn câu chuyện cười này để răn dạy bọn họ cuối cùng lại có kết quả này, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, ba kẻ này đúng thật là dở hơi, hắn cũng không nhịn được ha ha cười lớn.
Huynh đệ bốn người chính là đang thoải mái cười, dưới lầu bỗng nhiên có người gấp giọng kêu lên: "Đinh quản sự, Đinh Hạo, ngài có ở đây không?"
Đinh Hạo đi tới đẩy cửa sổ ra nhìn xuống, chỉ thấy tên xa phu của Đinh phủ đang đứng dưới lầu, người nọ vừa thấy Đinh Hạo liền vội kêu lên: "Đinh quản sự, trong phủ xảy ra đại sự rồi, tiểu nhân nghĩ nên lập tức thông báo với ngài một tiếng."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói đại thiếu gia đột nhiên phát bệnh, hôn mê bất tỉnh..."
Trong lòng Đinh Hạo liền khẩn trương lên, vội vàng nói: "Ngươi đợi đó... Ta lập tức sẽ xuống."
Đinh Hạo nghiêm túc xoay người lại, hướng Loan Đao Tiểu Lục ba người nói: "Đinh gia xảy ra chuyện, ta phải lập tức trở lại, các ngươi cứ chậm rãi ăn uống đi, hãy nhớ kĩ mấy lời đại ca đã khuyên nhủ đó."
Loan Đao Tiểu Lục đứng lên hỏi: "Đại ca, ngươi bao giờ thì lại tới thành?"
Đinh Hạo nói: "Hiện tại còn không biết, ta phải lập tức trở về đây."
Loan Đao Tiểu Lục nhân tiện nói: "Vậy được rồi, huynh đệ sẽ không tiễn ngươi đâu, ngày mai huynh đệ chúng ta sẽ đi tới cửa hiệu tìm ngươi, nhân tiện bái kiến đại nương luôn."
Đinh Hạo không rảnh để nhiều lời, vội vã phất tay, nhanh chóng thoát ra tửu lâu. Vừa đến dưới lầu hắn liền vội vã hỏi: "Ngươi nói rõ ràng hơn xem, vô duyên vô cớ đại thiếu gia sao lại hôn mê bất tỉnh?"
Phu xe kia nói: "Tiểu nhân cũng không hiểu, đó là Tao Trư Nhi nói, hắn vừa mới vào trong thành mời Từ đại y sĩ về chuẩn bệnh, trên đường gặp được tiểu nhân, hắn chỉ vội vã nói với đôi lời liền ly khai, tiểu nhân cũng không biết tình hình cụ thể ra sao."
Đinh Hạo vừa nghe vậy, vội la lên: "Chúng ta đi mau, lập tức hồi phủ!"
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
26 chương
7 chương
31 chương
128 chương
352 chương
15 chương
21 chương
124 chương
17 chương